Nói đến giáo huấn Trình Kiến, hiện giờ phỏng chừng cũng chỉ có mình Hứa Úy là giáo huấn được cô.
Tuy ngoài miệng không nói nhưng trên thực tế, không ít người có phần kiêng dè Trình Kiến của hôm nay. Khoa học kĩ thuật cô nắm trong tay quá nhiều, thậm chí, sự chèn ép này còn khiến người ta hoài nghi có phải nhất cử nhất động trên thế giới đều lọt cả vào mắt cô hay không.
Ngày nay, hệ thống thiên nhãn không chỉ là những quả cầu kim loại lơ lửng trên không trung nữa mà sau khi giành được máy chủ, Trình Kiến đã dứt khoát thay đổi hệ thống đầu cuối, kích hoạt một hệ thống tân tiến hơn – “Susie”.
Còn AI chân chính khống chế đầu nguồn nằm ngay trong con mắt cô. Về sau, con mắt công nghệ cao này cũng trải qua rất nhiều lần cải tiến, thêm không ít chức năng, còn có thể hoàn thiện hơn kết nối giữa thần kinh của cô và công nghệ.
Có người nói cô là đầu cuối di dộng hình người, cũng có người nói cô có hai não, một cái là bộ não thiên tài nhất loài người xuất hiện trong thế kỉ này, cái còn lại là bộ não AI tập hợp mọi trí tuệ từ xưa tới nay của loài người. Hai bộ não song song vận hành, hiệu quả cho ra không chỉ đơn giản là 1+1=2 mà là một cú va chạm bão táp sau phép nhân vô cực với vô cực.
Thật ra họ nghĩ thế nào cũng không sai, họ mang cái gì đến Trình Kiến cũng có thể suy nghĩ đưa ra cho họ một phương án tốt hơn. Nhưng Trình Kiến sẽ không tùy tiện phân tách khởi động não mình, suy nghĩ quá độ sẽ gây nên một di chứng rất rõ ràng cho cô.
Cô cực kì dễ dàng đắm chìm vào một thế giới khác, cô dễ dàng thoát khỏi cảm xúc phức tạp vì một trí tuệ cực đoan, cô sẽ càng khó ngừng suy nghĩ hơn trước kia, không thể ngủ cho đến khi kiệt sức mà chết.
Thế nên Hứa Úy phải thường xuyên xác nhận trạng thái gần đây của Trình Kiến, anh phải giúp cô kiềm chế, để cô không bị năng lực của mình làm tổn thương, anh phải đảm nhiệm chức trách làm bao kiếm của cô, phụ trách liên tục quan sát Trình Kiến liên kết với thế giới này.
Trình Kiến từng đề cập với anh muốn cơ giới hóa toàn bộ bộ phận tay chân mình trong vòng ba năm, chỉ cần phần cứng của cơ thể có thể bắt kịp trí óc, thời gian tư duy của cô sẽ nhiều hơn, cũng giải quyết được nhiều hơn các vấn đề của thế giới. Song chẳng buồn nghĩ ngợi Hứa Úy đã bác bỏ ngay, anh chỉ hỏi cô một câu: “Em muốn trở thành người Camorra?”
Trình Kiến bị lời anh hù dọa, sau đó không còn nhắc đến chuyện này nữa.
Cô còn có thể sống cuộc sống bình thường như hiện giờ đều là nhờ có Hứa Úy vẫn luôn ở bên.
Hai người cùng về nhà, Hứa Úy tắm xong đi ra, thay quần áo trong phòng ngủ. Trình Kiến đứng trước tủ quần áo nghĩ tới nghĩ lui, rối rắm không biết tối nay mình nên mặc gì. Cô xem thử trang phục của Hứa Úy, sơ mi trắng và quần tây đơn giản, khuy áo không đoan chính cài hết nên có phần nhàn rỗi thảnh thơi hơn ngày thường.
Cuối cùng, Trình Kiến mặc một chiếc váy đen, tóc buông xõa, còn đeo hoa tai.
Eo bị người đằng sau ôm lấy, Hứa Úy gác cằm lên vai cô, nhìn tấm gương trước mặt, ngón tay và hổ khẩu vuốt ve vòng eo và bắp đùi bao gọn trong vải vóc của cô.
Tay anh xấu xa vén váy cô, sờ dọc từ bắp đùi trắng nõn lên, Trình Kiến bị sờ hơi ngứa, không làm tóc nữa mà hất tay anh ra, nghiêng mặt hỏi: “Làm gì đấy!”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Không phải em không muốn gặp ông ấy à? Sao ăn mặc trang trọng quá vậy.”
Nghe giọng Hứa Úy lại như đang trách cô, Trình Kiến tức đến phì cười, nghiêm trang đáp: “Hứa Úy, dù sao đó cũng là ba em.”
