Ngày hai mươi tháng Tám, đoàn người Lý Sở chính thức lên đường về Dương Thành, có người bảo Tiểu Thất đang mang thai không nên đi xe, cũng có người nhủ dọc đường đi tốt nhất nên đưa theo nhiều người hầu, vậy là mỗi ngày xe ngựa chỉ đi nửa buổi, số người hầu theo về Dương Thành cũng nhiều lên gấp đôi.
Người Hạm Đảm viện vẫn ở Hạm Đảm viện, dù lấy cớ gì cũng không địch được lý do thủ hiếu.
Khi về tới Dương Thành thì đã cuối Thu, Lý Sở đích thân đi mời Lưu thái y đến phủ bắt mạch cho Tiểu Thất, ông cụ bắt mạch xong rồi đi thẳng tới tiền viện, chỉ nói với Lý Sở hai chữ: chúc mừng.
Ngày thứ ba về nhà, Ngô Gia Ấn đem hai xe quà tặng đến phủ, nói là từ Du Châu đưa tới. Biết Tiểu Thất đã có thai lại còn được phù chính, Ngô lão thái thái rất vui, chuẩn bị liền hai xe quà đưa đến Dương Thành, đích thân Ngô Gia Ấn mang tới, lấy làm trịnh trọng.
Lúc quay về, Ngô Gia Ấn còn xin Tiểu Thất hai lão bộc già, nói bọn họ tuổi đã cao, không được trọng dụng, nàng giữ lại cũng không có ích.
“Phu nhân, đây là khế ruộng đất bà Hạ nhờ giao cho phu nhân trước khi đi.” Hồng Phất đặt chiếc hộp gỗ hồng sắc lên bàn.
Tiểu Thất nhìn chiếc hộp, ăn cơm chúa phải múa tối ngày, đây cũng đều là trách nhiệm, “Lát nữa em đem vào kho cất đi, rồi soạn sửa lại đồ đạc đem từ Tần Xuyên về, đợi ta kiểm tr.a rồi mang tới Đồng Lý.” Đã nhận nhiều quà như vậy thì cũng phải đáp lại, “Còn phần của lão thái thái, nhớ bỏ thêm mấy gói đồ ở Tây Sương.” Đó là đồ thêu nàng làm cho bà ấy trong lúc rảnh rỗi.
“Hồi sửa soạn ở Tần Xuyên, mọi người đã chuẩn bị y lời phu nhân dặn rồi ạ, giờ chỉ cần tháo rương thôi.” Hồng Phất lấy gối đệm ra sau lưng Tiểu Thất, nhìn cái bụng ngày một lớn của nàng, nói, “Chuyện bên ngoài cứ từ từ hẵng giải quyết, bây giờ vì cái thai trong bụng, người cứ nghỉ ngơi thả lỏng đi, cũng đến lúc cần lựa ra nha đầu bà tử rồi.”
Tiểu Thất ngẩng đầu, “Em và Thanh Liên với Mai Hương, trong ba người phải đi một người. Em thì không được, hiện giờ ta không thể thiếu em, Thanh Liên tính tùy hứng, ta không yên tâm, Mai Hương là ổn nhất, mỗi tội còn nhỏ quá.”
“Phu nhân thấy Phương Bích, Phương Dao thì sao?” Hai nha đầu này đem từ kinh thành đến, không có quan hệ với Ngô gia và Tần Xuyên, được Vương ma ma mua từ nhỏ, siêng năng chăm làm, trông cũng sạch sẽ, bình thường các nàng thường quét dọn thêu thùa trong viện, sống rất yên phận.
“Hai người này không tệ, lại thêm Mai Hương thì ta cũng yên tâm. Em nhớ chú ý tới hai người họ, nhớ dạy thêm về quy củ trong phòng. Ngoài ra các bà tử và nhũ mẫu kia, em cũng để mắt giúp ta.” Tính cách là điều rất quan trọng trong điều kiện tiên quyết đảm bảo lòng trung thành của những người xung quanh đứa trẻ.
“Đó giờ vẫn để ý ạ.” Nàng ta vẫn luôn âm thâm quan sát từ trước khi phu nhân mang thai.
