Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 8 : Hàng xóm.
Nguồn: Sưu tầm
Vương Tư Vũ nghe xong những lời nhận xét của Ngô tài xế, thầm nghĩ lại thái độ
thường ngày của Trịnh Đại Quân, cảm thấy tên này đúng là xứng danh người hai
mặt, khi đứng trước lãnh đạo thì cúi mình khom lưng, ân cần chào đón, nhìn từ
nét mặt ông ta tưởng lầm ngay là một người hiền lành đôn hậu, nhưng vừa mới
quay lưng lại nhìn cấp dưới liền lộ ra bộ mặt quỷ dữ, thích bới lông tìm vết
để tôn mình lên chính là bản chất của Trịnh Đại Quân.
Đám cán bộ làm việc chung với Trịnh Đại Quân mỗi lần nhắc tới lão ta đều
nghiến răng keng kéc, chỉ có điều hạng tiểu nhân như thế hiện nay nhan nhản,
đâu đâu cũng gặp nên ai cũng quen rồi. Mấy năm nay xã hội còn lưu truyền một
cách nói, chốn quan trường y như con khỉ trên cây, nhìn từ trên xuống là khuôn
mặt tươi cười hớn hở, nhìn từ dưới lên là cái mông thô bỉ.
Vương Tư Vũ đột nhiên nhớ ra điều gì, vỗ mạnh vào trán một cái, thì ra do ra
đi quá vội vàng nên hắn bỏ quên xấp giấy vẽ ở khách sạn rồi, may mà bức vẽ
Trần Tuyết Oanh đã được hắn cất cẩn thận trong túi hành lý trước đó, bằng
không thì tổn thất nặng đây! Trong tâm trí của Vương Tư Vũ bây giờ, bức vẽ ấy
có giá trị hơn cả tất cả những bức tranh hắn từng vẽ trước đây cộng lại.
Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn 5h30 rồi, Vương Tư Vũ uể oải không muốn đi
mua đồ ăn về nấu nướng, bèn xách hành lý đứng ngay cổng vào khu nhà, móc điện
thoại ra gọi đi: “A lô, anh Triệu đó à? Em về rồi nè, nhà anh nấu sẵn cơm
chưa, nếu được thì em qua chỗ anh xin ăn ké một bữa.”
Anh Triệu mà Vương Tư Vũ vừa gọi điện thật ra là người hàng xóm Triệu Phàm,
Triệu Phàm lớn hơn Vương Tư Vũ 3 tuổi, hai người ở đối diện nhau, căn hộ cùng
nằm trên lầu 5, gia đình Triệu Phàm sống ở đây đã lâu rồi, bố mẹ đều là công
nhân xưởng may, sau khi xưởng may vỡ nợ đóng cửa, hai ông bà bày bán hàng tạp
hóa ngoài chợ, vất vả kiếm tiền cho Triệu Phàm lấy vợ.
Triệu Phàm sau khi tốt nghiệp đại học xin được vào làm phóng viên tờ nhật báo
Thanh Châu, mới đi làm chưa được một tháng, trong lúc ngồi ăn điểm tâm hắn đã
gặp cô vợ hiện nay Trương Thiện Ảnh. Trương Thiện Ảnh tốt nghiệp học viện múa,
dáng người thon thả, cao 1m75, xinh đẹp cực kỳ, dù cô đi đến đâu thì số cặp
mắt ngoáy đầu lại nhìn cũng đạt tỉ lệ hơn 90%.
Lo xong hôn sự cho con trai, ba mẹ già của Triệu Phàm dọn về quê vui thú điền
viên, đào ao nuôi cá, trồng rau sống qua ngày, an hưởng tuổi già. Vương Tư Vũ
dọn về khu này ở vào năm 12 tuổi, trong 2 năm đầu hai người chả có tí giao
tình gì, tuy ngày nào cũng chạm mặt nhưng hai cậu thiếu niên đều tỏ ra ngạo
mạn, ai cũng không chịu lên tiếng chào hỏi đối phương trước.
