Buổi sáng, Hạ Dương đến căn hộ bên Quận 2 để đón Vân Thy.
Thời tiết bên ngoài vẫn có chút u ám, còn có gió mạnh thổi qua.
Vân Thy ngồi trên xe, khó chịu ở mũi nên cúi đầu hắt xì một cái, khóe mắt đều đỏ lên.
Hạ Dương nhìn qua hỏi: “Bị cảm sao?”
“Chắc là vậy…!” Vân Thy dụi mắt nói: “Đúng rồi, hình như hôm qua em để quên cái cốc trong xe của anh…!”
Vân Thy nói xong liền cúi đầu tìm trên chỗ ngồi của mình.
Hạ Dương thuận tay đưa bình giữ ấm sang cho Vân Thy: “Buổi sáng nên uống nước ấm.”
“Cảm ơn.” Vân Thy cười cười cầm lấy bình giữ ấm chậm rãi uống.
Lại bởi vì nhiệt độ nước hơi nóng, khi Vân Thy kề sát vào, một tầng hơi nước mỏng liền xuất hiện trên mặt kính.
Xe chạy về hướng bến tàu, một lúc sau thì dừng ở ngã tư chờ đèn đỏ.
Hạ Dương đưa tay ra nhìn Vân Thy.
Vân Thy tự nhiên tháo kính xuống, bỏ vào trong tay Hạ Dương: “Chờ lát nữa chúng ta đến lão Trương mua bánh kem đi.”
Hạ Dương rút ra một tấm khăn giấy lau kính, gật đầu đồng ý.
Lau kính xong, Hạ Dương lại giúp Vân Thy đeo vào.
Vừa lúc đèn đỏ cũng chuyển sang xanh, Hạ Dương lái xe đến tiệm bánh kem của Lão Trương và mua một cái bánh cho Vân Thy.
Mua xong bánh, chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh về phía bến tàu.
Du thuyền đậu ở bên cạnh bến tàu, lúc hai người Hạ Dương cùng Vân Thy đến thì trong phòng riêng trên du thuyền đã có không ít người.
Lạc An ở trên sô pha nhìn đến phía sau Hạ dương hỏi: “Bảo Ngọc đâu? Không có tới sao?”
Hạ Dương đi vào ngồi xuống nhàn nhạt nói: “Đã hỏi rồi, em ấy không tới.”
À, tôi có gọi vài cô người mẫu này, hahah.
Hạ Dương lên tiếng đánh gãy: “Vân Thy còn ở đây, nói chuyện chú ý chút.”
“Không sao, em lại không phải còn nhỏ.” Vân Thy cười cười: “Đề tài của người trưởng thành, em cũng có thể thảo luận.”
“Đúng vậy, Vân Thy lại không phải còn nhỏ nữa!” Lạc An cười lớn.
“Được rồi.” Hạ Dương nhíu mày, nhìn sang Vân Thy: “Đừng để ý đến bọn họ.”
Lạc An tức khắc phản bác: “Hạ thiếu đừng cứ luôn che chở cô ấy như vậy! Chỉ thảo luận đề tài người lớn thôi mà, có vấn đề gì đâu chứ.”
“Đúng vậy!” Một người khác tức khắc ồn ào nói: “Hạ thiếu cũng không thể cả đời đều che chở cô ấy được.”
“Hạ thiếu trước kia cứ như vậy, vẫn luôn thiên vị che chở cho Vân Thy, còn nói chúng ta sẽ dạy hư cô ấy…!”
“Tôi nói chứ, nếu mà Hạ thiếu muốn bảo vệ Vân Thy cả đời thì cũng không phải không được, hahaha.”
Những người khác đều ồn ào thảo luận đề tài này.
Trong lúc nhất thời, đề tài trở nên có chút ái muội.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Trên mặt Vân Thy vẫn như cũ treo nụ cười ôn hòa, không nói gì thêm, chỉ híp mắt lại như đã quen với việc trêu chọc này rồi.
Hạ Dương uống cạn ly rượu, từ từ lên tiếng : “Đừng nói nữa.”
“Được được được, không nói nữa.” Lạc An cười cợt, không tiếp tục đề tài này nữa mà hỏi: “Vân Thy uống cái gì? Coca hay là nước chanh?”
