Tiêu tiểu muội đi thông báo cho mọi người, Thời Khanh Lạc liền bưng đồ ăn đẩy cửa trở về phòng. Lúc này, Tiêu Hàn Tranh đã khôi phục bình thường.
Hắn thấy Thời Khanh Lạc trở về, ánh mắt mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Vừa rồi hắn nghe được tiếng nàng và muội muội nói chuyện, đó thật sự là giọng nói của muội muội trong trí nhớ.
Mà muội muội gọi nữ nhân này là tẩu tử, nói rõ nàng đúng là tức phụ của mình.
Vậy đây là lúc nào?
Tại sao hắn lại có một tiểu tức phụ?
Thời Khanh Lạc bưng đồ ăn ngồi vào bàn cách đó không xa.
Lại nói sáng sớm không có ăn gì, nàng thật sự rất đói bụng.
Vì thế cầm chiếc đũa lên, làm trò trước mắt Tiêu Hàn Tranh, thoải mái hào phóng ăn uống.
Tiêu Hàn Tranh yên lặng nhìn Thời Khanh Lạc ăn cơm.
Hắn phát hiện tốc độ ăn cơm của nữ nhân này không tính là chậm, nhưng lại rất ưu nhã lịch sự, vừa thấy đã biết rất có giáo dưỡng.
Mấu chốt là cách ăn, lựa thịt mỡ mà mình không thích qua một bên.
Hành động này không giống tiểu cô nương nhà nông chút nào.
Nhưng nữ nhân này xanh xao vàng vọt, quần áo mặt trên người đều là mụn vá, hẳn là cô nương nhà nghèo, thật có chút mâu thuẫn.
Bị Tiêu Hàn Tranh nhìn chằm chằm, dù Thời Khanh Lạc là người sảng khoái, thì cũng có chút ăn không vào.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, “Huynh đói bụng rồi?”
“Đáng tiếc hình như huynh đã hôn mê mười ngày, mới tỉnh lại không thể ăn đồ ăn như vậy.”
Cho nên huynh cũng đừng nhớ thương đồ ăn của ta nữa.
Tiêu Hàn Tranh liếc mắt một cái đã nhìn ra được ý mà nàng muốn biểu đạt: “……” Ta thật sự không phải muốn ăn đồ ăn của cô.
Trên mặt Tiêu Hàn Tranh mang theo mấy phần không biết làm sao.
“Có thể phiền cô lại giúp ta một chuyện được không?”
Thời Khanh Lạc nhìn hắn, “Chuyện gì?”
Nghe tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bên ngoài, Tiêu Hàn Tranh yếu ớt nói: “Cô có thể giúp đỡ ta một chút không, ta muốn nửa ngồi dậy.”
“Có thể!” Thời Khanh Lạc đứng lên đi đến.
Nàng kéo lấy tay Tiêu Hàn Tranh, chẳng qua cũng không kéo người dậy.
Nàng cũng biết người này hôn mê lâu như vậy, không ăn cơm lại không có truyền nước biển như người ở hiện đại, khẳng định lúc này thân thể đã yếu ớt không có khí lực.
Vì vậy trực tiếp khom người, vòng tay qua sau lưng Tiêu Hàn Tranh, ôm nửa người của hắn lên, dời về phía sau đầu giường.
Bị nữ nhân này ôm vào trong lòng, cả người Tiêu Hàn Tranh cứng đờ, nữ nhân nay không biết xấu hổ sao?
Đỡ người ta xong rồi, Thời Khanh Lạc buông Tiêu Hàn Tranh ra, nhét một cái gối vào sau lưng hắn, “Được rồi.”
“Cảm ơn!” Vẻ mặt của Tiêu Hàn Tranh có chút mất tự nhiên.
Thời Khanh Lạc nhìn bộ dạng nhăn nhó này của hắn thì cười khẽ, đây là xấu hổ?
Chật chật, tiểu tướng công này của nàng đúng là ngây thơ.
Tiêu Hàn Tranh mới vừa nửa ngồi trên giường, tiếng đẩy cửa đã vang lên.
Ba người Tiêu mẫu lấy tốc độ nhanh nhất chạy vào.
Thấy nhi tử nửa ngồi dậy trên giường, Tiêu mẫu và Tiêu tiểu muội không nhịn được mà khóc lên, Tiêu nhị lang cũng đỏ vành mắt.
“Tranh Nhi, con tỉnh rồi, thật quá tốt rồi!” Tiêu mẫu chụp hai tay chung một chỗ.
“Ca!” Tiêu tiệu muội và Tiêu nhị lang cũng vây lại.
Tiêu Hàn Tranh nhìn nương, em trai, và em gái còn sống, lúc này mới cảm giác được sự chân thật.
Thì ra hắn đã trở về, trở về lúc đệ đệ chưa chết đuối, lúc tiểu muội chưa bị kéo đi thành thân chôn cùng, nương cũng không phải bởi vì kiếm tiền bốc thuốc cho hắn, mà vào núi rừng sâu thẳm bị dã thú cắn chết.
Tất cả mọi chuyện này, hắn vẫn còn có thể cứu vãn được.
“Nương!” Hắn chua xót gọi, may mắn có thể lại nhìn thấy nương.
Lại nhìn về phía đệ đệ muội muội, “Bạch Lê, Dật Nhi, ca tỉnh rồi, sau này có ca rồi.”
Yên tâm đi, lần này ca sẽ không để cho bất kỳ người nào làm tổn thương đến các người đâu.