Lại qua một đêm, sáng sớm Hàn Lập vừa mới thức dậy đã hướng dược viên đi đến, muốn quan sát một chút xem mấy cọng dược thảo có biến hóa gì không.
Còn chưa đi đến dược viên, hắn đột nhiên ngửi thấy vài loại hương thơm nồng nặc của dược thảo.
Hàn Lập có chút sửng sốt, trong lòng vừa động “chẳng lẽ là.”
Cước bộ của hắn không khỏi nhanh hơn, rốt cục cũng đã đi tới phía trước mấy cọng dược thảo toát ra mùi thơm mãnh liệt.
Đây chính là vài cọng thảo dược ngày hôm qua? Hàn Lập không dám tin tưởng con mắt của chính mình, lấy tay vỗ mạnh vào vào cái mặt vẫn còn mang theo vài phần ngái ngủ của mình, đến khi cảm thấy chút đau đớn mới đình chỉ hành vi tự ngược chính mình.
” Lá cây của hoàng long thảo có chút phát tử, khổ liên hoa cũng mở ra tận chín cánh hoa, vỏ của vong ưu quả biến thành sắc đen, ha ha! Ha ha!” Hàn Lập cung không nhịn được, cho dù bình thường hắn có tâm tĩnh như nước nhưng lúc này cũng không nhịn được ngửa mặt lên trời cười ha hả.
” Ta gặp đại may mắn, trong một đêm thảo dược chỉ có 1, 2 năm dược tính, tất cả đều biến thành vài chục năm dược tính. Nhìn sắc thái của lá cây này, của quả này, của cánh hoa, của mùi thơm chính là trân quý dược tài đã hoàn toàn thành thục lâu năm.
Nếu theo loại phương thức này nuôi dưỡng thảo dược, chính mình chẳng phải muốn có bao nhiêu trân quý dược tài cũng được sao! Hơn nữa nếu dược tài chính mình không dùng được cũng có thể bán cho người khác, cứ như vậy có bao nhiêu bạc có thể thu về.” Hàn Lập cũng đè nén không được tâm lý hưng phấn kích động, bắt đầu miên man suy nghĩ.
Hàn Lập càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng xa, cảm giác mình đã kiếm được bảo vật thật sự. Hắn đột nhiên té ngã mấy lần, lúc này hắn cũng không có bộ dáng tỉnh táo thường ngày, phương thức biểu đạt kích động giống như một thiếu niên mười bốn tuổi.
Một lúc lâu sau, Hàn Lập mới bắt đầu thanh tỉnh, ý nghĩ khôi phục cơ cảnh như ngày xưa, bắt đầu lo lắng cách giải quyết một ít nan đề từ cái đại may mắn từ trên trời rơi xuống này.
Đầu tiên dược thảo này từ bề ngoài mà nhìn tựa hồ không có vấn đề gì, nhưng thực chất dược chất còn phải kiểm nghiệm lại, chúng nó dù sao là hấp thu cái chất lỏng kì quái này mới biến thành như vậy, ai biết chúng nó có biến dị thành phần bên trong hay không, ngày hôm qua hạ tràng thê lương của con thỏ, chính mắt mình nhìn thấy, chính mình phải cẩn thận vẫn tốt hơn.
Tiếp theo lục dịch trong bình nhỏ thần bí đã dùng hết, không biết dị tượng còn có tiếp tục phát sinh hay không, tốt nhất đừng là đồ dùng một lần, để tối mịt phải xác nhận một chút.
Nếu hai phương diện trên không có vấn đề gì, mình còn phải nắm giữ cụ thể chi tiết, bước làm của loại thôi sanh dược này, để hoàn toàn có thể khống chế loại phương pháp không thể tưởng tượng này.
Hàn Lập suy nghĩ khá lâu, đã đặt ra mấy cái vấn đề cần phải giải quyết, không giải quyết mấy cái nan đề này, cái đại may mắn này đối với mình chỉ là trăng trong bóng nước mà thôi.
Sau khi toàn bộ đều lo lắng xong rồi, Hàn Lập bắt đàu hành động.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Hắn đi ra ngoài cốc, vào phòng bếp, hỏi quản sự mua hai con thỏ về, cử động này của Hàn Lập làm cho quản sự bếp vừa cao hứng lại vừa buồn bực, thiếu niên này, tại sao lại mua thỏ về, chẳng lẽ hắn muốn chính mình tự tay giết thỏ để luyện tập trù nghệ sao?
