Muốn ta nói a, Diệp Bạch này đúng là không biết trời cao đất rộng, sớm hay muộn gì cũng là một chữ tử — không phải hôm nay, cũng là ngày mai.”
“Không sai không sai, chính là như thế!” Tiểu tư kia liền cười lên, lập tức lại nhíu mày, “Bất quá nghe nói lần này Thiên Hạ cung tức giận, thề phải tra rõ……”
Tiểu tư bưng đồng bồn cười lạnh: “Tra rõ cái gì, trong chốn giang hồ hàng năm chết đi cả biển người, lúc nào lại thiếu người có danh tiếng? Người này chết cũng đã chết, ta xem cung chủ Thiên Hạ cung này bất quá là mượn việc này tạo thanh thế, một mặt mở rộng thế lực, một mặt đạt lấy cho mình hiền danh –”
Chữ ‘Danh’ kia còn chưa nói ra, một thanh âm cứng nhắc mà già nua liền vang lên: “Hiền cái gì? Tiểu Ngũ.”
Bị thanh âm đột nhiên đến hù nhảy dựng, đến khi Tiểu Ngũ bưng đồng bồn kia thấy rõ ràng người tới là ai, hắn vội vàng cúi người cười làm lành nói: “Nguyên lai là đại tổng quản, không biết đại tổng quản có cái gì phân phó?”
Người được gọi tổng quản kia thản nhiên quét Tiểu Ngũ một cái liếc mắt: “Tầm thiếu gia còn thức không?”
“Ách……” Tiểu Ngũ dừng lại một chút,“Tầm thiếu gia tựa hồ nhiễm chút phong hàn, còn đang, này, còn đang nghỉ ngơi……”
Thần sắc không biểu lộ hỉ nộ, đại tổng quản chỉ nói: “Yến hội này là thành chủ tự mình đề ra, đặc biệt bảo tất cả mọi người đều tới.”
Trên trán Tiểu Ngũ có chút mồ hôi: “Tiểu nhân đi, cái này, để gọi thiếu gia không lầm canh giờ!”
Nói xong, Tiểu Ngũ cũng không dám lại dừng bước, bưng đồng bồn rẽ trái hướng Tùng Đào uyển đi đến.
Tùng Đào uyển ở phía Tây Nam phủ thành chủ, cùng chủ viện giống nhau trước có hồ nước, tiếp đến là thảm cỏ trãi dài, có thể nói phong cảnh tuyệt đẹp.
Vào Tùng Đào uyển, Tiểu Ngũ quen thuộc bước đi, đến trước chủ ốc, trước không đi vào, mà lên tiếng nói: “Thiếu gia hảo –”
Trong phòng không có động tĩnh gì.
Đứng một hồi, phỏng chừng người đã muốn tỉnh, đợi hắn hẳn là không có sinh khí quá lớn khi rời giường, Tiểu Ngũ mới khinh thủ khinh cước bưng đồng bồn đẩy cửa, hướng nội thất đi đến:
“Thiếu gia, canh giờ cũng không sớm, ngài hảo rửa mặt rồi chuẩn bị, thành chủ hôm nay thế nhưng là tự mình –”
Thanh âm Tiểu Ngũ đang liên miên liền im bặt.
Hắn nhìn thấy một đôi mắt đen như mực.
Mà đôi mắt đen ấy đang phát một thứ ánh mắt……
— sắc bén như đao!
Trong lòng chợt hoảng sợ, tay bưng đồng bồn của Tiểu Ngũ không tự chủ được run lên, nước trong bồn nhất thời liền nổi lên từng đợt gợn sóng: “Tầm……?”
Còn không đợi Tiểu Ngũ đem hai từ thiếu gia nói ra, hắn liền nghe người ngồi ở mép giường kia mở miệng:
“Đây là đâu?”
Tiểu Ngũ nhất thời nghĩ đến chính mình không có nghe rõ.
Nhưng liền sau đó, hắn thấy tầm mắt vị thiếu gia phảng phất cùng bình thường có cái gì đó bất đồng đó rơi xuống trên ống tay áo mình, rồi sau đó liền nghe đối phương mở miệng:
“Bạch diệp thanh biên (*)…… Ngươi là người Phi Vân thành?”
(*) tay áo có hoa văn hình lá trắng viền xanh
Lần này Tiểu Ngũ nghe được nhưng thật rõ ràng, rõ ràng đến mức lập tức liền cười rộ lên sợ hãi: “Tầm thiếu gia, ngày lớn này, ngài đừng đùa tiểu nhân! Cái gì kêu người Phi Vân thành? Nơi này chỉ có Phi Vân thành, thành chủ vẫn là thúc thúc ngài a!”
Phi Vân thành……
“Thúc thúc?” Diệp Bạch bất giác thấp giọng tự hỏi.
Vừa mới từ hôn ám tỉnh lại, hắn vốn là theo phản xạ muốn tìm kiếm của mình, nhưng lại sờ vào khoảng không, hơn nữa sau đó liền thấy xung quanh bài trí không giống bình thường…… Nguyên lai, nơi này là phủ thành chủ Phi Vân thành?
Mà hắn…… Thân thể này, là cháu Văn Nhân Quân?
Diệp Bạch thoáng khép mắt.
Kinh ngạc ban đầu lúc tỉnh lại đều đã rút đi sau khi biết được thân phận thân thể này, lúc này làm cho Diệp Bạch ghi nhớ, chẳng qua là một kiếm trước khi mất đi thức, là một kiếm Tần Lâu Nguyệt tự mình đâm ra……
…… Một kiếm rất đẹp.
Diệp Bạch nghĩ như thế.
Bất luận là thời điểm xuất kiếm, góc độ xuất kiếm, thậm chí tốc độ xuất kiếm, đều hoàn mỹ làm cho người ta kinh diễm, cho dù hắn thật sự làm xong chuẩn bị chống lại…… Cho dù hắn làm xong chuẩn bị chống lại, hắn cũng không thể tiếp được.
Diệp Bạch bình tĩnh nghĩ.
Sau đó hắn lại nghĩ đến dự định từng có qua kia.
Trước một màn đó, đối phương chắc là không quan tâm đến hắn, chỉ là chuyện khiêu chiến Văn Nhân Quân này, tuy nói xuất phát từ người kia bày mưu đặt kế, nhưng cũng là ý tưởng của hắn, mặc dù đã vô pháp cùng đối phương đánh một trận, nhưng ít nhất cũng nhìn thấy phong thái đối phương……
Đứng ở một bên Tiểu Ngũ thấy Diệp Bạch đã lâu không nói lời nào, cho là đối phương vừa rồi là giận dỗi, lúc này liền thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tầm thiếu gia, lúc này đã gần tới giờ Thìn, yến hội buổi tối là thành chủ tự mình phân phó, ngài như thế nào cũng không thể không đến dự a!”
