Mặc kệ có phải giống như chỉ cần Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu muốn có đứa nhỏ thì có thể có hay không, dù sao, Đậu Đậu chính là lại có.
Đậu Tương và Đậu Đinh biết được việc này thấy vô cùng vui vẻ, mỗi khi nghĩ đến sau này sẽ có thêm một tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội cho bọn chúng chơi đùa là bọn chúng liền vui vẻ a, mỗi ngày đều trông chờ đứa nhỏ trong bụng Đậu Đậu xuất thế. Hiện tại vấn đề hai đứa chúng nó hay hỏi nhất chính là: “Cha xinh đẹp, chừng nào thì cha mới có thể sinh đệ đệ muội muội?”, mà câu trả lời Đậu Đậu phải nói nhiều nhất chính là, “Sang năm.”
Khi Đậu Đậu có thai đến tháng thứ ba thì phát hiện pháp lực bị phong ấn của hắn đã quay trở lại. Hắn không biết là do đại bá làm hay là có liên quan đến đứa nhỏ, thế nhưng kết quả này nói chung là tốt, hắn không cần lo lắng việc bảo vệ cho bảo bảo mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra nữa rồi.
Hết thảy đều giống như lúc hắn mang bầu Đậu Tương và Đậu Đinh, chỉ có hai điểm khác, có tương lai chứng giám, Đậu Đậu cũng không tiếp tục tu luyện, có luyện cũng như không, cẩn thận lại làm cho đứa nhỏ trở thành tiểu ác ma. Tuy lần này hắn rất cố gắng để sinh ra một tiểu thiên sứ, thế nhưng vạn nhất đây lại là một tiểu yêu ma quỷ quái, vậy thì rất bực mình. Còn nữa, hắn dùng pháp thuật cũng không thể nhìn thấy đứa nhỏ trong bụng, mỗi lần đều chỉ mơ hồ nhìn thấy một hình tròn nhỏ, còn lại thì cái gì cũng không nhìn thấy, mà ngay cả cái hình tròn này cũng chỉ nhìn thấy được một chút, nếu nhìn lâu thì lại càng chẳng thấy gì.
Đậu Đậu vì không muốn bảo bối bị hai người anh chị của nó dạy dỗ lung tung, nên đã tận lực tránh để cho bọn chúng tiếp xúc với nhau. Gần đây Đậu Tương Đậu Đinh đều do ba ba của chúng trông nom. Kỳ thực cũng không có việc gì lớn, chỉ cần cho bọn chúng ăn, tắm rửa, dạy dỗ bọn chúng học một thứ gì đó mà chúng muốn. Bọn nhỏ học cái gì cũng đặc biệt nhanh, khiến cho Tư Đồ Nhất Tương đắc ý đến quên cả trời đất.
Tuy rằng Đậu Đậu có chút muốn trốn tránh Đậu Tương cùng Đậu Đinh, thế nhưng hai đứa nhỏ vẫn ngày ngày tìm cớ đến gần hắn để dạy dỗ tiểu huynh đệ chưa xuất thế này. Thẳng đến khi Đậu Đậu mang thai tháng thứ sáu, không cần Đậu Đậu trốn, chính Đậu Tương và Đậu Đinh cũng không tới nữa, hơn nữa lần này đổi lại là bọn chúng trốn tránh hắn. Đậu Đậu không biết nguyên nhân, bất quá hắn lại có một dự cảm không được tốt cho lắm. Giống như có một ngày, ngươi muốn ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời trong vắt cùng những dải mây trắng như bông, thế nhưng trên thực tế chỉ có thể nhìn thấy một bầu trời đầy mây đen.
Tư Đồ Nhất Tương cùng Đậu Đậu giống nhau, trong nhà đã có hai tiểu yêu quái rồi, hắn cũng hy vọng lần này Đậu Đậu có thể sinh ra một tiểu thiên sứ. Vì thế những lúc tán gẫu trước khi đi ngủ đều nói về vấn đề này, tránh không được, cũng làm cho chính mình tĩnh tâm hơn một chút, dù sao cũng đã tới những ngày hắn bị cấm hoạt động về đêm rồi.
Hôm nay Đậu Đậu túm lấy Đậu Tương và Đậu Đinh, hỏi bọn chúng tại sao đột nhiên không đến tìm mình nữa, hai đứa nhỏ đều đứng cách Đậu Đậu thật xa rồi mới dám nói, “Đệ đệ thật đáng sợ!”