Hàn Lập cũng mặc kệ người khác nghĩ thế nào thì nghĩ, lần này hắn không đem thỏ nhốt ở trong dược viên, mà đem thỏ nhốt trong phòng mình, để tiện quan sát chúng nó biến hóa.
Sau đó hắn ra dược viên, đem vài cọng dược thảo được thôi sanh cẩn thận hái trở về, làm thành vài cân thuốc bổ xương, sau đó trộn lẫn vào những loại thức ăn thỏ thích ăn nhất, một ngày ba lần đút cho lũ thỏ ăn, để xem thảo dược này có độc hay không có độc.
Làm xong tất cả, Hàn Lập lo lắng đợi ban đêm tối, lúc mà hắn cảm giác thời gian quả thật dài đằng đẵng, ban đêm y như hắn chờ đợi cũng đã đến.
Trời vừa mới đen lại, Hàn Lập đã chạy ra ngoài phòng đem bình nhỏ từ túi đặt trên mặt đất, chính mình thì tập trung tinh thần chờ đợi biến hóa của bình nhỏ.
Một khắc đã trôi qua, không có động tĩnh gì.
Hai khăc đã trôi qua, bình nhỏ còn không có động tĩnh.
Đến canh 3….
Theo thời gian trôi qua, lòng Hàn Lập càng ngày càng trầm xuống, đợi đến tận hửng đông mà bình nhỏ còn không có dị động gì.
Hắn uể oải hoàn toàn, bình này chẳng lẽ là đồ dùng một lần? Chẵng lẽ chính mình không có làm đúng cái gì?
Hàn Lập cố gắng lên tinh thần, nhìn một chút hoàn cảnh bốn phía.
” Không có chỗ nào khả nghi, ngoại trừ trời có chút đen”. Hàn Lập tự nhủ.
Hắn đột nhiên bất động, ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời đen mờ mịt, nhìn không thấy được cái gì, ” trời có chút đen” những lời này điểm tỉnh Hàn Lập.
” Chẳng lẽ bởi vì là ngày trời âm u, không có ánh trăng chăng?”. Hàn Lập nhớ lại, trước kia khi bình nhỏ phát sinh dị biến đều là tình huống trời quang mây tạnh, có thể nhìn rõ ánh sao và ánh trăng. Mà hôm nay lại là ngày khí trời âm u, mây đen đầy trời.
Hàn Lập so sánh một chút, tinh thần thoáng rung lên, lại chứng kiên sắc trời, biết đêm nay sẽ không có gì xảy ra, liền đem bình thu lại, chuẩn bị đợi đến ngày có trăng đem ra thử lại lần nữa.
Chính là ngoài ý liệu của Hàn Lập, nửa tháng sau bầu trời chẳng những không quang mây mà còn liên tục mưa phùn, loại khí trời này vẫn tiếp tục cho đến hôm nay.
Hàn Lập nhìn bên ngoài mưa phùn, tâm lý nóng nảy phiền muộn, chính mình càng cần khí trời quang đãng, nó lại càng mưa không ngừng, không có chút ý tứ muốn đình chỉ.
Hắn quay đầu lại nhìn trong phòng hai con thỏ đang trú mưa. Bộ dáng nghịch ngợm nhanh nhạy của chúng nó càng để cho Hàn Lập buồn bực, từ ngày hai con thỏ này ăn dược vật trộn lẫn thức ăn, chẳng những không có vấn đề gì, còn so với trước kia tinh ranh hơn. Hơn mười ngày nay, Hàn Lập mỗi ngày đều cẩn thận quan sát chúng nó một phen, xác định lũ thỏ không có dấu hiệu trúng độc, ngược lại bởi vì ăn thuốc bồi cân tráng cốt mà càng thêm kiện tráng.
Kết quả tốt này chẳng những không để cho Hàn Lập cao hứng lại, mà để cho tâm lý của hắn có chút mất mát. Không có chút biện pháp để cho chính mình bình tĩnh trở lại, đối với hắn mà nói, bình tử có thể tái sinh ra lục dịch nữa hay không, đã thành mấu chốt của hết thảy. Mà cái khí trời khốn kiếp này triền miên hồi lâu làm cho mê đề này không cách nào tháo gỡ, làm cho tâm lý Hàn Lập buồn bực cực kì!