Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch
Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 28 :Lại nổi sóng gió
Nguồn: Sưu tầm
Hối hả chạy ra khỏi tiệm ăn, vừa về đến nhà, chuông điện thoại réo vang inh
ỏi, Vương Tư Vũ nghĩ thầm chắc là Đặng Hoa An gọi đến, đang rầu giải thích thế
nào với người ta khi bỏ đi đột ngột, cầm điện thoại lên xem, thì ra là cuộc
gọi từ Phương Tinh. Vương Tư Vũ thờ phào nhẹ nhõm, vừa mới bắt máy, đầu dây
bên kia vọng sang tiếng nói trong trẻo của Phương Tinh: “Anh Tiểu Vũ, em có
mấy bài toán giải hoài không ra cần anh giúp nè!”
Vương Tư Vũ quơ tay lấy giấy bút trên bàn, thả người nằm sấp lên giường, một
tay vẫn giữ điện thoại, tay kia đưa bút lên miệng dùng răng mở nắp đậy, phun
nắp viết sang một bên, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Tinh, em đọc đề toán đi!”
Giải mấy bài toán trung học đối với Vương Tư Vũ chẳng khác gì trò chơi con
nít, chưa cần tới thời gian 10 phút là hắn giảng giải mấy bài toán rõ ràng đâu
ra đấy. Phương Tinh reo lên thán phục, còn hí hửng đề nghị: “Anh Tiểu Vũ, anh
mà không đi dạy học thì thật uổng phí tài năng, em cảm thấy anh giảng bài còn
hay hơn ông thầy già lớp em nữa đấy!”
Vương Tư Vũ lật người lại, thò tay vào túi lôi ra bao thuốc lá và bật lửa,
châm một điếu thuốc, hít một hơi sâu, nhả khói điệu nghệ, giả đò hỏi bâng quơ:
“Ba em và dì Oanh có nhà không?”
Phương Tinh lập tức rầu rĩ kể khổ: “Ba em toàn phải đi dự tiệc chiêu đãi, ngày
nào cũng uống say be bét về nhà nên rất ít khi ăn cơm ở nhà, dì Tuyết Oanh
đánh bài tiến lên trên mạng hôm nay thua hết mấy trăm điểm, đang nổi nóng với
em nè!”
Vương Tư Vũ nghe xong cảm thấy tức cười, vị sư mẫu xinh đẹp kia lại có tính
con nít thế nhỉ? Thua bài rồi còn làm mình làm mẩy, chỉ là không biết cô chơi
trong room nào, khi nào rảnh lên đó gặp mặt chơi chung cũng là chủ ý khá hay.
Phương Tinh bám lấy Vương Tư Vũ tán gẫu một hồi, hỏi nick chat QQ của hắn, nói
là muốn add nick Vương Tư Vũ vào, sau này có bài toán khó nào không biết cách
giải có thể hỏi trực tiếp trên mạng. Vương Tư Vũ đọc nick cho Phương Tinh, cô
bé ghi lại xong liền cúp máy cái rụp. Vương Tư Vũ chờ một lát, bật máy tính
lên đăng nhập QQ, cửa sổ offline nhảy lên màn hình thông báo nick Tinh Tinh
xin phép thêm bạn vào mục bạn hữu. Vương Tư Vũ click đồng ý xong, Phương Tinh
đưa ra lời mời ngay: “Chúng ta cùng vào xem dì Tuyết Oanh chơi bài đi!
Vương Tư Vũ cùng với Phương Tinh vào room số 9 của server 2 dành cho người mới
tập chơi, Phương Tinh nhảy đến bàn 25, Vương Tư Vũ thấy nick QQ của vị sư mẫu
xinh đẹp như nàng tiên đang chơi bài ở đó.
Hắn vội vàng add nick Trần Tuyết Oanh, ghi vài chữ thông báo: “Sư mẫu, tôi là
Tiểu Vũ, xin phép đồng ý add nick!”