Lúc ấy Đậu Đậu liền ngây ngốc, hắn cũng không thể nhìn ra đứa nhỏ trong bụng mình là nam hay nữ, bọn nhỏ cư nhiêu có thể nhìn thấy sao?
“Các ngươi có thể nhìn thấy sao?”
“Có thể, đệ đệ thật đáng sợ.” Lại là câu này…
“Vì cái gì?” Vì cái gì, vấn đề này hắn đã tìm được đáp án trong một ngày hè nóng bức.
Lần này lại là Nguyên Thiên đích thân đến. Bởi vì tốc độ của hắn nhanh, giải quyết nhanh, rời đi cũng nhanh. Nguyên Thiên đối với tâm tư mong mỏi của Đậu Đậu với đứa trẻ này cũng không rõ ràng lắm. Chính là, sau khi hắn lấy đứa nhỏ ra thì biểu tình lúc rời đi không được tự nhiên cho lắm.
Đậu Tương cùng Đậu Đinh khi mới sinh ra là ở dạng người cá, thế nhưng đứa nhỏ này cư nhiên lại là hình người, sau khi xuất thế, chân còn chưa rơi xuống đất đã có thể nói, âm thanh hắn phát ra lần đầu tiên không phải là tiếng khóc như những đứa trẻ khác, cũng không phải là gọi ba ba hay mụ mụ, mà chỉ đơn giản là “Hừ!” một tiếng.
…
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
…
Một tiếng hừ lạnh đến từ đứa nhỏ thứ ba của Đậu Đậu. Nó nghiêm trang hướng về phía Nguyên Thiên rồi nói, “Đại gia gia hảo!”
“Hắn…” Tư Đồ Nhất Tương cùng Đậu Đậu đều sửng sốt. Đứa bé này bộ dạng thật khá, thế nhưng cũng không kém phần tà khí nha!
“Đã đặt tên chưa?” Nguyên Thiên hỏi Tư Đồ Nhất Tương.
“Còn chưa có…” Tư Đồ Nhất Tương thành thật trả lời. Hắn cùng Đậu Đậu vẫn đang rối rắm trong việc chọn ra một cái tên cho thiên sứ đáng yêu nhất của bọn họ, đến nay vẫn còn chưa quyết định được a. Nhũ danh thì đã chọn tốt lắm, gọi là Bánh nhân đậu.
“Vậy kêu Tư Đồ Trạch Dận đi, hoặc là Tư Đồ Thế Dận.” Nguyên Thiên nhìn tân tiểu “Thiên sứ” vừa được sinh ra rồi nói.
“Tạ ơn đại bá.” Trạch vi thiên, dận vi tử tự (Trạch là trời đất, Dận là con cái). Nó chính là con của trời đất, hoặc nói khác đi là, nó là do thiên địa này thai nghén mà ra.
Tư Đồ Trạch Dận kế thừa đầy đủ pháp lực cường đại trong gia tộc. Thần tộc, Tinh linh tộc, đây chính là nguyên nhân khi Đậu Đậu mang bầu sáu tháng Đậu Tương và Đậu Đinh không dám tới tìm hắn nữa. Khí tức quá mạnh mẽ, hai đứa nhỏ này có thể cảm giác được, bọn họ không phải là đối thủ của đệ đệ này, chẳng may làm cho nó sinh khí thì sẽ rất thê thảm. Nếu đệ đệ thật sự sinh khí, hậu quả thực nghiêm trọng, đây là tin tức bọn chúng thu được khi đệ đệ vẫn còn ở trong bụng của cha xinh đẹp.
Nếu như nói Đậu Tương cùng Đậu Đinh là nắm than đen, thì Bánh Nhân Đậu chính là cả một mỏ than. Nếu như Đậu Tương, Đậu Đinh là tiểu yêu tinh, thì Bánh Nhân Đậu chính là đại ma vương. Nếu so sánh cả hai bên, đấy là chuyện một người cũng không kể hết.
