Sáng sớm, khi Đường Lạc đang ở tòa soạn, có người đưa đến một cái hộp lớn. Mở ra thì là một bộ quần áo, tấm card đẹp đẽ cài trên túi áo của, Đường Lạc không cần nhìn cũng đoán được là do ai đưa đến, người có thể làm được như vậy chỉ có một mình Việt Hoành.
Trên tấm card viết: Nếu không chê, xin mặc nó tới tham gia show của em.
Lấy bộ quần áo ra, chưa mặc thử đã biết sẽ rất vừa người, nếu ngay cả sự việc mà người bình thường đều quên lãng cũng có thể nhớ được, sao có thể mắc những lỗi sai nhỏ nhặt. Đường Lạc cười khổ, tối nay thật sự là độc nhất vô nhị. Cầm bộ quần áo này trong lòng cũng trở nên rối bời, mặc hay không mặc dường như cũng không tốt.
Trong trí nhớ, hai người cùng nhau ngồi trên tầng cao nhất của trường học, sau đó cùng nhau trò chuyện, Việt Hoành hưng phấn nói muốn làm một nhà thiết kế hạng nhất, muốn thiết kế những bộ quần áo độc nhất vô nhị trên thế giới cho Đường Lạc, sau đó còn nói cậu ta muốn Đường Lạc chỉ mặc quần áo do Việt Hoành cậu ta thiết kế. Sau đó nữa thì sao? Đường Lạc cười khổ… Thời điểm đó thật đúng là đơn thuần, cứ như vậy dễ dàng nói ra những hứa hẹn khi đó căn bản không có khả năng thực hiện. Hiện tại thực hiện được nhưng lại không còn giống như quá khứ. Việt Hoành làm nhiều việc như vậy đơn giản là muốn cùng hắn nhớ lại quá khứ của hai người. Nhưng Đường Lạc hắn sau này có thể có được quần áo của Việt Hoành, nhưng tuyệt đối đã không còn là thứ độc nhất vô nhị nữa.
Không thể không nói Việt Hoành đúng là có bản lĩnh, khí chất của Đường Lạc đều được quần áo của cậu ta tôn lên, giống như cậu ta đã nói, cậu ta hiểu rõ Đường Lạc, chỗ nào nên thu chỗ nào nên thả, màu sắc hài hòa, phụ kiện tương xứng, tỉ mỉ đến ngay cả Đường Lạc cũng phải tán thưởng. Nhất định là mất không ít tâm tư, có điều Đường Lạc vẫn không quen, giống như giày mới sẽ luôn luôn ma sát chân, sự ma sát kỳ này như đang thử thách hắn cũng như đang thử thách đối phương. Nếu như bản thân không thích cảm giác ma sát này cũng có thể lựa chọn không mang, trong lòng của Đường Lạc chính là rất khó chịu, mặc dù rất vừa người, nhưng lại mang theo gánh nặng.
“Wow! Không tệ nha!” Ngải Thanh tựa vào cửa ngả ngớn huýt sáo, “Xuất ra từ tay của Việt Hoành phải không?”
“Sao cậu biết?” Đường Lạc kinh ngạc cau mày, hắn nhớ kỹ khi đưa tới là do hắn tự mình ký nhận, sẽ không có ai biết.
“Đây!” Ngải Thanh tiến lên, chỉ vào cổ áo, “Bài viết của Tiểu Tu có thảo luận qua, phong cách thiết kế riêng biệt của Việt Hoành, có thể dễ dàng nhận ra qua cổ áo. Ông thật sự đã đọc bài viết đó chưa vậy?”
“Cậu ấy!” Đường Lạc nở nụ cười, Kỷ Thần Tu thật đúng là có thể khiến người khác ngạc nhiên. Chỉ là một bài viết cũng có thể làm cho người ta hiểu được nhiều điều. Hắn đương nhiên là đã đọc qua, chỉ là bản thân đang nhớ lại mà thôi. Bất quá bây giờ vuốt cổ áo, tâm tình của Đường Lạc bỗng nhiên trở nên thoải mái, khi đó Kỷ Thần Tu làm sao mà phân tích được những chi tiết này Việt Hoành nhỉ? Người mà ngay cả cuộc sống cũng có thể dễ dàng làm cho bừa bộn hết cả lên như vậy, sao có thể quan sát tỉ mỉ như thế này?
“Có phải bị tài hoa của Tiểu Tu làm cho rung động rồi hay không!” Ngải Thanh cười, túm lấy caravat của Đường Lạc kéo hắn đi về phía trước, “Hai người đã làm hòa chưa?”
Đường Lạc ngẩn ra, vấn đề này… Do dự một chút, tránh né ánh mắt của Ngải Thanh.
“Đi thôi!” Đường Lạc khoác vai Ngải Thanh, cùng đi lấy xe. Hai người cũng không phúc hậu mà tươi cười với đối phương, vừa ôm người vừa ôm suy nghĩ vô cùng hứng thú khi đối đầu với người khác trong đầu mà lao đi.
Khi đến hội trường thì Việt Hoành đã đứng đợi ở cửa, thấy Đường Lạc tới, lại nhìn thấy quần áo trên người hắn, cười rất rực rỡ, đi lên ôm Đường Lạc một cái, sau đó không chút tránh khơi dậy sự nghi ngờ mà giúp Đường Lạc chỉnh lại caravat bị lệch. Đường Lạc có hơi lúng túng đẩy Việt Hoành ra, có nhiều đồng nghiệp ở đây. Còn có phóng viên, hắn cũng không sợ chuyện này sẽ có ảnh hưởng gì đến hắn, có điều cả hai người nói sao cũng là nhân vật của công chúng cử chỉ thân mật quá đáng chỉ làm cho người khác nắm được điểm yếu, huống chi còn là động tác chỉnh caravat mập mờ này.
