Đại Xuân tan ca đêm về chỗ Quế Hương ăn cơm sáng, nói cho Cùng Hoa nghe về
Trung tâm Bồi dưỡng và Hướng nghiệp của Hội Phụ nữ thành phố. Cùng Hoa
biết tin này vui lắm. Đại Xuân nói:
– Bây giờ vẫn còn sớm, Hội Phụ nữ vẫn chưa làm việc đâu, anh về nghỉ ngơi một lát, đúng tám giờ anh cùng em tới đó xem thế nào.
Cùng Hoa biết Đại Xuân cả đêm qua không được chợp mắt, kiên quyết không đồng ý:
– Buổi sáng anh về khu tập thể ngủ đi, nếu không chiều làm sao làm việc
tiếp được. Đường của em thì dù sao em cũng phải tự đi, anh không thể
theo em cả đời được, đúng không?
Đại Xuân thấy Cùng Hoa nói cũng
có lí, nên không cố chấp nữa, anh cho Cùng Hoa địa chỉ và tuyến đường đi tới Hội Phụ nữ thành phố:
– Hội Phụ nữ thành phố nằm ở số 6
đường Trung Sơn. Bắt xe từ chỗ mình đi thì lên xe 48, tới bến ở ủy ban
thành phố thì lên xe 31 là đến thẳng đường Trung Sơn. Sau khi xuống xe
hỏi thăm người ta Hội Phụ nữ ở đâu, thế nào cũng tìm thấy. Nhớ chưa?
Cùng Hoa nói:
– Nhớ thì nhớ rồi. Nhưng em không muốn bắt xe, em muốn đi bộ. Từ đây đến đấy đi mất mấy dặm đường?
Đại Xuân không hiểu sao Cùng Hoa lại có ý định đó:
– Có xe không ngồi sao lại đi bộ? Chẳng nhẽ tiếc mấy tệ tiền ngồi xe?
– Tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm, không tốt sao? Một lượt mất hai tệ, cả đi cả về mất bốn tệ. Từ lúc em lên đây tới giờ, lúc nào cũng
phải tiêu đến tiền, ngày nào kiếm được tiền còn chưa biết. Cả ngày chỉ
thấy tiêu mà không thấy kiếm, tiêu hết tiền thầy em cho thì làm thế nào? Chỗ nào tiết kiệm được thì tiết kiệm. Có điều trong lòng em còn có ý
định khác. Em đã quyết tâm ở lại thành phố này thì em phải chuẩn bị dùng chân đi hết một vòng thành phố, để em làm quen với cái thành phố này
đã, rồi sau này thành phố này mới làm quen với em.
Tính cách
bướng bỉnh của Cùng Hoa không phải Đại Xuân không biết, nhưng bướng tới
mức này thì nằm ngoài dự đoán của anh. Câu nói này của Cùng Hoa khiến
Đại Xuân cảm thấy mới có mấy ngày mà Cùng Hoa đã lớn lên rất nhiều,
trưởng thành hơn nhiều:
– Em thực sự muốn đi bộ cũng được. Đường từ đây vào tới đấy cùng lắm cũng chỉ chục dặm là cùng.
– Em còn tưởng xa lắm cơ, hóa ra gần hơn cả đường hồi bé em đi học. Bây
giờ em đi đây, đi tới Hội Phụ nữ có khi họ còn chưa làm việc, em có thể
là người đầu tiên tới đăng kí.
Đại Xuân thấy sự vui vẻ, ngây thơ của Cùng Hoa bèn dặn dò:
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
– Đi đường cẩn thận nhé. Lúc sang đường nhớ nhìn xe, đừng đụng vào xe
người ta. Những người thành phố có ô tô, cho dù là ô tô con hay xe tải
đều ngang ngược lắm! Chỉ có chuyện người nhường xe, chứ không có chuyện
xe nhường người đâu!
Quế Hương cũng nói:
– Bây giờ có
nhiều kẻ lừa đảo phụ nữ lắm, ngoài việc hỏi đường, em đừng nói chuyện
với người lạ. Em không biết đâu, bây giờ nhiều kẻ gian lắm, đừng để bị
người ta lừa rồi đem bán mất.
Cùng Hoa sau khi đáp lời bèn lấy
mấy đồng tiền lẻ của Đại Xuân, mang theo giấy chứng minh của xã, chứng
minh thư và giấy tạm trú mới làm xong hôm qua rồi lên đường. Cùng Hoa đi theo tuyến đường của chuyến xe buýt 48 tới ủy ban thành phố. Cùng Hoa
đúng là vô cùng lanh lợi, cô đi đường nhìn thấy chiếc xe buýt 48 đi qua, thế là biết mình đi không sai. Mỗi khi tới một điểm dừng xe buýt, cô
đều dừng lại để xem biển chỉ dẫn tuyến đường xe buýt để xác định phương
hướng. Cứ như vậy, không lâu sau cô đã tới quảng trường ở trước ủy ban
thành phố.
Trước quảng trường có hai ngã tư, cô không biết ngã tư nào đi tới tuyến đường của xe 31. Cô dừng lại ở ngã tư phía đông, bỗng
dưng nhớ ra lời dặn của Quế Hương, bèn tìm một người trông có vẻ đáng
tin cậy để hỏi đường. Lúc này phía trước ngã tư là đèn đỏ, có mấy người
đi đường đang đứng chờ dưới cột đèn để chờ tín hiệu sang đường. Cùng Hoa thấy một ông lão đứng cạnh có vẻ hiền từ, bèn hỏi ông đường đi tới
đường Trung Sơn như thế nào, ông lão nói với cô con đường cắt ngang với
con đường ở phía nam chính là đường Trung Sơn.
Cùng Hoa cảm ơn
ông lão rồi men theo con đường phía nam đi hai mươi phút sau thì tới
đường Trung Sơn, rồi nhanh chóng tìm thấy Hội Phụ nữ. Chiếc đồng hồ treo tường trong phòng bảo vệ của Hội Phụ nữ lúc này chỉ 7h30. Bảo vệ nói cơ quan này 8 giờ mới làm việc, bảo Cùng Hoa sau 8 giờ hãy quay lại. Cùng
Hoa bèn đi dọc đường Trung Sơn. Đường Trung Sơn là một trong ba con
đường chính của thành phố. Hai bên đường đều là những cây ngô đồng mang
từ Pháp về từ đầu thế kỉ, cây nào cũng to bằng một người ôm. Bây giờ mới là đầu xuân, lá cây xanh mướt chọc thẳng lên bầu trời. Nhìn xuyên qua
những kẽ lá có thể thấy những tòa nhà cao tầng vút tận trời xanh: ngân
hàng, trung tâm chứng khoán, công ty bảo hiểm, điện tín… Đứng trước
khung cảnh hoành tráng trước mắt, Cùng Hoa như được mở rộng tầm mắt,
nhưng cô không tưởng tượng ra trong những khối thép chọc trời này, hàng
ngàn hàng vạn người đang làm cái gì.
Cùng Hoa dạo quanh đường Trung Sơn một vòng, đoán cũng sắp đến 8 giờ, cô bèn quay lại Hội Phụ nữ.
