Nụ Hôn Cháy Bỏng

Chương 99: C99: Ngoại truyện

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 99: C99: Ngoại truyện

Edit+beta: LQNN203

Đêm ở quê nhà, Hứa Phương Phỉ đắm chìm trong nỗi tiếc thương về sự ra đi của ông ngoại, trằn trọc, gần như cả đêm không chợp mắt.

Nghe tiếng thở đều đều của người đàn ông bên cạnh, cô biết anh ngủ chập chờn, sợ đánh thức anh nên mặc áo khoác, cầm điện thoại trên tủ đầu giường xuống giường, nhẹ bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách.

Phòng khách của nhà tổ ở nông thôn thực chất không được gọi là “phòng khách” theo cách nói của người địa phương mà được gọi là phòng chính.

Bởi vì vừa mới tổ chức tang lễ, trong nhà nến trắng còn chưa dập tắt, trong đêm lập lòe ánh lửa, trở thành nguồn sáng trong bóng tối.

Hứa Phương Phỉ ngồi xuống chiếc ghế sô pha cạnh tủ TV, suy nghĩ một lúc rồi bật màn hình điện thoại lên.

Cô lúc này đang chán nản, đột nhiên muốn trò chuyện với Dương Lộ. Thế là mở WeChat, tìm hộp thoại trò chuyện với Dương Lộ, do dự cẩn thận gõ vài chữ: Cậu ngủ chưa?

Sau đó nhấp vào “Gửi”.

Khóe mắt liếc nhìn thời gian phía trên màn hình điện thoại, đã một giờ rưỡi sáng.

Hứa Phương Phỉ có chút thất vọng thở dài, đoán chừng lúc này Dương Lộ hẳn là đã ngủ, có lẽ phải đến sáng mai mới trả lời mình. Vì vậy cô định tắt WeChat và lướt các video ngắn để chuyển hướng sự chú ý.

Thật không ngờ, vừa xem xong một đoạn video ngắn về thú cưng dễ thương, WeChat đã vang lên tiếng ding ding.

Mắt Hứa Phương Phỉ khẽ lóe lên, cô nhấp vào.

Dương Lộ: Vẫn chưa. Chuyện gì vậy?

Hứa Phương Phỉ khẽ cau mày: Muộn như vậy còn trả lời mình, cậu lại chơi game với Hứa Tĩnh à?

Dương Lộ: Hứ, mới không phải, mình là cú đêm, còn Hứa Tĩnh thì không. Cậu không biết thói quen của quân nhân các cậu nghiêm ngặt và đều đặn như thế nào sao?

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Dương Lộ: Mình làm thêm giờ, vừa trở về nhà thuê.

Hứa Phương Phỉ: Ôi trời, ông chủ của cậu bóc lột thật chứ. Tăng ca muộn như vậy, thân thể làm sao chịu nổi?

Dương Lộ: Ông chủ của tụi mình không liên quan gì nhiều, Bắc Kinh vốn đã rắc rối, ngành truyền thông mới của tụi mình lại càng rắc rối hơn. Đừng trách mình tan làm muộn, lúc mình về, nhiều tầng của tòa nhà văn phòng tụi mình vẫn sáng đèn, không phải nói quá đâu. Hứa Phương Phỉ ôm chị em vất vả của cậu đi.

Hứa Phương Phỉ: Ôm chị em vất vả.

Dương Lộ: Bình thường cậu ngủ sớm dậy sớm, sao hôm nay lại thức khuya như vậy, không phải là do làm thêm giờ nữa chứ?

“…” Ở bên kia màn hình, Hứa Phương Phỉ nhìn tin nhắn do bạn mình gửi đến, im lặng một lúc rồi hít một hơi thật sâu rồi trả lời: Ông ngoại mình qua đời, mới được chôn cất hôm nay. Mình và Trịnh Tây Dã còn có mẹ đang ở nhà cũ của mẹ mình dưới quê.

Dương Lộ rõ ràng vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Ở đầu hộp thoại cứ báo “Đối phương đang nhập” nhưng một lúc lâu vẫn không có phản hồi.

Phải mất cả phút để tin nhắn mới xuất hiện.

Dương Lộ: Ôm ôm ôm.

Dương Lộ: Có Trịnh Tây Dã ở cùng với cậu cũng tốt. Ông bà ngoại đoàn tụ, ôm bảo bối chia buồn nè.

