Thế nhưng trái với suy nghĩ của ông ta, trong phim trường chẳng có thảm án nào cả.
Mạc Hoàng Đông nổi tiếng tàn nhẫn độc ác lúc này lại ngoan ngoãn ngồi ở một bên nghe Minh Hạ nói chuyện.
Dương Đình Khôi nãy còn ám chỉ ông ta lên xuống bây giờ lại đứng im nhìn chằm chằm cái người mình vừa bảo ông ta “chỉnh” giúp hắn.
Bầu không khí lúc này cực kỳ quái dị.
Đúng lúc này, Đình Khôi đột nhiên quay sang hỏi người bên cạnh.
– Hạnh Dung, trước đó em từng nói với anh bố mẹ em bắt em phải lấy Mạc Hoàng Đông nhưng sau đó lại đổi ý đúng không?
– Đúng vậy.
Mạc Hoàng Đông cực kỳ căm hận nhà họ Lâm, cô ta gả sang bên đó chẳng khác nào tự mình tìm đường chết cả, bố mẹ vì không muốn cô ta chịu khổ mà chạy khắp nơi tìm người giống cô ta, thậm chí bọn họ còn từng nghĩ đến cả chuyện phẫu thuật đổi gương mặt.
Nhưng đánh chết cô ta cũng không thể nói chuyện này cho hắn biết được.
Dương Đình Khôi nhìn cô ta không đáp, lát sau hắn lại dời tầm mắt về phía Minh Hạ, đại khái hiểu ra vấn đề gì đó.
– Em làm việc tiếp đi, anh trở về công ty một chuyến đã.
Hạnh Dung vội giữ hắn lại, gấp gáp hỏi.
– Vậy tối anh có tới đón em không?
– Để xem đã.
Đình Khôi nói xong thì rời đi, để lại Hạnh Dung đứng lạc lõng ở một góc.
Tuy rằng mọi người không nói gì, nhưng sau đó thái độ của bọn họ đối với Hạnh Dung và Minh Hạ thay đổi hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Sống trong giới giải trí này, thứ những người diễn viên giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý.
Có thể nhiều người không biết Hoàng Đông là ai do anh ít khi xuất hiện công khai cùng nhà họ Mạc, nhưng chỉ cần nhìn khí chất của anh và thái độ kính cẩn của đạo diễn cũng đủ để bọn họ biết anh không phải con cái nhà bình thường.
Xem ra đây chính là người thần bí đã giúp Minh Hạ xử lý scandal ngày hôm qua rồi.
Có nữ diễn viên hích tay với cô gái bên cạnh mình.
– Tú Anh, cậu có biết anh ta là ai không?
Tú Anh là đại tiểu thư nhà họ Phạm, mà nhà bọn họ lại là một gia tộc lớn ở thành phố, quan hệ cực rộng.
Cô gái kia vì thế mới quay sang hỏi cô.
– Biết thì sao? Liên quan đến cô à?
Tú Anh lúc này cực kỳ không thoải mái, cô ta quen biết và thích Hoàng Đông từ nhỏ cũng chưa bao giờ được anh nhìn lấy một cái.
Vậy mà một người vô danh tiểu tốt như Lâm Nguyệt Hà lại có thể khiến anh đích thân ra mặt vì mình, giờ còn đến hẳn phim trường thăm cô.
Giờ cô ta ghen tỵ muốn nổ phổi luôn rồi.
Cô gái kia thấy Tú Anh đột nhiên nổi giận liền lùi ra sau, không dám nói thêm câu nào nữa.
Tú Anh lại không để ý đến cô ta mà cứ nhìn chằm chằm cặp đôi trước mặt.
Trước đây cô ta không quá để ý đến Nguyệt Hà, thậm chí còn đắc ý khi thấy Hạnh Dung bị cô lấn lướt, nhưng khi biết người đứng đằng sau cô là ai, cô ta không cười nổi nữa.
…!
Minh Hạ nào hay biết bản thân sắp trở thành tâm điểm trong đợt công kích tiếp theo, bây giờ cô chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra mà thôi.
Nghĩ vậy cô liền kéo tay áo Hoàng Đông để hắn cúi xuống gần mình, bắt đầu thì thầm to nhỏ.
– Hoàng Đông, anh biết chuyện gì đó đúng không?
– Biết cái gì? Không phải cô có cảnh quay à? Mau đi quay đi!
Mạc Hoàng Đông sống chết không khai, Minh Hạ lại không tiện đi hỏi người khác nên chỉ hậm hực rời đi.
Đợi khi cô đi rồi, Mạc Hoàng Đông mới quay sang nhìn đạo diễn.
– Đổi nữ chính được không?
Hắn đập tiền vào đây không phải để bé con nhà hắn làm nền cho người khác.
Hắn muốn công sức cô bỏ ra phải được đền đáp xứng đáng.