Nhờ sự chỉ dẫn của người bảo vệ, Cùng Hoa vào thang máy đi lên tầng 8, tìm
được Trung tâm Bồi dưỡng và Hướng nghiệp của Hội Phụ nữ. Trung tâm bồi
dưỡng này chiếm trọn cả tầng 8 của tòa nhà. Ở một thành phố tấc đất tấc
vàng mà thế này quả là hiếm thấy. Nói ra nguyên nhân trong đó cũng có vẻ buồn cười, vì nó liên quan tới số 8 của Ả Rập.
Các thương nhân
Trung Quốc vốn vô cùng “sùng bái” số 8. Họ cho rằng “bát” chính là
“phát”, bởi vậy ngày khai trương doanh nghiệp tốt nhất là ngày mùng 8
tháng 8, biển số xe cũng nên là 8888, tặng quà cho người khác cũng phải
888. Mọi việc của Trung Quốc đều có vẻ cổ quái. Trong các cơ quan lưu
truyền câu nói mê tín “thất thượng bát hạ” (bảy lên tám xuống), bởi vì
các lãnh đạo sợ mình “bát hạ” nên địa điểm phòng làm việc đều đặt ở tầng bảy, tức là “thất thượng”, cũng có những người thích đặt phòng làm việc ở tầng 9 (cửu), “cửu” không những có nghĩa là “thiên trường địa cửu” mà 9 còn là số to nhất trong Kinh Dịch. Những vị lãnh đạo có phòng làm
việc đặt ở tầng 9 sẽ có cảm giác mình là người đứng đầu, là người cao
nhất. Do các vị lãnh đạo vô cùng sợ số “tám” nên Trung tâm Bồi dưỡng và
Hướng nghiệp của Hội Phụ nữ mới một mình độc chiếm cả tầng 8 của tòa nhà như thế này.
Hội Phụ nữ chính là nhà của các chị em phụ nữ. Cùng Hoa nhận được sự tiếp đón rất nhiệt tình ở nơi đây. Một cô gái trạc
tuổi Cùng Hoa tên là Tiểu Triệu tiếp đón cô. Cô gái kiểm tra chứng minh
thư, giấy tạm trú của Cùng Hoa xong bèn hỏi:
– Chị định tham gia lớp bồi dưỡng nào?
– Bồi dưỡng còn phân loại à? Ở chỗ chúng ta có những loại nào?
Cùng Hoa lúc bước vào phòng tiếp đón không để ý thấy bên ngoài có dán một
tấm biển thông báo. Tiểu Triệu đưa Cùng Hoa tới trước tấm biển, giảng
giải qua về nội dung cho Cùng Hoa nghe:
– Bồi dưỡng căn cứ vào
phương hướng làm việc để chia thành mấy loại. Có thư kí, trang phục,
việc nhà, nghệ thuật, nấu nướng, chị xem mấy giới thiệu phân loại này
rồi quyết định xem tham gia vào lớp bồi dưỡng nào.
Tiểu Triệu đi
rồi. Cùng Hoa đọc về lớp bồi dưỡng văn thư, thư kí, nội dung học là hệ
thống thao tác tiếng Trung trên máy tính, cách gõ tiếng Trung, ngôn ngữ
Office, cách xử lí phần mềm… Vừa nhìn thấy mấy chữ tiếng Tây mà mình
không hiểu, Cùng Hoa đã lắc đầu. Thứ hai là trang phục, lớp bồi dưỡng
công nhân cắt may, may đo, ủi quần áo cho các công xưởng, cả đời này
Cùng Hoa chưa bao giờ mua một bộ quần áo nào, học may quần áo chắc cũng
không giỏi được. Mấy lớp bồi dưỡng tiếp theo như cắm hoa, làm các sản
phẩm thủ công mĩ nghệ rồi nấu nướng, từ bé tới lớn, Cùng Hoa chưa bao
giờ được ăn một bữa cơm ngon, nên đành từ bỏ, cuối cùng chỉ còn lớp gia
chánh. Gọi là lớp gia chánh nhưng nói thẳng ra là học làm ôsin, làm
người ở. Ngày trước các học viện nữ sinh đều có các khoa gia chánh, học
các loại lễ nghi và nghệ thuật để ra dáng là một thiên kim tiểu thư nhà
giàu, chuyên dùng cho các cô gái và các bậc mệnh phụ phu nhân, hoàn toàn khác với lớp gia chánh ngày nay.
Cùng Hoa thấy lớp gia chánh chỉ yêu cầu sức khỏe tốt, chịu khổ, chăm chỉ, ngoài ra không có yêu cầu nào khác, bởi vậy thấy rất hợp ý mình. Ngoài ra, lớp gia chánh còn có ba ưu điểm không thể bỏ qua: thứ nhất là thời gian bồi dưỡng ngắn, chỉ cần
khoảng nửa tháng; thứ hai là không thu học phí, các lớp bồi dưỡng khác
đều phải đóng tiền sách, tiền dụng cụ…; thứ ba là trung tâm bồi dưỡng sẽ giúp học viên tìm việc.
Cùng Hoa sau khi đã quyết định bèn đi tìm Tiểu Triệu. Tiểu Triệu rất vui vẻ giúp Cùng Hoa làm thủ tục đăng kí.
Lớp gia chánh ở Trung tâm Bồi dưỡng và Hướng nghiệp là một lớp tuyển sinh
liên tục, lúc nào tới đăng kí cũng có thể tham gia học luôn. Cũng giống
như văn học chủ nghĩa hậu hiện đại, bắt đầu đọc từ bất cứ trang nào
trong cuốn sách đều được, lớp gia chánh cũng có thể học chen ngang bất
cứ lúc nào. Tiểu Triệu nói với Cùng Hoa, chỉ cần cô đồng ý thì bây giờ
có thể tham gia vào lớp học luôn. Nhưng hôm nay Cùng Hoa chưa vội đi
học, trước tiên cô phải hỏi cho rõ nội dung lớp học để về nhà “báo cáo”
đầy đủ lại với Đại Xuân và Quế Hương trước, cô còn phải viết thư cho
thầy cô để hỏi thăm sức khỏe và kể chuyện về thành phố, về lớp học nghề, nội dung học tập và kể chuyện Hội Phụ nữ thành phố sẽ giúp cô tìm việc.
Cùng Hoa bèn hỏi thăm Tiểu Triệu về mọi điều ở lớp gia chánh, Tiểu Triệu
thành thục giới thiệu cho cô chương trình học chi tiết ở lớp này, ví dụ
như học cách sử dụng và bảo dưỡng các đồ điện trong gia đình, các đồ
điện gia dụng thường gặp là tủ lạnh, máy giặt, điều hòa, bình nóng lạnh, ấm điện, máy hút bụi… Các loại đồ điện trong nhà bếp có máy rửa bát, lò vi sóng, lò nướng, máy đun cà phê, máy sinh tố, máy làm đậu nành, bếp
điện… Cô còn phải học cách làm thế nào để tắm cho các loại vật cưng
trong nhà như chó, mèo; đi siêu thị chọn đồ ăn, đồ chơi cho chó, làm thế nào để đưa chó đi dạo, làm thế nào để nuôi các loại cá nhiệt đới trong
bể cá, chăm sóc bảo vệ các loại cây cảnh ra sao… Tất cả những danh từ
hoàn toàn mới mẻ này khiến Cùng Hoa thấy mắt mình hoa lên.