Trong mắt Hứa Phương Phỉ có sương mù, nhưng khóe môi lại hơi cong lên, đáp: Không sao, mình đã bình tĩnh rồi. Chỉ là đêm mình không ngủ được, đột nhiên muốn nói chuyện với cậu.

Dương Lộ: Trò chuyện nhé, dù sao mình cũng không buồn ngủ, thậm chí còn định sẽ xem hai tập phim truyền hình trước khi đi ngủ.

Hứa Phương Phỉ: Hôm sau cậu không đi làm sao?

Dương Lộ: Tăng ca muộn như vậy, ông chủ cho tụi mình nghỉ cả buổi sáng.

Hai người bạn thân tán gẫu một lúc.

Một lúc sau, Hứa Phương Phỉ mím môi, nói với Dương Lộ những gì cô đã suy nghĩ suốt đêm: Mình được chuyển đến làm việc ở Tấn Châu. Ông ngoại qua đời bên này, mình muốn đưa mẹ mình đến Tấn Châu sống với bọn mình, cậu nghĩ có khả thi không?

Dương Lộ: Cậu và Trịnh Tây Dã đã đề cập chuyện này với mẹ cậu chưa?

Hứa Phương Phỉ: Mình chỉ mới nghĩ ra ý tưởng này, vẫn chưa nói chuyện với họ.

Dương Lộ: Cậu phải đề cập trước, xem thái độ của họ là gì. Mẹ cậu là mẹ ruột của cậu, cậu đã sống với bà từ nhỏ, mọi thứ đều là tự nhiên. Nhưng hai người họ không giống nhau. Đối với Trịnh Tây Dã, mẹ cậu giống như một người lớn tuổi xa lạ. Đối với mẹ cậu, Trịnh Tây Dã cũng là một cậu thanh niên to xác, đột nhiên họ được yêu cầu sống chung dưới một mái nhà, mọi thói quen sinh hoạt đều cần phải thích nghi, rất dễ nảy sinh mâu thuẫn.

Hứa Phương Phỉ sau đó mới nhận ra, suy nghĩ và trả lời: Ừm, mình hiểu rồi, cảm ơn cậu đã nhắc nhở mình.

Dương Lộ: Ngày mai cậu đánh tiếng trước với Trịnh Tây Dã, hỏi ý anh ấy rõ ràng, rồi cùng nhau đi hỏi mẹ của cậu. Đừng coi mọi thứ là điều hiển nhiên, cậu biết không?

Hứa Phương Phỉ: Ừm ừm.

Khoảng hai giờ sáng, hai người bạn kết thúc trò chuyện WeChat.

Hứa Phương Phỉ quấn chặt chiếc áo khoác bông trên vai, xoa xoa bàn tay đỏ ửng vì lạnh, cất điện thoại di động, trở lại phòng ngủ, cẩn thận vén một góc chăn rồi nằm xuống.

Ai ngờ, vừa chui vào chăn, một lồ ng ngực vừa vặn nóng bỏng liền từ phía sau áp lên, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô vào trong lòng.

Hứa Phương Phỉ rất ngạc nhiên, xin lỗi hỏi: “Em làm ồn đánh thức anh sao?”

Trịnh Tây Dã nhắm mắt, hôn nhẹ lên vành tai cô, nhẹ nhàng nói: “Từ khi lên giường đến giờ anh vẫn chưa ngủ được. Không thể nói đánh thức được.”

Hứa Phương Phỉ càng giật mình hơn, lật người trong vòng tay Trịnh Tây Dã, nằm nghiêng đối diện với anh.

Cô vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ hẹp của anh, mặt áp vào ngực anh, nhiệt độ như lửa sưởi ấm làn da lạnh giá của cô.

“Em tưởng anh ngủ rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.

Trịnh Tây Dã hôn lên mái tóc trên trán cô, giọng nói rất trầm, trầm thấp mềm mại: “Thấy em buồn như vậy, lòng anh đau muốn chết, làm sao mà ngủ được.”

“Em không sao.” Hứa Phương Phỉ đáp.

Trong đầu nghĩ đến lời khuyên nhủ của Dương Lộ, cô rối rắm một hồi, đôi mắt hơi sưng húp nhìn chằm chằm vào mặt anh trong bóng tối, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng không nói nên lời.

