Một phút kinh hoàng. Cả căn phòng phút chốc trở nên náo loạn.
Chiếc đèn pha lê từ trên trần nhà rơi xuống ngay chỗ của Mạc Doanh Doanh. Cô ta ngã xuống bất tỉnh. Cả cơ thể cô ta bị đè bởi cái đèn trần. Tình huống quá bất ngờ nên khiến ai cũng hoang mang. Phong Chấn Lưu ngay lập tức chạy lại, bế Mạc Doanh Doanh lên, cả khuôn mặt trở nên hốt hoảng lấy cái đèn ra khỏi người Mạc Doanh Doanh. Hắn lay người Mạc Doanh Doanh liên tục, vừa lay vừa gọi tên cô ta không ngừng. Khung cảnh hào nhoáng, xa hoa của đám cưới thế kỉ phút chốc trở nên thê lương đến nghẹt thở.
– Mau gọi xe cứu thương…gọi 120(*)…nhanh lên…
(*)120 là số điện thoại gọi xe cấp cứu ở Trung Quốc.
Mọi người ai nấy đều bấn loạn…Mạc Dung Vi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô mở túi lấy điện thoại rồi bấm 120…Không lâu sau đó xe cứu thương đã tới. Trên đường đi tới bệnh viện Mộng Khả Du khóc mãi không ngừng, khiến Mạc Kì Lâm cũng càng thêm sốt ruột. Ông ta ngồi bên cạnh, vòng tay ôm Mộng Khả Du vào lòng.
Thời gian cứ thế nặng nề trôi qua, kim đồng hồ dường như cũng mệt mỏi không muốn nhích số.
Có lẽ việc chờ một người trong phòng cấp cứu đó là một chuyện tồi tệ nhất. Bởi ta không biết tình hình người đó như thế nào, cũng không biết số phận có nhẫn tâm cướp người đó ra khỏi chúng ta hay không. Đợi chờ luôn là bạn với cái chết trong câm lặng và mòn mỏi. Mạc Dung Vi cũng ngồi chờ bên ngoài với Mạc Kì Lâm, Mộng Khả Du và Phong Chấn Lưu. Ai cũng không có tâm trạng, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng khóc nấc lên của Mộng Khả Du.
– Cầu trời phù hộ cho Doanh nhi của con…hức…Trước giờ nó chưa làm hại ai…hức…Xin người đừng mang con gái con đi…hức…
– Khả Du! Đừng lo…Doanh nhi của chúng ta phúc lớn mạng lớn…Em đừng quá lo…
Cô ngồi một bên trầm ngâm suy nghĩ. Nếu theo đúng cốt truyện thì sẽ là: Mạc Dung Vi doạ tự vẫn không thành, sau đó thuê một đám côn đồ bắt cóc Mạc Doanh Doanh ngay chính trong ngày cưới rồi đưa tới một căn nhà hoang ở vùng ngoại ô. Và tất nhiên, khung cảnh anh hùng cứu mỹ nhân chắc chắn sẽ được dành riêng cho nam chính rồi.
Cô chậc lưỡi một cái. Cô ngồi im không làm gì mà nữ chính cũng gặp chuyện được. Đây chẳng lẽ là do nghiệp sao!?
Mộng Khả Du ngừng khóc một chút…Đột nhiên bà ta chạy tới chỗ mà Mạc Dung Vi đang ngồi, hai tay nắm chặt lấy bả vai của cô.
– Là mày…Là mày hại Doanh nhi của ta đúng không? Mạc Dung Vi! Mày ghen tị với Doanh nhi vì nó có cuộc sống tốt đẹp hơn mày phải không?…Doanh nhi nó tốt với mày bao nhiêu mà mày lại làm thế hả?
Hai vai cô đau điếng, móng tay Mộng Khả Du như đang xuyên đến tận da thịt của cô. Cô càng không biết nói gì trước mấy lời đổ lỗi trắng trợn này. Vì sao ư? Vì có giải thích thì cũng chẳng ai tin cô. Vậy giải thích làm gì nữa cơ chứ?
Mạc Kì Lâm nghe Mộng Khả Du nói vậy cũng lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
– Phải vậy không Mạc Dung Vi? NÓI…!
Mạc Kì Lâm bắt đầu nói lớn tiếng, cô vẫn im lặng đứng đó.
– Từ nhỏ tới lớn tao có để mày thiếu thốn không? Có làm gì khiến mày cảm thấy bị sỉ nhục không?
– Có…Từ đầu tới cuối tất cả những chuyện ông đã làm đều sỉ nhục tới tôi và linh hồn người mẹ đã khuất!
– Mày…?
– Ông tưởng đã cho tôi mọi thứ? Chẳng phải từ lâu ông đã quên mất mình còn có một đứa con gái rồi sao!?
– Đồ hỗn láo này…Sao tao lại có đứa con như mày…!
Mạc Kì Lâm tức giận, vừa dứt câu đã tặng cô một cái tát trời giáng. Cô có chút không kịp phản ứng cứ thế đứng im hứng chịu cái tát ấy. Trước lúc tinh thần bị choáng váng, cô vẫn kịp nhìn thấy khuôn mặt đầy đắc ý của Mộng Khả Du.
– Từ nay, mày không còn là con gái tao, cũng không còn là Đại tiểu thư của tập đoàn D&N.
Cô khẽ nở nụ cười khinh bỉ, từ lâu ông ta cũng đâu coi Mạc Dung Vi là con gái. Ông ta bây giờ chỉ là chính thức thông báo mà thôi.
Như vậy cũng tốt! Coi như cô đã giúp Mạc Dung Vi thoát khỏi cái danh huyễn hoặc “Đại tiểu thư cao quý”.
Cô nhún vai, tỏ vẻ bất cần như phong thái bấy lâu nay của Mạc Dung Vi. Trước khi đi, cô còn hướng mắt nhìn Phong Chấn Lưu. Một phút trước cô còn hi vọng anh ta sẽ nói giúp cô, vì có thể anh ta hiểu con người của Mạc Dung Vi hơn họ…À Không! Nếu anh ta hiểu thì đâu có kết hôn với Mạc Doanh Doanh. Mà cho dù có hiểu thì “Khi cảm xúc đã thay đổi thì trái tim cũng tự động quay lưng”. Cô thầm giễu cợt cái ý nghĩ điên rồ của mình rồi quay lưng bước ra khỏi bệnh viện.