Tiểu
Triệu lại giải thích tiếp cho Cùng Hoa rằng những nội dung trên học đều
rất dễ, khó nhất là nấu ăn. Nấu ngon các món ăn cho gia đình không phải
việc đơn giản, phải căn cứ vào thói quen sinh hoạt của nhà chủ, ví dụ
người Tứ Xuyên, Hồ Nam thích ăn cay, người Sơn Tây thích ăn chua, người
Triết Giang thích cho đường vào thức ăn… Nấu ăn chia làm bốn loại chính: Lỗ, Xuyên, Tô, Áo. Thức ăn Xuyên cho nhiều dầu, nhiều vị, cay; thức ăn
Lỗ coi trọng cách nêm nếm gia vị, thích sử dụng các món nướng, xào, hấp… sau đó dùng kèm với canh; thức ăn Áo chủ yếu là dùng hương vị Quảng
Đông, rất nghiêm ngặt trong việc dùng gia vị, khẩu vị nhạt, tươi, nhiều
dầu; thức ăn Tô mùi vị phong phú, chọn nguyên liệu kĩ càng, cách chế
biến cũng tỉ mỉ, chú trọng tới việc phối hợp màu sắc, cách sắp xếp, bốn
mùa đều khác nhau… Ngoài bốn loại thức ăn chính này, còn mấy loại nữa
như Mẫn, Chiết, Huy, Tương, Kinh, Thượng Hải… Lần này thì Cùng Hoa thực
sự thấy xây xẩm mặt mày.
Để chứng minh những lời nói của mình,
Tiểu Triệu đưa Cùng Hoa tới phòng thực hành nấu ăn. Giáo viên đang dạy
các học viên cách sử dụng dao. Một đĩa ớt xanh xào khoai tây thái sợi,
trước tiên phải thái khoai tây thành nhiều sợi nhỏ như sợi mì, nghệ
thuật này không phải ngày một ngày hai là có thể học được, học nấu ăn
quả là bài học khó nhất trong môn gia chánh.
Hai người ra khỏi
phòng thực hành. Cùng Hoa và Tiểu Triệu thống nhất với nhau, từ ngày mai cô sẽ chính thức tham gia học lớp này.
Trên đường về nhà, Cùng
Hoa nghĩ mãi: Người thành phố sao mà sống phức tạp thế, những thứ cô sắp phải học nhiều quá, con đường sau này mà cô phải đi còn rất dài, rất
dài!
***
Cùng Hoa bắt đầu tham gia lớp bồi dưỡng ở Trung
tâm Bồi dưỡng và Hướng nghiệp của Hội Phụ nữ thành phố, chớp mắt nửa
tháng đã trôi qua.
Sau khi buổi lễ tốt nghiệp ngắn ngủi kết thúc, Cùng Hoa cầm trong tay tấm giấy chứng nhận tốt nghiệp mà trung tâm phát cho, cảm thấy đã tới gần hơn với ước mơ của mình. Nhưng trong nửa tháng bồi dưỡng này, cô buộc phải nuốt sống một đống nội dung bài học. Với
một người chỉ có trình độ tiểu học như cô, làm sao có sức tiêu hóa nhanh như vậy, do đó trong lòng Cùng Hoa cảm thấy thật xấu hổ. Lúc này cô
nghĩ tới chủ nhiệm Lục, người vừa phát giấy chứng nhận cho cô.
Chủ nhiệm Lục ở trung tâm bồi dưỡng là người rất hòa nhã, thân thiện, luôn
đánh giá tốt các học viên ham học, thông minh, ông cũng sẵn sàng hòa
mình vào với các học viên, thân thiết như người nhà. Cùng Hoa cảm thấy
chủ nhiệm Lục là người có thể tin tưởng được, bởi vậy cô muốn kể cho ông nghe về nỗi buồn trong lòng mình.
Lúc Cùng Hoa tới tìm chủ nhiệm Lục, ông đang ngồi trong phòng chủ nhiệm, một tách trà một điếu thuốc,
một tờ báo mà đã đọc cả nửa ngày chưa hết. Ông thấy Cùng Hoa bước vào,
cứ như thể Cùng Hoa đang mang tới cho ông một cơ hội để làm việc, trong
phút chốc, trên khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Trong các học viên
lớp gia chánh tốt nghiệp ngày hôm nay, ấn tượng của chủ nhiệm Lục về
Cùng Hoa là sâu sắc nhất, bởi vì khuôn mặt xinh đẹp của cô rất dễ để lại cho ông một ấn tượng sâu sắc cùng với những liên tưởng không giới hạn,
bởi vậy ông khắc ghi tên của cô trong tim. Ông mời Cùng Hoa ngồi xuống,
thân mật hỏi:
– Cùng Hoa, có chuyện gì không?
– Chủ nhiệm
Lục, em bẩm sinh vốn là một người ngốc nghếch, lần này nội dung học ở
lớp bồi dưỡng lại quá nhiều, em không nhớ được hết. Nếu mà em lập tức đi làm việc, chân tay vụng về không nói làm gì, nói không biết chừng có
lúc lại gây ra họa gì đó, thầy nói xem như thế thì sao được? Bởi vậy em
định nhờ thầy cho em học lại ở trung tâm một lần nữa, học lại từ đầu,
thầy thấy có được không?
Học viên đã lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp mà vẫn muốn học lại chứng tỏ cô ta đang phủ định thành tích làm
việc to lớn của trung tâm, chủ nhiệm Lục đương nhiên là không thể đồng
ý, hơn nữa còn một nguyên nhân bí mật nữa mà Cùng Hoa vẫn chưa biết, bởi vậy ông càng không thể đồng ý yêu cầu của cô:
– Cùng Hoa, thời
gian này theo như sự quan sát của tôi thì em là một cô gái vô cùng thông minh, đừng tự coi thường bản thân! Sao lại có thể tùy tiện nói rằng
mình là một người kém cỏi được? Người xưa đã nói, học không biên giới,
việc học tập của ai cũng là việc cả đời, chẳng phải vẫn có câu “Học, học nữa, học mãi” đó sao? Tinh thần ham học của em tôi rất tán thành, có
điều giả sử như tôi đồng ý cho em học thêm một kì nữa, em có thể đảm bảo rằng em sẽ hiểu hoàn toàn nội dung bài học không? Tôi thấy không thể.
Em có một lần cơ hội để học tập đã không dễ dàng gì rồi, sau em còn
nhiều người đang xếp hàng để chờ được tham gia vào lớp bồi dưỡng, em
không thể cứ học mãi và tước đi cơ hội học tập của những người đến sau
em được. Chủ tịch Mao từng nói: “Học chiến đấu trong chiến tranh, đó là
cách tốt nhất để chúng ta học chiến đấu”. Em vừa làm vừa học, học từ
trong công việc, cũng là con đường học tập tốt nhất và tiết kiệm nhất.
Chủ nhiệm Lục hồi học cấp hai đã từng làm “hồng vệ binh” theo lời kêu gọi
của chủ tịch Mao. Sau khi tham gia công tác, ông thích trích dẫn những
câu nói kinh điển trong khi nói chuyện, nhưng tiến bộ của ông trong mặt
chính trị không cao, tới ngần này tuổi rồi mà mới chỉ được làm tới chức
chủ nhiệm trung tâm bồi dưỡng. Trung tâm Bồi dưỡng và Hướng nghiệp của
Hội Phụ nữ thành phố là một đơn vị tương đương cấp phòng, chức vụ của
chủ nhiệm Lục đương nhiên là phó phòng. Cả đời này ông muốn xóa chữ phó
ra khỏi chức vụ của mình nhưng chắc là không còn hi vọng gì nữa.