Trần Tuyết Oanh đồng ý add nick ngay, Vương Tư Vũ vui mừng hớn hở, ân cần tặng
một tách trà nóng qua đó. Trần Tuyết Oanh hồi đáp bằng một biểu tượng nhăn
nhó. Vương Tư Vũ đến giờ mới đế ý dòng status của cô ghi là “Đang chơi game,
không rành tán dóc”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Vương Tư Vũ im lặng xem vài ván, phát hiện Trần Tuyết Oanh đánh tiến lên rất
dở, cộng thêm vận xui cứ đeo bám cô, những lá bài trên tay toàn là rác, chỉ
vài phút lại thua thêm mấy chục điểm, đang thích thú theo dõi thì đột nhiên
hắn và Phương Tinh bị kick ra ngoài, xem ra 3 người chơi kia cảnh giác sợ có
kẻ nhìn trộm bài của mình nên mới làm thế.
Phương Tinh tỏ ra bực bội khi bị kick ra, Vương Tư Vũ nhẹ nhàng khuyên cô bé
chỉ nên chơi một lúc thôi, phải tập trung vào việc học, giai đoạn này cực kỳ
quan trọng, hễ lơ là sẽ ảnh hưởng đến tương lai. Phương Tinh nghe xong oán
trách: “Cách nói chuyện của anh càng lúc càng giống ba em rồi, em học đến nỗi
choáng váng đầu óc nè, nếu không thư giãn thì đầu em nổ tung mất.”
Vương Tư Vũ trước giờ luôn tò mò muốn biết về chuyện của Trần Tuyết Oanh, lúc
này là cơ hội tốt để thăm dò, nghĩ thế nên hắn đi đường vòng hỏi: “Tiếu Tinh,
ba mẹ của em đã ly dị với nhau hả?”
Phương Tinh trà lời thật thà: “Mẹ em qua đời do tai nạn giao thông, còn ba em
thì bị thương nặng trong vụ tai nạn đó.”
Vương Tư Vũ không ngờ sự việc lại như thế, hắn bối rối xin lỗi, Phương Tinh
chả có vẻ gì đau buồn, cô bé nói đó là chuyện đă xảy ra rất lâu rồi.
Hai người lại tán dóc một lúc, Phương Tinh mới nói: “Dì Tuyết Oanh gọi em ra
ngoài ăn cơm kìa! Anh Tiểu Vũ, kỳ nghỉ đông em sẽ đến chỗ anh chơi có được
không?”
Vương Tư Vũ không suy nghĩ nhiều đã hồi đáp ngắn gọn: “Đồng ý!” Cô bé Phương
Tinh phản hồi bằng mấy khuôn mặt e thẹn, kèm theo một dòng chữ nhỏ xíu: “Anh
Tiểu Vũ, em thích anh!”
Vương Tư Vũ thót tim sợ hãi, muốn nói chuyện nghiêm túc với cô bé, Phương Tinh
đang vào tuổi mới lớn nên hay suy nghĩ vẩn vơ, nào ngờ chưa kịp nói gì Phương
Tinh đã thoát khỏi QQ. Vương Tư Vũ quơ tay cầm lấy điện thoại định gọi đi, lại
cảm thấy có khi nào mình quá lo xa không, nói không chừng cô bé chỉ đùa chút
cho vui, mình gọi tới có vẻ nghiêm trọng hóa vấn đề rồi, nghĩ vậy nên Vương Tư
Vũ yên tâm đặt máy xuống.
Sau khi Triệu Phàm và Trương Thiện Ảnh dọn nhà đi nơi khác, cuộc sống của
Vương Tư Vũ trở nên buồn tẻ, cảm giác trống trải cô đơn, chủ nhà mới dọn vào
căn hộ đối diện là cặp vợ chồng trung niên, con họ đã vào học trung học cơ sở,
mỗi lần gặp mặt cậu bé đều gật đầu chào hắn, nhưng tất nhiên không thân thiết
như vợ chồng Triệu Phàm rồi, hắn trông mong có một ngày Triệu Phàm sẽ đến nhà
mượn tiền, như thế hắn có thể hỏi thăm về Trương Thiện Ảnh, không biết gần đây
cô ấy làm việc ở ban tuyến truyền thế nào nhỉ? Công việc có thuận lợi không?