Hả?
Đạo diễn tưởng mình nghe nhầm, ông quay sang nhìn người bên cạnh, sau khi nhận được ánh mắt xác nhận của hắn liền cười mếu.
– Cậu Đông, hợp đồng đã ký rồi, cũng đã quay được một nửa…!
– Đổi nữ chính đi, tiền hợp đồng tôi đền.
Rất tốt, lần này hắn còn không thèm hỏi ý kiến mà quyết định luôn.
Đạo diễn lệ rơi đầy mặt.
Vấn đề không phải là tiền, vấn đề là nếu ông ta làm vậy sau này ông ta sẽ không thể tồn tại được trong giới nghệ thuật này nữa.
Mạc Hoàng Đông giống như nhìn thấu tâm tư của ông ta, anh cười lạnh.
– Nếu không đồng ý tôi không chỉ có thể cho ông giải nghệ ngay bây giờ mà có thể cho ông một vé đến thế giới khác cũng không vấn đề.
– Đổi, tôi đổi ngay lập tức.
Vì cái mạng nhỏ của mình, đạo diễn liều mạng gâtn đầu như giã tỏi nhưng Minh Hạ lại cật lực phản đối.
– Không được.
Người chạy việc vặt là những người đứng trong bóng tối, tự dưng phải đóng vai nữ ba đã đủ làm cô đau đầu rồi nay lại còn nâng cô lên làm nữ chính, rốt cuộc Mạc Hoàng Đông còn muốn cô yên ổn làm việc không hả?
– Tại sao lại không được?
Minh Hạ rối rắm vò đầu mình.
– Ghi tên tôi là được rồi, tôi biết diễn quái đâu mà bảo tôi diễn chính.
Ngoại trừ giỏi đấm đá ra, cô và vai nữ chính như hai đường thẳng song song giao nhau một lần rồi đi xa mãi mãi, Mạc Hoàng Đông làm vậy là hại cô chứ giúp cô cái nỗi gì, với cả cô nhận đóng thế là vì lý do cá nhân, cô không thể để lợi ích của người không liên quan bị ảnh hưởng được, bọn họ cũng rất nỗ lực mà.
Mạc Hoàng Đông thờ ơ nói.
– Đổi tính cách của nữ chính thành của cô còn chưa được hay sao?
Minh Hạ cảm thấy bản thân cần phải uốn nắn lại tư tưởng của phản diện đại nhân, không thể để hắn cứ tùy hứng muốn làm gì thì làm được.
– Hoàng Đông, tôi biết anh giỏi, anh muốn tốt cho tôi, nhưng anh không thể vì lợi ích của mình tôi mà ảnh hưởng đến mọi người được.
Người nào đó nghe xong không chỉ không đồng ý, còn đùng đùng nổi giận.
– Cô nghĩ đến lợi ích của bọn họ, vậy bọn họ có nghĩ cho cô không?
Đúng là đồ ngốc, ngốc đến phát bực luôn.
Thấy hắn giận thật, khí thế trên người Minh Hạ bay sạch, cô dở khóc dở cười nói.
– Nhưng tôi thật sự không biết diễn, tôi cũng không thích lộ mặt quá nhiều trên màn ảnh.
Nếu diễn không hay còn bị khán giả chửi nữa đấy.
Các cảnh hành động của nữ chính cũng đeo bịt mặt hoặc quay nửa mặt thôi, nếu không sao cô dám nhận chứ.
Hoàng Đông nhớ đến sự việc ầm ĩ tối qua, trong lòng cực kỳ đồng tình với ý kiến của cô, thế là hắn lại bảo đạo diễn cho thêm một thiết lập của nữ chính nữa là thích đeo khẩu trang.
Minh Hạ:…!
May đây là thế giới tiểu thuyết chứ ở ngoài đời, kiểu người như hắn sớm bị mọi người cầm quân đi diệt rồi.
Người gì đâu ngang ngược không chịu nổi.
Minh Hạ tự dưng yên lặng khiến Hoàng Đông đột nhiên cảm thấy chột dạ, thế là hắn hắng giọng nói với đạo diễn.
– Không đổi nữ chính cũng được, nhưng ông phải sửa kịch bản cho tôi.
Mạc Hoàng Đông thấp giọng nói bên tai đạo diễn mấy câu.
Đạo diễn mặc dù khó xử nhưng đây đã là bước nhượng bộ cuối cùng của cậu Mạc rồi, nếu ông còn kề cà mặc cả sẽ xảy ra án mạng đấy.
…!
Sau cuộc tham ban của hai nhà đầu tư lớn nhất bộ phim, đạo diễn đột nhiên thông báo sẽ thay đổi kịch bản.
Trong kịch bản gốc, nữ chính An Khê mang hai thân phận, một là nữ sát thủ của tổ chức X, trực tiếp đối đầu với em gái mình là An Duyệt, thân phận còn lại là vợ của nam chính, luôn ở bên động viên giúp đỡ anh.