Cùng Hoa thấy chủ nhiệm Lục không đồng ý cũng chẳng còn biết nói gì nữa, đứng lên định đi:
– Cảm ơn chủ nhiệm Lục. Em đi đây. Chủ nhiệm Lục gọi Cùng Hoa lại:
– Cùng Hoa, em chờ một chút. Vừa nãy tôi nói như thế vì vẫn còn một
nguyên nhân quan trọng khác, trung tâm đã giúp em sắp xếp công việc rồi. Tình hình cụ thể em đi hỏi Tiểu Triệu, cô ấy sẽ nói rõ cho em biết. Em
sớm kiếm thêm được ít tiền lẽ nào không tốt sao?
Cùng Hoa nghe
ông nói vậy, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Cô không ngờ việc giải quyết
vấn đề công việc cho mình lại thuận lợi như thế. Cô vội vàng đi tìm Tiểu Triệu.
Các học viên vừa tốt nghiệp ở trung tâm bồi dưỡng không
phải ai cũng may mắn như Cùng Hoa. Trung tâm tìm việc cho Cùng Hoa sớm
như vậy là vì có nguyên do khác. Việc này cũng giống như Mỹ với Iraq
đánh nhau, các học sinh ở trường quân sự vừa tốt nghiệp đã lập tức phải
tới chiến trường Iraq.
Có lẽ khoảng một tuần trước, giám đốc chi
nhánh ngân hàng Viêm Hoàng đặt tại thành phố này là Vương Hãn Đông tới
trung tâm bồi dưỡng tìm chủ nhiệm Lục, ông muốn chọn một cô gái tới làm
ôsin, nhưng yêu cầu cô ôsin đó phải trẻ trung và xinh đẹp. Lí do là nhà
ông ta thường có khách quý tới chơi, một người có thân phận như ông ta,
ôsin ở nhà đón tiếp khách cũng phải là người xuất sắc.
Trung tâm
bồi dưỡng của chủ nhiệm Lục cũng mở một tài khoản ở ngân hàng Viêm
Hoàng. Trước khi trung tâm bồi dưỡng mở tài khoản ở đó, giám đốc bộ phận khách hàng ở Ngân hàng Viêm Hoàng vì muốn lôi kéo được khách hàng mới
này đã nhờ giám đốc Vương đích thân mời chủ nhiệm Lục ăn cơm, trong bữa
cơm đều là các món ăn sang trọng, hiếm có, khiến chủ nhiệm Lục nhớ mãi
không thôi. Giám đốc Vương còn đích thân mang tới nhà tặng ông một hộp
bánh trung thu, rồi tới tết dương lịch lại tặng ông mấy quyển lịch…
Những món quà nho nhỏ này là để duy trì tình cảm giữa đôi bên. Do đó,
chủ nhiệm Lục vô cùng quan tâm tới việc giám đốc Vương muốn tìm ôsin,
hơn nữa việc này hoàn toàn nằm trong phạm vi chức trách của ông, bởi vậy ông vui vẻ đồng ý. Ông đưa giám đốc Vương đi tham quan trung tâm một
vòng, để cho giám đốc Vương thoải mái lựa chọn các học viên của lớp gia
chánh. Lần đó, giám đốc Vương ưng ý nhất là Cùng Hoa. Khi giám đốc Vương hỏi ý kiến của chủ nhiệm Lục về Cùng Hoa, chủ nhiệm Lục khen ngợi cô
hết lời.
Hai người nhanh chóng thống nhất với nhau và quyết định
đưa Cùng Hoa tới nhà giám đốc Vương làm việc. Khi đó chủ nhiệm Lục đã
cùng giám đốc Vương bàn về chuyện tiền lương cho Cùng Hoa, giám đốc
Vương rất thoải mái đáp:
– Tôi chỉ cần chọn được người vừa ý là được rồi, còn đòi bao nhiêu tiền anh cứ quyết đi.
Khi Cùng Hoa tìm thấy Tiểu Triệu, Tiểu Triệu đã làm xong việc. Từ trước đó, cô đã nhận được điện thoại thông báo của chủ nhiệm Lục, đã giúp Cùng
Hoa làm xong mọi công tác chuẩn bị.
Trước tiên Tiểu Triệu đưa cho Cùng Hoa hai bản của hợp đồng lao động, bên A là Công ty Dịch vụ gia
chánh Long Thành thuộc trung tâm bồi dưỡng. Trung tâm Bồi dưỡng và Hướng nghiệp của Hội Phụ nữ thành phố là một đơn vị sự nghiệp, Công ty dịch
vụ Gia chánh Long Thành là một công ty có tư cách pháp nhân độc lập, tự
mình kinh doanh và hoạt động. Mặc dù nói như vậy, nhưng giữa hai cơ quan này vẫn có một mối quan hệ khó cắt đứt được.
Tiểu Triệu giải
thích cho Cùng Hoa nghe về bản hợp đồng lao động này: chỉ cần Cùng Hoa
kí tên vào phía B của bản hợp đồng này, bắt đầu từ ngày hôm nay, cô sẽ
là nhân viên của Công ty Long Thành, cô sẽ làm việc ở nhà chủ với thân
phận là nhân viên công ty được phái tới làm. Phí lao động của nhân viên
sẽ được Công ty Long Thành trực tiếp thu từ nhà chủ, tiền lương của Cùng Hoa sẽ được nhận theo tháng từ Công ty Long Thành. Nguyên tắc trả lương cho nhân viên của Công ty Long Thành là: trong số tiền lao động mà công ty thu được từ nhà chủ, trước tiên trừ đi tiền phí bảo hiểm tai nạn lao động mà công ty phải mua cho nhân viên, tiền dưỡng lão cho Cục An sinh
xã hội, tiền cứu tế thất nghiệp, tiền bảo hiểm y tế…, sau đó lại trừ đi
chi phí quản lí của công ty, số còn lại chính là tiền lương của Cùng
Hoa.
Cùng Hoa chưa bao giờ kí bất cứ bản hợp đồng lao động nào,
cô không hiểu bản hợp đồng này sẽ đem lại cho cô kết quả gì, muốn mang
về bàn bạc với Đại Xuân trước xem sao. Đại Xuân đã mấy lần kí hợp đồng
lao động với công ty bảo vệ, nên cũng coi là có kinh nghiệm, nếu bản hợp đồng này của Công ty Long Thành có bất cứ vấn đề gì, chắc chắn là anh
có thể nhận ra. Nghĩ vậy, cô bèn nói với Tiểu Triệu:
– Cô Triệu, tôi mang bản hợp đồng này về điền được không? Tôi điền xong thì mang tới cho cô.
Tiểu Triệu nói:
– Chị mang bản hợp đồng này về cũng được, nhưng tôi còn một đề nghị.
– Đề nghị gì?