Vân Thy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tôi muốn thử uống rượu vang đỏ.”
Hạ Dương ở bên cạnh nghe xong lập tức nhìn Lạc An nói: “cô ấy uống sữa ấm.”
“Sữa ấm đúng không? Ok!” Lạc An đứng dậy, đi ra ngoài gọi một ly sữa ấm rồi đem vào.
Lạc An đặt ly sữa ấm xuống trước mặt Vân Thy, sau đó đột nhiên nghĩ đến cái gì liền hỏi: “Đúng rồi, hàng giả đó đã trở lại chưa?”
“chắc hẳn là chưa trở lại.” Bên cạnh một người liền chen vào: “Nếu không hôm nay Hạ thiếu sẽ mang cô ta đến đây.”
“Đã là ngày thứ năm, chắc Hạ thiếu sẽ không thua cuộc đúng không?”
“Gấp cái gì, hôm nay còn chưa kết thúc, nói không chừng cuối tiệc cô ta sẽ gọi điện thoại đến đây mà thôi.”
Đúng lúc này, đột nhiên có người hỏi: “Nếu như Ly Tâm không trở lại thì sao?”
“Sao có thể.” Lạc An xua xua tay: “cô ta thích Hạ thiếu như vậy, đến nỗi đuổi đều đuổi không đi được cơ mà.”
Đám người cười phá lên rồi lại nhanh chóng chuyển chủ đề khác tiếp tục thảo luận.
Như thể tất cả mọi người đều ngầm đồng ý rằng Ly Tâm nhất định sẽ trở về bên Hạ Dương, không ai tính đến khả năng khác cả.
Hạ Dương dựa vào sô pha uống rượu vang đỏ, vẻ mặt lạnh lùng, đối với những việc liên quan đến Ly Tâm thì hoàn toàn thờ ơ.
Vân Thy cầm cốc sữa, nghiêng người nhẹ giọng hỏi: “Ly Tâm đi như vậy…!có sao không?”
“Không cần để tâm đến em ấy.” Hạ Dương tùy ý nói: “Sớm hay muộn gì thì cũng sẽ trở về thôi.”
Lúc này, Lạc An bên kia đem bài ra ồn ào nói: “Hôm nay là ngày cá tháng tư đúng không, chơi lớn đi!”
“Chơi lớn thế nào? Hôm nay tôi không mang theo nhiều tiền đâu, thua cũng chỉ có thể đồ gán nợ thôi!”
“Lạc An cô nói gọi người mẫu đến đâu! Khi nào mang ra chơi đây!”
Lạc An vội vàng nói: “Nhanh thôi, sắp tới rồi! Nếu cậu thắng, mấy em người mẫu gọi đến đó cho cậu chọn!”
“Để lại một em cho tôi! Tôi cũng chơi!”
Những người khác sôi nổi nhào qua, ồn ào muốn chơi.
Hạ Dương trước đến nay đều không tham gia trò chơi, chỉ nhìn bàn đánh bài bên kia, ánh mắt lóe lên ánh sáng đen tối không rõ.
Ly Tâm rất thích ngày cá tháng tư.
Năm thứ nhất ngày cá tháng tư, Ly Tâm nói với hắn trong nhà không có cơm cuộn, nhưng khi hắn trở về, trên bàn đã bày sẵn một bàn ăn nóng hổi thơm phức cùng đ ĩa cơm cuộn mà cô làm.
Năm thứ hai ngày cá tháng tư, Ly Tâm nói trong nhà cúp điện, cũng chỉ là vì muốn lừa hắn tan tầm trở về nhà sớm một chút.
Rồi năm thứ ba, năm thứ tư…!
Tựa hồ mỗi một năm ngày cá tháng tư, Ly Tâm đều sẽ tổ chức một trò đùa vui.
Hạ Dương buông ly rượu, vừa mới chuẩn bị đứng dậy ra bên ngoài hít thở không khí thì bị Vân Thy gọi lại.
Vân Thy cầm bàn cờ hỏi: “Anh có muốn chơi cờ không?”
Hạ Dương nhìn bàn cờ, chậm rãi nói: “Đã lâu rồi không chơi.”
“Em cũng đã lâu chưa chơi nó.” Vân Thy cười, đem bày bàn cờ ra: “Trước kia, em thích nhất là trộm tìm anh chơi cờ…!”