Nguyên Thiên để lại hai người ngây ngốc nguyên cả một ngày không nói gì được là Tư Đồ Nhất Tương cùng Đậu Đậu, còn có Đậu Tương với Đậu Đinh đứng ở một bên chẳng dám nói gì, cuối cùng là kẻ kiêu ngạo đến cực điểm – Bánh Nhân Đậu mà rời đi. Bánh Nhân Đậu không bị phong ấn pháp lực như Đậu Tương hay Đậu Đinh. Bởi vì nó vốn dĩ đã quá mạnh mẽ, dù có phong ấn thì không quá hai ngày cũng bị phá vỡ mà thôi. Ngược lại hắn còn phá bỏ phong ấn pháp lực cho hai đứa nhỏ kia, bởi vì nếu hai đứa nhỏ đó một chút pháp lực cũng không có thì sẽ bị ức hiếp thật sự thảm. Đương nhiên, dù có được phá bỏ phong ấn thì cũng không thấy có hiệu quả hơn chút nào, bất quá có chút đỉnh pháp lực so với không có chút nào đôi khi vẫn mạnh mẽ hơn một chút. Nguyên Thiên vì Tư Đồ gia mà cầu phúc, hy vọng khi đệ đệ của hắn lại tới đón Tư Đồ gia trở về sẽ không gặp phải cảnh gà bay chó sủa.
Bánh Nhân Đậu không xấu, ngay cả khi có chút phúc hắc. Tâm địa của nó phi thường thiện lương, chỉ là ngẫu nhiên nó lại thích gây sức ép cho ca ca, tỷ tỷ cùng song thân của nó một chút thôi. Đương nhiên, một nhà đại cô cô của nó, còn có vài huynh đệ bằng hữu của cha nó cũng không thể trốn thoát.
Điều duy nhất Tư Đồ Nhất Tương cùng Đậu Đậu cảm thấy may mắn chính là, tuy rằng Bánh Nhân Đậu có pháp lực cường đại, nhưng nó lại không sử dụng lung tung như anh chị nó, nếu có dùng cũng chỉ dùng một chút, một chút rất rất nhỏ mà thôi. Những trò nghịch ngợm của nó thì cũng chẳng có gì đặc biệt, tỷ như, lúc trước nó tủm tỉm cười gọi Tư Đồ Tảm Nguyệt là cô cô, thì ngay sau đó nó sẽ “gia công” món sườn xào chua ngọt mà nàng thích nhất một chút. Phương pháp gia công cũng rất đơn giản, chính là các loại gia vị đều thêm hoặc bớt đi một chút, tuy rằng trông bề ngoài vô cùng đẹp mắt. Nếu như nó ngọt ngào gọi Đậu Tương cùng Đậu Đinh là ca ca tỷ tỷ, thì sau đó nó sẽ khiến cho đồ ăn vặt của bọn chúng ngọt thêm gấp mấy lần. Ngọt đến mức ca ca và tỷ tỷ của nó cũng không dám ăn thêm một lần nào nữa.
Ở nhà, Bánh Nhân Đậu thích nhất là ba ba của nó, nó cho rằng một phàm nhân mà có thể cường đại đến như vậy là đáng giá để kiêu ngạo. Chỉ là nó không quá thích cha xinh đẹp, bởi vì nó không phải là bạch thiên sứ, cho nên nó cảm giác được cha xinh đẹp không thích nó cho lắm.
Bánh Nhân Đậu cơ hồ cái gì cũng hiểu biết thông thạo, mặc kệ là chuyện của tiểu hài tử hay là của người lớn. Điểm này Tư Đồ Nhất Tương cùng Đậu Đậu sẽ được biết trong một buổi tối nào đó sắp tới đây.
Tư Đồ Nhất Tương ở trên thân thể của Đậu Đậu chiến đấu hăng hái không chịu ngừng, không phát hiện ra Bánh Nhân Đậu còn đang mặc áo ngủ bằng bông đột ngột hiện ra trên đầu bọn họ. Đậu Đậu sợ hãi kêu lên, Tư Đồ Nhất Tương vội vàng lấy chăn đắp lên người hắn, chính mình cũng chỉ lộ ra nửa thân trên, sau đó đem Đậu Đậu ôm vào trong ngực.
“Cha, con rất vui khi hai người đang muốn cố gắng cho con thêm vài đệ đệ muội muội để chơi đùa, chỉ là con càng hy vọng hai người để cho con có một giấc ngủ chất lượng một chút thì tốt hơn. Hai người… ồn ào quá!”
Đậu Đậu dứt khoát đem mình giấu ở dưới chăn, còn Tư Đồ Nhất Tương thì cười cười nhìn tiểu nhi tử, cuối cùng hạ giọng nói, “Con trai, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của con thật là có lỗi, chỉ là lần tới nhớ phải gõ cửa rồi mới đi vào, bằng không cha của con cũng không thể mang đệ đệ muội muội về cho con được.”
