Từ sau khi Trương Bác Văn theo Vương Cảnh Ngôn về nhà, thời gian của Từ Minh bắt đầu không dễ chịu lắm, ở một mình với Điền Chiến trong một căn nhà lớn khiến cậu luôn cảm thấy trống trải. Hơn nữa, không biết có phải ảo giác không mà Từ Minh luôn cảm giác có người như có như không giám thị mình, nhưng lại không tìm thấy rốt cuộc là ai giám thị, giám thị cái gì.
Cảm giác này khiến Từ Minh sắp điên rồi.
Cho đến một cuối tuần, cuối cùng Điền Chiến không ra ngoài khảo sát mà ngoan ngoãn ở trong phòng khách xem tivi, xem cả ngày, đến buổi tối cơm nước xong lúc tiếp tục xem Điền Chiến bỗng nói: “Hôm nay là sinh nhật của tôi.”
Từ Minh nhìn chòng chọc vào tv ngẩn người: “…”
Điền Chiến vẻ mặt hờ hững nhìn Từ Minh ngồi bên cạnh mình: “Cậu không tỏ vẻ một chút sao?”
Từ Minh: “… Tỏ vẻ cái gì?”
Điền Chiến nói: “Ví dụ như, tặng một món quà chẳng hạn.” Nghe vậy Từ Minh lập tức quay đầu nhìn ra cửa sổ – bên ngoài tối như mực, lại nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn mười giờ đêm. Thành phố nhỏ không phồn hoa như thành phố lớn, đến mười giờ tối gần mười một giờ, tuy bên ngoài còn đèn đường nhưng gần như không còn mấy người đi đường, chỉ có quảng trường cách nơi này hơi xa mới có một số quán bán đồ lưu niệm mới còn mở cửa.
Khóe miệng Từ Minh co rút: “Không bằng… Ngày mai em tặng quà cho anh?”
Điền Chiến nghiêm trang nói: “Nếu ngày mai tặng sẽ không có ý nghĩa.”
Từ Minh gãi đầu khó xử: “Vậy làm sao giờ, bây giờ ra ngoài cũng không an toàn, hơn nữa, hôm nay ở cùng nhau lâu như vậy mà anh không nói cho em biết…”
“Là lỗi của tôi à?” Điền Chiến nhướn mày.
“Không… Không phải lỗi của anh…” Khóe miệng Từ Minh co giật, nhìn cái bản mặt đứng đắn của Điền Chiến chỉ đành thỏa hiệp, tiện thể nghĩ trong lòng, không phải lỗi của anh mới là lạ! Nếu anh nói sớm cho tôi biết hôm nay là sinh nhật anh, sao tôi phải xấu hổ thế này? Hơn nữa anh là đàn ông trưởng thành, ông chủ công ty, đòi cái gì quà sinh nhật với một người còn chưa tốt nghiệp đại học như tôi hả!
“Kia, tôi có một đề nghị, có thể cho cậu bổ sung một món quà sinh nhật này, thế nào?”
“Đề nghị gì?”
“A… Anh làm gì mà hôn tôi? A a a, tay anh sờ đi đâu đấy! Đừng đụng lung tung – cmn thấy tôi không nổi bão thì coi tôi là mèo bệnh hả! A… A… Anh họ.” Từ Minh nhỏ bị Điền Chiến nắm trong tay lên xuống cực kỳ có kỹ xảo, thế này Từ Minh cuối cùng không dám phản kháng lung tung, đùa chứ, nhỡ đâu không cẩn thận làm gãy cục cưng của mình thì làm thế nào!
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Nhưng tính ra, anh họ cái kiểu đòi quà sinh nhật không có thì bù bản thân vào có thật là đại trượng phu không?
Lý trí của Từ Minh nhanh chóng bay mất, ánh mắt cậu dần trở nên mơ màng, theo tốc độ quay tay ngày càng nhanh của Điền Chiến, cuối cùng dần dần tê liệt không còn phản kháng, chỉ có rên rỉ hưởng thụ đến khi bắn ra.
“Thoải mái không?” Giọng Điền Chiến vang lên bên tai, Từ Minh phản xạ gật đầu, liếm qua đôi môi hơi khô, lập tức Điền Chiến như bị quyến rũ cắn mạnh lên môi Từ Minh một cái.
Từ Minh hét lên đau đớn, chỉ cảm thấy cực kỳ tủi thân.
Bình thường lần đầu tiên của hai người, bên là công không phải rất dịu dàng sao? Thế nào mà Điền Chiến lại bá đạo như vậy, hừ, môi của mình chắc chắn bị cắn nát! Đến lúc đó mama về nhà tui biết giải thích với bà thế nào hả!
Mặc dù sau khi mình với anh họ như vậy như vậy, mẹ yêu nhà mình có lẽ cũng không nói gì mà còn rất vui vẻ…
Từ Minh đang mất mát hoàn toàn không cảm giác quần áo của mình đã bị anh họ lột sạch, cậu chỉ cảm thấy có hơi man mát, nhìn Điền Chiến đè trên người mình từ duy cuối cùng mới quay trở lại, lập tức kinh ngạc.
Một tay Điền Chiến kẹp lấy núm vú của mình, khóe miệng nhếch lên mỉm cười: “Bé loli? Đây vẫn chưa phát dục hửm.”
Từ Minh: “…”
Nghe Điền Chiến nói xong mặt Từ Minh lập tức đỏ phừng.
Tuy biết anh họ đã nhận ra thân phận của mình từ lâu, nhưng biết với chính tai nghe lại là hai việc khác nhau. Cậu nghiêng đầu đi, ấp úng nói: “Em cũng không muốn quyến rũ anh, là chính anh thích em đấy.”
Điền Chiến nhíu mày, không nói gì.
Hắn khom người xuống, cực kỳ dâm mỹ dùng đầu lưỡi liếm một núm vú khác của Từ Minh, còn dùng răng mài mài, nhìn Từ Minh bị khoái cảm giày vò mà ưỡn người lên mới cười nói: “Kỳ thật tôi đã muốn làm thế này với em từ lâu, đáng tiếc, bạn của em vẫn cứ ở đây, làm tôi không có cách nào ra tay với em.”
“Cái gì?” Từ Minh trừng mắt, “Chẳng lẽ… Nói cho Bạch đại thần biết Trương Bác Văn ở đây, chính là anh?”
“Ai nói không phải nào?” Điền Chiến bật cười, tay phải bắt đầu kéo căng núm vú của Từ Minh, đến khi nhìn thấy núm vú màu hồng phấn kia bị vê đến dần đứng thẳng lên trong tay mình mới nói, “Tôi vẫn luôn một lòng muốn ở cùng em đó…”
Từ Minh hít vào hai hơi: “A… Anh họ… Đừng như vậy… Núm vú em đau… Anh nhẹ một chút…”
Điền Chiến nhìn bộ dáng động tình của Từ Minh, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Đợi lát nữa còn đau hơn nữa đấy, em nên nhịn một chút.”