Quan hệ giữa hai người được cải thiện bắt đầu vào năm Vương Tư Vũ học trung
học cơ sở năm hai, năm đó Triệu Phàm học trung học phổ thông năm hai, hắn
ngoài việc học ra còn dành thời gian rảnh sau giờ đến lớp cưa cẩm vài cô bé
xinh xắn của các bạn cùng lớp, kết quả bị bọn kia chặn đầu trên đường về nhà
đập ột trận nên thân, vừa đúng lúc Vương Tư Vũ đi ngang qua, hắn không suy
nghĩ nhiều đã tóm lấy một cành cây ven đường lao vào quất túi bụi, bọn kia bị
hắn đánh lui, từ sau vụ đó, hai người trở thành bạn chí cốt không có gì là
không nói được.
Tốt thì tốt đấy! Nhưng Triệu Phàm lớn hơn Vương Tư Vũ vài tuổi, tính tình lại
tinh ranh, không ngờ nghệch như Vương Tư Vũ, hai người chơi chung với nhau
luôn là Vương Tư Vũ nhận phần thiệt thòi về mình.
Ví dụ như năm Vương Tư Vũ học năm nhất trung học phổ thông, hai người cùng bỏ
tiền ra mua kính viễn vọng, ban đêm lén núp ngoài ban công nhìn trộm một cô
gái ở tòa nhà đối diện tắm. Vương Tư Vũ bỏ tiền nhiều hơn, nhưng khi mua được
kính viễn vọng về thì bị Triệu Phàm giành lấy xem trước, đợi khi tên láo cá
này chịu nhường vị trí cho hắn thì cô gái kia đã mặc lại áo rồi.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Mỗi lần Vương Tư Vũ tìm Triệu Phàm nói lý lẽ đều bị hắn hứa hẹn nói ngày mai
cho cậu xem trước, nhưng đến ngày hôm sau lại vẫn là Triệu Phàm được ưu tiên,
hắn còn ra vẻ chính nghĩa phân bua: “Em còn nhỏ, không biết tự kiềm chế, xem
xong rất dễ xảy ra sai lầm đáng tiếc, anh Triệu làm vậy là vì tốt cho em đấy!”
Lúc ấy Vương Tư Vũ tức tối lắm, nhủ thầm tại sao khi mua kính viễn vọng thì
anh không đem mớ đạo lý kia ra nói đi, ngược lại còn khoa tay múa chân cố
thuyết phục mình: “Ngực cô ta vừa to vừa tròn như thế này này, eo thì thon thả
như thế như thế…”
Đáng giận hơn là vụ việc cuối cùng bị bại lộ, Triệu Phàm đẩy toàn bộ tội lỗi
lên đầu Vương Tư Vũ, báo hại hắn bị mẹ đánh ột trận nên thân, mọi việc chưa
dừng lại ở đó, cô gái kia giờ đây da mặt đã nhăn nheo, eo thì to như thùng
nước lèo, thế mà mỗi lần chạm mặt Vương Tư Vũ đều phun xuống đất khinh miệt,
kèm theo một câu mắng nhiếc: Đồ háo sắc!
Tuy ấm ức trong lòng lắm nhưng Vương Tư Vũ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, chấp
nhận gánh hết mọi tội lỗi vào mình, hắn chưa từng oán trách nửa lời, vì lúc đó
Triệu Phàm đã thuyết phục hắn như thế này: “Em chưa thành niên, nhận tội cùng
lắm chỉ bị đánh mắng một trận, còn anh mà nhận tội thì nói không chừng bị
người ta tống vào tù đó!”
Nhưng từ khi Triệu Phàm và Trương Thiện Ảnh kết hôn với nhau thì hắn như trở
thành một người hoàn toàn khác, làm việc gì cũng thấu tình đạt lý hơn, nhất là
sau khi mẹ Vương Tư Vũ qua đời thì càng chăm lo cho Vương Tư Vũ y như người
nhà, mỗi lần trong nhà có nấu món gì ngon đều bưng một phần qua cho Vương Tư
Vũ, từ đó mỗi khi Vương Tư Vũ lười biếng không muốn nấu cơm thì chạy sang nhà
Triệu Phàm ăn ké luôn cho tiện.
