Editor: Mèomỡ
Không ngờ Đoàn Chính Trung lại không truy cứu.
Lúc ăn cơm chiều hắn không hỏi nàng gì cả, tâm tình cũng không có dấu hiệu không tốt.
Điều này làm cho Cầu Mộ Quân cũng đã quên mình lại phạm sai lầm, nhưng vẫn không quên được nụ cười của hắn dưới ánh hoàng hôn kia.
Hình như nàng đã thích hắn mất rồi.
Ngày hôm sau, Đoàn Chính Trung tiến cung từ sớm, một mình nàng đứng ở trong hoa viên, cảm thấy không có hứng thú làm bất cứ chuyện gì. Giống như…… Hắn ở thư phòng làm việc của hắn, nàng ở một bên đọc sách, mới là chuyện vui vẻ nhất.
Trong vườn Mẫu Đơn nở diễm lệ, khắp nơi bướm lượn, Cầu Mộ Quân ngồi xổm xuống ngửi mùi hoa, thuận miệng hỏi nha hoàn bên người:“Hôm nay ngày bao nhiêu?”
“Bẩm phu nhân, hôm nay 24.” Nha hoàn đáp.
“Ừ……24?” Cầu Mộ Quân đột nhiên hỏi ngược lại.
Nha hoàn nói:“Đúng vậy, phu nhân, 24.”
Cầu Mộ Quân đứng dậy, vỗ tay một cái, vui mừng nói:“Vậy hôm nay không phải ngày hội hoa Mẫu đơn bắt đầu sao!”
“Đúng vậy, phu nhân, hôm nay người ở phòng bếp đi mua đồ ăn về đều nói bên ngoài thực náo nhiệt!” Nha hoàn cười nói.
Cầu Mộ Quân động lòng, từ khi đi vào Đoàn phủ ngoại trừ ngày lại mặt nàng chưa từng ra ngoài, giống như ngồi tù. Hội hoa Mẫu đơn hàng năm nàng đều đi ra ngoài, sau đó mua một đống Mẫu Đơn mình thích về. Năm nay…… Năm nay nàng thật sự cũng muốn đi ra ngoài.
Nhưng nếu bị hắn biết…… nha hoàn trong Đoàn phủ chưa được phép đã ra ngoài còn bị phạt, huống chi là nàng, nàng……
Nghĩ vậy, Cầu Mộ Quân đột nhiên cao hứng, lập tức đi đến phòng nghỉ.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Thay một bộ váy nhẹ nhàng, nàng liền đi tới cửa.
“Phu nhân.” Quả nhiên thủ vệ ngăn nàng lại.
Cầu Mộ Quân hỏi:“Sao thế? Không cho ta ra ngoài sao?”
Thủ vệ cúi đầu nói:“Phu nhân, lão gia phân phó, không thể tùy tiện ra vào.”
“Vậy sao?” Cầu Mộ Quân nhìn chằm chằm thủ vệ hỏi:“Lão gia khi nào, lúc nào, chỗ nào nói ta — phu nhân của hắn, không thể tự do ra vào Đoàn phủ?”
“Này……” Thủ vệ ngây ngẩn cả người.
Nha hoàn, hạ nhân không thể tùy tiện đi ra ngoài. Quản lý nha hoàn nghiêm ngặt hơn hạ nhân, phu nhân lại càng không cần phải nói. Hạ nhân thủ vệ trong quý phủ không dám đi quá gần nàng, sao nàng có thể một mình ra ngoài? Việc này tuy không cần nghĩ cũng biết, nhưng lão gia quả thật chưa từng trực tiếp hạ lệnh.
“Này…… Phu nhân……” Thủ vệ ấp a ấp úng không biết làm sao, Cầu Mộ Quân đẩy trường thương chắn ở trước mặt ra, tiêu sái ra cửa.
“Phu nhân……” Thủ vệ không thể làm gì, chỉ có thể thở dài.
Cầu Mộ Quân mặc dù đắc ý, nhưng quy định rõ thời gian của mình, trước lúc Đoàn Chính Trung hồi phủ nhất định phải trở về. Chuyện đi ra ngoài nàng sẽ không nói, mấy thủ vệ kia khẳng định cũng không dám nói, như vậy hắn sẽ không biết. Cho dù biết, hắn cũng không có lý do phạt nàng, trừ phi hắn cố tình gây sự.
Trong thành vô cùng náo nhiệt, phồn hoa rực rỡ, hoa nông (người trồng hoa) đều thay một bộ đồ mới, người người thần thanh khí sảng*. Mấy ngày Hội hoa xuân này là những ngày kinh thành náo nhiệt nhất, cũng là ngày đẹp nhất lãng mạn nhất, cho nên nàng thích nhất mấy ngày này. Những ngày này dù cho là cô nương bình dân hay là tiểu thư khuê các đều ra ngoài xem hội hoa xuân, như vậy cũng làm cho rất nhiều nam tử trẻ tuổi vốn không có hứng thú với hội hoa xuân cũng ra ngoài, nhân tiện, rất nhiều bà mối trong thành cũng ra nhập, bởi vì những ngày này ‘làm ăn’ tăng vô số.
*thần thanh khí sảng: hình dung con người tinh thần khoan khoái, tâm tình thư sướng