“Còn anh thì sao?” Anh ôm siết cô, xoay người bước hai bước nhấn xuống, Trình Kiến lọt vào giường, “Bình thường em gọi anh là gì?”
Trình Kiến ngước mắt, thấy Hứa Úy đang chống trên người cô nhìn cô chằm chặp. Cô vừa buồn cười vừa thẹn thùng, ngón tay chọc chọc môi anh.
“Anh làm sao thế? Là anh muốn em đi đấy nhé. Em không nhận ông ấy anh không vui, em nhận ông ấy anh cũng không vui, rốt cuộc anh muốn em làm gì?”
“Em chưa từng ăn diện như vậy đi gặp anh.”
“Đó là vì trước kia điều kiện không cho phép mà. Bây giờ thì có điều kiện rồi nhưng cũng sắp là vợ chồng lâu năm rồi, em thế nào anh chẳng từng thấy rồi…” Cô biết lúc còn trẻ, Hứa Úy không như bây giờ mà từng tham gia không ít tiệc hội, biết chải chuốt cho bản thân thế nào, đôi khi, khóa kéo váy dài của cô còn là nhờ Hứa Úy kéo hộ sau lưng.
“Trước kia em từng ăn diện thế này đi gặp Clara.”
“Hả???”
“Đêm đó ở Phấn Sắc U Linh, em đã mặc một cái váy màu vàng đi gặp cô ấy, còn trang điểm nữa.”
“Hứa Úy?” Trình Kiến nhìn dáng vẻ tị nạnh của anh, chớp mắt liên tục, “Anh nói có lí cái coi, đó là chuyện bao năm trước rồi, vả lại Clara cũng là nữ mà.”
“Sửa cho đúng chút, là nữ ‘alpha’, mọi cơ quan tính dục một A nên có cô ấy đều có cả.”
“Nhưng không phải đêm đó anh nói em trang điểm xấu à? Anh có biết vì mấy câu đó của anh mà mấy năm liền em không dám trang điểm nữa không?”
Trình Kiến không ngờ anh còn nhớ kĩ chuyện cũ lâu thế, khả năng ghi nhớ sắp bắt kịp cô rồi.
“Thật ra rất đẹp.” Anh xuống nước, chạm chóp mũi với cô rồi cắn khẽ cằm cô, “Anh thấy em đẹp, không muốn cho người khác xem, nhưng lúc đó anh mới là người khác, đại khái là anh hơi nóng giận nên mới nói thế.”
Trình Kiến không nhịn được buồn cười, nhưng vào thời điểm then chốt thế này cô không tiện cười Hứa Úy, chỉ đành tự giễu: “Anh có thể thành thật hơn chút không? Anh nói anh là người khác, em còn cảm thấy em mới là người khác đây này. Lúc ấy em đắc tội anh, sợ muốn chết, anh còn tóm em quở trách một trận, ờ đúng rồi, anh còn làm sái quai hàm em nữa, sau đêm đó em chỉ muốn chết gí ở nhà không bao giờ ra ngoài nữa cho rồi.”
“A Kiến, anh…” Hứa Úy như nhớ đến chuyện không vui, muốn nói mà chẳng thể nói ra được một nguyên do.
“Ừ, nói đi, em đang chờ đây.”
“Anh xin lỗi, lúc ấy anh xuống tay nặng quá.” Anh nhìn vào mắt Trình Kiến, môi hơi khô, “Em biết đấy, ham muốn chiếm hữu của alpha luôn mạnh quá mức, ngày đó em vừa làm chuyện đó với anh xong, còn chưa nói rõ, vừa quay đi đã hẹn hò với Clara… Lúc ấy cô ấy muốn lên giường với em.”
“Ừ, anh là alpha cơ đấy.” Trình Kiến buồn cười, cố lắm mới không lộ tẩy, “Lại còn đòi một omega như em phải nói rõ với anh, muốn em phụ trách anh phải không? Nhưng không phải là em không ngủ được anh thật à? Với lại anh cũng nói đấy, là Clara muốn lên giường với em, anh có cần phải giận em vậy không?”
“Đêm đó anh không cho cô ấy tới, ném thẳng cô ấy đi làm nhiệm vụ, anh tức là vì em tới thật.” Anh lảng mắt đi, than khẽ, “Em không muốn phụ trách với anh cũng không sao, nhưng em là con gái, tay yếu chân mềm không có chút đề phòng nào như thế, ra ngoài phải có một bài học nhớ lâu một chút, phẩm hạnh trên giường của Clara rất tệ, trước đây cô ấy từng làm bạn giường vào bệnh viện không chỉ một lần thôi đâu, mà cũng chẳng phải lần nào em cũng gặp được anh đâu.”
Trình Kiến tình cờ biết được một đoạn lịch sử đen tối của Clara, nhưng khiếp sợ chỉ kéo dài có tí, cô nhanh chóng lại bị dự tính ban đầu của Hứa Úy xuyên vào lòng.