– Chị có thể đổi tên chị là Ngô Cùng Hoa thành Ngô Quỳnh Hoa được không? – Tiểu Triệu nói xong viết lên tờ giấy trắng ba chữ “Ngô Quỳnh Hoa” cho
Cùng Hoa xem.
– Tên trên chứng minh thư của tôi là Ngô Cùng Hoa. Nếu phải đổi tên thì tôi phải về nhà để đổi mới được.
Tiểu Triệu thấy Cùng Hoa hiểu lầm ý của mình, bèn giải thích lại:
– Không phải tôi bảo chị đổi tên trên chứng minh thư. Tên ở đó không cần
đổi, chỉ cần đổi tên trên hợp đồng lao động là được rồi, ở cột họ tên
thì điền là Ngô Quỳnh Hoa. Nếu chị thấy không được thì có thể viết thêm
tên Ngô Cùng Hoa ở đằng sau.
– Sao tôi lại phải đổi tên?
– Mọi người bây giờ đều mơ được phát tài phát lộc, năm mới gặp nhau, vừa
bắt tay nhau xong họ đều chúc nhau mau phát tài rồi mới nói sang những
chuyện khác. Ai cũng muốn tránh chữ “cùng” thật xa. Chị nói xem có ai
vừa mời ôsin đến đã đón thêm một chữ “cùng” vào nhà, cho dù họ không nói ra miệng nhưng trong lòng cũng không thoải mái. Ngộ nhỡ nhà người ta
xảy ra chuyện gì đó dù nhỏ thì cũng lập tức nghĩ tới chữ “cùng” của chị. “Cùng” với “Quỳnh” có cách phát âm na ná nhau, lúc nói ra cũng không có gì khác biệt lắm. Chỉ có điều khi người ta hỏi tên của chị, chị đổi chữ “Cùng” trong tên “Cùng Hoa” thành chữ “Quỳnh” trong tên “Quỳnh Dao”.
Hôm nay bắt Cùng Hoa đổi tên không phải là ý định nhất thời của Tiểu Triệu
mà là ý muốn của chủ nhiệm Lục. Từ sau khi giám đốc Vương chọn Cùng Hoa
làm ôsin, chủ nhiệm Lục vô cùng lo lắng vì tên của Cùng Hoa có chữ
“Cùng” là đại kị đối với một giám đốc ngân hàng, nếu không thay chữ
“cùng” đi thì không được. Giám đốc Vương là một người có văn hóa, không
thể nào không biết chuyện Tùy Dạng Đế ba lần tới Dương Châu để thăm
Quỳnh Hoa. Chắc giám đốc Vương không ngờ rằng có nhà nào đặt tên cho con lại thêm chữ “Cùng” vào trước, chắc chắn ông sẽ tưởng tên của Cùng Hoa
là Quỳnh Hoa(1), bởi vậy “Cùng Hoa” buộc phải sửa thành “Quỳnh Hoa”.
Tiểu Triệu lại kể cho Cùng Hoa nghe rất nhiều lợi ích của việc đổi tên từ “Cùng Hoa” thành “Quỳnh Hoa”. Tiểu Triệu nói:
– Quỳnh là một loại ngọc rất đẹp có màu đỏ. Trong Kinh Thi có câu: “Giúp
tôi một thanh gỗ, đáp lại bằng quỳnh dao”. Ở Đài Loan có một nhà văn nữ
rất nổi tiếng tên là Quỳnh Dao. Nhân vật nữ chính trong bộ phim điện ảnh “Hồng sắc nương tử quân” cũng có tên là Quỳnh Hoa.
Tiểu Triệu
nói chữ “Cùng” trong tên của Cùng Hoa có thể gây cản trở cho việc phát
triển sự nghiệp của người ta, điều này Cùng Hoa chưa từng nghe nói,
nhưng bỏ chữ “Cùng” trong tên của mình đi chưa chắc đã là một chuyện
không tốt, cô cũng sợ nghèo như ai vậy. Bởi vậy cô chấp nhận lời đề nghị của Tiểu Triệu.
Sau đó họ bàn bạc về số tiền lương cụ thể mà
Cùng Hoa được nhận. Tiểu Triệu đưa cho Cùng Hoa bảng lương tiêu chuẩn
trong một năm, quy định mỗi tháng được tám trăm tệ, như thế này là đã
cao hơn những người khác tám mươi tệ một tháng. Mức lương tiêu chuẩn này cũng là ý của chủ nhiệm Lục. Theo như cách nói của ông thì giám đốc
Vương thuê Cùng Hoa là vớ được một món hời, những thứ như vậy thì đương
nhiên không thể ăn không, ông phải “chém” giám đốc Vương bằng tiền công
lao động của Cùng Hoa. Nhưng nhát “chém” này nông hay sâu thì hiện nay
Tiểu Triệu vẫn chưa biết được. Nhưng chủ nhiệm Lục vẫn còn coi nhẹ giám
đốc Vương, giám đốc Vương có một kế hoạch riêng với Cùng Hoa, đâu có
quan tâm tới việc mình bị “chém” ra sao?
Hôm đó lúc ăn cơm tối,
Cùng Hoa lấy bản hợp đồng lao động ra cho Đại Xuân và Quế Hương xem,
đồng thời nói lại chuyện Tiểu Triệu yêu cầu mình đổi tên. Đại Xuân đọc
kĩ bản hợp đồng lao động, không phát hiện ra có vấn đề gì. Thậm chí anh
thấy ngưỡng mộ với việc hợp đồng quy định mỗi tháng Cùng Hoa được nghỉ
một ngày. Đại Xuân và Quế Hương làm việc không có ngày nghỉ, muốn bớt
chút thời gian để làm việc riêng, nếu không phải xin đổi ca với người
khác thì cũng phải xin nghỉ làm. Nhưng xin nghỉ làm một ngày, công ty sẽ trừ lương hai ngày, bởi vậy trừ những lúc vạn bất đắc dĩ, nếu không thì họ không bao giờ xin nghỉ. Đại Xuân biết rõ ràng quy định của công ty
không hợp lí, cũng biết trong Luật Lao động mà chính phủ ban hành quy
định rằng thời gian làm việc một tuần của công nhân chỉ có bốn mươi
tiếng đồng hồ, nhưng ông chủ của công ty bảo vệ nói rằng: Ai không thích làm thì có thể đi, muốn tìm người làm bảo vệ, ngoài kia còn xếp một
hàng dài. Bọn Đại Xuân sợ mất bát cơm nên ai cũng phải cố nín nhịn
chuyện này.
Quế Hương hỏi Cùng Hoa tiền lương và đãi ngộ mà công
ty Long Thành tính cho cô như thế nào. Cùng Hoa nói với Quế Hương rằng,
mỗi tháng cô được nhận tám trăm tệ. Quế Hương cảm thấy tiền lương của
Cùng Hoa cao tới mức đáng ghen tị, cô làm việc mấy năm mà bây giờ chỉ
được có sáu trăm tệ một tháng, đúng là có chút nhan sắc vẫn hơn.
Cùng Hoa lại kể lại những lời mà Tiểu Triệu nói về việc đổi tên cho Đại Xuân và Quế Hương nghe. Cô hỏi Đại Xuân:
– Cô Triệu bảo em đổi tên, anh thấy được không?
Đại Xuân nói:
– Anh thấy cô Triệu đổi tên cho em, bỏ chữ “Cùng” đi cũng được lắm. Chúng ta ra ngoài làm việc là vì không muốn nghèo, không muốn “bần cùng”.