Nhưng mà Diệp Bạch chủ ý đã định đối với lời Tiểu Ngũ cũng nửa điểm không để ý tới, chỉ nói thẳng: “Văn Nhân Quân ở nơi nào?”
Mặt Tiểu Ngũ lập tức thành khổ qua: “Thiếu gia, thành chủ là thúc thúc ngài……”
Diệp Bạch quét Tiểu Ngũ liếc mắt một cái.
Cái liếc mắt sắc bén đến không tưởng, nhưng Tiểu Ngũ không biết như thế nào, lại chỉ cảm thấy đáy lòng cọ cọ toát ra một cỗ hàn khí, nhất thời liền lắp bắp: “Ở…… Ở chủ viện.”
Diệp Bạch gật đầu: “Kiếm đâu?”
Còn không có theo mới hàn khí vừa rồi dâng lên bình tĩnh lại, Tiểu Ngũ ngây ngốc đi vào nhà, lại ngây ngốc đi ra, trên tay đã mang theo một trường kiếm quá mức xinh đẹp đi ra.
Nhìn kiếm biết chủ.
Diệp Bạch chỉ liếc nhìn kiếm trên tay Tiểu Ngũ một cái, liền không muốn để ý chủ nhân nguyên bản thân thể này.
Chỉ là lúc này lại làm thế nào cũng không có khả năng cầm lại kiếm của mình kiếm hoặc tìm thanh kiếm khác, Diệp Bạch khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng nắm lấy trường kiếm, sau đó liền đi ra ngoài.
Tiểu Ngũ vẫn là ngốc lăng, thẳng đến khi Diệp Bạch đã bước ra cửa phòng, hắn mới như từ trong mộng tỉnh lại liền vội vàng nói: “Chờ một chút, Tầm thiếu gia, hôm nay là thành chủ vì chúc mừng Diệp Bạch kia chết mà khai yến a! Đến lúc đó mọi người tới, ngài như thế nào cũng không thể vào lúc này làm mất mặt thành chủ, huống chi ngài không phải cũng chán ghét Diệp Bạch kia sao?!”
Diệp Bạch đã đi ra ngoài cước bộ dừng lại: “Văn Nhân Quân vì chúc mừng Diệp Bạch tử vong mà khai yến?”
Tiểu Ngũ vội vàng liên tục gật đầu, chỉ ngóng trông người trước mặt này thể diện so với thành chủ chân chính còn muốn lớn hơn có thể hồi tâm chuyển ý.
Diệp Bạch nhớ lại lần gặp mặt mấy năm trước đây rất xa kia, sau đó, hắn lãnh đạm mở miệng: “Văn Nhân Quân nhất thế anh hùng, lẽ nào lại như vậy!”
Nói xong, Diệp Bạch xoay người, không chút nào dừng lại rút kiếm rời đi.
Bị một câu đột ngột này khiến cho trợn mắt há hốc mồm, Tiểu Ngũ nhìn Diệp Bạch rời đi, trong đầu đều là âm điệu mới vừa rồi của Diệp Bạch, âm điệu mặc dù thật nhạt, lại nói một câu như trảm đinh tiệt thiết, nhất thời không thể phản ứng.
Văn Nhân Quân nhất thế anh hùng, nhất thế anh hùng…… Lẽ nào lại như vậy?
Tiểu Ngũ ngây ngốc nghĩ, nửa ngày mới hồi tưởng lại dường như cảm thấy nếu thành chủ tại thời điểm Diệp Bạch tử vong mà chúc mừng, quả thật có chút hẹp hòi…… Chỉ là nếu yến hội lần này không phải vì Diệp Bạch tử vong mà mở, vậy thì là vì cái gì? Mà Tầm thiếu gia theo hơn một năm trước thái độ đối thành chủ càng ngày càng phát ra ác liệt, lại vì cái gì có thể……
Trảm đinh tiệt thiết nói ra câu nói kia?
Bên ngoài Tùng Đào uyển, là một cảnh hân hoan ầm ĩ.
Đối hạ nhân dọc theo đường đi không ngừng hướng chính mình hành lễ làm như không thấy, Diệp Bạch chỉ thẳng hướng đến chủ viện mình hỏi đi đến, không có nửa điểm chần chờ.
Tùng Đào uyển cách chủ viện cũng không xa, chỉ đại khái gần khoảng cách trăm bước, Diệp Bạch liền đi tới bên ngoài chủ viện.
Bên ngoài chủ viện, hai thị vệ cầm kiếm đứng trang nghiêm thủ hộ.
Một thị vệ trong đó thấy Diệp Bạch đi tới, liền tiến lên một bước ấn kiếm hành lễ: “Tham kiến Tầm thiếu gia.”
“Tránh ra.” Diệp Bạch bình tĩnh mở miệng, nhưng không ngừng bộ.
Một thị vệ khác mắt thấy tình cảnh này, thần sắc nghiêm trang, đồng dạng tiến lên một bước, cùng thị vệ phía trước kia cùng nhau dùng thân thể ngăn chặn cửa viện: “Tầm thiếu gia thứ lỗi, đây là chủ viện phủ thành chủ, không phải ai cũng có thể tiến vào!”
Diệp Bạch ngừng cước bộ.
Tình cảnh này nếu là đổi thành lúc trước, hắn tự nhiên là nửa điểm cũng không sợ …… Chính là hiện tại không phải trước đây, cho nên Diệp Bạch không thể không suy nghĩ một chút, nếu hắn ở trong này phát sinh xung đột, liệu còn có thể tái kiến Văn Nhân Quân hay không, tiến tới đạt thành nguyện vọng của chính mình.
Trầm mặc chốc lát, chỉ một lúc, Diệp Bạch liền mở miệng: “Thông báo một tiếng, ta muốn gặp Văn Nhân Quân.”
Hai thị vệ lập tức chau mày.
Thị vệ bước ra trước khiêu mi định nói gì, lại bị thị vệ còn lại ngăn cản.
Chỉ thấy hắn thêm cái thi lễ, hữu lễ mà cứng nhắc nói: “Tầm thiếu gia, yến hội lập tức bắt đầu, thành chủ đang ở bên trong chuẩn bị, ngài có thể ở đây chờ một lúc.”
Lời này ngụ ý là không cho Diệp Bạch đi vào.
Diệp Bạch tin tưởng chính mình nghe được hiểu được, cho nên tay hắn ấn lên chuôi thanh trường kiếm xinh đẹp kia: “Tránh ra.”