Tất nhiên Vương Tư Vũ không ăn chùa của nhà Triệu Phàm, quà cáp mà phía thành
ủy phát cho trong vòng một năm nay đều được hắn đem qua tặng lại Triệu Phàm,
hơn nữa hắn còn thường xuyên mua này mua nọ cho gia đình nhỏ của người ta, dù
sao thì Trương Thiện Ảnh muốn dành tiền chuyển sang khu căn hộ cao cấp có
thang máy nên ngoại trừ thỉnh thoảng mua vài cái áo mới ra không chịu tiêu
tiền phung phí, hai vợ chồng chi tiêu dè sẻn, thậm chí thiếu trước hụt sau,
Trương Thiện Ảnh vì muốn nhanh chóng dành đủ tiền nên dạo trước còn bắt chồng
cai thuốc lá luôn.
3 người cộng thêm cô bạn thân của Trương Thiện Ảnh tên Hoàng Nhã Lệ hợp thành
một nhóm chơi chung, lâu ngày dần thân thiết như người trong một nhà, cuối
tuần vừa rồi cả bọn vốn định đi dã ngoại câu cá, không ngờ Vương Tư Vũ bị
Trịnh Đại Quân kéo ra ngoài tỉnh làm cu li nên cuộc vui đành hủy bỏ.
Đầu dây bên kia rất ồn, Vương Tư Vũ không nghe rõ Triệu Phàm đang nói gì, hắn
hét lớn tiếng vào điện thoại, sém chút bị nửa quả táo bay từ trên không xuống
đập trúng đầu, khi nửa quả táo rơi ngay sát bên chân hắn nát vụn, Vương Tư Vũ
giật thót tim sợ hãi, “Nếu bị nó đập trúng đầu e sẽ u một cục chứ chẳng chơi!”
Ngẩng đầu nhìn lên, Vương Tư Vũ phát hiện một khuôn mặt xinh xắn thò ra ngoài
dáo dác nhìn xung quanh từ trên cửa sổ tầng 3, khi nhìn thấy Vương Tư Vũ liền
giơ cánh tay trắng nõn thon dài ra cười tủm tỉm vẫy tay với hắn, cô gái này
chính là cô vợ nhỏ của Triệu Phàm, Trương Thiện Ảnh.
Trương Thiện Ảnh ngày thường tỏ ra đoan trang hiền thục, nhưng có lúc lại táo
tợn dạn dĩ, đôi khi Vương Tư Vũ và Triệu Phàm nói chuyện phiếm với nhau nhắc
tới những đoạn nhạy cảm, cô cũng dám xen vào góp ý kiến, hoàn toàn không tức
giận hay e thẹn. Trương Thiện Ảnh rất quan tâm đến đời sống của Vương Tư Vũ,
thường hay giúp hắn giặt áo ủi đồ, quan hệ giữa hai người kể cũng khắng khít
lắm.
Vương Tư Vũ biết ngay nửa trái táo kia chắc chắn không phải do cô ta ném
xuống, một cô gái không có sức mạnh như thế, vậy thì chắc là do tên Triệu Phàm
rồi. Quả nhiên chỉ vài giây sau, đến lượt Triệu Phàm thò khuôn mặt hớn hở ra
cửa sổ, mồm hắn vẫn đang ngoặm chặt nửa trái táo còn lại, hất hàm tỏ vẻ thách
thức, Vương Tư Vũ giả đò tức giận, dứ dứ nắm đấm về phía Triệu Phàm, sau đó
chạy như bay phóng lên cầu thang.
Trên tầng 3 là một tiệm ăn nhỏ, Vương Tư Vũ vốn muốn đến đó ăn cơm, tiệm ăn
này tuy không lớn nhưng bên trong lại rất sạch sẻ, bà chủ tiệm siêng năng luôn
lau chùi bàn ghế bóng loáng hết chỗ chê, không giống như những tiệm ăn khác
ngoài đường, bàn ghế dính đầy dầu mỡ, chén đũa không rửa sạch vì tiết kiệm
nước, khách nhìn thấy là muốn nôn ọe, dù có đói bụng sắp chết cũng nuốt không
vô.
Đầu bếp của tiệm ăn này nấu ăn rất ngon, không ít hộ dân sống quanh đây đều
thích dùng cơm ở tiệm này, Vương Tư Vũ thích nhất ăn món cá chép chua ngọt,
vừa nghĩ tới món này là hắn thèm chảy nước miếng, bụng réo liên tục biểu tình.