Thầy em không có văn hóa, đặt tên cho em là Cùng Hoa, nghe buồn cười sao đó. Cùng Hoa, Cùng Hoa, cho dù là hoa của người nghèo thì cũng vẫn là
nghèo. Cô Triệu đổi có một chữ “Cùng” thành chữ “Quỳnh” thôi mà nghe cao quý hơn nhiều. Anh thấy được lắm. Lần sau về nhà em tới đồn công an,
đổi chữ “Cùng” trong chứng minh thư đi thì càng tốt.
Cuối cùng vấn đề mà Cùng Hoa không tự quyết định được cũng đã có đáp án.
Cô lại cùng Đại Xuân điền cẩn thận các vấn đề có liên quan tới hợp đồng
lao động, chỉ chờ Công ty Long Thành quyết định ngày nào cho cô đi làm.
Hôm sau, Cùng Hoa mang bản hợp đồng lao động đã điền cẩn thận tới Công ty Dịch vụ Gia chánh Long Thành.
Tiểu Triệu nhận hợp đồng, xem lại, thấy chữ kí của bên B là Ngô Quỳnh Hoa,
hơn nữa đằng sau cũng không ghi chú là Ngô Cùng Hoa, điều này chứng tỏ
những lời thuyết giáo của mình hôm qua có tác dụng, việc mà chủ nhiệm
Lục giao cho cô đã hoàn thành xuất sắc. Cô rất hài lòng với cách làm
việc của Cùng Hoa nên giọng nói ngày hôm nay dịu dàng hơn hôm qua rất
nhiều:
– Quỳnh Hoa, chị tới sớm thế? Ăn sáng chưa?
Quỳnh Hoa đáp mình vẫn chưa ăn sáng.
Tiểu Triệu lấy ra một tờ giấy khám sức khỏe:
– Tôi đang chờ chị đây. Chị chưa ăn sáng càng tốt. Chủ nhiệm Lục có dặn
là sáng nay tôi đưa chị tới bệnh viện để kiểm tra sức khỏe tổng thể.
Chúng ta tranh thủ thời gian đi ngay thôi. Bệnh viện yêu cầu phải lấy
máu khi bụng đói, lấy máu xong rồi mới được ăn cơm.
Quỳnh Hoa tỏ vẻ khó hiểu:
– Sức khỏe của tôi rất tốt, không có bệnh tật gì, sao phải kiểm tra?
– Đây là quy định của chính quyền thành phố và của công ty. Mọi nhân viên của công ty gia chánh trước khi đi làm buộc phải kiểm tra sức khỏe, đảm bảo là người này không có bất cứ bệnh truyền nhiễm nào, như thế mới
được cấp giấy sức khỏe để đi làm.
– Chẳng phải tôi chỉ đi làm ôsin thôi sao? Sao mà phiền phức thế?
Quỳnh Hoa mặc dù không vui vẻ lắm, nhưng vẫn cùng Tiểu Triệu tới Bệnh viện
Nhân dân thành phố, nơi có các trang thiết bị và công nghệ hiện đại
nhất, tiên tiến nhất.
Việc kiểm tra sức khỏe của Quỳnh Hoa tuân
theo trình tự mà bệnh viện quy định. Đầu tiên là cân, đo chiều cao, sau
đó bắt đầu tiến hành các xét nghiệm phức tạp hơn: lấy nước tiểu để xét
nghiệm bệnh tiểu đường; lấy máu để xét nghiệm nhóm máu, bệnh viêm gan A, viêm gan B, HIV. Sau một loạt các xét nghiệm thì bắt đầu đo huyết áp,
khám nội khoa, ngoại khoa, phụ khoa, ngũ quan… Cuối cùng là kiểm tra vật lí, phải chụp X quang các bộ phận trong cơ thể như gan, thận, dạ dày…
Kiểm tra xong mất một buổi sáng, cũng tốn mất khoảng gần một nghìn nhân
dân tệ.
Các nhân viên gia chánh của trung tâm bồi dưỡng đều phải
tiến hành kiểm tra sức khỏe trước khi đi làm, nhưng họ phải tự đi chứ
Tiểu Triệu chưa bao giờ đi cùng cả. Việc kiểm tra của họ cũng rất đơn
giản, chỉ kiểm tra nhịp tim, phổi xem có bị mắc bệnh không, rồi kiểm tra chức năng gan. Nếu không có chuyện gì bất thường thì có thể được nhận
giấy chứng nhận sức khỏe. Hôm nay Ngô Quỳnh Hoa được hưởng đãi ngộ đặc
biệt, tất cả đều là do chủ nhiệm Lục đích thân sắp đặt.
Khách
quan mà nói thì chủ nhiệm Lục không có bất cứ lí do gì phải lấy lòng
Quỳnh Hoa, thực ra nguyên nhân là vì chiều qua, giám đốc Vương Hãn Đông
đã gọi điện thoại cho ông suốt nửa tiếng đồng hồ.
Chủ nhiệm Lục vô cùng ngạc nhiên trước yêu cầu kì quái của ông:
– Giám đốc Vương, chẳng phải nhà ông chỉ thiếu một ôsin thôi sao? Việc gì mà phải làm nhiều thứ phiền phức thế? Có nguyên nhân nào khác không?
Giám đốc Vương biết nếu bây giờ không nói thật vài câu với chủ nhiệm Lục thì sau này sẽ càng phiền phức hơn:
– Chủ nhiệm Lục, tôi không dám nói láo với người như ông, nói thật lòng,
Ngô Quỳnh Hoa không phải tới nhà tôi làm ôsin, tôi tìm thay cho nhà một
vị lãnh đạo khác của thành phố. Chuyện này chỉ nói tới đây thôi, đừng
nói lộ ra ngoài! Ngoài ra, anh biết gì về gia đình Quỳnh Hoa không? Anh
với tôi đều là cán bộ đảng viên, không được phạm sai lầm gì liên quan
tới chính trị đâu đấy.
– Tôi cũng không rõ lắm về gia cảnh của Ngô Cùng Hoa. Tôi sẽ lập tức xem hồ sơ rồi gọi lại cho ông.
Chủ nhiệm Lục đặt điện thoại xuống, lập tức bảo Tiểu Triệu mang hồ sơ của Cùng Hoa vào cho ông xem.
Chủ nhiệm Lục cầm tập hồ sơ của Cùng Hoa mà Tiểu Triệu vừa đưa vào, còn
chưa kịp đọc được chữ nào thì giám đốc Vương lại sốt ruột gọi tới:
– Chủ nhiệm Lục, đã hiểu rõ tình hình của Quỳnh Hoa chưa?
Chủ nhiệm Lục vừa nghe điện thoại, vừa giở sơ yếu lí lịch ra:
– Tôi đang xem sơ yếu lí lịch. Ồ, tìm thấy rồi. Trên đó viết, bối cảnh
gia đình Ngô Cùng Hoa vô cùng đơn giản, bố là nông dân ở khu cách mạng
cũ, mấy người chị đều đã lấy chồng và ở gần đó. Ngày trước tôi từng nói
chuyện với Ngô Cùng Hoa, nghe cô ta nói ông nội là một hồng vệ quân. Tôi thấy cô ta không có vấn đề gì về chính trị đâu. Những người xin đi làm
ôsin đều là người nghèo khổ, làm gì có con cháu của “địa chủ” ngày xưa? – chủ nhiệm Lục nói mãi nói mãi, bệnh cũ của ông lại bắt đầu tái phát.