Bánh Nhân Đậu thần tình hắc tuyến, “Ba ba, thật ngại quá, con có gõ cửa, chỉ là, thanh âm của cha xinh đẹp khi ở trên giường so với tiếng gõ cửa của con hiển nhiên có uy lực hơn trong lỗ tai của ba nha.”
…
Sau đêm hôm đó, một bên tai của Tư Đồ Nhất Tương lại có thêm chút phúc lợi, về phần nguyên nhân, mọi người tự hiểu trong lòng là được rồi.
Đậu Đậu bắt đầu mỗi đêm đều đến nhìn Bánh Nhân Đậu, đương nhiên, lúc trước hắn vẫn đi, chẳng qua không giống như bây giờ phải đi mỗi ngày. Hắn luôn dùng ánh mắt chăm chú để nhìn tiểu ma vương nhà hắn, bởi vì hắn cảm thấy đứa bé này tuy rằng có chút đáng sợ, nhưng vẫn có điểm đáng yêu. Nho nhỏ giống búp bê, mỗi ngày bay tới bay lui. Tuy rằng ánh mắt nó nhìn hắn có chút lạnh lùng, thế nhưng nó hẳn là vẫn mong hắn đến thăm nó nhiều hơn đi. Bằng không vì cái gì lại dùng ánh mắt mong đợi như vậy mà vụng trộm nhìn hắn chứ.
Đậu Đậu khổ sở là bởi vì sau khi sinh ra bánh nhân đậu thì đứa bé này lại hừ lạnh với hắn một tiếng, thế cho nên sau này cũng không dám thân cận với nó, bây giờ nghĩ lại chính là do lỗi của mình, đáng ra mình không nên như vậy.
Tiểu hài tử thực mẫn cảm, mọi sự thay đổi của cha xinh đẹp nó đều nhận thấy, đều cảm thụ ở trong lòng. Bánh Nhân Đậu có chút ngây ngô bắt đầu tiếp cận cha xinh đẹp của nó, lộ ra tươi cười vô cùng đáng yêu với hắn. Khụ, thỉnh thoảng gây ra chuyện hiển nhiên là vẫn có, bởi vì đó là bản chất của nó mà. Theo lời bác nó, tiểu chất tử của họ chính là Hai miếng bánh quy đen kẹp vào nhân kem sữa, da đen, thịt trắng, lòng lại càng phúc hắc! ( Oreo kìa:))) Đậu Tương cùng Đậu Đinh là búp bê may mắn, còn có chỗ dễ bảo. Có gì thú vị thì phải cấp đệ đệ trước, có gì ăn ngon trước hết cũng nghĩ đến đệ đệ, gặp chuyện gì hay ho cũng nói cho đệ đệ trước, đệ đệ chính là lão đại của bọn họ.
Hai mươi năm nhoáng cái liền qua đi, Đậu Tương và Đậu Đinh cũng đã có thói quen bị đệ đệ áp đảo, chỉ là qua nhiều năm như vậy, bọn họ đã sớm hiểu được một sự kiện, đệ đệ của bọn họ tuy rằng có chút xấu xa, thế nhưng kỳ thật đều là muốn tốt cho bọn họ.
Thật vậy chăng?
Ách… Ít nhất phần lớn thời gian là như vậy.
Tư Đồ Nhất Tương hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn so với lúc hơn ba mươi tuổi không có gì khác nhau, hôm nay Nguyên Chiến cùng Hạ Viễn tới đón bọn họ đến Chiến Thần điện. Tuy rằng thời gian còn tương đối sớm, thế nhưng Hạ nữ vương chính là luyến tiếc… không muốn để đứa nhỏ cách xa hắn lâu như vậy. Dù muốn đi thăm một lần cũng không dễ dàng, sớm đi đón bọn chúng trở về là tốt nhất.
Tư Đồ Nhất Tương cùng Hứa Minh và Trần Húc Đông lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình nghĩa giữa mấy người bọn họ không thể tách rời. Làm huynh đệ với nhau nhiều năm như vậy, tách ra sẽ có nuối tiếc. Cổ Thần Hi ở bên cạnh cũng không còn bằng hữu nào khác, người nhà thì cũng không cần nói đến, trừ Trần Húc Đông cùng bọn nhỏ ra thì bằng hữu hắn cũng chỉ nhận thức mỗi Tư Đồ gia này… Nói đi nói lại, cũng đã đến thời điểm phải đi rồi, dù sao cũng còn nhiều hối tiếc.
