Ly Diên đang chờ cơ hội này, cũng mặc kệ sắc mặt Ly Hồng Đào khó coi bao nhiêu, đột ngột tiến lên một bước quỳ xuống, than thở khóc lóc nói: “Thật cảm ơn lão gia tử, những lời đại tiểu thư nói đều là thật. Trong ba năm đó, Diên Nhi ở Khang thân vương phủ sống không bằng heo chó. Tuy rằng ta là máu mủ ruột rà của vị Khang thân vương này, nhưng trong phủ cho dù là hạ nhân thấp kém nhất cũng có thể tùy ý giẫm Diên Nhi dưới lòng bàn chân, Diên Nhi giận mà không dám nói gì. Đích nữ thì xem Diên Nhi như nô tỳ mà sai khiến, nhẹ thì đánh chửi, nặng thì quất troi, đâm kim, tra tấn suýt chết.
Lúc đó Diên Nhi chỉ mới có ba tuổi. Một đứa bé ba tuổi còn không buông tha. Nếu hôm nay ta trở về, không biết bọn họ còn dùng thủ đoạn thế nào để đối phó Diên Nhi. Diên Nhi rời nhà bảy năm, đã sớm xem Linh gia trang thành nhà của mình. Diên Nhi, không muốn trở về.
Hơn nữa, vị Khang thân vương này rõ ràng biết hết mọi chuyện lại chẳng hề quan tâm. Thái độ như vậy, tàn nhẫn như vậy, thử hỏi làm sao có thể trở về? Lại làm sao dám trở về?”
“Ly Diên, ngươi đừng nói bậy bạ!” Ly Hồng Đào xanh mặt tiến lên một bước, muốn nắm cổ tay Ly Diên, lại bị Linh Dực ngăn cản trước. Linh Dực lạnh lùng nhìn Ly Hồng Đào: “Khang vương gia, thì ra ngài chính là người phụ thân cặn bã trong miệng Ly Diên. Ngài đúng là xứng với xưng hô này, đối chất như vậy rồi mà ngài còn không chịu thừa nhận, đúng là khiến thảo dân bội phục.”
Ly Hồng Đào biến sắc, trên gương mặt xanh mét có thêm vệt trắng. Rõ ràng ông ta đã nổi giận trong lòng nhưng lại không phát ra được, ngoan cố nhịn tới mặt mày nhăn nhó, thoạt nhìn rất đặc sắc.
Sau trận đối chất này, mọi người trong yến hội lập tức thấy rõ ràng, nhao nhao thấp giọng bàn tán gì đó. Một số người có thân phận thì ngay mặt chỉ trích Ly Hồng Đào tàn nhẫn, vậy mà độc ác với một cô bé như vậy. Nhất là cô bé này còn là con gái ruột của ông ta. Thật sự là mất nhân tính, khiến người ta giận sôi,…
Mộ Thiến đứng bên cạnh nghe hai người nói tới nói lui nãy giờ, cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện từ đầu tới cuối. Bà lau khóe mắt ướt át, đứng dậy đi tới đỡ Ly Diên dậy, vừa an ủi nàng vừa nói với lão gia tử: “Phụ thân, những chuyện lúc trước Diên Nhi trải qua, con cũng có nghe sơ sơ. Lúc ấy khi Vận Nhi cứu nó, con cũng đã thấy vết thương trên người nó. Quả thật là thương tích đầy mình, vô cùng thê thảm. Thật không ngờ rằng…”
Rồi bà nhìn Ly Hồng Đào một bên, trong mắt là thất vọng: “Ông lại có thể làm chuyện tàn nhẫn tới mức đó…”
Cả người Ly Hồng Đào cứng đờ, đang định cản lại, Linh Vô Nhai nãy giờ ngồi yên bên cạnh Linh Vấn Thiên cũng đứng dậy. Ông ta bước tới bên cạnh Mộ Thiến, cầm tay bà an ủi, vỗ nhè nhẹ. Cảnh tượng này khiến mắt Ly Hồng Đào đau nhói. Ông ta lập tức nghiêm mặt, nghiêm nghị nói: “Đúng, ta biết hết những chuyện đó thì sao? Ly Diên là con gái ta, các ngươi không muốn cho cũng phải cho! Nếu các người thật sự muốn vì một tỳ nữ mà chống đối với Khang Thân vương đương triều là ta, ta không ngại dẫn binh tiêu diệt Linh gia trang các ngươi!”
Ông ta không niệm tình xưa như thế, Linh Vô Nhai lại càng phẫn nộ: “Hồng Đào, ta và ông làm huynh đệ nhiều năm, không ngờ rằng ông lại vì việc này mà muốn làm khó Linh gia trang ta. Chưa nói tới việc Diên Nhi không muốn trở về với ông, cho dù nó có bằng lòng, có người phụ thân như vậy, ta cũng nhất định không giao nó cho ông. Nếu như chỉ vì điều này mà ông muốn tổn thương tình cảm huynh đệ vài thập niên của chúng ta, vậy Linh gia trang ta chờ Khang thân vương đại giá. Đồng thời để cho lê dân bá tánh nhìn xem, vương gia đương triều mà bọn họ kính trọng cuối cùng là người thế nào!”
“Ông ——” Ly Hồng Đào nghẹn không nói nổi câu nào, sắc mặt lập tức đen như gan heo.