Thị vệ vừa nói chuyện trên mặt liền hiện lên một tia ngạc nhiên.
Nhưng ngạc nhiên thì ngạc nhiên, hắn như trước vững vàng đứng trước mặt Diệp Bạch: “Tầm thiếu gia, thành chủ –”
Ngón tay Diệp Bạch đặt trên chuôi kiếm vừa động, sau đó —
“Là Tầm nhi sao? Cho hắn tiến vào.”
Thanh âm bình tĩnh từ trong viện truyền đến, phân không được phương hướng, lại rõ ràng giống như là vang lên bên tai.
Ếch ngồi đáy giếng, có thể thấy được ít.
Mặc dù thay đổi thân thể, Diệp Bạch kinh nghiệm đều không có mất đi, cũng bởi vậy nên tuy chỉ nghe xong một câu này, nhưng vẫn là có thể xác định — xác định nếu chỉ luận công lực, chính mình cùng đối phương kém lại không phải là ít.
Diệp Bạch ánh mắt lóe lóe, sau đó đem tay trên chuôi kiếm rút về.
Mà hai thị vệ được phân phó, mặc dù không muốn, lại vẫn là cung kính tránh đường.
Chủ viện cực lớn, nhưng cũng thật vắng vẻ.
Một đường đều không thấy người, Diệp Bạch dựa vào kinh nghiệm cùng trực giác, đi thẳng tới thư phòng chủ viện.
Trong thư phòng không ai.
Lại có thể nghe thanh âm Văn Nhân Quân tại một khắc Diệp Bạch vừa mới bước vào thư phòng vang lên:
“Đồng đăng cạnh giá sách, xoay trái ba lần phải bốn lần.”
Diệp Bạch làm theo.
Giá sách bên trái đồng đăng vô thanh vô tức trượt mở ra.
Thần sắc bất động mảy may, cầm kiếm, Diệp Bạch xoay người liền tiến vào mật đạo tối đen sâu kín kia, không chút trì hoãn.
Mật đạo tối đen dẫn xuống dưới, cũng không quá dài, phỏng chừng chỉ đi rồi hai mươi bước, Diệp Bạch liền thấy ánh sáng — là từ trong mật thất truyền ra.
Diệp Bạch đi vào mật thất.
Trong phòng có một nam tử cao lớn đang đứng.
Nam tử đưa lưng về phía Diệp Bạch, tóc dài đen bóng bị ngọc quan chỉnh tề buộc chặt, y phục nguyệt sắc không có trang sức dư thừa, nhưng mặc ở trên người nam tử, lại hiển lộ ra tôn quý — là một nam tử có thể khiến người ta đã gặp qua là không quên được.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Là Văn Nhân Quân.
Tầm mắt Diệp Bạch dừng lại trên hai tay chắp sau lưng của Văn Nhân Quân.
Đó là một đôi tay đặc biệt xinh đẹp, màu da ngọc bạch, mười ngón thon dài, ngón tay cùng lòng bàn tay còn có chút vết chai trắng bạc — là một đôi tay cầm kiếm đặc biệt xinh đẹp.
Chỉ là trên ngón trỏ có vết thương, vẫn còn vương chút máu.
Có chút không được hoàn mỹ.
Diệp Bạch không cao hứng nghĩ, tầm mắt lại lưu luyến trên tay đối phương một hồi, mới liếc mắt nhìn một vòng mật thất.
Nhưng chính là ánh mắt vừa chuyển, lại làm cho Diệp Bạch đột nhiên giật mình.
Mật thất kỳ thật không lớn, cũng không có cái gì kinh thế hãi tục, chỉ là có một khối bài vị.
Một khối bài vị vừa mới bị Văn Nhân Quân dùng huyết thư thượng tự(*), tên là ‘Diệp Bạch’.
(*) dùng máu khắc chữ
Bài vị rốt cuộc là vì ai chuẩn bị, tựa hồ không cần nhiều lời.
Liền như vậy đứng nhìn một hồi lâu, Diệp Bạch mới mở miệng, khẩu khí hiếm thấy hơn vài phần kỳ quái: “Vì cái gì?”
Vì cái gì chuẩn bị bài vị? Vì cái gì là từ ngươi — chuẩn bị bài vị?
Cho dù là thiên tài, Văn Nhân Quân cũng không có khả năng nghe hiểu được Diệp Bạch tiếng lòng, cho nên hắn chỉ nói: “Ngươi không phải vẫn muốn biết ta vì cái gì không đáp ứng Diệp Bạch thỉnh chiến sao? Ta hiện tại nói cho ngươi.”
Thản nhiên nói xong, Văn Nhân Quân không hề nhìn bài vị, mà chỉ tiến đến ngồi trên ghế đá bên trái Diệp Bạch.
Diệp Bạch nhìn về phía Văn Nhân Quân.
Vài năm trước kia ngẫu nhiên gặp mặt, vẫn ghi khắc thật sâu trong đầu hắn.
Mà vài năm sau gặp lại, Diệp Bạch cũng không tìm được dấu vết thời gian trôi qua — vẫn là trước sau như một đạm mạc mà uy nghiêm.
Chỉ là lúc này, trên khuôn mặt thủy chung tồn tại đạm mạc của đối phương, tựa như lại có chút mỏi mệt không dễ phát hiện.
Không nhìn đến Diệp Bạch, Văn Nhân Quân hơi thu liễm tầm mắt, mới mở miệng: “Hắn là một anh hùng.”
Hắn…… Diệp Bạch?
Diệp Bạch là một anh hùng?
Diệp Bạch tựa hồ nghe thấy một trò cười.
Nhưng hắn không cười, chỉ là ngửa đầu nghĩ nghĩ, một lát nói: “Chỉ có người gọi Diệp Bạch là con cẩu của Thiên Hạ cung.”
Văn Nhân Quân giống như nở nụ cười, không phải cười lạnh cũng không mang trào phúng, chỉ có bình tĩnh: “Không phải Diệp Bạch giết bao nhiêu người.
Mà là hắn mỗi một lần khiêu chiến, đều là thương tích đầy mình — hắn mỗi một lần, đều chỉ khiêu chiến cường giả, cường giả so với chính mình càng mạnh hơn.”
Diệp Bạch không nghĩ điều này có cái gì kỳ quái – trận chiến nhất định sẽ thắng, có cái gì cần thiết? Vì thế, hắn hơi nghiêng đầu, lại nhìn về phía bài vị huyết tự kia: “Bởi vì như vậy, cho nên là anh hùng?”