Trịnh Tây Dã chậm rãi mở mi mắt nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện muốn nói với anh sao?”

“Giờ muộn rồi, ngày mai anh còn phải lái xe.” Hứa Phương Phỉ cong môi, giơ tay nhéo nhẹ cằm anh, “Chồng ngủ đi, mai em lại nói với anh.”

Trịnh Tây Dã lại hôn lên môi cô một cái, đáp: “Ngủ ngon.”

*

Sáng sớm ngày hôm sau, bà Kiều Tuệ Lan trở lại thành phố Lăng Thành với hai người trẻ tuổi.

Ông ngoại qua đời vì xuất huyết não, qua đời rất đột ngột nên cho đến tận bây giờ, Kiều Tuệ Lan vẫn chưa kịp nói cho Tiểu Huyên, người đang sống ở căn hộ gia đình của cảnh sát.

Trên đường trở về phố Hỉ Vượng, Kiều Tuệ Lan vừa trải qua một cú sốc, đêm qua đã khóc hết nước mắt và thức trắng đêm, bây giờ bà mệt mỏi đến mức dựa vào ghế sau của ô tô và ngủ thiếp đi. Hứa Phương Phỉ ngồi ở ghế lái phụ trò chuyện với Trịnh Tây Dã, lên kế hoạch cho tương lai.

Nhìn cánh đồng và mây ngoài cửa sổ, Hứa Phương Phỉ lặng lẽ lấy khăn giấy lau nước mắt trên khóe mắt, khẽ cau mày, nhẹ nhàng nói: “Sau khi bố em qua đời, những năm này, mẹ em luôn chống đỡ vì em và ông ngoại. Bây giờ em không ở bên cạnh bà, ông ngoại cũng đi rồi, em sợ mẹ em ở một mình lâu ngày sẽ có vấn đề.”

Trịnh Tây Dã nhìn về phía trước lái xe, bình tĩnh nói: “Mẹ càng ngày càng già đi, Lăng Thành quá hẻo lánh, điều kiện y tế tương đối lạc hậu. Chúng ta thực sự không thể để mẹ ở đây một mình.”

Nghe được lời nói của Trịnh Tây Dã, mắt Hứa Phương Phỉ khẽ lóe lên.

Cô im lặng, quay đầu liếc nhìn băng ghế sau, xác định mẹ vẫn đang say giấc nồng, mới quay lại, hạ giọng thận trọng nói: “A Dã, chuyện của mẹ, anh thấy làm sao?”

Trịnh Tây Dã nhàn nhạt nói: “Kỳ thật, lần này trở về Lăng Thành, anh cũng đã có dự định.”

Hứa Phương Phỉ hơi sửng sốt: “Dự định gì?”

“Hiện tại chúng ta đều ở Tấn Châu, nếu mẹ nguyện ý, anh hi vọng mẹ có thể cùng chúng ta đến Tấn Châu cùng nhau sinh sống, chúng ta có thể chăm sóc mẹ, làm tròn đạo hiếu.” Trịnh Tây Dã quay đầu nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch, thanh âm trầm thấp: “Nếu như em đồng ý với anh, lúc về chúng ta sẽ tìm cơ hội cùng mẹ thương lượng, nếu như em có ý kiến ​​khác, anh sẽ nghe theo em.”

Mũi Hứa Phương Phỉ run run, cô cảm động không nói nên lời.

Cô nghẹn ngào nói: “A Dã, cảm ơn anh.”

Trịnh Tây Dã dường như cảm thấy buồn cười, hơi nhướng mày nói: “Cô gái nhỏ, trước kia khách sáo với anh thì thôi, hiện tại là vợ chồng già với nhau rồi sao còn thích nói như vậy?”

Anh nói đùa, có ý xoa dịu cảm xúc của cô. Hứa Phương Phỉ biết.

Nhưng nước mắt cô vẫn không kìm được lăn xuống. Cô rơm rớm nước mắt nhìn anh, suy tư hai giây rồi nói: “Bởi vì em có rất nhiều điều muốn cảm ơn anh.”

Kể từ khi quen biết, cô và gia đình đã được anh chăm sóc và bảo vệ.

