Hiện tại chuyện gả chồng này còn không vội.
Trong lòng Thời Khanh Lạc nghĩ gì đó, lẩm bẩm “Đi ra”.
Rất nhanh, một cái không gian nhỏ xuất hiện trong đầu nàng.
Đây là ở hiện đại sau khi nàng cứu người, đột nhiên lại có, con người không thể đi vào, nhưng lại có thể bỏ đồ vào, lấy đồ ra.
Diện tích không gian không lớn, chỉ có ba bốn mét vuông, bên trong có dòng suối tự nhiên.
Nàng đã thử qua nước suối, không thể chữa bệnh hoặc là làm người ta thoát thai hoán cốt được, nhưng thường xuyên uống có thể làm cơ thể khỏe mạnh, không dễ dàng sinh bệnh.
Hiệu quả lớn nhất chính là súc tiến sự sinh trưởng của thực vật, không có tăng tốc độ sinh trưởng, nhưng chỉ cần thực vật được tưới nước suối, thì khi gieo xuống hoàn toàn không chết, chất lượng mùi vị lại càng tốt hơn.
Ở hiện đại nàng là một chuyên gia nông nghiệp, cho nên linh tuyền này rất hữu dụng.
Lại nhìn thử, phát hiện các loại hạt giống và cây giống mà nàng đặt trong không gian lúc trước đều còn ở đây.
Còn ở một góc không gian, nàng thấy được một đống thuốc cảm, hạ sốt, tiêu viêm,… Mà nàng cố ý mua khi tăng ca ở phòng nghiên cứu mấy tháng không ra ngoài.
Trình độ chữa bệnh thời cổ đại lạc hậu, sốt một cái cũng có thế chết người, có những thuốc này rồi, cũng tương đương với việc bảo đảm cái mạng nhỏ này. Trừ hạt giống và thuốc men ra, trong không gian còn có một quyển 《 Bảo điển xuyên qua 》.
Có một khoảng thời gian ở hiện đại lưu hành các loại tiểu thuyết xuyên qua sống lại, em gái họ của nàng liền tự viết một cuốn 《 Bảo điển xuyên qua 》, còn photo một bản kiên quyết kín đáo đưa cho cô. Bảo cô phải đọc thật kỹ, nếu như có một ngày thật sự xuyên qua, là có thể dùng đến.
Trong bao điển này ghi chép các loại cách làm món ăn ngon.
Phương pháp chế tạo thực phẩm phụ, ví dụ như làm thế nào chế tạo nước tương, giấm, rượu,… Còn có các loại toa thuốc, ví dụ như mỹ phẩm dưỡng gia, đồ trang điểm, xà bông, xà bông thơm,…
Rồi còn có làm thế nào chế tạo ra xi măng, luyệt sắt, luyện thép,… Cái gì cũng có.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Dù sao đều là cách làm thế nào để trở nên giàu có thời cổ đại.
Lúc ấy nàng không có chuyện gì làm, tùy tiện lận xem một cái sau đó thuận tay bỏ vào không gian. Bây giờ cô cảm thấy thật vui mừng vì hành động tiện tay đó của mình.
Phát hiện không gian và đồ trong không gian cũng xuyên qua theo mình, Lạc Thời Khanh yên tâm rồi. Cô cầm ra thuốc bột cầm máu tiêu viêm, vẩy lên chỗ bị đập trên đầu, lại dùng nước linh tuyền uống một viên thuốc hạ sốt, sau đó mệt mỏi ngủ đi.
Cô ngủ nhưng vẫn đề phòng, mặc kệ buồn ngủ thế nào đi nữa, chỉ cần trong phòng có động tĩnh thì cô sẽ thức dậy, cho nên không sợ đám cực phẩm chạy vào phòng chứa củi làm chuyện xấu.
Cũng vì vậy, không biết ngủ bao lâu, cửa phòng chứa củi bị nhẹ nhàng đẩy ra, một đứa bé trai choai choai nhẹ chân nhẹ tay len lén đi vào.
Cậu ta muốn đi lấy quả cầu màu đen nhỏ quấn quanh eo Lạc Thời Khanh, nhưng còn chưa đi đến mép giường, Lạc Thời Khanh đã mở mắt ra.
Nàng mở miệng hỏi: “Ngươi muốn tìm cái chết?”
Thiếu niên vô cùng hoảng sợ, sợ kẻ điên này muốn nổ chết mình, vội vàng xoay người chạy đi.
Tiếp theo Thời Khanh Lạc liền nghe được tiếng bàn bạc nhỏ nhỏ từ bên ngoài, nàng lười để ý, tiếp tục ngủ.
Sau khi nguyên thân trở về nhà, thức dậy còn sớm hơn gà, làm còn nhièu hơn bò, nhưng ăn lại không bao nhiêu, thân thể có chút kém.
Lại qua hơn một canh giờ, một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi đi đến.
Thiếu nữ này nhìn Thời Khanh Lạc gọi: “Tỷ tỷ, thức dậy ăn cơm.”
Đây là muội muội của nguyên thân, chẳng qua quan hệ của hai người của không tốt, thiếu nữ này còn được Ngưu thị yêu thương, nguyên thân lại bị Ngưu thị chán ghét.
Lúc này Thời Khanh Lạc mới mở to mắt ra, duỗi người thức dậy ra ngoài.
Thời Khanh Lạc vừa xuất hiện, người Thời gia đều mắt lạnh nhìn nàng.
Nàng cũng mặc kệ, tự mình ngồi xuống.
Ở Thời gia là do Thời lão thái chia cơm, trước kia mỗi lần chia cho nguyên thân đều là ít nhất, lần này cũng giống như vậy.Thời Khanh Lạc cũng không phải là nguyên thân biết nhường nhịn, nàng cầm quả cầu nhỏ màu đen, gõ gõ cái bàn.