“Ba Hứa Úy tốt với em quá, có phải hồi đó anh đã thích em xíu xíu rồi không?” Tất nhiên, ai chẳng muốn nghe lời ngon tiếng ngọt, nhưng Trình Kiến hoàn toàn không cho rằng Hứa Úy thích mình từ hồi đó, cô có tự sướng nữa cũng không có khả năng, khi ấy cô có khác nào một cọng cỏ đuôi chó đâu.
“Ừ.” Hứa Úy đáp.
Trình Kiến cũng gật đầu, cảm thấy chuyện rất đương nhiên, nhưng rất nhanh sau đó cô đã phản ứng lại, tiếng “Ừ” cũng biến thành một “Hả??” vô cùng kinh ngạc.
“Anh làm sao đấy? Hồi đó còn trẻ thế mà đã mù rồi à?”
Lời Trình Kiến nói quả thực rất khó nghe, Hứa Úy ấn mặt cô xoa nắn, mặc kệ cô phản kháng, xoa đủ rồi mới buông tay.
“Anh cảm thấy em rất tốt.”
Thật sự rất lâu rồi cô mới bị một câu nói của Hứa Úy chọc nóng bừng hai tai, giọng cũng đâm ra lí nhí run rẩy.
“Em tốt chỗ nào?”
“Thân hình thon thả nhỏ nhắn, đầu óc thông minh lại hiểu chuyện, lấm lem bùn đất như vậy vẫn có thể nhìn ra ngũ quan em rất ưa nhìn.”
“Thôi hộ cái, hồi đó địa vị anh thế nào chứ, bên cạnh còn thiếu gái xinh à?” Trình Kiến bị anh chọc cười, miệng chê nhưng cơ thể rất thành thật, hai tay hai chân quấn chặt người anh, “Với lại, sao anh tục tằng thế chứ, ấn tượng đầu tiên với em là thân hình em?”
Nhưng ngay sau đó, Trình Kiến lại ngẩn ra, nói thật thì ấn tượng đầu tiên của cô về Hứa Úy cũng là chân người đàn ông đi giày lính này dài quá, mà gương mặt lạnh lùng này cũng tuấn tú phi phàm.
“Khi đó chỉ cảm thấy em rất tốt vậy thôi chứ tạm thời không nghĩ nhiều như vậy về em, hồi đó anh rất nhiều nhiệm vụ, bận rộn luôn tay, những người gặp được sau đó đều không đẹp không đáng yêu bằng em.”
“Hứa Úy, anh được lắm, trước đây một câu ngon ngọt cũng không biết nói, bây giờ động cái là tuôn một tràng, có phải qua ba mươi tuổi anh mặt dày lên rồi không?”
Trình Kiến bị câu “đẹp” với “đáng yêu” kia của anh làm tim đập rộn ràng, cô cảm thấy còn tiếp tục như vậy nữa tối nay khỏi ra cửa, chỉ muốn bắt đầu diễn xiếc với anh thôi.
“Anh chỉ nói thật thôi, em hỏi thì anh nói.”
Bụng ngón tay của Hứa Úy lướt qua gò má mềm mại của cô, nói khẽ: “A Kiến, anh chưa bao giờ cảm thấy em không tốt, em có thể trở nên như ngày hôm nay, còn tốt hơn mong đợi ban đầu của anh nhiều, nhưng cũng vì vượt qua quá nhiều nên bây giờ điều anh lo lắng duy nhất chính là trạng thái tinh thần của em, cả sức khỏe của em nữa.”
Trình Kiến không thể phản bác anh, bởi chính cô cũng luôn có cảm giác căng thẳng nhảy múa bên mép vực.
Trong mắt người ngoài, nhất cử nhất động của cô đều ung dung đẹp đẽ, nhưng thật ra chỉ có người thân cận với cô nhất mới có thể nhận ra từ đầu tới cuối, cô đều nở rộ trong hiểm nguy.
“Xin lỗi, để anh phải lo lắng vì em rồi.” Trình Kiến chợt nghĩ, có lẽ thật sự nên bỏ xuống phần nào việc của viện nghiên cứu.
Những năm nay cô vẫn luôn vùi đầu leo lên, nhưng càng leo càng không sao dừng lại được, bởi vì leo càng nhanh, áp lực và kì vọng của người xung quanh cô lại càng cao. Ngoại trừ Hứa Úy, không ai quan tâm cô leo có mệt không, đứng trên chỗ cao như thế có sợ không.
Hay là, ngừng lại đi?
Nhất thời, Trình Kiến suy nghĩ rất nhiều thứ, cô nhìn Hứa Úy, bất chợt hỏi: “Anh muốn có con không?”
Cô nghĩ ngợi, cảm thấy rất vui vẻ, “Em muốn hai đứa, đến lúc đó em và anh cùng dạy chúng nó gọi ba mẹ, được không?”