Bố cô mất sớm, mẹ cô làm việc chăm chỉ để nuôi sống gia đình, trên là người ông bị liệt nửa người. Hứa Phương Phỉ yêu gia đình nhỏ mà cô lớn lên, chưa bao giờ phàn nàn về sự thiếu thốn và nghèo khó của gia đình, nhưng nhìn từ góc độ khách quan, cô biết gia đình không phải là điểm cộng khi chọn bạn đời.

Nhưng người đàn ông này chưa bao giờ coi gia đình cô là gánh nặng, ngược lại, anh dành cho gia đình cô sự quan tâm và yêu thương gấp bội.

Ở một bên, Trịnh Tây Dã giơ tay lên, nhẹ nhàng dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt cô, khẽ cười nói: “Đồng chí Tiểu Hứa, để anh nhấn mạnh một lần nữa, anh là người đàn ông của em, làm gì có cô gái nào xem người đàn ông của mình như người ngoài.”

Hứa Phương Phỉ nức nở dụi dụi mắt; “Nhưng em rất cảm kích anh.”

Trịnh Tây Dã bất lực, im lặng nhìn cô một lúc rồi nói: “Nếu em còn nói cảm ơn nữa, anh sẽ tấp xe vào lề và dừng lại.”

Hứa Phương Phỉ chớp đôi mắt sắp rơi nước mắt, hỏi: “Anh dừng xe làm gì?”

Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ hôn em đến chết trước mặt mẹ chúng ta.”

“…”

Hứa Phương Phỉ thầm thề trong lòng rằng cô sẽ không bao giờ nhắc đến từ “cảm ơn” nữa.

Trở lại đường Hỉ Vượng, tang đường của ông ngoại đã bị phá dỡ, sân số 9 đã khôi phục lại bầu không khí trước đây.

Trong xóm cũ nát này, sự ra đi của một cụ già như chiếc lá úa bị gió đông cuốn đi, mọi dấu vết sẽ sớm bị mùa xuân năm sau che lấp.

Trịnh Tây Dã đến chỗ Giang Tự để đón Tiểu Huyên.

Hứa Phương Phỉ ở nhà và cùng mẹ sắp xếp đồ đạc của ông ngoại.

Trong phòng ngủ, Kiều Tuệ Lan gấp quần áo và khăn trải giường của bố, thỉnh thoảng sụt sịt lau nước mắt.

Thấy vậy, Hứa Phương Phỉ cũng cảm thấy khó chịu nên cô lấy khăn giấy ra đưa cho mẹ. Sau khi im lặng một lúc, cô cuối cùng cũng nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của mình và Trịnh Tây Dã.

Trước sự ngạc nhiên của Hứa Phương Phỉ, Kiều Tuệ Lan gần như từ chối mà không hề suy nghĩ đến lời đề nghị của con gái và con rể đưa bà về Tấn Châu nghỉ hưu.

“Mẹ không đi.”

“Tại sao ạ?” Hứa Phương Phỉ không hiểu, “Mẹ, ông ngoại đã đi rồi, nếu mẹ lo lắng cho Tiểu Huyên, sau khi chúng ta ổn định, cũng có thể đưa nha đầu kia đến.”

Kiều Tuệ Lan lau mặt và cười: “Mẹ không có khó khăn gì, hoàn toàn là vì đã ở Lăng Thành mấy chục năm, mẹ đã quen với mọi thứ. Các con nghĩ rằng ở đây lạc hậu, bất tiện, kém phát triển, nhưng trong lòng mẹ, ở đây khá tốt.”

Hứa Phương Phỉ càng ngày càng cau mày: “Nhưng mẹ à, ai rồi cũng sẽ già đi. Sau này khi mẹ già đi, con và A Dã cách xa mẹ như vậy, không thể chăm sóc mẹ.”

“Mẹ biết hai người các con có hiếu, nhưng mà mẹ con chưa đến năm mươi, vẫn còn rất sớm cho đến ngày quá già để chuyển đi.”

Kiều Tuệ Lan vừa nói, bà vừa đứng dậy và thu dọn tất cả quần áo của ông ngoại vào một chiếc túi lớn, nhanh chóng nói: “Khi mẹ thực sự không thể tự chăm sóc bản thân, mẹ tự biết tìm các con, đến lúc đó, đừng ghét bỏ mẹ như một bà già, bế mẹ ra ngoài vứt đi là được.”