“Đúng rồi, không phả em nói Văn Tú và Khê Liên cho người gửi thiệp, bảo hôm nay lại phủ sao? Cho người ra trước nhìn xem, nếu các nàng đã đến thì đón vào từ cửa nách phía Đông, cửa Tây nhiều thị vệ gã hầu qua lại, không tiện.” Dù gì bọn họ vẫn là cô nương chưa xuất giá.
Hồng Phất đáp, đang định đi ra thì nghe thấy tiếng động trong sân, sau đó rèm được vén lên, một mùi hương thoảng qua, theo sau là tiếng thiếu nữ cười nói.
“Cuối cùng tỷ cũng về rồi.” Người đầu tiên bước vào là Vạn Văn Tú, mặc áo khoác dài màu xanh thêu hoa, váy trong màu xanh lơ, choàng dải lụa trắng thêu chỉ kim tuyến, thân hình nẩy nở hơn nhiều, đã ra dáng vẻ của một đại cô nương rồi.
Theo đằng sau Mã Khê Liên, dáng người cao ráo, mặc váy trên vàng dưới trắng, khoác áo choàng lụa trắng thêu hình bông cúc, nét mặt cũng bớt đôi phần ngây ngô.
Hai cô gái tính thân thiết kéo tay Tiểu Thất, nhưng vừa thấy phần bụng hơi nhô lên của nàng thì má thoắt đỏ, không dám đưa tay.
“Đã mấy tháng không gặp, chưa gì đã xa cách với ta rồi sao?” Tiểu Thất tiến tới kéo tay hai người, ngồi xuống trước bàn.
“Bởi thấy tỷ nay quý như vàng, không dám đụng lung tung đó.” Văn Tú thân với Tiểu Thất nhất, nói chuyện chẳng kiêng dè.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Quý cái gì mà quý, ta lại thấy mình không khác gì ngồi ngục, muốn đến tìm các muội, nhưng đang để tang nên không dám lại phủ.” Nàng sai Hồng Phất dâng trà.
Hai cô gái đứng dậy, cởi lụa choàng và áo ngoài giao cho nha đầu rồi ngồi vào bàn.
“Ta rời Dương Thành đã lâu, mau kể ta nghe dạo này có chuyện gì mới lạ không.” Tiểu Thất lấy cho mỗi người một cốc trà.
Hồng Phất vừa dâng trà vừa cười nói, “Tin lớn nhất ắt là hôn sự của hai vị cô nương đây rồi.”
Hai cô gái nghe thế thì lại xấu hổ đỏ mặt, Văn Tú giả vờ véo Hồng Phất, “Dám nói lung tung này, để đấy ta bảo phu nhân các ngươi tìm chồng cho ngươi.”
Tiểu Thất và Mã Khê Liên bật cười.
Tiểu Thất đã sớm biết về hôn sự của Văn Tú, trước khi đến Tần Xuyên có nghe Vạn phu nhân nhắc tới, con rể là Đô úy mới được nội phủ điều đến, nhà là thế gia võ tướng, vừa sang tuổi hai mươi. Trong tiệc tiễn biệt lần trước, Vạn phu nhân còn kéo Tiểu Thất lại xem, vóc người cao to, diện mạo chính trực, nhưng điều khiến Tiểu Thất ngạc nhiên hơn cả là cứ tưởng Vạn phu nhân muốn gả con gái vào phủ Hầu tước, chẳng ngờ đến cuối lại tìm võ tướng.
Còn hôn sự của Mã Khê Liên thì Tiểu Thất không rõ, chỉ biết hình như là người nhà ngoại của Mã phu nhân, cụ thể thế nào thì mù tịt. Nhưng đang trước mặt người ta, nàng cũng chẳng tiện hỏi nhiều.
Ba người cười đùa một hồi, chuyện trò tình hình dạo này rồi hàn huyên đến chuyện chia nhà ở Tang phủ.
Vợ kế của Tang Tịch là họ hàng xa của Vạn phu nhân, vì vậy Văn Tú cũng biết được nhiều chuyện hơn người ngoài, không rõ có phải do sắp xuất giá hay không mà bản lĩnh nhiều chuyện của nha đầu này cũng tăng lên.
