Trước lúc máy bay bay lên độ cao cao nhất, khi đó nhiệt độ giảm xuống còn hai mươi hai, hai mươi ba độ, Kiều Kiến Bang chỉnh máy sưởi, lấy áo khoác mặc vào cho Hạ Du, đổi vớ sang loại dày để tránh cô bị sốc nhiệt.
Kiều Kiến Bang nắm tay Hạ Du dẫn cô đến bên cạnh cửa sổ, chỉ tay ra bên ngoài như muốn cô xem điều thú vị.
Mây trắng như bông gòn lửng lơ vây quanh giống như đang lưu lạc ở trên thiên đường, Hạ Du bất giác cười ngây ngô, tâm hồn cô lúc này giống hệt như những đám mây kia.
“Kiến Bang, chúng ta đi đâu vậy?” Mắt Hạ Du vẫn còn lưu luyến bên ngoài cửa sổ.
“Nhật Bản”
Hô hấp Hạ Du lập tức ngưng lại, cả người bất động, lệ trong mắt dâng lên.
Kiều Kiến Bang lo lắng kéo Hạ Du ôm vào lòng: “Sao vậy?”
Hạ Du giật mình, vội vàng mỉm cười lắc đầu, cố tỏ ra bình thường nhất có thể. Bất ngờ được Kiều Kiến Bang ôm vào lòng anh, tim Hạ Du run lên, khẽ nhắm mắt lại cảm nhận sự ấm áp từ anh, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Sau gần sáu giờ đồng hồ, máy đáp xuống sân bay quốc tế Tokyo sau đó tiếp tục di chuyển bằng xe ô tô tầm bốn tiếng.
Điểm đến là khu resort giữa thiên nhiên, các phòng tách biệt tạo thành ngôi làng thu nhỏ. Phong cảnh núi rừng xanh mướt, dòng sông uốn lượn hòa cùng không khí trong lành.
Phòng của Kiều Kiến Bang và Hạ Du ở là căn Niwaroji rộng 68m2 với không gian riêng tư được rào chắn bởi khu vườn theo kiểu Nhật Bản. Trần nhà cao thiết kế cửa kéo ngang, bàn ghế loại thấp, cửa ngoài hiên và nội thất pha trộn giữa truyền thống và hiện đại.
Thời tiết cuối tháng tám tại Nhật có ánh nắng ấm áp nên khách du lịch đến khá đông, các phòng đều lấp kín. Để có phòng, Khải Dực đã phải liên hệ trực tiếp với tổng giám đốc.
Di chuyển đường dài, Hạ Du mệt mỏi đến mặt mày bơ phờ, may mắn nhiệt độ và múi giờ không chênh lệch nhiều nên sức khỏe của cô không ảnh hưởng.
Nhân viên mang bữa trưa đến tận phòng, hầu hết đều là món ăn Nhật Bản, đủ sắc màu và hương vị.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Thấy Kiều Kiến Bang nói tiếng Nhật khá lưu loát, dặn dò nhân viên vài điều, Hạ Du thầm cảm thán, ở anh có nhiều điều cô vẫn chưa biết nhưng một điều cô có thể chắc chắn là anh rất giỏi.
Do khẩu vị ở các nước khác nhau, Hạ Du mỗi món chỉ ăn vài muỗng rồi đi ngủ, để cho Kiều Kiến Bang xử lý hết phần còn lại.
Trên mạng xã hội trong nước lan truyền bức ảnh chụp được Kiều Kiến Bang và Hạ Du ở sân bay Tokyo. Ngọc Ân xem tin liền hứng khởi ra mặt, liền quay sang Triết đang ngồi cạnh trong xe.
“Chị, chẳng phải ngày mốt chúng ta phải sang Nhật chụp hình cho tập đoàn hay sao? Chị sắp xếp cho em bay liền đi”
Triết không mấy hài lòng ra mặt: “Em nhất định không chịu buông?”