“Một chút cơm như vậy làm sao ăn no?”
Ôm đầu làm bộ làm tịch tiếp tục nói: “Lúc trước bị Ngưu thị đánh bị thương, hiện tại đầu còn rất choáng, ta muốn ăn trứng gà bồi bổ, hiện tại các người đi chưng cho ta đi.”
Người Thời gia: “……”
Ngươi có thể đừng gõ quả cầu nhỏ kia được không? Bọn họ sợ rồi.
“Ăn trứng gà cái rắm, có cần lão nương cắt thịt cho người ăn không, ngươi là đứa……” Thời lão thái theo thói quen bắt đầu mắng.
Nhưng lại thấy Thời Khanh Lạc móc ra hộp diêm từ trong ngực, di chuyển đến chỗ quả cầu nhỏ, lập tức hoảng sợ.
Thời lão thái vừa tức giận vừa đau thịt nói: “Chưng, chưng cho ngươi.”
Ăn chết ngươi đi.
Sau đó để một đứa cháu gái đi chưng trứng gà.
Sau khi Thời Khanh Lạc ăn xong, lại trở về phòng.
Ngày hôm sau vẫn như cũ, khi ăn cơm trưa, nàng còn huyên náo cơm chiều muốn ăn thịt, nếu không có, liền nổ banh Thời gia, người Thời gia tức giận nhưng cũng không dám nói gì.
Chỉ có thể nghẹn khuất đi mua thịt làm cho nàng ăn.
Ngày thứ ba, mới vừa ăn xong cơm trưa.
Người Thời gia thấy hôm nay Thời Khanh Lạc vậy mà không cột quả cầu nhỏ bên người, chỉ đặt con dao trong phòng bếp lên bàn.
Vì thế Thời lão tam liên hợp Thời lão đại và Thời lão nhị cùng nhau làm khó dễ, đánh tới Thời Khanh Lạc, muốn trói nàng lại.
Chẳng qua Thời Khanh Lạc đã sớm có phòng bị, hai ngày này ăn ngon ngủ ngon, thân thể của nàng đã khồng còn yếu ớt nữa, cũng có sức lực đánh nhau rồi.
Ở hiện đại nàng có học vật lộn, tán đả cùng Taekwondo.
Có một khoảng thời gian nàng rất phản nghịch, thường xuyên đánh nhau đua xe với người ta, vì thế bị ông nội ném vào trong quân đội đi theo bộ đội đặc chủng huấn luyện hơn nửa năm, cho nên một chọi mấy hoàn toàn không thành vấn đề.
Rất nhanh nàng đã tránh được Thời lão tam, đá trúng Thời lão nhị, cho Thời lão đại cú quăng ngã qua vai.
Nàng lại chủ động tiến lên, đánh cho bọn họ một trận.
Tình huống này làm cho mọi người Thời gia ngây người, sao nha đầu chết tiệt kia lại có thể đánh giỏi như vậy.
Thấy ba người đã nằm sấp dưới đất kêu rên, Thời Khanh Lạc mới vỗ vỗ tay, lạnh lùng nhìn người Thời gia.
Sau đó cầm con dao trên bàn, chơi đùa quen tay, làm cho người ta hoa cả mắt.
Tiếp theo ở trong sân nhặt một tấm ván gỗ dày lên, cầm con dao lên chuẩn bị diễn xiếc một màn.
Đây là khi nàng ở bộ đội đặc chủng, học được của đầu bếp bộ hậu cần, lúc ấy nhìn rất ngầu liền quấy lấy người nọ đòi học, hiện tại đúng lúc dọa đám cực phẩm này.
Rất nhanh người Thời gia đã kinh ngạc đến rớt cằm, chỉ thấy tấm ván gỗ dày kia lại nhanh chóng biến thành từng miếng gỗ mỏng như cánh ve, kỹ thuật xắt rau này cũng quá hoàn hảo, quá thuần thục đi……
“Đừng có mà có suy nghĩ không nên có, nếu không ta không ngại cho các người biến thành tấm gỗ này, thể nghiệm kỹ thuật hạ dao của ta.”
Người Thời gia sợ tới mức nuốt nước miếng một cái: “……”
Không, bọn họ không muốn thể nghiệm chút nào.
Bọn họ muốn khóc, sao trong nhà lại sinh ra một đứa sát tinh nghiệp chướng như vậy, làm bậy rồi!
Lúc trước sợ nha đầu này động một chút sẽ cho nổ chết, hiện tại còn phải lo lắng nó sẽ cắt người thành rau, đánh cũng không đánh lại, cuộc sống này còn có thể trôi qua như thế nào đây ……
Sau khi lấy ác chế ác, lấy bạo chế bạo, người Thời gia cũng không dám đánh chủ ý ra oai nữa.
Mỗi ngày đều bị ép mở nhà bếp nhỏ nấu thêm cơm cho Thời Khanh Lạc, nếu một lời không hợp, ác nữ này liền dùng dây mây đánh người, đánh cho đám người Ngưu thị kêu oa oa.
Thật ra người Thời gia rất muốn tìm thôn trưởng và tộc lão hỗ trợ, nhưng lại bị Thời Khanh Lạc uy hiếp, chỉ cần dám nói ra những chuyện này, bọn họ liền chờ nửa đêm thăng thiên đi.
Người Thời gia tức đến mức chết khiếp, rồi lại không dám đi đánh cuộc, chỉ mong nha đầu chết tiệt kia có thể nhanh chóng rời khỏi Thời gia, hoặc bị bạo bệnh lập tức chết đi là tốt nhất.