Bên ngoài đột nhiên có người đập cửa ầm ầm, Vương Tư Vũ chạy ra mở cửa, không
thấy có ai đứng bên ngoài, đang ngơ ngác không hiểu là ai quậy phá, hắn cúi
đầu xuống nhìn thấy một bao thư to đùng đặt dưới đất, nhặt bao thư lên mở ra
xem, trong đó có một lá thư và một chiếc đĩa CD, lá thư viết: “Nội dung trong
đĩa CD nhất định anh sẽ cảm thấy rất thú vị, nếu không muốn bị tung ra ngoài
thì cuối tháng này chuyến 30 vạn vào tài khoản ngân hàng do tôi chỉ định. Nhớ
đừng báo cảnh sát! Bằng không anh sẽ nhận được sự trừng phạt đích đáng!”
Vương Tư Vũ nhét chiếc đĩa CD vào máy tính, hình ảnh xuất hiện trên màn hình
khiến hắn thót tim hoảng sợ, thì ra đó chính là những thước phim đặc sắc quay
lại cảnh đêm đó hắn và Trương Thiện Ảnh vui vẻ cuồng nhiệt trong phòng ở khách
sạn Mãn Viên Xuân, dù là chất lượng hình ảnh hay âm thanh đều cực chuẩn, nếu
như nội dung của chiếc đĩa này lọt ra ngoài, Vương Tư Vũ hoàn toàn có thể
tưởng tượng được hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.
Một điều khiến hắn nghĩ hoài không hiểu đó là vụ việc đã xảy ra gần cả tháng,
tại sao đến bây giờ lá thư tống tiền mới được gửi đến chứ? Chẳng lẽ tên tống
tiền lại nghiệp dư đến thế?
Buổi sáng hôm sau, Vương Tư Vũ xin phép Trịnh Đại Quân cho hắn ra ngoài giải
quyết chút việc riêng, Trịnh Đại Quân tất nhiên vui vẻ đồng ý. Vương Tư Vũ hối
hả rời khỏi văn phòng ủy ban, đón taxi đến khách sạn Mãn Viên Xuân, đến quầy
tiếp tân hỏi thăm, biết vị khách ở trong căn phòng 907 vừa trả phòng sáng nay,
hắn bèn trả tiền đăng ký phòng đó.
Lần thứ hai trở lại căn phòng 907, tâm trạng Vương Tư Vũ đan xen phức tạp, nơi
đây lưu giữ ký ức ngọt ngào kia, nằm lăn ra giường, hồi tưởng hình ảnh nóng
bỏng trong đêm cuồng si đó, mọi việc cứ như vừa xảy ra đêm qua, chiếc giường
hình như phảng phất mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể Trương Thiện Ảnh, khiến
toàn thân Vương Tư Vũ rạo rực.
Nằm trên giường rất lâu, Vương Tư Vũ mới từ từ ngồi dậy, bắt đầu lục tìm máy
quay trong căn phòng, hắn xem xét tỉ mi từng ngõ ngách, từ trong ra ngoài, từ
trên xuống dưới hết mấy lần, ngay cả rèm cửa sổ cũng lật tung lên nhưng vẫn
không phát hiện ra vật gì có thể quay lén.
Vương Tư Vũ nằm trở lên giường, nghĩ kĩ lại từng chi tiết xảy ra vào đêm đó,
hắn cảm thấy vụ việc rất có thể có người sắp đặt từ trước chứ không phài tình
cờ xảy ra, đối phương nhất định biết trước vào đêm đó trong căn phòng 907 sẽ
xảy ra cuộc giao hoan nên đặt camera quay lén trong phòng. Nghĩ tới nghĩ lui,
Vương Tư Vũ chợt nhớ tới một khuôn mặt, đó chính là gã đàn ông nhỏ thó đen
nhẻm từng đụng đầu với hắn lúc leo xuống cầu thang sau khi hắn gõ cửa nhà
Trương Thiện Ảnh, bây giờ nghĩ lại thấy tên này rất khả nghi, chắc chắn gã đã
theo dõi mình để dò tìm địa chỉ, nhưng vấn đề là ai biết trước đêm đó trong
căn phòng 907 sẽ có người giao hoan chứ? Vương Tư Vũ hút hết mấy điếu thuốc,
bình tĩnh rà soát lại từng chi tiết vụ việc, lấy điện thoại ra bấm số gọi cho
Triệu Phàm, hỏi nhỏ: “Anh Triệu, lần trước anh định tìm cô sinh viên trong
trắng đó cho em, bây giờ anh còn liên lạc với người ta không? Em muốn lấy số
điện thoại của cô ta!”