Dạ Hỏa vẫn còn tồn tại, chỉ là thủ lĩnh của Dạ Hỏa hiện nay không còn là Tư Đồ Nhất Tương, mà là đứa con của hắn – Tư Đồ Trạch Dận. Tư Đồ Trạch Dận cùng cha của hắn vô cùng giống nhau, tám trăm năm cũng không tới Dạ Hỏa một lần, hoàn toàn phó mặc cho Trần Noãn Dương trông nom, hắn ngẫu nhiên sẽ lộ mặt một chút. Mà nguyên nhân của việc lộ diện này chỉ có một, đó là khi hắn nghĩ muốn Trần Noãn Dương. Sau đó trên cơ bản sẽ là thế này, hắn đến Dạ Hỏa một hồi để tóm lấy Trần Noãn Dương đem về Chiến thần điện một lần, thẳng đến khi hai người bắt đầu có xung đột vì một vấn đề bất kỳ nào đó, thì một người lại trở về trần gian, một người quay lại Chiến thần điện.
Dương Dương chính là người duy nhất mà từ nhỏ đến lớn đều không bị Bánh Nhân Đậu khi dễ, Bánh Nhân Đậu từ nhỏ đã thích hắn. Vấn đề là ở chỗ, Dương Dương lại không phải là một người ấm áp giống như tên gọi, tính cách cùng bộ dạng của hắn đều giống hệt Trần Húc Đông. Làm cho hắn chấp nhận việc phải nằm dưới là điều rất khó, cho dù hắn cũng thích Bánh Nhân Đậu, thế nhưng vẫn không thể chấp nhận việc này được. Đây là vấn đề thể diện! Bánh Nhân Đậu hiển nhiên cũng không có khả năng chịu là người bị áp, gã mặc dù có thể dùng đến pháp lực cường đại của mình, nhưng nếu làm vậy thì đó không phải là kết quả mà gã muốn, vì thế điểm mấu chốt này khiến cả hai đều phải đau đầu trong chuyện tình yêu của bọn họ.
Chiến thần điện là một nơi kỳ diệu, ngươi nhìn thì tưởng nó chỉ là một phòng ở bình thường, kỳ thật phải ở nơi này mới biết được, dù có đi liên tục mười ngày liền cũng không thể đi tới tường bên kia. Gần đây mọi người mới tìm được một thú vui mới, đó chính là chơi mạt chược. Hạ Viễn, Cổ Thần Hi, Tư Đồ Tảm Nguyệt cùng Đậu Đậu họp thành một bàn, chơi đùa vô cùng vui vẻ, đem mấy lão đầu trong nhà quên sạch bách.
Hiện tại ở Chiến thần điện, mỗi ngày đều xuất hiện cái cảnh này, đến khi mặt trời lặn vẫn có thể thấy bốn người diện mạo như thiên tiên đang… đánh mạt chược giằng co với nhau.
Nguyên Chiến hỏi Hạ Viễn: “Có ai bắt bọn chúng loanh quanh ở đây đâu?”
Hạ Viễn: “Ừ, hình như vậy đó.”
Trần Húc Đông, Hứa Minh, Tư Đồ Nhất Tương: “Lão bà, khi nào thì trở về?”
Cổ Thần Hi, Tư Đồ Tảm Nguyệt, Đậu Đậu: “Không cần hỏi, khi nào Hạ thúc thúc (ba ba) nói chấm dứt thì sẽ trở về nhà!”
Được, thế có nghĩa là lại phải tiếp tục đợi rồi
Mặt trời ở nơi này thật lớn, cảm giác không giống như khi ở trần gian. Mỗi ngày Tư Đồ Nhất Tương đều thích cùng Đậu Đậu ngắm mặt trời lặn, ngắm xong rồi còn phải ăn cơm, sau đó là làm vài việc trước khi ngủ a. Hôm nay cũng như thế, hai người nắm tay, tùy ý ngồi cùng một chỗ, cảm thụ những ánh nắng ấm áp cuối ngày.
Đậu Đậu đột nhiên quay đầu cười với Tư Đồ Nhất Tương rồi nói, “Nhất ca ca, ta thề rằng, tình cảm của ta đối với ngươi tựa như ánh mặt trời này, mãi cho đến cuối cùng vẫn ấm áp như vậy.
“Thật là tốt”
“Vậy ngươi thì sao?”
“Ta hả, ta không thể hứa hẹn với ngươi về một tình yêu vĩnh hằng, nhưng ta có thể cam đoan, ta sẽ yêu ngươi cho đến khi thiên tàn địa tận.”
Toàn văn hoàn