Mẹ đã hạ quyết tâm, Hứa Phương Phỉ thuyết phục bà rất lâu không được nên không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.

Hai người trẻ tuổi ở lại Lăng Thành bầu bạn với Kiều Tuệ Lan một tuần, sau đó trở về Tấn Châu. Đến lúc này, Hứa Phương Phỉ dù bất đắc dĩ và buồn bã nhưng cũng phải thừa nhận rằng trang giấy của ông ngoại đã chính thức lật tẩy cuộc đời cô.

*

Trở lại Tấn Châu, cuộc sống công việc lại trở lại đúng quỹ đạo.

Thời gian là phương thuốc cho mọi vết thương.

Mỗi ngày, ban ngày Hứa Phương Phỉ làm việc chăm chỉ với tư cách là một quân nhân mật mã trong lữ đoàn Lang Nha, ban đêm khi cô trở về nhà, cô chìm vào giấc ngủ dưới sự an ủi nhẹ nhàng của Trịnh Tây Dã. Công việc quan trọng, cùng với sự bảo bọc của người yêu, cho phép cô dần dần thoát ra khỏi ám ảnh về cái chết của ông mình.

Một ngày cuối tuần trong bốn tháng.

Buổi sáng trước tám giờ, Hứa Phương Phỉ trở mình trên giường, đang định tiếp tục ngủ, nhưng hai cánh môi mỏng hơi mát lạnh đã phủ lên môi cô, nhẹ nhàng kiên nhẫn chậm rãi cọ xát.

Cứ như vậy, cô bàng hoàng tỉnh dậy khi bị Trịnh Tây Dã hôn.

“Hừ…” HứaPhương Phỉ duỗi eo, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ chậm rãi mở ra, liền nhìn thấy người đàn ông gần trong gang tấc với đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng.

Hứa Phương Phỉ ôm lấy cổ anh, nũng nịu nói với anh: “Buồn ngủ.”

Trịnh Tây Dã cúi đầu hôn l3n chóp mũi cô, ghé vào lỗ tai cô hỏi: “Hôm qua nhẹ nhàng như vậy, mười hai giờ đã đi ngủ, còn buồn ngủ như vậy à.”

“…” Khóe mắt Hứa Phương Phỉ liếc nhìn dấu dâu tây trên ngực anh, mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng chuyển chủ đề, nói: “Anh đánh thức em sớm như vậy, hôm nay có kế hoạch gì sao?”

Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đến bệnh viện, xét nghiệm máu.”

“Đến bệnh viện xét nghiệm máu?” Hứa Phương Phỉ có vẻ bối rối. Hai giây sau, cô đột nhiên căng thẳng, nhíu mày, “Anh có chỗ nào không khỏe sao?”

Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng nói: “Không phải kiểm tra cho anh, mà là cho em.”

Nghe điều này, Hứa Phương Phỉ thậm chí còn bối rối hơn: “Em?”

Trịnh Tây Dã cúi xuống và đi đến mép giường, bế cô gái nhỏ tr@n truồng được bọc trong chăn bông lên và đặt lên đùi anh. Vòng tay qua eo mảnh khảnh của cô, cúi đầu nhìn thẳng vào cô, trong đôi mắt đen láy hiện lên ý cười, cẩn thận nhìn cô.

Cách anh nhìn cô từ xưa đến nay vẫn ấm áp và thẳng thắn, gần như có thể đốt cháy không khí xung quanh.

Hứa Phương Phỉ giống như một con nhộng tằm nhỏ, mỗi lần anh nhìn cô đều cảm thấy khô khốc khó chịu, cô vùi đầu vào hõm cổ hình lưỡi liềm của anh, tránh ánh mắt của anh.

Cô khẽ lẩm bẩm: “Anh nhìn em làm gì?”

Trịnh Tây Dã im lặng, sau đó đột nhiên hỏi: “Tháng trước em đến tháng khi nào?”

Hứa Phương Phỉ sửng sốt trong giây lát, hoàn toàn không biết tại sao anh lại đột ngột hỏi điều này, theo bản năng thành thật trả lời ngày tháng.

Trịnh Tây Dã: “Kinh nguyệt của em rất đều đặn, anh luôn nhớ rất rõ ràng. Nhưng tháng này đã bị chậm hai tuần.”

