Edit: Thuần An
Khi Mộc Vũ Lan thấy Vô Dược vẫn rất kinh hỉ, nhưng càng có nhiều quan tâm: “Thanh Nhi, ai gia nghe người khác nói con hôm qua sinh bệnh, làm sao lại không nghỉ ngơi cho tốt lại chạy tới nơi này của ai gia?”
Vô Dược ngoan ngoãn trả lời: “Đương nhiên là tới thỉnh an cô cô.”
Sau đó nhìn nhìn bốn phía mới bắt đầu nói: “Thanh Nhi có chút lời nói muốn nói với cô cô, không biết cô cô có thể đi theo con.”
Mộc Vũ Lan nghi hoặc nhìn Vô Dược, cuối cùng vẫn là gật gật đầu, đi theo nàng đến một nơi ngày thường cũng ít người đi qua.
Mộc Vũ Lan: “Thanh Nhi, con muốn hỏi cái gì?”
Vô Dược nhẹ giọng mở miệng: “Cô cô… Người biết bệ hạ không phải là người…”
Mộc Vũ Lan nghe xong khiếp sợ nhìn Vô Dược, sắc mặt đột nhiên âm trầm đi xuống: “Thanh Nhi con… Con từ đâu nghe được?”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Vô Dược: “Là bệ hạ nói với con…”
Mộc Vũ Lan thật lâu không nói nên lời, sắc mặt thay đổi vài lần, cuối cùng thở dài: “Không nghĩ tới, nó đã biết rồi.”
Không chờ Vô Dược mở miệng, Mộc Vũ Lan lại nói tiếp: “Thanh Nhi a! Biểu ca chân chính của con vừa sinh ra đã qua đời, Vãn Nhi được Tiên hoàng ôm từ chỗ Thái phi đến bên người ai gia.
Có lẽ con không biết ai gia thích Vãn Nhi bao nhiêu đâu, ai gia lần đầu tiên ôm nó đã cho ai gia một loại cảm giác thân thiết. Thật giống như nó chính là nhi tử thân sinh của ai gia.
Ai gia nghĩ Vãn Nhi nhất định là ông trời bồi thường cho ai gia.”
Vô Dược con mắt tràn đầy nghi hoặc, mười phần khó hiểu nhìn Mộc Vũ Lan.
Mộc Vũ Lan lắc lắc đầu: “Thanh Nhi nhất định nghe qua lời đồn đãi đi? Có phải mười phần đều không hiểu ai gia vì sao lại phải làm như thế?”
Vô Dược gật gật đầu, tinh tế nghe Mộc Vũ Lan nói: “Năm đó Vãn Nhi là Thái tử Nam Quốc, bảy tuổi liền lập thành Trữ quân, Tiên đế lấy lí do mẹ hiền chiều hư con không cho ai gia thân cận với Vãn Nhi.
Huống chi Vãn Nhi đầu liên là Thái tử sau đó lại là Trữ quân, nhất định sẽ chọc đến dã tâm của nhiều người. Mà ai gia năm đó có Mộc gia duy trì, lại là chủ hậu cung. Nếu như ngoài sáng đối với Vãn Nhi quá tốt đương nhiên sẽ rước lấy càng nhiều hoạ sát thân.
Ai gia là thật sự thích Vãn Nhi, nếu không phải năm đó suy thoái, quốc sư tiên đoán Đích hoàng tử là tương lai của Nam Quốc, nếu không Vãn Nhi cũng sẽ không đến bên người ai gia.
Khi Vãn Nhi còn bé ai gia không được thân cận, Vãn Nhi trưởng thành ai gia muốn thân cận cũng không được.”
Vô Dược cúi đầu, thần sắc không biết: “Thì ra là thế.”
Mộc Vũ Lan giống như nghĩ tới cái gì, khóe miệng giơ lên một chút: “Khi Vãn Nhi còn bé cũng thực sự đáng yêu, thường xuyên gây sự muốn chọc ai gia chú ý, chỉ là nó không biết, mỗi khi nó phạm sai lầm đều là ai gia thay nó đền bù. Nó còn nghĩ rằng ai gia không biết, mỗi lần đều trầm một khuôn mặt.”
Cuối cùng Mộc Vũ Lan ngẩng đầu nhìn không trung một chút, thở dài thật sâu: “Vãn Nhi cũng là một đứa trẻ đáng thương, từ nhỏ không được ở bên người mẫu thân ruột. Ai gia cũng không thể ngoài sáng đối với nó tốt.
Nếu Vãn Nhi biết Thái phi là mẫu thân của nó, chắc là có xem qua đi. Nghĩ đến mấy năm nay Vãn Nhi dung túng Thái phi như vậy, chắc là cũng vì nguyên nhân này đi!
Thái phi cũng thật đáng thương, con của mình trước mặt cũng không biết.”
[Đinh! Giá trị hắc hoá nam thần Nam Cung Vãn -5, giá trị hắc hoá hiện tại là 93.]
Vô Dược muốn cảm động khóc. Ngọa tào, rốt cuộc vài điểm hắc hoá của nam thần thật đáng giá, quá không dễ dàng.
Lại đến đêm.
Nam Cung Vãn đem Vô Dược ôm trong lòng, không biết trầm tư cái gì, cuối cùng khóe miệng lưu lại nhàn nhạt cười: “Mỹ nhân… Nàng nói Thái phi có phải bởi vì không biết nên mới đối với trẫm như vậy. Trẫm thật ra có hai người mẫu thân yêu thích?”
Vô Dược choàng lên cổ hắn, đối diện với đôi mắt của hắn: “Chàng đã kiểm chứng mời cô cô nói?”
Nam Cung Vãn thân thân cái trán nàng, ứng thanh: “Ân!”