“Bọn họ đều cho rằng đánh cờ là nhàm chán, chỉ có anh mới cùng em chơi.” Ngữ khí Vân Thy thoáng chút hoài niệm.
Ở bàn chơi bài cách đó không xa, Lạc An và những người khác đã bắt đầu trò chơi kia.
Ngày cá tháng bắt đầu rồi.
Ở phía dưới vách núi nhỏ ở Trạc An.
Một chiếc xe chở khách nhỏ màu đen bị ngã xuống vực, thân xe bị đè ép đến mức biến dạng.
Ở ghế sau xe, Ly Tâm bị kẹt ở giữa, không thở nổi, hô hấp khó khăn.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Ly Tâm mờ mịt mở mắt ra, bên tai tiếng gầm thét chấn động, không nghe được bất kì thanh âm gì khác, đầu óc trống rỗng, còn chưa kịp tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Cơ thể Ly Tâm cũng không thể động đậy, thậm chí còn không có sức leo ra ngoài, cũng chỉ có thể cổ tay là gần như nhúc nhích được một chút.
Hết tất cả mọi thứ thật giống như là đang nằm mơ vậy, không có cách nào cử động thân thể, mọi chuyện không hề có cảm giác chân thật.
Trước ngực cô cũng hơi ngột ngạt, dường như có thứ gì đó nặng nề đang đè lên người cô vậy, bên chân phải còn có cảm giác đau rát, giống như là đã bị thương.
Bốn phía nồng đậm mùi máu tươi, còn có mùi xăng nồng vào mũi.
Ly Tâm cố cử động cổ tay, đột nhiên nhận thấy đầu ngón tay chạm vào một v@t cứng lạnh, vô thức sờ sờ, phát hiện đó là điện thoại di động.
Đầu ngón tay chạm vào chiếc điện thoại, Ly Tâm có thể sờ được điện thoại, nhưng cánh tay của cô lại bị kẹt, không có biện pháp kéo điện thoại lại.
Ly Tâm thở hổn hển, nhìn sang bên cạnh, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào màn hình.
Điện thoại tự động mở khóa, trên màn hình hiện lên âm thanh cùng lời nhắc pin yếu.
Ly Tâm lúc này mới nhớ tới tối hôm qua cô quên sạc pin điện thoại, nhưng có mang theo cục sạc.
Chỉ là không biết cục sạc hiện tại đã rớt ở chỗ nào, lượng pin trong điện thoại cũng không biết còn có thể giữ được bao lâu.
Xung quanh tối tăm và chật hẹp, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình điện thoại.
Ly Tâm cố sức vươn tay, run rẩy bấm vào giao diện gọi điện.
Nhưng do cơ thể không còn sức lực, bấm số cũng không được nên chỉ có thể bấm nút quay nhanh ….
Số đầu tiên hiện lên là số của Hạ Dương.
Cùng lúc đó, trong phòng riêng trên du thuyền.
Hạ Dương ngồi trên sô pha cùng Vân Thy chơi cờ.
Một lúc sau, Lạc An ở bàn bên kia gọi: “Hạ thiếu, muốn qua chơi vài ván không?”
Hạ Dương không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn Vân Thy.
“Không sao.” Vân Thy cười cười: “Em ngồi một mình cũng được.”
Hạ Dương gật đầu, sau đó đứng dậy, cầm lấy ly rượu trên bàn, đi về phía bàn của Lạc An.
Vân Thy cất bàn cờ đi, một mình nhàn nhã ngồi trên sô pha cầm một ly sữa bò nóng, chậm rãi uống.
Đột nhiên, Vân Thy nghe thấy tiếng điện thoại rung, nhìn sang bên cạnh liền thấy trên sô pha để lại một chiếc điện thoại màu đen, có cuộc gọi đến.
Là điện thoại của Hạ Dương.
Vân Thy với tay lấy điện thoại qua, nhìn thấy đó là cuộc gọi do Ly Tâm gọi đến.
Điện thoại còn đang không ngừng rung, Vân Thy nhìn hai chữ “Ly Tâm” trên màn hình, đầu ngón tay tùy tiện di chuyển.
Sau đó, không chút do dự cúp số điện thoại đang cầu cứu của Ly Tâm.