“…”

Nghe điều này, Hứa Phương Phỉ sững sờ.

Chỉ trong vài giây, một khả năng nảy ra trong đầu cô, ngay lập tức khiến mắt cô nóng lên.

“Bé con, bảo bối anh yêu nhất.”

Trịnh Tây Dã dùng đầu ngón tay nâng cằm cô gái, vùi đầu hôn cô, thanh âm hưng phấn có chút khàn khàn, “Có lẽ em mang thai rồi.”

Vài giờ sau, khoa Phụ sản của Bệnh viện Quân y.

Trịnh Tây Dã đứng trước máy báo cáo tự phục vụ trong bộ quân phục chỉnh tề, hít một hơi thật sâu, đặt mã QR cho báo cáo vào khu vực quét.

“Bíp” một tiếng.

Sau khi mã được quét thành công, âm thanh của máy chạy có thể nghe thấy trong không khí và một lúc sau, một báo cáo được in ra trên giấy.

Trịnh Tây Dã cầm báo cáo lên, cúi đầu, hơi mím môi, xem xét một cách cẩn thận.

Trên chiếc ghế dài phía sau mấy bước, cô gái nhỏ cũng mặc quân phục cắn môi, lo lắng bất an nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông.

Một lúc sau, người đàn ông hạ tay xuống, xoay người và quay lại chỗ cô gái.

Trong lòng Hứa Phương Phỉ hoang mang, ngước mắt nhìn sắc mặt của anh, thanh âm thậm chí run rẩy, thăm dò hỏi: “Kết quả thế nào rồi anh?”

Trịnh Tây Dã quỳ xuống trước mặt cô, đôi mắt đen của anh đỏ hoe, anh nhìn cô thật sâu, nói bằng giọng khàn khàn: “Đồng chí Hứa Phương Phỉ, có một câu anh luôn muốn nghe em nói với anh. Bây giờ, cuối cùng anh cũng đợi được rồi.”

Hứa Phương Phỉ đã biết đáp án, trong phút chốc, cô ngây ngất đến bật khóc.

Cô vươn tay ôm chặt lấy anh, vui mừng phát khóc.

Trịnh Tây Dã cũng ôm chặt lấy cô, nghẹn ngào hỏi: “Em biết câu gì không?”

Hứa Phương Phỉ gật đầu, mỉm cười trong nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng. Đồng chí Trịnh Tây Dã, anh sắp làm bố rồi.”

Hứa Phương Phỉ mắc chứng rối loạn rụng trứng nên có thể thụ thai là một điều may mắn. Vì em bé trong bụng mẹ không dễ dàng xuất hiện nên trong giai đoạn mang thai này, bà mẹ tương lai Hứa Phương Phỉ luôn cẩn thận và thận trọng.

Cô là một cô gái đến từ một nơi nhỏ bé, rất đặc biệt, theo phong tục địa phương ở Lăng Thành, trong ba tháng đầu của thai kỳ, thai nhi vẫn chưa ổn định, tốt nhất không nên công khai. Như người xưa vẫn nói, mọi việc phải diễn ra bí mật, đây là điều họ vẫn làm theo.

Sau khi Kiều Tuệ Lan biết con gái mình có thai, bà đã hạnh phúc đến mức gần như nhảy dựng lên trong phòng khách. Ngay cả nỗi buồn bố mất cũng được xoa dịu bởi tin vui gây sốc.

Bà cười toe toét trong video, sau khi cười xong, bà chợt nhận ra điều gì đó và hỏi: “Chuyện con mang thai đã nói cho những ai biết rồi?”

Hứa Phương Phỉ cũng cười, đáp lại mẹ: “Chưa nói với ai cả ạ. Ngoại trừ con và Trịnh Tây Dã, bây giờ chỉ có mẹ biết thôi.”

“Không nói là đúng.” Kiều Tuệ Lan cả đời sống trong lạc hậu, có rất nhiều quy tắc và quy định trong đầu. Bà nhiều lần nhắc nhở cô: “Thai nhi cần ba tháng mới ổn định, trước đó không được nói cho bất kỳ ai biết, nếu muốn an toàn hơn, sau ba tháng có thể tiếp tục giữ bí mật.”