“Cái nhà đó hả, ngoài nhìn thì thanh liêm chính trực, nhưng bên trong mục nát cả rồi. Cũng may bà chị họ nhà muội biết ý, vừa vào cửa đã bảo muốn bồi dưỡng tình cảm với hai đứa bé, định ở riêng một thời gian. Tiền của anh rể chia làm hai nửa, một nửa đưa cho trong phủ, một nửa đưa cho bà chị họ, ăn mặc chi tiêu của hai đứa nhỏ đều do tỷ ấy xử lý. Ngày trước người nhà đó toàn than bổng lộc của anh rể ít, không nuôi nuổi cả nhà, nhưng nay chị họ nhà muội chỉ lấy một nửa mà đã vỗ béo hai đứa, trông cũng gọn gàng hơn hẳn, bọn họ mất mặt, quay sang đổ thừa biểu anh rể giấu tiền, không quan tâm anh em mẹ ruột, chỉ biết đưa tiền cho vợ. Làm ầm ở nhà chưa đủ, còn muốn viết đơn kiện để quan phủ xử anh rể tội bất hiếu. Anh rể là tướng quân, muốn kiện cáo thì cũng phải đến nha môn trong quân, nhưng phủ quan không nhận, bảo bọn họ tới trong quân mà kiện. Rồi kịch càng hay, bọn họ kêu quan lại bênh nhau, đòi đến tỉnh phủ cáo trạng. Quan phủ sợ gây chuyện, cho người lén tìm anh rể, bảo huynh ấy lo quản người trong nhà, huynh ấy đành xin nghỉ về nhà. Dày vo lên xuống cho đã, cuối cùng anh rể đồng ý thêm cho bọn họ mười lượng mỗi tháng, thế mà còn chưa đủ, bọn họ nhất quyết bảo người một nhà không thể chia tiền hai nơi. Anh rể nổi tam bành, quyết định chia nhà, hai anh em ở riêng, lão thái thái do phòng lớn nuôi. Kết quả lão nhị kia nói nhà có thể chia, nhưng sản nghiệp trong nhà phải để lại cho bọn họ, vì năm xưa anh rể đã thay vị trí của lão thái gia, coi như đã thừa kế gia sản. Anh rể không muốn, chị họ nhà muội mới khuyên, bảo cho thì cho, sau này vẫn còn có thể kiếm lại, không việc gì phải cãi nhau thêm, thế là, Tang phủ chia nhà.” Nghĩ đến đây, Văn Tú hé môi cười, “Hồi đầu phòng nhì còn muốn chiếm luôn nhà ở Dương Thành cơ, về sau mới biết đó là nhà bên trên cấp, không có khế ước, bất đắc dĩ phải chuyển ra, nhưng chưa được mấy hôm lại bắt đầu làm rộn lên, kêu không có đất ở, suốt ngày chạy tới ngoài đại bản doanh phía Tây gây gổ, ảnh hưởng xấu đến thể diện của anh rể, mà người bên trong cũng không tiện đuổi họ đi.”
Tiểu Thất nghe vậy, cảm thấy người em của Tang Tịch đúng là cực phẩm, đồng thời cũng thấy Tiểu Phùng thị kia thật thông minh, khuyên chồng không cần tranh gia sản, như thế có thể đẩy phẩm hạnh của Tang Tịch lên cao, dù ra sao thì người ngoài cũng sẽ cho rằng là phòng nhì không phải.
Xem ra lần này làm mai đúng rồi, Tiểu Phùng thị kia ắt là chủ mẫu tốt biết quán xuyến nhà cửa, “Chị họ của muội và Tang đô úy có khỏe không?”
Văn Tú gật đầu, “Chị họ muội nuôi hai đứa tốt lắm, đứa lớn được đưa đến nhà ta muội học phép tắc nghi lễ chung với Ngọc Tú, còn đứa nhỏ vừa mới đến trường học mấy ngày trước. Anh rể cũng chẳng ngốc, dĩ nhiên biết điểm tốt của tỷ ấy, nay đã giao chuyện trong nhà cho tỷ ấy lo liệu.” Chuyện này có ảnh hưởng rất lớn với Văn Tú, ngày thường hay thấy mẫu thân và Tiểu Thất bận rộn chuyện hậu viện, có cảm giác bọn họ già cả, làm gì cũng vô nghĩa, nhưng thông qua người chị họ này, nàng đã cảm nhận sâu sắc tính cần thiết của năng lực quản nhà.