“Khụ!” Ngải Thanh tằng hắng một cái, bất lộ thanh sắc chen vào che hai người khỏi tầm mắt của đám phóng viên ở đối diện, nhiệt tình tựa vào trên vai của Đường Lạc chào hỏi với Việt Hoành, “Chúc mừng nha!”
“Đi vào trong ngồi tùy ý nha.” Việt Hoành cười khách khí với Ngải Thanh, sau đó không hề báo trước mà tiến đến, mượn sự che chắn của Ngải Thanh, tới gần Đường Lạc, “Em vẫn một lòng hướng về anh, đặc biệt là anh bây giờ.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Xin lỗi!” Đường Lạc hơi ngửa ra sau, kéo khoảng cách của hai người ra, “Cám ơn quần áo của em, nhưng người không giống quần áo, chỉ cần qua tay người khác, là có thể trở thành độc nhất vô nhị, nhưng đây chẳng qua cũng là tùy người mà nói.”
Ngải Thanh nghe không hiểu hàm ý trong lời nói của bọn họ, nhưng cũng biết Đường Lạc đang cự tuyệt. Sắc mặt của Việt Hoành có phần gượng gạo, lập tức mỉm cười với đồng nghiệp, hướng hai người Đường Lạc gật đầu, liền dẫn bọn học vào trong.
“Nếu đã là hiểu lầm sao không tiếp nhận lại cậu ta đi?” Ngải Thanh thưởng thức ly rượu trên bàn, nhìn bóng lưng rời đi của Việt Hoành, trêu chọc hỏi Đường Lạc.
Vị trí của bọn họ tốt, là vị trí tốt nhất để xem show, từ nơi này có thể nhìn ra Việt Hoành có bao nhiêu thiên vị với bọn họ. Không chỉ có như vậy, Việt Hoành còn rất biết chừng mực, Đường Lạc ở cửa ám chỉ rất đúng lúc, cậu ta an bài bọn họ ở chỗ này liền rời đi, lưu lại không gian thích hợp, rất thấu tình đạt lý, đặc biệt là vẻ mặt lúc rời đi có phần thê lương, Ngải Thanh cũng khó tránh khỏi muốn đồng tình với cậu ta.
“Đã như vậy sao khi nãy cậu còn nhảy ra giúp tôi giải vây? Dựa theo ý tứ của cậu tôi không phải là nên tiến thêm một bước nghênh hợp với cậu ta sao?” Đường Lạc cười trả lời, đương nhiên Ngải Thanh cũng biết chuyện của hắn, tình bạn của bọn họ đương nhiên không phải là giả, hai bên nhiều lúc còn thẳng thắn có thể nói là đối xử chân thành với nhau, đều rất quý trọng tình hữu nghị không dễ có này.
“Việt Hoành hẳn là rất hợp khẩu vị của ông nha!” Ngải Thanh vò đầu, y hình như cũng rất mâu thuẫn.
“Hợp khẩu vị chính là thứ kẹp trong sandwich, chứ không phải toàn bộ sandwich, sandwich rỗng ruột cũng chỉ là một miếng bánh mì thông thường mà thôi.” Đầu ngón tay của Đường Lạc nhịp nhịp trên bàn, thu hồi lại nụ cười, nhìn không ra tâm tình của hắn bây giờ. Chỉ có hắn tự mình biết thật ra nếu thiếu phần bánh bên ngoài thì sandwich cũng không được gọi là sandwich, cái ví dụ này của hắn vẫn còn chỗ khiếm khuyết, giống như con người thì luôn luôn sẽ có điều bất trắc, mà điều bất trắc của hắn chính là Kỷ Thần Tu sâu không lường được.
“Ý của ông là Việt Hoành chỉ là bánh mì thông thường, còn sandwich chân chính đã ra đời?” Ngải Thanh không tha mà moi móc ý của câu, cười xấu xa tới gần Đường Lạc, “Rõ ràng là đang gạt tôi.”
“Ê! Dùng từ ‘ra đời’ này buồn cười quá!” Đường Lạc cười, đẩy Ngải Thanh đang sáp lại gần ra.
“Dùng sandwich làm ví dụ mới buồn cười!” Ngải Thanh cười bắn trả.
“Quan hệ của hai người vẫn tốt quá ha!”
Cái bàn bốn chỗ, hai cái ghế còn dư lại đồng thời bị người kéo ra, kèm theo đó là một giọng nữ thanh thúy, hai người phụ nữ đồng thời ngồi xuống.
Người phụ nữ tóc ngắn sắc bén chỉa vào một câu khi nãy mỉm cười ngồi đối diện với, bàn tay đỡ lấy gương mặt, ngón tay mân mê phần tóc mái quá dài, không chút kiêng kỵ chớp mắt nhìn Đường Lạc, phần tóc mái thật dài gần như che khuất một con mắt còn nhuộm màu tím rất chói mắt tuyên bố người phụ nữ này không phải dạng vừa đâu. Ngồi bên cạnh chính là một mỹ nữ hoạt bát tóc dài, chỉ điềm đạm nho nhã mỉm cười, tay cũng quy quy củ củ đặt trên hai chân.
Hai người phụ nữ, một hoa lệ một tao nhã, một thẳng thắn một kín đáo. Đường Lạc trao đổi ánh mắt với Ngải Thanh.
“Ái tỷ, hôm nay thần sắc không tệ nha!” Ngải Thanh cười, đưa tay tới.