Văn Nhân Quân tiếp tục nói: “Ngươi có biết Diệp Bạch vì Thiên Hạ cung giết người sáu năm, danh tiếng to lớn hàng đầu.
Nhưng đa số đều không biết, sáu năm qua, Diệp Bạch ở trong Thiên Hạ cung, không chỉ địa vị không có chút thay đổi, thậm chí còn không có dùng dù chỉ một chút thế lực của Thiên Hạ cung làm việc riêng…… Ngươi có lẽ cũng không biết, Diệp Bạch sẽ vì một tiểu tư chỉ hầu hạ hắn một đoạn thời gian bị vô cớ nhục nhã ấu đả, cái gì cũng chưa nói, liền một người một kiếm, chỉ đích danh khiêu chiến cái người thế lực không nhỏ, lại là nhất đẳng cao thủ kia.”
Diệp Bạch tìm tòi trong trí nhớ nửa ngày, sau một lúc lâu mới tìm được một đoạn ngắn này — chuyện này ở cuộc đời của hắn kỳ thật cũng không thật sự tính là một sự kiện, sở dĩ còn có thể nhớ rõ, chẳng qua là vì lúc hắn khiêu chiến người kia, trùng hợp ngộ ra một chiêu kiếm pháp, bởi vậy mới có thể nhớ tương đối rõ ràng.
Tiếp theo đó tiểu tư kia rốt cuộc thế nào, Diệp Bạch không biết, cũng chưa từng có ý muốn biết.
Văn Nhân Quân nhìn bài vị Diệp Bạch, lại như chưa từng nhìn bài vị Diệp Bạch.
Hắn như trước tự thuật, thanh âm thản nhiên, mang theo một tia ngơ ngẩn Diệp Bạch không nhận ra: “Diệp Bạch là một anh hùng trung với chính mình, hắn có thể sống được tốt lắm, nhưng là……”
“Nhưng là, hắn gặp phải Tần Lâu Nguyệt.” Văn Nhân Quân chậm rãi nói, hắn nhớ tới một việc.
Một việc thật lâu, thật lâu trước kia.
Một chuyện mà hắn mỗi lần nhớ lại, liền thấy ngực co rút đau đớn một lần.
Văn Nhân Quân ánh mắt chuyển thâm, hắn tiếp tục nói: “Tần Lâu Nguyệt tâm cơ đủ sâu, thủ đoạn cũng cao.
Thiên Hạ cung có thể tại sáu năm tốc độ như vậy quật khởi, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào Diệp Bạch khiêu chiến xung quanh — Diệp Bạch chỉ là một con cờ.
Chân chính làm cho Thiên Hạ cung quật khởi, là Tần Lâu Nguyệt mạnh vì gạo bạo vì tiền cùng Thiên Hạ cung tích lũy thâm hậu.
Nhưng là con cờ Diệp Bạch này quá sáng chói, làm cho người trong thiên hạ đều nghĩ Thiên Hạ cung là dựa vào Diệp Bạch, dựa vào chỉ là Diệp Bạch.”
“Tần Lâu Nguyệt là một kẻ kiêu hùng.
Hắn cho phép người khác so với hắn giỏi hơn, lại dung không được cấp dưới không chịu hắn khống chế so với hắn tốt hơn.” Văn Nhân Quân tựa hồ có chút mệt mỏi, nhưng hắn vẫn tiếp tục nói, “Sáu năm thời gian, Tần Lâu Nguyệt cấp Diệp Bạch cơ hội, phải làm không thiếu.
Cho dù sáu năm trôi qua, Diệp Bạch như trước không giữ bất luận vị trí nào của Thiên Hạ cung, như trước không động đến bất luận chút thế lực nào của Thiên Hạ cung…… Diệp Bạch như vậy, thanh danh lại không ngừng gia tăng như vậy, Tần Lâu Nguyệt như thế nào còn dung hạ?”
Nói xong lời cuối cùng, Văn Nhân Quân ngữ khí có chút thản nhiên trào phúng.
Trên mặt mỏi mệt đã không thể che lấp hiển lộ ra, hắn thân thủ nhẹ nhàng xoa nhẹ thái dương, rồi sau đó khàn khàn mở miệng:
“Hắn là một cái anh hùng, thế nhưng lão Thiên phá lệ ân sủng, làm cho hắn đụng phải Tần Lâu Nguyệt, cứ như để đè thấp đầu hắn, áp hắn khom lưng, buộc hắn khụy gối…… Này thật đúng là nhìn thấy mà giật mình.”
Thanh âm Văn Nhân Quân dần dần thấp: “Nhưng mà lại không được như thế.
Cứ như cố tình, hắn chung quy vẫn thẳng chân, ưỡn người, ngẩng cao đầu……”
“Vì thế……”
“Vì thế, hắn đã chết, thi cốt vô tồn.” Một câu cuối cùng, là Diệp Bạch nói, nói được thực bình tĩnh.
Văn Nhân Quân không nói gì.
Mà Diệp Bạch, nhìn bài vị cùng chủ nhân giống nhau cô linh, chậm rãi nói: “Diệp Bạch không phải anh hùng, hắn chỉ là một kiếm khách.”
Văn Nhân Quân vẫn không nói gì.
Một lát, hắn thở dài một tiếng: “Được rồi, Tầm nhi, ngươi trước ra ngoài đi.”
Tầm nhi…… Thân thể này kêu Văn Nhân Tầm? Lần thứ hai nghe xưng hô như vậy, Diệp Bạch nghĩ, rồi sau đó nói: “Vì cái gì không đáp ứng Diệp Bạch khiêu chiến?”
Vấn đề này, Văn Nhân Quân ngay từ đầu đã nói qua, nhưng Diệp Bạch lại vẫn là hỏi lại.
Văn Nhân Quân hơi nhăn mi, sau đó lại giãn ra, cái gì cũng không nói, chỉ là hơi hơi lắc đầu, nói: “Được rồi, ngươi trước ra ngoài đi.”
Diệp Bạch không có truy vấn, cũng không có lập tức đáp lời.
Thoáng buông xuống mi mắt một hồi, hắn lại ngẩng đầu, nói:
“Thúc thúc nhớ xử lý vết thương trên tay.”
Xưng hô đã lâu không nghe đột nhiên xuất hiện, Văn Nhân Quân theo bản năng nhìn về phía Diệp Bạch, lại chỉ thấy một đôi mắt thế nhưng thật bình tĩnh.
Mà Diệp Bạch ở đối diện, trong lúc Văn Nhân Quân nhất thời còn không có phản ứng, nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, ngữ khí như trước thập phần bình thản:
“Rất đẹp.
Đôi tay kia, rất đẹp.”.