– Chỉ cần không có vấn đề gì là tôi yên tâm rồi.
Chủ nhiệm Lục lại nói:
– Tiền kiểm tra sức khỏe của Cùng Hoa hôm nay chắc ông phải thanh toán
rồi, không phải tôi keo kiệt nhưng khoản tiền lớn này khó ghi vào sổ kế
toán lắm.
– Chủ nhiệm Lục yên tâm đi. Chỉ cần anh mang đầy đủ
giấy tờ đến đây, chắc chắn tôi sẽ thanh toán đầy đủ. Lần này anh giúp
tôi một việc lớn, tôi luôn ghi nhớ trong lòng. Sau này nếu anh có khó
khăn gì thì cứ gọi điện cho tôi.
– Chắc chắn rồi.
Từ lúc
chủ nhiệm Lục gọi điện thoại cho giám đốc Vương xong, Ngô Cùng Hoa dường như đã biến mất khỏi địa cầu này, người thay thế cho Ngô Cùng Hoa chính là Ngô Quỳnh Hoa, người sắp được giám đốc Vương “cải tạo” triệt để.
Chủ nhiệm Lục đặt điện thoại xuống, uống một ngụm trà, châm một điếu thuốc
rồi bắt đầu suy nghĩ: Không hiểu giám đốc Vương đang tính toán cái gì
nhỉ? Xã hội bây giờ khó hiểu lắm, có người mua quan bán tước, có người
tặng tiền tặng xe tặng nhà cho người khác, có người bán cả người tình
của mình, nhưng chưa nghe nói ai tặng ôsin cho người ta. Giám đốc Vương
lần này làm hoàn toàn khác, có tinh thần sáng tạo, người này tiền đồ xán lạn, không thể coi thường. Mình thật xấu hổ vì không bằng ông ta!
Chủ nhiệm Lục lại đoán tiếp, giám đốc Vương có phải đang muốn lấy lòng vị
lãnh đạo nào không? Giám đốc Vương vốn là cán bộ cấp cục phó một tỉnh
khác được điều tới đây làm giám đốc chi nhánh Ngân hàng Viêm Hoàng. Chủ
nhiệm Lục nghĩ vị lãnh đạo mà giám đốc Vương đang muốn lấy lòng có nhỏ
cũng không thể nhỏ hơn cán bộ cấp cục. Có điều ông không đoán tiếp được
nữa. Ở thành phố này có tới hàng trăm cán bộ cấp cục. Từ chỗ chủ nhiệm
Lục cho tới cấp cục của thành phố còn cách mấy tầng quan chức nữa, ông
hầu như không có cơ hội để nói chuyện với họ, ngoài việc thi thoảng nghe một vài lời đồn bên ngoài thì hầu như ông không biết gì về họ. Chủ
nhiệm Lục muốn tìm ra một vài manh mối trong đó đúng là chuyện không
thể, hôm nay ông cứ ngồi trong phòng mà đoán, chỉ là mò trăng đáy giếng
mà thôi, tốn mất bao nhiêu tinh thần, sức lực.
Vốn dĩ chủ nhiệm
Lục định hỏi thăm tình hình trực tiếp từ giám đốc Vương, nhưng lời đã ra đến miệng lại dừng lại. Ông biết trong chốn quan trường có một quy định ngầm: Những điều anh có thể biết, họ sẽ cho anh biết, những điều không
cần biết thì đừng tìm hiểu. Cho dù ông có hỏi giám đốc Vương thì chắc
chắn ông ta cũng không nói, nói không chừng lại còn tự rước họa vào
thân.
Chủ nhiệm Lục còn một câu hỏi nữa không tìm được lời đáp,
đó là giám đốc Vương đòi phải có số đo “ba vòng” của Ngô Quỳnh Hoa,
không biết sau việc này có bí mật gì không nhỉ? Bây giờ đi thi tuyển hoa hậu hoặc tuyển người mẫu đều phải đo “ba vòng”, nhưng Quỳnh Hoa chỉ đi
làm ôsin chứ có phải đi thi hoa hậu đâu. Ông lại nhớ tới chuyện năm xưa
vợ của Lâm Bưu là Diệp Quần tuyển phi giúp Lâm Lập Quả, lần đó cũng yêu
cầu Trương Ninh phải đo “ba vòng”. Nếu giám đốc Vương cũng có ý định
này, cho dù là “tuyển phi” cho vị công tử nhà lãnh đạo này thì cũng phải áp dụng cách thức tuyển người của phương Tây, không thể nào vừa nhìn đã chọn Quỳnh Hoa luôn được. Hơn nữa mặc dù Ngô Quỳnh Hoa xinh xắn hơn
người, nhưng chỉ là một người có trình độ văn hóa thấp, bởi vậy không
thể nào “trúng tuyển” được.
Chủ nhiệm Lục cảm thấy hai bên thái dương đau nhức, bèn thôi không nghĩ nữa.
***
Tiểu Triệu và Quỳnh Hoa từ Bệnh viện Nhân dân thành phố trở về.
Tiểu Triệu bảo Quỳnh Hoa về nhà chuẩn bị vài thứ, ví dụ như sắp xếp mọi việc trong nhà, rồi chờ thông báo của cô để đi làm. Tiểu Triệu hỏi số điện
thoại nhà Quỳnh Hoa, Quỳnh Hoa nói:
– Tạm thời tôi ở nhờ nhà người thân, ở đó không có điện thoại. Tôi không có nhà ở trên này, nhà tôi cũng chẳng có gì phải lo.
Tiểu Triệu viết một số điện thoại lên một tờ giấy trắng, xé ra đưa cho Quỳnh Hoa:
– Các báo cáo xét nghiệm ở bệnh viện ngày mai sẽ có, chị muốn đi làm sớm
nhất cũng phải chờ tới ngày kia. Chiều mai chị gọi điện thoại cho tôi
theo số này, tôi sẽ nói với chị thời gian đi làm và địa chỉ nhà chủ.
Quỳnh Hoa nhận tờ giấy, đang định đi thì bỗng dưng Tiểu Triệu nhớ ra chủ
nhiệm Lục yêu cầu phải có số đo “ba vòng” của cô, nhưng ở bệnh viện
không có nội dung này, bởi vậy về đây phải bổ sung thêm:
– Quỳnh
Hoa, chờ một lát, bây giờ còn việc nữa phải làm. Công ty có thể sẽ may
quần áo đồng phục cho nhân viên nên chị đi đo với tôi.
Tiểu Triệu dẫn Quỳnh Hoa vào phòng phục trang của trung tâm bồi dưỡng, mượn một
chiếc thước dây rồi đo các số đo ba vòng cho Quỳnh Hoa. Tiểu Triệu ghi
chép lại kết quả: vòng ngực 84, eo 61, mông 90. Cũng gần bằng với tiêu
chuẩn người mẫu của thế giới. Chiều cao của Quỳnh Hoa thấp hơn của các
người mẫu khoảng trên 10cm, bởi vậy nhìn người cô gợi cảm hơn nhiều.