Nhìn dáng vẻ hăm hở của tiểu nha đầu, Tiểu Thất nhủ bụng, cuối cùng cũng đã trưởng thành, “Sắp đến ngày cưới của muội rồi, hồi môn chuẩn bị đến đâu rồi?”
Nghe nhắc đến hôn sự của mình, Văn Tú lại đỏ mặt, nhưng cũng chẳng kiểu cách lâu, đoạn điềm đạm đáp: “Không phải đang muốn nhờ tỷ chọn giúp hình thêu đây sao.”
Tiểu Thất thở dài, “Ta còn bảo sao hai đứa lại có lòng tốt đến thăm mình, thì ra là có mục đích.”
Mã Khê Liên cũng cúi đầu, hai nha đầu ra vẻ xấu hổ.
Tiểu Thất chọc hai người vài câu rồi bảo Hồng Phất đi lấy mẫu thêu trong rương tới, ba người bàn bạc nửa ngày, dùng trang phục gì vải vóc thế nào, tơ lụa gì, hình vẽ ra sao, trước khi ra về còn tặng hai người một thớ lụa đỏ.
Không lâu sau khi hai cô gái rời đi, tiền viện đến báo tin, bẩm tướng quân đã trở lại, đang nghị đàm với các phụ tá, tối nay sẽ ăn cơm tại hậu viện.
Ngày hôm sau khi mới về Dương Thành là hắn đến đại bản doanh ngay, tối qua nói có vài chuyện cần xử lý nên ở lại doanh trại, tới tận hôm nay mới thấy người.
Tiểu Thất cố ý bảo Thanh Liên làm món hắn thích ăn, lại pha một bình trà Môn Đông.
Vừa vào phòng, chuyện đầu tiên hắn làm là rót cho mình cốc trà, vừa uống vừa nói với nàng, ngày mai vợ chồng Tang Tịch sẽ đến nhà tạ ơn mai mối.
“Không phải đã cám ơn rồi sao?” Tiểu Thất ngạc nhiên, trước khi về Tần Xuyên, mọi người có tới Tang phủ uống rượu mừng, lúc đó hắn nói với Tang Tịch là không việc gì phải cảm tạ riêng, “Bây giờ hai người họ mới ở riêng, tiền bạc đã bị phòng nhì lấy hết, sắp tới còn đến hôn lễ của tiểu thư Vạn phủ và Mã phủ, tới lúc ấy còn phải tiêu một khoản lớn, tội gì chi tiền lúc này.”
“Muốn tới thì cứ để họ tới.” Hắn khước rồi, nhưng đối phương nằng nặc không chịu, hắn cũng thấy phiền, không muốn đưa đẩy thêm, “Để đấy trả lễ nhiều nhiều cho họ là được.”
“Cũng đành vậy thôi.” Nhận cốc trà trong tay hắn, đặt xuống bàn, “Sao? Tang Tịch vừa ý vị Tiểu Phùng phu nhân này chứ?” Nàng hỏi.
“Không rõ.” Hắn làm gì rảnh đến nỗi đi hỏi mấy chuyện này!
Tiểu Thất lắc đầu, người này đúng là tr nhạt.
Thấy nàng có vẻ thất vọng, hắn nhíu mày nghĩ ngợi, “Dạo này Tang Tịch làm việc khá thấu đáo.” Có lẽ phần nhờ hậu viện yên ổn?
“Nghe ý Văn Tú, Tiểu Phùng thị kia rất biết quản gia, mà đúng là hậu viện của Tang đô úy cũng thiếu một người như vậy. Tiếc là đệ đệ của y tệ quá, nghe nói còn đến cổng đại doanh làm loạn, giờ vẫn ở chỗ đó hả?” Hai ngày nay hắn ở đại doanh, chắc là có thấy.
“Đã đuổi đi rồi.” Hôm trước hắn vừa đến cổng đại bản doanh thì bị ông em trai của Tang Tịch chặn đường, nếu không nhờ vệ binh đến bẩm báo kịp thời, chắc chắn hắn sẽ sai Chu Thành kéo người xuống phạt nặng, chốn quân sự trọng địa lại dám lỗ mãng!
“Sao Tang đô úy lại có người em như vậy kia chứ.” Đúng là đồ vô lại.