Muốn ta nói a, Diệp Bạch này đúng là không biết trời cao đất rộng, sớm hay muộn gì cũng là một chữ tử — không phải hôm nay, cũng là ngày mai.”
“Không sai không sai, chính là như thế!” Tiểu tư kia liền cười lên, lập tức lại nhíu mày, “Bất quá nghe nói lần này Thiên Hạ cung tức giận, thề phải tra rõ……”
Tiểu tư bưng đồng bồn cười lạnh: “Tra rõ cái gì, trong chốn giang hồ hàng năm chết đi cả biển người, lúc nào lại thiếu người có danh tiếng? Người này chết cũng đã chết, ta xem cung chủ Thiên Hạ cung này bất quá là mượn việc này tạo thanh thế, một mặt mở rộng thế lực, một mặt đạt lấy cho mình hiền danh –”
Chữ ‘Danh’ kia còn chưa nói ra, một thanh âm cứng nhắc mà già nua liền vang lên: “Hiền cái gì? Tiểu Ngũ.”
Bị thanh âm đột nhiên đến hù nhảy dựng, đến khi Tiểu Ngũ bưng đồng bồn kia thấy rõ ràng người tới là ai, hắn vội vàng cúi người cười làm lành nói: “Nguyên lai là đại tổng quản, không biết đại tổng quản có cái gì phân phó?”
Người được gọi tổng quản kia thản nhiên quét Tiểu Ngũ một cái liếc mắt: “Tầm thiếu gia còn thức không?”
“Ách……” Tiểu Ngũ dừng lại một chút,“Tầm thiếu gia tựa hồ nhiễm chút phong hàn, còn đang, này, còn đang nghỉ ngơi……”
Thần sắc không biểu lộ hỉ nộ, đại tổng quản chỉ nói: “Yến hội này là thành chủ tự mình đề ra, đặc biệt bảo tất cả mọi người đều tới.”
Trên trán Tiểu Ngũ có chút mồ hôi: “Tiểu nhân đi, cái này, để gọi thiếu gia không lầm canh giờ!”
Nói xong, Tiểu Ngũ cũng không dám lại dừng bước, bưng đồng bồn rẽ trái hướng Tùng Đào uyển đi đến.
Tùng Đào uyển ở phía Tây Nam phủ thành chủ, cùng chủ viện giống nhau trước có hồ nước, tiếp đến là thảm cỏ trãi dài, có thể nói phong cảnh tuyệt đẹp.
Vào Tùng Đào uyển, Tiểu Ngũ quen thuộc bước đi, đến trước chủ ốc, trước không đi vào, mà lên tiếng nói: “Thiếu gia hảo –”
Trong phòng không có động tĩnh gì.
Đứng một hồi, phỏng chừng người đã muốn tỉnh, đợi hắn hẳn là không có sinh khí quá lớn khi rời giường, Tiểu Ngũ mới khinh thủ khinh cước bưng đồng bồn đẩy cửa, hướng nội thất đi đến:
“Thiếu gia, canh giờ cũng không sớm, ngài hảo rửa mặt rồi chuẩn bị, thành chủ hôm nay thế nhưng là tự mình –”
Thanh âm Tiểu Ngũ đang liên miên liền im bặt.
Hắn nhìn thấy một đôi mắt đen như mực.
Mà đôi mắt đen ấy đang phát một thứ ánh mắt……
— sắc bén như đao!
Trong lòng chợt hoảng sợ, tay bưng đồng bồn của Tiểu Ngũ không tự chủ được run lên, nước trong bồn nhất thời liền nổi lên từng đợt gợn sóng: “Tầm……?”
Còn không đợi Tiểu Ngũ đem hai từ thiếu gia nói ra, hắn liền nghe người ngồi ở mép giường kia mở miệng:
“Đây là đâu?”
Tiểu Ngũ nhất thời nghĩ đến chính mình không có nghe rõ.
Nhưng liền sau đó, hắn thấy tầm mắt vị thiếu gia phảng phất cùng bình thường có cái gì đó bất đồng đó rơi xuống trên ống tay áo mình, rồi sau đó liền nghe đối phương mở miệng:
“Bạch diệp thanh biên (*)…… Ngươi là người Phi Vân thành?”
(*) tay áo có hoa văn hình lá trắng viền xanh
Lần này Tiểu Ngũ nghe được nhưng thật rõ ràng, rõ ràng đến mức lập tức liền cười rộ lên sợ hãi: “Tầm thiếu gia, ngày lớn này, ngài đừng đùa tiểu nhân! Cái gì kêu người Phi Vân thành? Nơi này chỉ có Phi Vân thành, thành chủ vẫn là thúc thúc ngài a!”
Phi Vân thành……
“Thúc thúc?” Diệp Bạch bất giác thấp giọng tự hỏi.
Vừa mới từ hôn ám tỉnh lại, hắn vốn là theo phản xạ muốn tìm kiếm của mình, nhưng lại sờ vào khoảng không, hơn nữa sau đó liền thấy xung quanh bài trí không giống bình thường…… Nguyên lai, nơi này là phủ thành chủ Phi Vân thành?
Mà hắn…… Thân thể này, là cháu Văn Nhân Quân?
Diệp Bạch thoáng khép mắt.
Kinh ngạc ban đầu lúc tỉnh lại đều đã rút đi sau khi biết được thân phận thân thể này, lúc này làm cho Diệp Bạch ghi nhớ, chẳng qua là một kiếm trước khi mất đi thức, là một kiếm Tần Lâu Nguyệt tự mình đâm ra……
…… Một kiếm rất đẹp.
Diệp Bạch nghĩ như thế.
Bất luận là thời điểm xuất kiếm, góc độ xuất kiếm, thậm chí tốc độ xuất kiếm, đều hoàn mỹ làm cho người ta kinh diễm, cho dù hắn thật sự làm xong chuẩn bị chống lại…… Cho dù hắn làm xong chuẩn bị chống lại, hắn cũng không thể tiếp được.
Diệp Bạch bình tĩnh nghĩ.
Sau đó hắn lại nghĩ đến dự định từng có qua kia.
Trước một màn đó, đối phương chắc là không quan tâm đến hắn, chỉ là chuyện khiêu chiến Văn Nhân Quân này, tuy nói xuất phát từ người kia bày mưu đặt kế, nhưng cũng là ý tưởng của hắn, mặc dù đã vô pháp cùng đối phương đánh một trận, nhưng ít nhất cũng nhìn thấy phong thái đối phương……
Đứng ở một bên Tiểu Ngũ thấy Diệp Bạch đã lâu không nói lời nào, cho là đối phương vừa rồi là giận dỗi, lúc này liền thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Tầm thiếu gia, lúc này đã gần tới giờ Thìn, yến hội buổi tối là thành chủ tự mình phân phó, ngài như thế nào cũng không thể không đến dự a!”
