Cực hạn của hắn ở đâu, không có ai rõ ràng hơn chính hắn. Nếu như giữ lại nữ nhân này không có tác dụng gì, tất nhiên hắn không thể thả nàng đi. Trong tay hắn chưa từng xuất hiện ví dụ muốn lấy mạng một ai mà không được.
Nữ nhân này dám ngang ngược trước mặt hắn, được hắn đích thân đưa xuống địa ngục cũng không tính là làm nhục nàng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, theo trường kiếm cùng tấn công nàng còn có cương khí mạnh đến mức dù cách nhau rất xa cũng bị nội lực hùng mạnh của nó ép đến liên tục lùi lại.
Đây là đối thủ mạnh nhất mà Ly Diên gặp phải từ trước tới nay. Cho dù là ưu tú như Linh Dực cũng không có thân thủ lợi hại như hắn, thêm nữa bây giờ hắn còn bị thương nặng. Người kiêu ngạo như thế, nếu chết vì bị hạ độc thì đáng tiếc quá mức…
Nhưng hiện tại nàng không còn thừa sức để nghĩ những chuyện đó, bởi vì nàng đọc được sát ý trước nay chưa từng có trong mắt của nam nhân này. Hắn không muốn để nàng sống, mà trên thực tế, quả thực hắn cũng đang làm vậy. Cho dù Ly Diên liều mạng ngăn cản cũng khó khăn lắm mới có thể đối mặt với sức mạnh đủ để hủy diệt nàng. Cũng vì sức mạnh này mà Ly Diên thoáng cái đã phủ định mười năm cố gắng của mình.
Thì ra, thế giới này thật sự là núi này cao còn có núi khác cao hơn. Lúc trước, quả nhiên là nàng quá tự phụ rồi.
“Phụt…” Sau khi ngăn cản một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng không chịu nổi quyết đấu nội lực mạnh như vậy. Máu tươi bị nàng đè xuống nhiều lần cuối cùng cũng phun ra ngoài. Nàng giống như con diều đứt dây nặng nề đập vào thân cây phía sau, ầm ầm rơi xuống, không thể cựa quậy nổi.
Ly Diên mở đôi mắt mù sương, nhìn bóng người cao lớn từ dưới ánh mặt trời bước tới, sắc mặt lập tức mờ mịt. Chẳng lẽ hôm nay Ly Diên nàng phải táng mạng nơi này?
Theo tầm mắt Ly Diên càng ngày càng mơ hồ, nàng phảng phất cảm giác được bóng đen kia đi tới trước mặt mình…
Ly Diên hoàn toàn không ngờ rằng mình còn có ngày tỉnh lại, nhất là nàng còn bị cái lưỡi của Đạp Tuyết cứng rắn liếm tỉnh. Ly Diên mở to mắt, nhìn rừng cây chẳng biết đã tối om từ lúc nào, ngạc nhiên. Nếu không phải ở ngực đau dữ dội và mạch đập yếu ớt nói cho nàng biết mình bị nội thương nặng, nàng sẽ cho rằng những chuyện vừa nãy đều là một giấc mộng thật.
Xác chết khắp nơi, nhưng lại ít hơn một nữa, đủ để thấy được sau khi nàng hôn mê, chắc chắn ở đây đã xảy ra chuyện gì đó. Nếu không thì sao người kia lại biến mất như kỳ tích chứ?
Nàng hơi nhíu mày, ngửi mùi máu tanh còn chưa tản đi, đôi mắt thâm thúy nhìn trời đêm không một vì sao, trên mặt dần hiện lên nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
Đêm hôm ấy, mặc dù Ly Diên bị thương mà về, nhưng không ai biết cuộc chiến này đã đánh thức lòng háo thắng đã ngủ yên nhiều năm trong lòng nàng. Nhất là nam nhân mạnh mẽ kia đã hoàn toàn thâm căn cố đế trong lòng nàng.
Cho dù bản thân bị thương, nhưng vừa nghĩ tới Ngốc Tử còn ở bên bờ vực sống chết, Ly Diên chỉ tùy tiện uống mấy viên thuốc chữa thương rồi nhảy lên Đạp Tuyết, vất vả bôn ba mà tới Phượng Trì sơn trang.
Cuối cùng vào nửa đêm của ba ngày sau, nàng đã chạy tới Phượng Trì sơn trang. Đáng tiếc là, nàng còn chưa kịp xuống ngựa thì hai mắt đã tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh. May mắn Hàn Tẫn tới kịp, vững vàng đỡ nàng vào ngực. Đạp Tuyết dưới thân nàng cũng không chịu nổi nhiều ngày bôn ba, bốn chân mềm nhũn, nằm úp sấp dưới đất giống như một con tôm lớn, thở hồng hộc, chỉ thiếu nước không ngất đi luôn.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com