Hứa Phương Phỉ bị mẹ làm cho buồn cười, đáp: “Mẹ, muốn giữ bí mật, nhưng con phải đi làm hàng ngày, bụng con sẽ ngày một to ra. Đồng nghiệp và lãnh đạo của con sẽ hỏi, có thể nói do con ăn quá nhiều sao ạ?”

Kiều Tuệ Lan nghe những lời này, suy nghĩ vài giây, cảm thấy có lý, vì vậy bà nói: “Được, vậy chỉ giữ bí mật trong ba tháng đầu.”

Vừa nói, bà vừa trầm ngâm một lúc, rồi lại lo lắng về chế độ ăn hàng ngày của con gái khi mang thai.

Kiều Tuệ Lan tiếp tục: “Con và A Dã đang ở Tấn Châu, con lại đang mang thai, cần người chăm sóc. Hay con mua cho mẹ một vé đến Tấn Châu đi.”

Sau khi nghe điều này, Hứa Phương Phỉ nhướng mày bất ngờ, nói: “Mẹ, mẹ không chịu rời khỏi Lăng Thành cho dù trước đó con với A Dã thuyết phục thế nào đi chăng nữa. Tại sao bây giờ mẹ lại đổi ý, không phải mẹ luôn nói đã quen ở Lăng Thành, không muốn đi đâu sao?”

Kiều Tuệ Lan cười khổ thở dài: “Mẹ không muốn đến, vì không muốn làm gánh nặng cho hai đứa. Bây giờ con đang mang thai, chính là lúc cần được giúp đỡ, mẹ không muốn trở thành gánh nặng nhưng vẫn sẵn lòng giúp đỡ.”

Nghe thấy như vậy, Hứa Phương Phỉ rất cảm động, sụt sịt nói: “Mẹ, con đã lớn như vậy rồi, mẹ còn coi con như con nít.”

Kiều Tuệ Lan mỉm cười: “Con gái ngốc. Chờ khi con sinh cháu của mẹ, con sẽ hiểu. Trong lòng mẹ, cho dù con có bảy mươi hay tám mươi tuổi, con vẫn mãi là đứa con bé bỏng của chúng ta.”

Sau khi cúp video, Hứa Phương Phỉ ngay lập tức nói với Trịnh Tây Dã rằng mẹ cô sẽ đến Tấn Châu.

Trịnh Tây Dã nghe thấy vậy liền mỉm cười, ôm cô gái nhỏ vào lòng, hôn lên mặt cô, khẽ cười nói: “Thật tốt, không phải em không yên tâm mẹ ở Lăng Thành một mình sao. Từ nay về sau, già trẻ lớn bé sẽ ở trước mắt em, em cũng có thể yên tâm rồi.”

Trái tim Hứa Phương Phỉ ấm áp ngọt ngào, cô vòng tay ôm cổ Trịnh Tây Dã, cong môi nói: “Sau khi mẹ đến, chúng ta có còn ở căn hộ gia đình không anh?”

Trịnh Tây Dã nói: “Sống ở đây hơi đông đúc. Anh có một căn hộ ở phía Tây thành phố, rộng hơn ở đây, mẹ có tuổi rồi, từ xa đến chăm sóc hai đứa con lớn và nhỏ, anh không thể qua loa với bà.”

“Thực ra, ở chỗ này cũng không sao.” Hứa Phương Phi ngước mắt nghiêm túc nhìn chung quanh, “Căn hộ ba phòng ngủ cũng không nhỏ, cho dù mẹ có đến cũng vẫn còn chỗ trống.”

Trịnh Tây Dã dùng đầu ngón tay xoa má cô, đáp: “Dù sao cũng có đồ đạc và đồ điện, ngày mai anh sẽ đến đó thu dọn. Khi mẹ đến, mẹ sẽ có quyền quyết định cuối cùng sống ở phía tây thành phố hay căn hộ gia đình này.”

Hứa Phương Phỉ khẽ cau mày: “Không cần phiền phức như vậy, mẹ rất dễ tính, anh biết mà.”

Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cô bé ngốc, anh mời mẹ tới ở cùng chúng ta, đương nhiên phải bày tỏ thành ý. Đây là anh coi trọng em cùng người nhà em, biết không?”

Sau khi nghe những lời này của người đàn ông, Hứa Phương Phỉ cảm thấy chóp mũi có cảm giác se lại không thể giải thích được.