Nhưng mà Diệp Bạch chủ ý đã định đối với lời Tiểu Ngũ cũng nửa điểm không để ý tới, chỉ nói thẳng: “Văn Nhân Quân ở nơi nào?”
Mặt Tiểu Ngũ lập tức thành khổ qua: “Thiếu gia, thành chủ là thúc thúc ngài……”
Diệp Bạch quét Tiểu Ngũ liếc mắt một cái.
Cái liếc mắt sắc bén đến không tưởng, nhưng Tiểu Ngũ không biết như thế nào, lại chỉ cảm thấy đáy lòng cọ cọ toát ra một cỗ hàn khí, nhất thời liền lắp bắp: “Ở…… Ở chủ viện.”
Diệp Bạch gật đầu: “Kiếm đâu?”
Còn không có theo mới hàn khí vừa rồi dâng lên bình tĩnh lại, Tiểu Ngũ ngây ngốc đi vào nhà, lại ngây ngốc đi ra, trên tay đã mang theo một trường kiếm quá mức xinh đẹp đi ra.
Nhìn kiếm biết chủ.
Diệp Bạch chỉ liếc nhìn kiếm trên tay Tiểu Ngũ một cái, liền không muốn để ý chủ nhân nguyên bản thân thể này.
Chỉ là lúc này lại làm thế nào cũng không có khả năng cầm lại kiếm của mình kiếm hoặc tìm thanh kiếm khác, Diệp Bạch khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng nắm lấy trường kiếm, sau đó liền đi ra ngoài.
Tiểu Ngũ vẫn là ngốc lăng, thẳng đến khi Diệp Bạch đã bước ra cửa phòng, hắn mới như từ trong mộng tỉnh lại liền vội vàng nói: “Chờ một chút, Tầm thiếu gia, hôm nay là thành chủ vì chúc mừng Diệp Bạch kia chết mà khai yến a! Đến lúc đó mọi người tới, ngài như thế nào cũng không thể vào lúc này làm mất mặt thành chủ, huống chi ngài không phải cũng chán ghét Diệp Bạch kia sao?!”
Diệp Bạch đã đi ra ngoài cước bộ dừng lại: “Văn Nhân Quân vì chúc mừng Diệp Bạch tử vong mà khai yến?”
Tiểu Ngũ vội vàng liên tục gật đầu, chỉ ngóng trông người trước mặt này thể diện so với thành chủ chân chính còn muốn lớn hơn có thể hồi tâm chuyển ý.
Diệp Bạch nhớ lại lần gặp mặt mấy năm trước đây rất xa kia, sau đó, hắn lãnh đạm mở miệng: “Văn Nhân Quân nhất thế anh hùng, lẽ nào lại như vậy!”
Nói xong, Diệp Bạch xoay người, không chút nào dừng lại rút kiếm rời đi.
Bị một câu đột ngột này khiến cho trợn mắt há hốc mồm, Tiểu Ngũ nhìn Diệp Bạch rời đi, trong đầu đều là âm điệu mới vừa rồi của Diệp Bạch, âm điệu mặc dù thật nhạt, lại nói một câu như trảm đinh tiệt thiết, nhất thời không thể phản ứng.
Văn Nhân Quân nhất thế anh hùng, nhất thế anh hùng…… Lẽ nào lại như vậy?
Tiểu Ngũ ngây ngốc nghĩ, nửa ngày mới hồi tưởng lại dường như cảm thấy nếu thành chủ tại thời điểm Diệp Bạch tử vong mà chúc mừng, quả thật có chút hẹp hòi…… Chỉ là nếu yến hội lần này không phải vì Diệp Bạch tử vong mà mở, vậy thì là vì cái gì? Mà Tầm thiếu gia theo hơn một năm trước thái độ đối thành chủ càng ngày càng phát ra ác liệt, lại vì cái gì có thể……
Trảm đinh tiệt thiết nói ra câu nói kia?
Bên ngoài Tùng Đào uyển, là một cảnh hân hoan ầm ĩ.
Đối hạ nhân dọc theo đường đi không ngừng hướng chính mình hành lễ làm như không thấy, Diệp Bạch chỉ thẳng hướng đến chủ viện mình hỏi đi đến, không có nửa điểm chần chờ.
Tùng Đào uyển cách chủ viện cũng không xa, chỉ đại khái gần khoảng cách trăm bước, Diệp Bạch liền đi tới bên ngoài chủ viện.
Bên ngoài chủ viện, hai thị vệ cầm kiếm đứng trang nghiêm thủ hộ.
Một thị vệ trong đó thấy Diệp Bạch đi tới, liền tiến lên một bước ấn kiếm hành lễ: “Tham kiến Tầm thiếu gia.”
“Tránh ra.” Diệp Bạch bình tĩnh mở miệng, nhưng không ngừng bộ.
Một thị vệ khác mắt thấy tình cảnh này, thần sắc nghiêm trang, đồng dạng tiến lên một bước, cùng thị vệ phía trước kia cùng nhau dùng thân thể ngăn chặn cửa viện: “Tầm thiếu gia thứ lỗi, đây là chủ viện phủ thành chủ, không phải ai cũng có thể tiến vào!”
Diệp Bạch ngừng cước bộ.
Tình cảnh này nếu là đổi thành lúc trước, hắn tự nhiên là nửa điểm cũng không sợ …… Chính là hiện tại không phải trước đây, cho nên Diệp Bạch không thể không suy nghĩ một chút, nếu hắn ở trong này phát sinh xung đột, liệu còn có thể tái kiến Văn Nhân Quân hay không, tiến tới đạt thành nguyện vọng của chính mình.
Trầm mặc chốc lát, chỉ một lúc, Diệp Bạch liền mở miệng: “Thông báo một tiếng, ta muốn gặp Văn Nhân Quân.”
Hai thị vệ lập tức chau mày.
Thị vệ bước ra trước khiêu mi định nói gì, lại bị thị vệ còn lại ngăn cản.
Chỉ thấy hắn thêm cái thi lễ, hữu lễ mà cứng nhắc nói: “Tầm thiếu gia, yến hội lập tức bắt đầu, thành chủ đang ở bên trong chuẩn bị, ngài có thể ở đây chờ một lúc.”
Lời này ngụ ý là không cho Diệp Bạch đi vào.
Diệp Bạch tin tưởng chính mình nghe được hiểu được, cho nên tay hắn ấn lên chuôi thanh trường kiếm xinh đẹp kia: “Tránh ra.”