“Tự hắn ta cũng quen rồi.” Nếu là hắn, đừng nói đại bảnh doanh, dám làm càn trong nhà hắn thử xem!
“Về sau thì sao? Không đến nữa hả?” Nàng hỏi.
Hắn bày ra vẻ mặt “đó là điều đương nhiên”.
Tiểu Thất bật cười, cảm thấy vẻ mặt này của hắn thật thú vị, “À phải rồi, ngài có quen cái người Trương Hán kia không?” Trương Hán là hôn phu của Văn Tú.
“Từng gặp mấy lần.” Cũng được coi là người trẻ tuổi tài cao trong nhà họ Trương.
“Mắt chọn rể của Vạn đại nhân độc đáo thật.” Nghe nói hôn sự của Văn Tú do chính Vạn Mạc quân chọn, tuy nhà họ Trương không phải thế gia đại tộc, song gia phong rất nghiêm, con cháu lại biết cầu tiến, có điều từ khi Trương lão tướng quân thoái ẩn, nhà họ Trương dần dà đi xuống, nhưng nói gì cũng là môn hộ có dòng dõi, Văn Tủ gả vào cũng coi như môn đăng hộ đối, lại có Vạn Mạc Quân chống lưng, hẳn cuộc sống về sau sẽ không quá khó khăn.
“Nếu luận ánh mắt thì ông ta còn kém xa người kia.” Lý Sở nói tiếp.
Dẫu không nói trực tiếp là ai, nhưng Tiểu Thất vẫn có thể đoán được “người kia” chính là Ngô lão thái thái.
Ngô lão thái thái tự chọn cháu rể cho hai cô cháu gái, là Mạc Trường Mạnh và Lý Sở, trong hội đàm Kỳ Tây vừa rồi Mạc Trường Mạnh đã có dịp tỏa sáng, Lý Sở cũng đại thắng Dương Thành, hai bên gần như ngang ngửa nhau.
“Ngài ấy, sao cứ xoắn chuyện đó mãi thế.” Nàng nhéo hắn.
Hắn thuận thế vòng tay qua eo ôm lấy nàng, xoa nhẹ vào bụng dưới, nói nhỏ: “Thằng bé này cũng không kém ai, sau này sẽ cưới về cô nương của nhà họ.” Coi như giúp hắn “trả đũa”.
“Ăn nói linh tinh, ai bảo ngài nó là trai, nhỡ là gái thì sao?” Tiểu Thất nói.
“Sinh ra sẽ biết thôi.” Lưu thái y từng phục vụ trong cung, lời ông ấy nói không đúng mười phần thì cũng chính xác tám phần, “Lần này Mạc gia sinh con trai, kiểu gì sau này cũng sẽ có con gái.”
“Không phải ngài nói hai nhà Lý, Mạc không thể kết thông gia à?” Sao giờ lại muốn cưới khuê nữ nhà họ Mạc?
“Nào phải việc gì cũng tuyệt đối, có lẽ đến đời tụi nó thì có thể kết thân chăng?” Hắn ôm eo nàng, áp tai vào bụng nàng, muốn nghe động tĩnh bên trong.
Bỗng lúc này Hồng Phất vén rèm đi vào, trông thấy cảnh ấy, lúng túng không biết nên vào hay lui.
Lý Sở chậm rãi ngồi dậy, buông bàn tay đặt bên hông Tiểu Thất ra, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Có chuyện gì?” Tiểu Thất ngồi vào trước bàn, hỏi Hồng Phất.
“Vạn phủ sai người đến đưa thiệp mời, nói ngày mai được nghỉ, khéo sao Trương gia tới đưa sính lễ, nên mời tướng quân và phu nhân lại phủ uống rượu.” Hồng Phất cung kính đáp.
Tiểu Thất nhìn người đang và cơm bên cạnh, “Mai cũng đúng lúc hết kỳ tang, ngài có đi không?” Chắc hẳn Vạn phu nhân muốn nở mày nử mặt trước thông gia nên mới mời hai người đến.
“Đi.” Vạn Mạc Quân đối xử với hắn khá tốt, nể mặt giúp ông cũng không sao.
Tiểu Thất gật đầu với Hồng Phất, Hồng Phất nhận lệnh lui xuống.