Sau khi hết ngạc nhiên, Tiêu Đỉnh Thiên khiển trách, “Sao con không nói sớm hơn? Cô bé đang mang thai con còn để cô bé ra nước ngoài làm gì?”
Thế hệ này của nhà họ Tiêu, con nối dõi đơn bạc, bọn họ chỉ sinh một đứa con trai duy nhất là Tiêu Trì Phong.
Đối với người làm cha mẹ như họ mà nói, con nối dõi là quan trọng nhất.
Nếu không có đời sau thì công sức của thế hệ này sẽ thành nước chảy mây trôi, cơ nghiệp của hoàng tộc cũng rơi xuống đầu những người khác, đây chắc chắn không phải là điều họ muốn thấy.
Tiêu Trì Phong nghe thấy sự khiển trách của cha mình, anh càng cảm thấy khó chịu và hối hận.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu mẹ không đến chỗ con gây rối, việc gì con phải để cô ấy đi?”
Tiêu Đỉnh Thiên nghe thấy giọng nói đầy oán hận của anh thì vội vàng nói: “Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, nếu con lo cho con bé, vậy con qua đó một chuyến, nếu tìm thấy Tiểu Thẩm, con bé lại không sao, vậy con đưa cô bé trở về đi, về phía mẹ con, cha sẽ nói chuyện với bà ấy.”
“Cảm ơn cha.”
Tiêu Trì Phong cúp điện thoại, nhanh chóng mời mấy đội viên tâm đắc nhất, tất cả cùng nhau lên trực thăng, bay đến nước Úc.
Trên đường đi, trong lòng anh rất hoảng hốt.
Anh yêu cầu họ ra nước ngoài vì muốn họ được sống trong một môi trường an toàn.
Nhưng anh đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Giang Tề Minh, anh đã đánh giá thấp xu thủ phản công chó cùng rứt giậu của Giang Tề Minh, anh cũng đánh giá thấp độ nguy hiểm của Giang Tề Minh, tất cả đều là lỗi của anh! Anh không thể tha thứ cho bản thân mình được!
Nếu biết trước sẽ xảy ra tình huống như vậy, không bằng giữ Củng Thần và Thanh Song ở bên mình, có lẽ bọn họ sẽ không xảy ra tai nạn.
Nhưng bây giờ, ngoại trừ hối hận, anh có thể làm gì?
Chuyện cũng đã xảy ra, chỉ để khắc phục nó một cách nhanh chóng.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Hy vọng rằng bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nếu có chuyện gì xảy ra với họ, cả đời này anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Tiêu Trì Phong oán hận đập vào đầu mình.
Ngụy Báo, Cung Khiếu, Hầu Hưng và Vi Tiểu Quân là những người đi cùng Tiêu Trì Phong Úc, thấy dáng vẻ u ám và lạnh lẽo của vị chỉ huy quân sự của họ, họ nhìn nhau, không dám đến gần anh ta nửa bước, sợ sấm sét quanh người anh đánh trọng thương.
Ngụy Báo, 26 tuổi, đại đội trưởng quân đoàn Long Viêm
Cung Khiếu, 24 tuổi, tiểu đội trưởng quân đoàn Long Viêm.
Hầu Hưng, 23 tuổi, đôi viên tinh nhuệ của quân đoàn Long Viêm.
Vi Tiểu Quân, 23 tuổi, thành viên ưu tú của Long Viêm.
Mấy người họ đều là thành viên của quân đoàn Long Viêm do Tiêu Trì Phong huấn luyện, họ cũng là trợ thủ đắc lực nhất của Tiêu Trì Phong.
Khi Tiêu Trì Phong và những người khác đến Úc, Thẩm Thanh Song cũng đã được chuyển đến cùng bí ẩn và hỗn loạn nhất châu thổ.
Đồng bằng châu thổ là một không có chính quyền, không ai quản lý.
Vàng, cờ bạc và ma túy phổ biển ở đây, là thiên đường cho các lực lượng ngầm và vũ trang.
Nơi đây là ẩn giấu vô số những tên trộm khét tiếng, những sát thủ và những tên tội phạm bị truy nã khác nhau.
Một số người cho rằng đây là thiên đường của những người tự do.
Một số người cho rằng đây là địa ngục của những kẻ xấu xa.
Nhưng, phàm là người phụ nữ nào có ngoại hình ưa, một khi đã đến đây đồng nghĩ với việc rơi xuống vực sâu, trừ khi chết, nếu không sẽ không có khả năng chạy thoát.
Vào lúc này, Thẩm Thanh Song bị choáng và bất tỉnh đã được gửi đến một địa điểm ăn chơi nhất châu thổ – Tuyệt Sắc Phường.
Bên trong Tuyệt Sắc Phường.
Một má mì có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp đang đánh giá Thẩm Thanh Song từ đầu đến chân, “Tướng mạo nghiêng nước nghiêng thành, dáng người tinh tế, làn da trắng nõn nà, quả thật là bảo vật từ trên trời rơi xuống, nếu cô gái này có thể gia nhập vào Tuyệt Sắc Phường của chúng ta, việc làm ăn của chúng ta sẽ tiến thêm một bước….”