Ngọc Ân lắc đầu, vẻ mặt kiên định: “Là ông trời đang giúp em, hết lần này đến lần khác cho em cơ hội giành lại Kiến Bang”
Bất lực thở dài, Triết không còn lời nào diễn tả sự cứng đầu của Ngọc Ân nhưng nếu không chiều theo lời, nửa đêm lên mạng đăng lung tung thì càng phiền phức nhiều hơn. Thay vì như vậy, cứ cho Ngọc Ân tự mình trải qua thất vọng rồi tự rút lui.
Tính rồi Triết đổi vé sang giờ gần nhất, liên hệ với khu resort dời lại sớm hơn, nào ngờ đã bị người khác giành mất. Thế giới nhỏ bé, người cướp phòng trắng trợn là Khải Dực, điều đó đồng nghĩa với việc Kiều Kiến Bang cũng ở đó, xem ra ông trời quả thật có ý muốn giúp Ngọc Ân.
Khi Ngọc Ân và Triết đến nơi trời sập tối, hai người vẫn cố ý đến resort dù biết không còn phòng. Đứng ở quầy lễ tân giả vờ cãi vã vài câu buộc quản lý phải xuống giải quyết.
Tình cờ Khải Dực đi ngang qua nhìn thấy, anh ghé vào kiểm tra, thư thả cất giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Cuối cùng cũng gặp được, Triết nhanh chóng trả lời: “Ngày mốt chúng tôi có chụp hình cho tập đoàn, vấn đề là phòng bị giành mất, muộn như thế này rồi bảo chúng tôi làm sao tìm được chỗ khác?”
“Chụp hình?” Khải Dực nghi hoặc, trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến như vậy, anh vẫn giữ được vẻ chuyên nghiệp xoay người bước vài bước, gọi điện cho Kiều Kiến Bang kể rõ tình hình.
Sau khi nhận được lệnh, Khải Dực chậm rãi quay lại chỗ Ngọc Ân và Triết: “Theo tôi”
Dọc theo lối hành lang dài bằng gỗ, dẫn đến phòng Khải Dực và những người được đưa theo, căn phòng này rộng nhất và cũng có nhiều phòng nhất.
Ngay khi thấy có nhiều người trong phòng, Ngọc Ân nhanh lẹ nói: “Tôi bị mất ngủ, không thể ở chung chỗ đông người”
Khải Dực không nhanh không chậm đáp lại: “Vậy cô sang ở tạm phòng Kiều tổng, sáng mai tôi sẽ chuẩn bị phòng mới cho hai người”
Nghe ở cùng Kiều Kiến Bang, Ngọc Ân hai mắt sáng rỡ, mừng thầm trong bụng, chia tay với Triết theo Khải Dực đến chỗ Kiều Kiến Bang. Bước chân Ngọc Ân vô thức vội vã, nghĩ đến kế hoạch đêm nay liền đắc ý, nhất định phải khiến Hạ Du thua trong thảm hại.
Dừng lại trước cửa, Khải Dực nhấn chuông hai cái, sau đó trực tiếp đẩy cửa vào.
Bên trong phòng khách không một bóng người, không gian yên ắng kỳ lạ, quan trọng nhất là cả căn phòng chỉ le lói ánh đèn tròn màu vàng ấm trên trần nhà, sáng ở giữa gian phòng, tối om ở các góc phòng.
Khải Dực mở cửa phòng ngủ đầu tiên ngay lối vào, trầm giọng mở lời: “Mời”
Cảm nhận không đúng, Ngọc Ân bất an đẩy hành lý vào trong, sau lưng có tiếng nhắc nhở của Khải Dực truyền đến.
“Phiền cô giữ im lặng, hạn chế bắt chuyện”
Nói rồi Khải Dực đóng sầm cửa lại, Ngọc Ân căng thẳng lên não, không hiểu chuyện gì càng khiến cô lo sợ hơn. Ngực Ngọc Ân phập phồng, hô hấp có chút bất ổn, tay chân bất giác run nhẹ.