Khi Ly Diên tỉnh lại đã là chạng vạng tối của hai ngày sau, cách thời gian Vệ Giới vào Hàn Băng trì không nhiều không ít, vừa vặn hai ngày.
Thời gian vừa vặn như thế, ngay cả Ly Diên cũng cảm thấy kỳ diệu. Giống như mỗi lần chỉ cần trong lòng nàng có chuyện, thân thể của nàng sẽ phản ứng theo bản năng. Nhìn đi, nàng nghĩ đến thời gian Vệ Giới vào Hàn Băng trì, bây giờ tỉnh lại, thời gian vừa chuẩn, thậm chí còn trước thời hạn một canh giờ.
Nàng không ngạc nhiên khi lần nữa thấy trên người mình có vết bẩn. Nếu không phải nàng mặc áo ngủ màu trắng thì sẽ rất khó phát hiện mấy vết bẩn trên làn da ngăm đen của nàng. Những vết bẩn này hình như bài tiết ra ngoài cùng mồ hôi của nàng. Mặc dù nhìn buồn nôn, nhưng không có mùi khó ngửi. Không chỉ vậy, cơ thể cũng không còn đau đớn như lúc mới trở về
Ly Diên giơ tay lên nhìn, lại cảm thán một câu: “Vẫn kỳ lạ như vậy. Rốt cuộc nguyên nhân là gì?” Chẳng lẽ ở trên người nàng không phải là độc, mà để bảo vệ cho nàng nên mới che đậy? Nếu không, tại sao sau mỗi lần bị thương nặng thì phát hiện ra điều kỳ lạ như vậy? Bình thường đi ngủ lại không có chuyện lạ. Ly Diên càng nghĩ càng không thể yên tâm, lần này hoàn toàn dằn xuống tâm tư muốn giải độc, đợi sau khi làm rõ bí mật này rồi giải độc cũng không muộn.
Khi Ngọc Trân và Chính Mai đi vào lập tức nhận thấy sự khác thường của cơ thể nàng. Tuy nói đây không phải là lần đầu hai người nhìn thấy, nhưng so với mấy lần trước ngạc nhiên ra mặt, lần này lại tự hỏi trong lòng. Nhất là mùi hương vào đêm qua, các nàng cơ bản có thể xác định là phát ra từ phòng tiểu thư nhà mình. Điều này càng khiến nghi ngờ trong lòng hai người tăng lên.
“Tiểu thư, người thật sự xác định mình bị trúng độc? Những năm gần đây, độc này có tạo thương tổn gì cho cơ thể người không?”
Đối mặt với câu hỏi của Ngọc Trân, Ly Diên ngạc nhiên ngẩng đầu, nàng ngồi trước gương, nhìn bản thân trong kính, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhìn từ mạch đập thật sự không thể nghi ngờ là độc. Có điều nhiều năm như vậy, không ai có thể đoán ra là độc gì, bao gồm cả ta. Về phần những thứ gọi là giải dược, ta cũng là căn cứ từ những dơ bẩn, huyết dịch trên người nghiên cứu ra. Chữa được hay không vẫn khó nói được.”
“Như vậy nói cách khác, cơ thể của người không có bất cứ vấn đề gì? Ngoại trừ những thứ như da đen và mập mạp biểu hiện ra ngoài?”
Ly Diên suy nghĩ một chút, liền gật đầu, “Có thể nói như vậy.”
Ngọc Trân và Chính Mai nhanh chóng trao đổi ánh mắt, tiếp theo cùng nhìn về chủ tử của mình: “Đêm qua thì sao? Đêm qua lúc người ngủ say, có cảm giác có chỗ nào khó chịu không?”
Ly Diên kinh ngạc nhìn bọn họ, thấy hai người hoàn toàn không có ý giải thích, nàng cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua, một lúc sau mới lắc đầu: “Hai ngày nay ta ngủ rất tốt, không nằm mơ, cũng không cảm giác được bên ngoài. Ngược lại sau khi tỉnh lại, mới phát hiện ra cả người trên dưới ẩm ướt, dính dớp khó chịu, nhưng lại cảm thấy bên trong thoải mái hơn mấy ngày trước. Ngay cả nội lực biến mất tăm mất tích cũng dần dần quay lại.”
Ngọc Trân và Chính Mai càng nghĩ càng thấy thần kỳ, cuối cùng, hai người liên hệ tình huống trước đó, nói với Ly Diên: “Tiểu thư, thân thể của người thật rất kỳ lạ. Người không biết đâu, tối hôm qua chúng ta lại ngửi thấy mùi hương kia. Mùi hương dần tan biến ngay trước bình minh, thế nhưng chúng ta có thể khẳng định, là tản ra từ Đào Nhiên cư của chúng ta.”