Sau khi đo “ba vòng” xong, Tiểu Triệu bảo Quỳnh Hoa về trước, còn cô mang
kết quả đo sang cho chủ nhiệm Lục. Chủ nhiệm Lục liếc qua bảng chiều cao cân nặng, lần lượt là cao 1,65m và nặng 54,5kg. Ông cầm một chiếc bút
bi lên tính toán một chút, bình phương của cân nặng chia chiều cao thì
chỉ số cân nặng của Quỳnh Hoa là 20. Nằm trong mức cân nặng tiêu chuẩn.
Trong lòng ông thầm khâm phục giám đốc Vương, con mắt nhìn đàn bà của
ông ta thật chuẩn.
Tiểu Triệu thấy chủ nhiệm Lục không nói gì, chỉ tập trung vào với mấy con số, tò mò hỏi:
– Chủ nhiệm Lục đang tính gì thế?
Chủ nhiệm Lục không muốn nói cho cô ta biết sự thật:
– Chẳng có gì cả. – Rồi bỗng dưng hỏi Tiểu Triệu. – Sao giám đốc Vương lại chọn Quỳnh Hoa?
– Chẳng phải vì Ngô Quỳnh Hoa xinh đẹp sao?
– Chọn ôsin chủ yếu là chọn người biết làm việc nhà, chỉ xinh đẹp thôi thì không được.
– Con gái ở nhà quê ra không như con gái thành phố được chiều chuộng quen đâu, bọn họ đều biết chịu khó chịu khổ. Ngô Quỳnh Hoa làm việc chắc
không có vấn đề gì đâu.
Chủ nhiệm Lục hôm nay không có việc gì gấp cần làm, bèn tán chuyện với Tiểu Triệu:
– Nếu xét trên góc độ con gái các cô thì Ngô Quỳnh Hoa có xinh đẹp không?
– Nết xét về ngoại hình thì có thể nói Quỳnh Hoa vô cùng xinh đẹp, con
gái thành phố đa số không bằng được cô ta, chỉ có điều về khí chất thì
cô ta thiếu đi chút sang trọng thôi.
– Cô ta mà ở thành phố lâu thì cũng sẽ thay đổi.
Trong lòng Tiểu Triệu nghĩ, khí chất là biểu hiện tổng hợp của nhiều phương
diện như có trình độ văn hóa, học thức, tu dưỡng đạo đức, không thể nào
che giấu được, cũng không thể ngụy trang được, cái việc “từ từ thay đổi” khí chất của Ngô Quỳnh Hoa chỉ sợ phải tới tết Cônggô. Nhưng cô không
muốn cãi lại cấp trên của mình nên chỉ nói:
– Em cũng nghĩ thế.
Thấy Tiểu Triệu có cùng suy nghĩ với mình, chủ nhiệm Lục càng thêm cao hứng:
– Nói tới cái đẹp của đàn bà, tiêu chuẩn cái đẹp của các nước trên thế
giới đều khác nhau. Ví dụ như ở Mỹ, chuyện quan trọng nhất của người phụ nữ là có một bộ ngực đáng tự hào. Còn ở Argentina, phụ nữ phải có một
cánh tay hoàn mĩ. Nếu so sánh một bộ ngực đầy đặn với một cánh tay tròn
lẳn, cánh tay sẽ chiếm thế thượng phong. Tôi nói như vậy là vì, điệu
nhảy váy cỏ ở Hawai với múa bụng ở vùng Trung Đông đều là những điệu múa bắt nguồn từ thời cổ đại. Những điệu múa này đều có một điểm chung với
múa cột trong các quán rượu, đó là tất cả các cô gái đều không ngừng lắc cánh tay để thu hút sự chú ý của người khác giới, nhờ đó khơi dậy dục
vọng của đàn ông. Phụ nữ phương Tây do được di truyền nên đa số đều có
phần cánh tay tròn lẳn, còn phụ nữ phương Đông muốn có một cánh tay như
vậy lại vô cùng khó khăn. Bởi vậy phương pháp khoa học để thưởng thức
gái đẹp đó là thưởng thức từ mặt nghiêng, như vậy mới phát hiện ra các
đường cong thực sự của phụ nữ. Những anh chàng chỉ thích quay đầu lại
nhìn gái đẹp chắc chắn là có vấn đề trong tiêu chuẩn thẩm mĩ về cái đẹp…
Những câu nói của chủ nhiệm Lục khiến Tiểu Triệu vô cùng bất ngờ, không ngờ
rằng trong lúc nói chuyện phiếm, chủ nhiệm Lục lại biết nhiều về phụ nữ
như thế. Cô nghĩ chủ nhiệm Lục nên đi làm một nhà văn chứ không phải chỉ là chủ nhiệm của một trung tâm bồi dưỡng toàn đàn bà con gái như thế
này.
Tiểu Triệu cảm thấy nam thanh nữ tú ở trong phòng làm việc
một thời gian dài thảo luận về các vấn đề ngoài công việc không hợp lí
lắm, bèn đứng lên chào chủ nhiệm Lục rồi đi ra. Trên đường đi cô còn
nghĩ: Trong mắt chủ nhiệm Lục, không hiểu mình được xếp vào kiểu đàn bà
nào nhỉ?
***
Sau khi đi ra khỏi trung tâm bồi dưỡng, Quỳnh Hoa trở về tiểu khu nghỉ mát phía đông. Đại Xuân và Quế Hương đang ở
trong căn phòng nhỏ dưới hầm để xe chờ cô về ăn trưa.
Trong bữa cơm, Quỳnh Hoa kể cho Đại Xuân và Quế Hương nghe chuyện đi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện.
Đại Xuân nói:
– Kiểm tra sức khỏe là điều kiện bắt buộc của các ngành nghề dịch vụ, ví
dụ đầu bếp và nhân viên trong khách sạn, nhà hàng phải có chứng nhận sức khỏe mới được đi làm. Em chưa bao giờ bị mắc bệnh nào lớn, chắc cũng
không bị bệnh truyền nhiễm đâu. Không cần phải lo, chắc chắn sẽ có giấy
chứng nhận sức khỏe. Bây giờ em cứ yên tâm ăn cơm, rồi kiên nhẫn ở nhà
chờ thông báo của công ty dịch vụ gia chánh.
Quỳnh Hoa đưa tờ
giấy mà Tiểu Triệu viết cho mình cho Đại Xuân, trên đó là số điện thoại
của công ty dịch vụ gia chánh Long Thành:
– Cô Triệu dặn em chiều mai gọi điện thoại cho cô ấy. Đây là số điện thoại, anh gọi giúp em nhé.
Đại Xuân nhận tờ giấy rồi nói:
– Được rồi, anh sẽ gọi giúp. Trong phòng trực ban của bọn anh có điện thoại, muốn gọi dễ lắm.
Quỳnh Hoa nói:
– Chiều mai anh gọi xong thì nói ngay với em, xem cô Triệu nói gì.
– Cô Triệu còn nói được cái gì? Chẳng phải dặn dò em bao giờ đi làm, đi làm ở đâu. Ngoài ra thì còn nói được gì?
– Em chỉ cần hai cái đó là được rồi, những cái khác không cần. Em ăn cơm xong sẽ giúp chị Quế Hương làm việc.