Chạy nhanh lên lầu 3, đẩy cánh cửa kiếng của tiệm ăn nhỏ bước vào, Vương Tư Vũ
phát hiện hôm nay khách đến ăn đông hơn thường ngày, nhân viên phục vụ chạy
tới chạy lui, bận đến nỗi làm không ngơi tay, mười mấy chiếc bàn được ngồi kín
mít.
Vương Tư Vũ đi thẳng tới chiếc bàn đặt sát bên cửa sổ, Trương Thiện Ảnh và
Hoàng Nhã Lệ đang ngồi bụm miệng cười sặc sụa, Triệu Phàm đã biến đâu mất
dạng, đang lúc nghi hoặc, Vương Tư Vũ bị một người nhào tới ôm choàng lấy từ
phía sau, vừa quay đầu lại, Triệu Phàm phà một hơi rượu nồng nặc vào mặt hắn,
cười ha hả thích thú, hình như tên này đã ngà ngà say. đọc truyện mới nhất tại
.
Vương Tư Vũ đẩy Triệu Phàm ra, ngồi cái phịch xuống, ném túi hành lý lên bàn,
quay sang một nhân viên phục vụ hét lớn: “Cho tô mì thập cẩm đi!”
“Thế nào? Anh nói đúng chưa, lúc tính tiền là thằng nhóc này chắc chắn về đến
nơi, số mạng của nó là trả tiền bữa ăn mà!” Triệu Phàm ngồi trở vào ghế, cầm
tăm xỉa răng chọc ngoáy vào mồm, Hoàng Nhã Lệ mỉm cười không lên tiếng, tay
trái chống cằm, ánh mắt nhìn bâng quơ vào chậu xương rồng đặt bên cửa sổ.
Trương Thiện Ảnh tóm lấy túi hành lý của Vương Tư Vũ, tươi cười hớn hở mở ra,
thò tay vào lục lọi, “Tiểu Vũ, có đem món gì tốt về cho chị dâu không?” nguồn
Vương Tư Vũ đang đói bụng cồn cào, quơ lấy cái bánh bao còn sót lại trên bàn
cắn phập một miếng, rót một ly trà uống cái ực, đưa tay áo lên quệt miệng xong
mới nói: “Chị à, xin lỗi, lần này em quên mua quà rồi!”
Trương Thiện Ảnh lục lọi một hồi không tìm thấy quà cáp gì tỏ ra hơi thất
vọng, liền sụ mặt oán trách: “Lên tỉnh trở về mà không đem theo quà, cậu thật
quá đáng!”
Vương Tư Vũ cười hi hí khoái chí, thò tay vào túi áo lấy ra một mặt dây chuyền
bằng bạch ngọc, đặt nhẹ lên bàn.
Trương Thiện Ảnh mừng rỡ reo lên, vội chồm tới tóm lấy đeo vào cổ, khen lấy
khen để: “Mặt dây chuyền đẹp quá! Tôi biết Tiểu Vũ sẽ không thể không có lương
tâm mà!”
Quay sang Triệu Phàm, Trương Thiện Ảnh hí hửng khoe: “Ông xã, em đeo mặt dây
chuyền này có đẹp không?”
Triệu Phàm tất nhiên khen đẹp, còn lẻo mép nói bà xã của anh đeo gì cũng đẹp,
mặc gì cũng đẹp, nhưng không đeo gì không mặc gì thì càng đẹp hơn. Trương
Thiện Ảnh lườm chồng một cái, thò tay xuống dưới véo vào đùi Triệu Phàm làm
hắn thét lên đau đớn.
Triệu Phàm thở dài trách cứ Vương Tư Vũ: “Mỗi lần đều chỉ biết mua quà cho chị
dâu, còn đứa anh này thì bỏ xó, em đúng là trọng sắc khinh bạn.”
“Nếu anh chịu giặt đồ một năm cho em thì ngày nào em cũng mua quà cho anh,
chịu không?” Vương Tư Vũ đáp trả ngay tức khắc. Đúng lúc này, nhân viên phục
vụ bưng tô mì thập cẩm đi tới, Vương Tư Vũ đón lấy tô mì, mặc kệ 3 người còn
lại, cúi xuống nhai nuốt ngấu nghiến như ma đói.