Nhưng bởi vì Hạnh Dung không diễn được vai hành động nên kịch bản được sửa đổi, theo đó nữ chính An Khê chỉ còn một thân phận là vợ của nam chính, còn vai sát thủ kia sẽ được tách riêng ra và giao cho Minh Hạ đảm nhận, vai nữ ba và các vai còn lại vẫn giữ nguyên như cũ không thay đổi.
Thực ra ban đầu đạo diễn định bỏ vai nữ ba vì dư thừa, nhưng Hoàng Đông đặc biệt dặn ông sửa kiểu gì cũng được, nhưng cấm cắt cảnh quay của Minh Hạ.
Vì vấn đề đổi vai, đạo diễn nhà sản xuất phim và biên kịch đàm đạo hai ngày mới sửa xong kịch bản rồi thông báo với mọi người.
Minh Hạ vốn chỉ còn vài cảnh nữa là quay xong, đang chuẩn bị rút êm lại bị đạo diễn nhét vào tay một sấp kịch bản thật dày.
Lúc nhìn thấy sấp kịch bản kia, cô tức đến quên cả sợ, vừa gặp mặt đã tặng cho kẻ chủ mưu nào đó một cú đập vào đầu.
– Mạc Hoàng Đông, ai bảo anh sửa kịch bản hả? Tôi đã nói là tôi không muốn làm diễn viên rồi mà!
Tự dưng bị đánh, Mạc Hoàng Đông sờ đầu mình với vẻ ngơ ngác.
– Lâm Nguyệt Hà? Cô vừa đánh tôi à?
– …!
Người nào đấy nãy còn khí thế ngất trời, giờ bỗng xẹp xuống như bong bóng xì hơi.
Trong đầu chỉ còn bốn chữ to tướng đang nhấp nháy liên tục.
Cô! Xong! Đời! Rồi!
– Tôi lớn đến từng này còn chưa có ai dám đánh vào đầu tôi, thế mà cô lại dám.
Cô chán sống rồi à?
Mạc Hoàng Đông sờ chỗ bị cô đánh, ánh mắt nhìn cô bình thản không rõ vui buồn, nhưng trong mắt Minh Hạ, ánh mắt kia của hắn có nghĩa là “cô chết chắc rồi!”.
– …!
Minh Hạ sợ đến hồn lìa khỏi xác, cứ đứng im phăng phắc như tượng nhìn hắn.
Trong đầu đều là hình ảnh mình bị Hoàng Đông chặt tay chặt chân mình.
Thấy cô đứng đực mặt ra không đáp lời mình, Hoàng Đông vừa xoa chỗ bị cô đánh vừa nói.
– Sao không nói nữa? Nãy hùng hồn lắm mà?
– …!
Cô không dám!
– Về bộ phim kia, nếu cô không diễn…!
Hoàng Đông còn chưa nói xong, Minh Hạ đã nhanh mồm nhanh miệng cướp lời hắn.
– Tôi diễn, tôi đột nhiên lại có hứng thú với diễn xuất rồi, haha…!
– Vậy thì tốt.
Mạc Hoàng Đông quá rõ vẻ mặt này của cô có ý gì, thực ra hắn vốn nói nếu cô không thích thì hủy luôn cũng được, dù sao hắn cũng đang thừa tiền không có chỗ tiêu.
Nhưng nếu cô đã muốn diễn vậy thì cứ đau khổ mà diễn tiếp đi, ai bảo cô dám đánh hắn chứ.
– Tôi nhất định không để anh thất vọng đâu, haha…!
Minh Hạ cười mà lệ đổ trong tim.
…!
Bởi vì lợi ích và vai diễn của những người khác không bị ảnh hưởng nên chẳng ai ý kiến gì, chỉ có Hạnh Dung là kiên quyết phản đối đến cùng.
Tuy cô ta vẫn diễn vai nữ chính, nhưng đất diễn đã bị cắt khá nhiều, đấy là còn chưa kể mục đích cô ta tham gia phim là để chuyển hình, cũng để chứng minh thực lực diễn xuất khi phải đóng liền ba vai với ba tính cách khác biệt chứ không đóng khung mãi với thể loại phim tình cảm.
Nhưng cô ta phản đối có ích gì, so về độ chịu chi, Mạc Hoàng Đông thoáng tay hơn Đình Khôi nhiều do hắn không tham gia vào công ty nhà họ Mạc, có dùng cũng chỉ dùng tiền túi của bản thân nên không lo công ty có bị ảnh hưởng bởi sự tùy hứng của mình hay không.
Không có Đình Khôi ra mặt giúp mình, nhà họ Lâm cũng đang lao đao, Hạnh Dung chỉ có thể cắn răng đóng tiếp..