Tiểu lang quân đã làm chuyện cá nước thân mật bao giờ chưa?”
Sau khi say rượu, Minh Nghi trói chàng trai trẻ vào giường cưới, nhéo cằm hắn, miệng cười xinh đẹp nói: “Nếu chưa thì để bổn công chúa khai sáng cho chàng nhé!”
Nàng mượn rượu kéo váy lên, ra chiều muốn “chén” phò mã của mình.
Ba tháng trước, Hoàng đế Thần Tông nghe theo đề nghị của quyền thần Cao Duy và phi tần gian xảo của mình là Thư thị, muốn tìm một vị phò mã cho Trưởng Công chúa đã hai mươi tuổi mà đã nhiều lần từ chối kết hôn là nàng đây.
Bọn họ thổi gió bên tai Hoàng đế mỗi ngày, hòng đuổi nàng đến vùng Tắc Bắc hoang vu khỉ ho cò gáy. May mắn thay, Hoàng đế vẫn còn một chút lương tâm đối với con gái vợ cả của tiên đế, đồng thời cũng chính là người chị này của mình, nên đã cho phép nàng được chọn lựa.
Vì thế, trong số hàng trăm chàng trai, nàng đã chọn trúng chàng thanh niên Mục Giác mười tám tuổi, là con trai thứ hai của Định Bắc hầu.
Hắn có vẻ ngoài tuấn tú, môi hồng răng trắng, ôn hòa như ngọc, do còn ít tuổi nên mặt mày vẫn còn vương nét ngây ngô.
Lúc này, bị Minh Nghi đè xuống giường, hắn đã tức điên, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, trưng ra cái vẻ hiên ngang lẫm liệt chết vì đại nghĩa.
“Ha ha, có ai nói cho chàng biết nguyên tắc trong chuyện cưỡng gian này là càng giãy giụa thì sẽ càng khiến người ta hăng máu không?” Minh Nghi bóp mặt hắn.
Mục Giác nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn không tiếp lời, thậm chí chẳng buồn đếm xỉa đến nàng.
Ai dám nói cho hắn biết nguyên tắc của loại “chuyện nam nữ” đó?
Hắn quay mặt đi, không thèm nhìn nàng.
Minh Nghi hễ dính chút rượu là say, và một khi đã say thì sẽ bắt đầu giở trò xấu.
Hắn niệm lễ quần thần nên nhường nàng, kết quả là bị nàng trói gô lại làm loạn một hồi.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Thất bại vì khinh địch quả là vô vùng nhục nhã.
“Đừng sợ, ta sẽ làm nhẹ thôi. Ta…p dịu dàng lắm!”
Mục Giác rất xấu hổ khi nghe nàng nói ra những lời thoại ngược vai trong lúc say khướt này.
Nàng một cái, rồi bắt đầu nới đai lưng, cởi áo. Bộ y phục cưới rườm rà, phải tốn rất nhiều công sức để cởi ra. Trong cơn chóng mặt, nàng loay hoay hồi lâu mới cởi được một chiếc, sau đó mất hết kiên nhẫn, dứt khoát kéo bừa một cái, để lộ ra chiếc yếm đào và bờ vai trần nõn nà.
“Nàng hãy nghĩ cho rõ ràng, ta cũng chẳng phải là loại người có giai nhân ở bên mà lòng vẫn vững như bàn đá đầu.” Mục Giác hung dữ cảnh cáo nàng.
Minh Nghi phá lên cười, lại giơ cánh tay lên, lơ mơ cởi dây yếm của mình.
Trưởng Công chúa Minh Nghi xinh đẹp tuyệt trần, rất được yêu mến, ngặt một nỗi tính tình không được tốt cho lắm.
Đây là những điều mà Mục Giác đã nghe ngóng được, tuy nhiên lại không có ai nói cho hắn biết rằng tửu lượng của nàng rất kém, và còn rất háo sắc.
Hắn cố gắng chịu đựng, cho dù lửa giận đã bốc ngùn ngụt trong lòng, nhưng vẫn lù lù bất động, kìm nén vô cùng vất vả.
May mà Minh Nghi đã say bí tỉ, còn chưa kéo tuột dây yếm thì đã nằm sấp trên người hắn mà thiếp đi. Y phục mới cởi được một nửa, đai lưng còn vắt trên mặt hắn.
Vì không muốn đánh thức nàng, Mục Giác giả vờ làm cá muối một lúc rồi mới từ từ nhích người, đẩy Minh Nghi sang một bên, sau đó gồng tay, làm đứt chiếc đai lưng trói hai cổ tay mình.
Hắn ngồi dậy, xoa cổ tay bị trói đã tê rần, nghiến răng tức tối nhìn nàng.
Nút thắt đầy kinh nghiệm như vậy, chắc hẳn nàng đã làm rất nhiều lần chuyện cưỡng gian kiểu này.
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng một lúc lâu, rồi xốc màn lên nhìn ra ngoài. Ma ma gác đêm trong phòng vẫn chưa ngủ, hắn vẫn nghe thấy tiếng rì rầm nói chuyện của họ.
Mục Giác hơi do dự, lại nhìn sang Minh Nghi đã ngủ say, sau đó mím môi nằm xuống.
“Hừm.” Minh Nghi rụt người lại vì lạnh, bèn lần mò kéo y phục của Mục Giác để đắp lên người. Hắn liền nhổm dậy kéo chăn đắp cho nàng, rồi mới kéo y phục của mình ra.
Nằm trong chăn ấm, Minh Nghi ợ một cái, lần này đã an phận hơn. Mục Giác lại nằm xuống, tay chống đầu, tỉ mỉ ngắm nàng.
Theo lời đồn, nàng rất xinh đẹp quyến rũ, giống như một tiểu yêu tinh bước ra từ thoại bản(*), ngay cả khi đã ngủ say, nàng vẫn là một tiểu yêu tinh mê người.
(*) Thoại bản là một cách gọi khác của tiểu thuyết thời xưa.
Mục Giác nhìn nàng, lại nhớ tới lời của Lục Tướng gia: “Công chúa cư xử xứng đáng với bốn chữ chính nhân quân tử”, ngươi cứ yên tâm.” Có điều, nhớ lại trải nghiệm bị nàng đánh ngã, trói lại rồi lột quần áo khi nãy, hắn cảm thấy đến tám phần là mình đã bị ông già kia lừa.