Thị vệ vừa nói chuyện trên mặt liền hiện lên một tia ngạc nhiên.
Nhưng ngạc nhiên thì ngạc nhiên, hắn như trước vững vàng đứng trước mặt Diệp Bạch: “Tầm thiếu gia, thành chủ –”
Ngón tay Diệp Bạch đặt trên chuôi kiếm vừa động, sau đó —
“Là Tầm nhi sao? Cho hắn tiến vào.”
Thanh âm bình tĩnh từ trong viện truyền đến, phân không được phương hướng, lại rõ ràng giống như là vang lên bên tai.
Ếch ngồi đáy giếng, có thể thấy được ít.
Mặc dù thay đổi thân thể, Diệp Bạch kinh nghiệm đều không có mất đi, cũng bởi vậy nên tuy chỉ nghe xong một câu này, nhưng vẫn là có thể xác định — xác định nếu chỉ luận công lực, chính mình cùng đối phương kém lại không phải là ít.
Diệp Bạch ánh mắt lóe lóe, sau đó đem tay trên chuôi kiếm rút về.
Mà hai thị vệ được phân phó, mặc dù không muốn, lại vẫn là cung kính tránh đường.
Chủ viện cực lớn, nhưng cũng thật vắng vẻ.
Một đường đều không thấy người, Diệp Bạch dựa vào kinh nghiệm cùng trực giác, đi thẳng tới thư phòng chủ viện.
Trong thư phòng không ai.
Lại có thể nghe thanh âm Văn Nhân Quân tại một khắc Diệp Bạch vừa mới bước vào thư phòng vang lên:
“Đồng đăng cạnh giá sách, xoay trái ba lần phải bốn lần.”
Diệp Bạch làm theo.
Giá sách bên trái đồng đăng vô thanh vô tức trượt mở ra.
Thần sắc bất động mảy may, cầm kiếm, Diệp Bạch xoay người liền tiến vào mật đạo tối đen sâu kín kia, không chút trì hoãn.
Mật đạo tối đen dẫn xuống dưới, cũng không quá dài, phỏng chừng chỉ đi rồi hai mươi bước, Diệp Bạch liền thấy ánh sáng — là từ trong mật thất truyền ra.
Diệp Bạch đi vào mật thất.
Trong phòng có một nam tử cao lớn đang đứng.
Nam tử đưa lưng về phía Diệp Bạch, tóc dài đen bóng bị ngọc quan chỉnh tề buộc chặt, y phục nguyệt sắc không có trang sức dư thừa, nhưng mặc ở trên người nam tử, lại hiển lộ ra tôn quý — là một nam tử có thể khiến người ta đã gặp qua là không quên được.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Là Văn Nhân Quân.
Tầm mắt Diệp Bạch dừng lại trên hai tay chắp sau lưng của Văn Nhân Quân.
Đó là một đôi tay đặc biệt xinh đẹp, màu da ngọc bạch, mười ngón thon dài, ngón tay cùng lòng bàn tay còn có chút vết chai trắng bạc — là một đôi tay cầm kiếm đặc biệt xinh đẹp.
Chỉ là trên ngón trỏ có vết thương, vẫn còn vương chút máu.
Có chút không được hoàn mỹ.
Diệp Bạch không cao hứng nghĩ, tầm mắt lại lưu luyến trên tay đối phương một hồi, mới liếc mắt nhìn một vòng mật thất.
Nhưng chính là ánh mắt vừa chuyển, lại làm cho Diệp Bạch đột nhiên giật mình.
Mật thất kỳ thật không lớn, cũng không có cái gì kinh thế hãi tục, chỉ là có một khối bài vị.
Một khối bài vị vừa mới bị Văn Nhân Quân dùng huyết thư thượng tự(*), tên là ‘Diệp Bạch’.
(*) dùng máu khắc chữ
Bài vị rốt cuộc là vì ai chuẩn bị, tựa hồ không cần nhiều lời.
Liền như vậy đứng nhìn một hồi lâu, Diệp Bạch mới mở miệng, khẩu khí hiếm thấy hơn vài phần kỳ quái: “Vì cái gì?”
Vì cái gì chuẩn bị bài vị? Vì cái gì là từ ngươi — chuẩn bị bài vị?
Cho dù là thiên tài, Văn Nhân Quân cũng không có khả năng nghe hiểu được Diệp Bạch tiếng lòng, cho nên hắn chỉ nói: “Ngươi không phải vẫn muốn biết ta vì cái gì không đáp ứng Diệp Bạch thỉnh chiến sao? Ta hiện tại nói cho ngươi.”
Thản nhiên nói xong, Văn Nhân Quân không hề nhìn bài vị, mà chỉ tiến đến ngồi trên ghế đá bên trái Diệp Bạch.
Diệp Bạch nhìn về phía Văn Nhân Quân.
Vài năm trước kia ngẫu nhiên gặp mặt, vẫn ghi khắc thật sâu trong đầu hắn.
Mà vài năm sau gặp lại, Diệp Bạch cũng không tìm được dấu vết thời gian trôi qua — vẫn là trước sau như một đạm mạc mà uy nghiêm.
Chỉ là lúc này, trên khuôn mặt thủy chung tồn tại đạm mạc của đối phương, tựa như lại có chút mỏi mệt không dễ phát hiện.
Không nhìn đến Diệp Bạch, Văn Nhân Quân hơi thu liễm tầm mắt, mới mở miệng: “Hắn là một anh hùng.”
Hắn…… Diệp Bạch?
Diệp Bạch là một anh hùng?
Diệp Bạch tựa hồ nghe thấy một trò cười.
Nhưng hắn không cười, chỉ là ngửa đầu nghĩ nghĩ, một lát nói: “Chỉ có người gọi Diệp Bạch là con cẩu của Thiên Hạ cung.”
Văn Nhân Quân giống như nở nụ cười, không phải cười lạnh cũng không mang trào phúng, chỉ có bình tĩnh: “Không phải Diệp Bạch giết bao nhiêu người.
Mà là hắn mỗi một lần khiêu chiến, đều là thương tích đầy mình — hắn mỗi một lần, đều chỉ khiêu chiến cường giả, cường giả so với chính mình càng mạnh hơn.”
Diệp Bạch không nghĩ điều này có cái gì kỳ quái – trận chiến nhất định sẽ thắng, có cái gì cần thiết? Vì thế, hắn hơi nghiêng đầu, lại nhìn về phía bài vị huyết tự kia: “Bởi vì như vậy, cho nên là anh hùng?”