Triệu Phàm cười hi hí nham nhở, trêu chọc: “Thử một lần xong ghiền luồn rồi
à?”
Vương Tư Vũ không tiện giải thích, đành nhận đại luôn là mình có nhu cầu,
Triệu Phàm vội tìm ra số điện thoại liên lạc của cô sinh viên gửi tin nhắn qua
cho Vương Tư Vũ, còn tốt bụng dặn thêm một câu: “Không cần xài bao đâu, cô này
còn trong trắng, sạch sẽ lắm đó nha!”
Vương Tư Vũ ổn định lại trạng thái tinh thần, bấm số gọi đi, sau khi cuộc gọi
kết nối thành công, một giọng nói trong trẻo của con gái vang lên: “Alô, xin
hỏi ai vậy?”
Vương Tư Vũ nói thẳng luôn thông qua bạn bè giới thiệu nên đến tìm cô, đêm nay
cần cô đến phục vụ một đêm, cô gái nghe nói địa điểm là khách sạn Mãn Viên
Xuân liền ngập ngừng hồi lâu, Vương Tư Vũ càng khẳng định thêm suy đoán của
mình, vội tiến thêm một bước: “Chỉ cần em chịu thì giá cả không thành vấn đề,
anh trả 5000 cho đêm nay đó, thế nào cô em?”
Cô gái do dự giây lát, cuối cùng vẫn không qua được cám dỗ của đồng tiền, chỉ
nói là hai hôm nay không được vì cô đang vào những ngày đèn đỏ, nếu anh có nhu
cầu thật sự thì hãy đợi 3 ngày, 3 ngày sau em nhất định phục vụ anh tận tình.
Vương Tư Vũ đặt điện thoại xuống, hắn hơi hối hận vì đã hành động hấp tấp, làm
vậy rất dễ đánh rắn động cỏ, vì thời gian và số phòng đều y chang nên đối
phương rất dễ nghi ngờ, hắn cảm thấy chắc trong khách sạn Mãn Viên Xuân có
người tiếp ứng, bằng không khó lọt vào trong phòng cài máy camera quay lén
trót lọt được.
Việc này không được báo cảnh sát, nhỡ mọi chuyện đổ bể thì hậu quả nghiêm
trọng lắm. Vương Tư Vũ quyết định liều một phen, chỉ cần tóm được kẻ chủ mưu
thì hắn có cách ép đối phương giao nộp đĩa CD gốc.
Vương Tư Vũ đến quầy tiếp tân mượn giấy bút, quay về phòng ngồi vào ghế sofa,
nhắm mắt tập trung nhớ lại khuôn mặt của gã đàn ông nhỏ thó hôm đó, sau đó
phác họa chân dung của kẻ khả nghi lên giấy, chinh sửa mấy lần, lúc này nhìn
vào bức vẽ đã giống đến bảy tám phần rồi.
Theo như phương án vạch sẵn, Vương Tư Vũ cố tình đến quầy tiếp tân nói lớn
rằng mình có chuyện gấp phài ra ngoài giải quyết, đêm nay mới quay về được,
nếu có ai đó đến tìm thì nhờ tiếp tân chuyển lời giúp, hắn còn hỏi thếm giá cả
của các cô gái qua đêm là bao nhiêu, nói đêm nay cần tìm một cô xinh xắn vui
vẻ một đêm cho thỏa mãn, mấy cô tiếp tân trả lời thành thực mọi câu hỏi của
hắn. Vương Tư Vũ trong lúc nói chuyện chú ý đến vẻ mặt và cử chỉ của họ, nhưng
hắn không phát hiện đám nhân viên tiếp tân này có vẻ gì bất thường.
Mặc kệ, dù sao thì cũng đã giăng bẫy xong rồi, Vương Tư Vũ chỉ mong đối phương
giở lại trò cũ, như thế hắn sẽ bắt quả tang, hắn giả đò trêu ghẹo mấy cô tiếp
tân vài câu, tạo cho người ta cảm giác hắn là một tên háo sắc, sau đó bước ra
ngoài, vừa ra đến cửa, chuông điện thoại đột nhiên réo vang.
Lần này là Đặng Hoa An gọi đến, hắn ta cứ luôn miệng oán trách Vương Tư Vũ đêm
qua chơi xấu, mới uống có một tí đã chuồn mất tiêu, hẹn Vương Tư Vũ đêm nay
đến nơi khác uống thêm một bữa thỏa thích.