Cô đem mặt kề sát cổ anh, có chút nghẹn ngào lẩm bẩm: “Không biết gần đây xảy ra chuyện gì, thỉnh thoảng lại muốn khóc, rõ ràng trước đây em không thất thường như vậy.”

Trịnh Tây Dã mỉm cười, đưa môi đến đôi môi hồng nhạt của cô, hôn nhẹ rồi nói: “Phụ nữ khi mang thai đều như vậy, tâm trạng sẽ thay đổi thất thường.”

Hứa Phương Phỉ sửng sốt một lúc, sau đó mới tỉnh táo lại: “Hình như là vậy. Sau khi mang thai, nội tiết tố trong cơ thể sẽ mất cân bằng. Em đọc trên mạng thấy rất nhiều bà bầu hoặc là khóc lóc hoặc là cãi nhau với chồng cả ngày, khó chịu muốn chết.”

Nói đến đây, cô đột nhiên lại có chút khẩn trương, nắm chặt tay Trịnh Tây Dã, thấp giọng hỏi: “Chồng à, nếu sau này em thường xuyên muốn khóc, hay thường xuyên thấy anh chướng mắt thì phải làm sao?”

“Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười. Nếu không ưa anh thì bắt nạt anh nhiều vào.” Trịnh Tây Dã nói: “Anh hứa sẽ không đánh trả khi bị đánh hay mắng.”

Hứa Phương Phỉ: “…”

Hứa Phương Phỉ dở khóc dở cười nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của anh: “Vậy mang thai mười tháng, nếu không tra tấn anh đến khi làm anh phát điên, nhất định em sẽ khó chịu chết mất.”

“Anh có thể chịu được những khó chịu của em.”

Trịnh Tây Dã ôm chặt lấy cô, lòng bàn tay to đặt lên hai bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng áp lên cái bụng phẳng lì của cô: “Anh sẽ nhớ nhất nhóc con này, đợi con bé ra đời, anh sẽ tát vào mông nó hai cái, ai bảo nó không hiểu chuyện, hành hạ bảo bối của anh.”

Hứa Phương Phỉ cười khẽ một tiếng, hai mắt sáng ngời nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc nói: “A Dã, chúng ta có con rồi, em rất vui.”

Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đen sâu thẳm, trả lời: “Anh cũng rất vui.”

Hứa Phương Phỉ: “Em vui vì đứa con bé bỏng trong bụng là kết tinh tình yêu của anh và em, là sự tiếp nối của cuộc đời chúng ta. Chúng ta đã thực sự trở thành người thân có quan hệ huyết thống, gắn bó không thể tách rời.”

Trịnh Tây Dã khẽ nhắm mắt lại, hôn cô và nói: “Anh vui vì cuối cùng cô gái anh yêu nhất cũng đạt được ước nguyện của mình.”

Tâm trạng của phụ nữ mang thai thực sự rất dễ thay đổi.

Trịnh Tây Dã vừa dứt lời, Hứa Phương Phỉ đã không cầm được nước mắt. Nước mắt trong suốt như sợi chỉ đứt đoạn trào ra, cô ôm chặt lấy anh, vùi đầu vào hõm cổ anh, dở khóc dở cười, trong phút chốc, nước mắt đã thấm ướt bộ quân phục trước mặt.

Trịnh Tây Dã dùng bàn tay to vỗ nhẹ vào vai cô gái, kiên nhẫn hôn cô, dỗ dành cô, nhẹ nhàng hôn đi tất cả những giọt nước mắt trên mặt cô.

Phải mất một lúc nước mắt của Hứa Phương Phỉ mới ngừng rơi.

Cô bừa bãi lau mặt, vừa bất lực vừa xấu hổ, lẩm bẩm nói: “Sau này nếu em thường xuyên khóc lóc vô cớ, chồng à, xin anh đừng chán ghét em. Anh biết không, em thật sự nhịn không được.”

“Chồng đương nhiên sẽ không chán ghét em.” Trịnh Tây Dã nhéo mặt cô, cười, “Cô bé hay khóc nhà anh, đáng yêu lắm.”

*****

Editor: Chương cuối cùng sắp tới! Ai mau nước mắt thì:

Chuẩn bị khăn giấy.

Chuẩn bị khăn giấy.

Chuẩn bị khăn giấy.

(Điều quan trọng phải nói ba lần!)

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!