Văn Nhân Quân tiếp tục nói: “Ngươi có biết Diệp Bạch vì Thiên Hạ cung giết người sáu năm, danh tiếng to lớn hàng đầu.
Nhưng đa số đều không biết, sáu năm qua, Diệp Bạch ở trong Thiên Hạ cung, không chỉ địa vị không có chút thay đổi, thậm chí còn không có dùng dù chỉ một chút thế lực của Thiên Hạ cung làm việc riêng…… Ngươi có lẽ cũng không biết, Diệp Bạch sẽ vì một tiểu tư chỉ hầu hạ hắn một đoạn thời gian bị vô cớ nhục nhã ấu đả, cái gì cũng chưa nói, liền một người một kiếm, chỉ đích danh khiêu chiến cái người thế lực không nhỏ, lại là nhất đẳng cao thủ kia.”
Diệp Bạch tìm tòi trong trí nhớ nửa ngày, sau một lúc lâu mới tìm được một đoạn ngắn này — chuyện này ở cuộc đời của hắn kỳ thật cũng không thật sự tính là một sự kiện, sở dĩ còn có thể nhớ rõ, chẳng qua là vì lúc hắn khiêu chiến người kia, trùng hợp ngộ ra một chiêu kiếm pháp, bởi vậy mới có thể nhớ tương đối rõ ràng.
Tiếp theo đó tiểu tư kia rốt cuộc thế nào, Diệp Bạch không biết, cũng chưa từng có ý muốn biết.
Văn Nhân Quân nhìn bài vị Diệp Bạch, lại như chưa từng nhìn bài vị Diệp Bạch.
Hắn như trước tự thuật, thanh âm thản nhiên, mang theo một tia ngơ ngẩn Diệp Bạch không nhận ra: “Diệp Bạch là một anh hùng trung với chính mình, hắn có thể sống được tốt lắm, nhưng là……”
“Nhưng là, hắn gặp phải Tần Lâu Nguyệt.” Văn Nhân Quân chậm rãi nói, hắn nhớ tới một việc.
Một việc thật lâu, thật lâu trước kia.
Một chuyện mà hắn mỗi lần nhớ lại, liền thấy ngực co rút đau đớn một lần.
Văn Nhân Quân ánh mắt chuyển thâm, hắn tiếp tục nói: “Tần Lâu Nguyệt tâm cơ đủ sâu, thủ đoạn cũng cao.
Thiên Hạ cung có thể tại sáu năm tốc độ như vậy quật khởi, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào Diệp Bạch khiêu chiến xung quanh — Diệp Bạch chỉ là một con cờ.
Chân chính làm cho Thiên Hạ cung quật khởi, là Tần Lâu Nguyệt mạnh vì gạo bạo vì tiền cùng Thiên Hạ cung tích lũy thâm hậu.
Nhưng là con cờ Diệp Bạch này quá sáng chói, làm cho người trong thiên hạ đều nghĩ Thiên Hạ cung là dựa vào Diệp Bạch, dựa vào chỉ là Diệp Bạch.”
“Tần Lâu Nguyệt là một kẻ kiêu hùng.
Hắn cho phép người khác so với hắn giỏi hơn, lại dung không được cấp dưới không chịu hắn khống chế so với hắn tốt hơn.” Văn Nhân Quân tựa hồ có chút mệt mỏi, nhưng hắn vẫn tiếp tục nói, “Sáu năm thời gian, Tần Lâu Nguyệt cấp Diệp Bạch cơ hội, phải làm không thiếu.
Cho dù sáu năm trôi qua, Diệp Bạch như trước không giữ bất luận vị trí nào của Thiên Hạ cung, như trước không động đến bất luận chút thế lực nào của Thiên Hạ cung…… Diệp Bạch như vậy, thanh danh lại không ngừng gia tăng như vậy, Tần Lâu Nguyệt như thế nào còn dung hạ?”
Nói xong lời cuối cùng, Văn Nhân Quân ngữ khí có chút thản nhiên trào phúng.
Trên mặt mỏi mệt đã không thể che lấp hiển lộ ra, hắn thân thủ nhẹ nhàng xoa nhẹ thái dương, rồi sau đó khàn khàn mở miệng:
“Hắn là một cái anh hùng, thế nhưng lão Thiên phá lệ ân sủng, làm cho hắn đụng phải Tần Lâu Nguyệt, cứ như để đè thấp đầu hắn, áp hắn khom lưng, buộc hắn khụy gối…… Này thật đúng là nhìn thấy mà giật mình.”
Thanh âm Văn Nhân Quân dần dần thấp: “Nhưng mà lại không được như thế.
Cứ như cố tình, hắn chung quy vẫn thẳng chân, ưỡn người, ngẩng cao đầu……”
“Vì thế……”
“Vì thế, hắn đã chết, thi cốt vô tồn.” Một câu cuối cùng, là Diệp Bạch nói, nói được thực bình tĩnh.
Văn Nhân Quân không nói gì.
Mà Diệp Bạch, nhìn bài vị cùng chủ nhân giống nhau cô linh, chậm rãi nói: “Diệp Bạch không phải anh hùng, hắn chỉ là một kiếm khách.”
Văn Nhân Quân vẫn không nói gì.
Một lát, hắn thở dài một tiếng: “Được rồi, Tầm nhi, ngươi trước ra ngoài đi.”
Tầm nhi…… Thân thể này kêu Văn Nhân Tầm? Lần thứ hai nghe xưng hô như vậy, Diệp Bạch nghĩ, rồi sau đó nói: “Vì cái gì không đáp ứng Diệp Bạch khiêu chiến?”
Vấn đề này, Văn Nhân Quân ngay từ đầu đã nói qua, nhưng Diệp Bạch lại vẫn là hỏi lại.
Văn Nhân Quân hơi nhăn mi, sau đó lại giãn ra, cái gì cũng không nói, chỉ là hơi hơi lắc đầu, nói: “Được rồi, ngươi trước ra ngoài đi.”
Diệp Bạch không có truy vấn, cũng không có lập tức đáp lời.
Thoáng buông xuống mi mắt một hồi, hắn lại ngẩng đầu, nói:
“Thúc thúc nhớ xử lý vết thương trên tay.”
Xưng hô đã lâu không nghe đột nhiên xuất hiện, Văn Nhân Quân theo bản năng nhìn về phía Diệp Bạch, lại chỉ thấy một đôi mắt thế nhưng thật bình tĩnh.
Mà Diệp Bạch ở đối diện, trong lúc Văn Nhân Quân nhất thời còn không có phản ứng, nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, ngữ khí như trước thập phần bình thản:
“Rất đẹp.
Đôi tay kia, rất đẹp.”.