Vương Tư Vũ suy nghĩ giây lát, bảo uống rượu cử gác lại đã, tôi đang có chuyện
phiền phức không biết giải quyết sao mới ổn, nếu anh rảnh thì ghé chỗ tôi xem
giúp được gì không. Đặng Hoa An không cần suy nghĩ vội nhận lời ngay, sốt sắng
hỏi: “Anh đang ở đâu? Tôi lập tức tới ngay.”
Hai người hẹn gặp nhau ở quán café, huyên thuyên một hồi, Đặng Hoa An kể về
quá khứ công tác của mình cho Vương Tư Vũ nghe, lúc hắn mới chuyển qua làm
cảnh sát hình sự, được phái đến sở cảnh sát dưới huyện làm việc, vị cảnh sát
trưởng ở đó dám bao che cho 6 tên trộm trong khu vực lão ta quản lý trị an,
mỗi ngày số tiền trộm được lão ăn chia phần lớn, nếu mấy tên trộm bị bắt thì
lão đứng ra chạy tội giúp. Đặng Hoa An tìm đủ chứng cứ xong báo cáo lên cấp
trên, cuối cùng tên cảnh sát trưởng cặn bã bị tống vào nhà giam, nhưng hắn
cũng vì thế mà đắc tội với một số người, cứ thế làm lính quèn suốt năm sáu năm
mới được chuyển lên sở cảnh sát thành phố.
Khi công tác ở đội cảnh sát hình sự thành phố, Đặng Hoa An vẫn giữ tính cương
trực không thỏa hiệp với tội phạm, vì thế ảnh hưởng đến lợi ích của một số cán
bộ hủ hóa, bọn này không trực tiếp hãm hại mà thông qua các mối quan hệ phức
tạp sau lưng trả thù Đặng Hoa An, trong những năm gần đây, tuy hắn liên tiếp
phá được mấy vụ án lớn nhưng vẫn không được đề bạt thăng chức, nếu không có
Vương Tư Vũ nói tốt trước mặt Chu thư ký trưởng, Đặng Hoa An không biết còn
phải chịu chèn ép đến bao giờ nữa.
Vương Tư Vũ vừa nghe vừa gật gù cảm thông, hắn nể phục trước người đàn ông
chính trực này, lại huyên thuyên thêm một lúc, Vương Tư Vũ mới nói sang vấn đề
chính, kể về vụ việc quay lén tống tiền, tất nhiên vài chi tiết nhạy cảm được
hắn khôn khéo giấu đi, sửa người bị hại thành vợ chồng người bạn học cũ, cuối
cùng mới nhắc đến suy đoán và cách giăng bẫy của mình.
Cầm lấy bức vẽ chân dung mà Vương Tư Vũ đưa qua, Đặng Hoa An cười phá lên,
nói: “Vương trưởng phòng không đi làm cảnh sát thật uổng phí tài năng, lần
trước nhờ suy đoán của anh mà chúng tôi phá vụ án của Vương Côn, lần này anh
lại muốn lấn sân vào công việc của cảnh sát chúng tôi à? Việc này cứ giao cho
tôi lo, chậm nhất là một tuần tôi sẽ lấy lại chiếc đĩa CD gốc giao cho anh.”
Vương Tư Vũ nhắc nhở Đặng Hoa An việc này không được để người khác xen vào,
phải chú ý giữ bí mật tuyệt đối, vì liên quan đến chuyện riêng tư của người
ta, một khi tiết lộ ra ngoài có thể sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình của
anh bạn học cũ.
Đặng Hoa An gật đầu lia lịa, vỗ ngực khẳng định: “Yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ
giải quyết êm vụ này!”
Sau khi Đặng Hoa An đi khỏi, Vương Tư Vũ nán lại ở quán café ngồi thêm một
lúc, khi định trả tiền ra về, hắn nhìn ra bên ngoài thấy Triệu Phàm ôm vai
Hoàng Nhã Lệ đi ngang, Vương Tư Vũ hốt hoảng đuổi ra ngoài cửa, phát hiện hai
người tình tứ y như một cặp tình nhân đang yêu say đắm, đi bên nhau bước vào
một trung tâm thương mại lớn.