Trước giờ lâm trận, tâm trạng Trình Kiến trở nên rất không ổn định, tiến sĩ Khang Cổ suy sụp vào giờ khắc này mang lại áp lực rất lớn cho cô. Cô tạm thời trở thành nhân viên nghiên cứu duy nhất khả dụng của đội một, không ai có thể kịp thời sửa lỗi cho cô, nhưng kế tiếp, dù chỉ một phán đoán sai lầm nhỏ xíu thôi cũng có thể gây nên đả kích hủy diệt đối với phương hướng thí nghiệm của toàn bộ đoàn thể trong tương lai.
Charles và Alex bên cạnh đều cảm nhận được xao động và bất an mãnh liệt của cô thiếu úy trẻ tuổi, họ trao đổi ánh mắt, cuối cùng vẫn thống nhất ý tưởng.
“Thiếu úy Trình Kiến, mời đi theo tôi.” Alex là một người da trắng tóc nâu, trên trán có một vết sẹo, làn da trắng của anh ta trải qua những năm tháng ngày ngày vật lộn trong huấn luyện và nhiệm vụ đã chuyển thành màu đồng thô, cơ bắp toàn thân rắn chắc, có thể thấy trên chiến trường, anh ta nhất định là kiểu chiến sĩ linh hoạt có đầu óc.
“… Được.” Trình Kiến phản ứng có hơi chậm nhưng dẫu sao cũng vẫn bắt kịp nhịp độ, cô cùng Alex rời khỏi khoang chính, đi tới buồng lái đằng trước.
Alex đứng thẳng ngay ngắn, nghiêm túc nói: “Báo cáo, trạng thái của thiếu úy Trình Kiến có dấu hiệu xảy ra vấn đề, kính nhờ ngài tiến hành đánh giá phán đoán với cô ấy.”
Trình Kiến trợn trừng mắt, cô không ngờ Alex gọi cô lại đây là để báo cáo với Hứa Úy chuyện này, cô vội nhìn sang người đàn ông, đối phương cảm nhận được ánh mắt tràn ngập nghi hoặc của cô, rất bất đắc dĩ dùng khẩu hình nói: Đây là lệnh của thượng tá.
Trình Kiến còn chưa kịp hỏi thêm, cửa buồng lái đã bất mở, Hứa Úy đi từ trong ra, cô chỉ mới nhìn thấy tầm quan sát bay vô cùng rộng lớn và hai phi công bên trong, cánh cửa đã đóng lại.
Anh phất tay bảo Alex trở về, cửa ngăn giữa khoang chính và buồng lái hạ xuống, trong khoang nghỉ chứa vật tư chỉ còn lại mỗi Trình Kiến và Hứa Úy.
Hứa Úy quay lưng về phía cô, lấy cái gì đó trong ngăn kéo ra, xoay người ném cho Trình Kiến.
Đồ đối diện ném tới không rõ hình thù, Trình Kiến vội vươn tay ra tiếp, nhìn kĩ lại mới phát hiện ra, không ngờ lại là hai viên kẹo bạc hà vị mạnh.
Gần đây, loại quà vặt này khá phổ biến trong khu an toàn, nghe nói là món dân tăng ca thích nhất, một viên là đủ tỉnh táo sảng khoái, có tác dụng hơn bất kì thức uống cùng chức năng với cà phê nào.
Tuy có thể hiểu được bộ đội tác chiến bọn họ thỉnh thoảng sẽ có vài thứ ngoài dự liệu nhưng đột ngột cầm ra một món đồ đại chúng như vậy vẫn rất khiến người ta kinh ngạc.
“Căng thẳng lắm à?”
Anh chủ động hỏi tình huống của cô, chuyện này còn khó tin hơn cả chuyện nhận hai viên kẹo từ tay anh. Trình Kiến nắm hai viên kẹo, sững sờ mấy giây mới lẩm bẩm:
“Vâng, có, có hơi.” Mở miệng ra được rồi, trong đầu lập tức không ngăn được những suy đoán và sợ hãi kia nữa, cô nháy mắt mất bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Thượng tá, tôi chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, Viện Nghiên cứu Trung ương còn rất nhiều người có kinh nghiệm hơn tôi, chuyện này sao lại tới lượt tôi làm? Nếu tôi phán đoán không trúng thì phải làm thế nào? Nếu ngay từ đầu phương hướng nghiên cứu của tôi đã không đúng thì phải làm thế nào? Nếu sau cùng đề tài này không hoàn thành được thì phải làm thế nào? Tôi…”
Trình Kiến bị chính mình dọa cho cơ hồ phát run, cô nhìn những ngón tay nắm kẹo của mình, chúng đang mất khống chế co giật, đây có lẽ cũng là một biểu hiện của cơ bắp khi đang trong trạng thái cực kì căng thẳng.
Hứa Úy nhẫn nại nghe cô nói lộn xộn một tràng rồi mới chuẩn bị mở miệng xong, Trình Kiến cảm nhận trước mặt đột nhiên tăng thêm một hơi thở buốt lạnh, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra Hứa Úy đang đứng cách mình chỉ hai bước.
Cô theo bản năng nghĩ là mình sắp ăn đòn, cúi đầu rụt cổ nhắm chặt mắt, song đòn giáng trong dự kiến cũng không rơi xuống mà trái lại, một bàn tay đặt lên vai cô, còn ấn ấn hai cái mạnh mẽ.
“Không ai không mong chuyện này có thể không gặp thất bại một lần là xong, nhưng cũng không ai có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng chỉ cần mình ra tay là sẽ thành công.”
Anh chỉ nói hai câu như vậy, nhìn từ bất kì góc độ nào cũng chẳng phải lời gây áp lực cho người ta, nhưng Trình Kiến vẫn cứ ngẩn ra nhìn anh, một câu cũng không thốt lên được.
Cô vẫn chưa hồi thần được khỏi cơn sợ hãi khổng lồ đó, nếu nói không lầm, thượng tá là đang… làm công tác tinh thần an ủi con bé tay mơ vừa tốt nghiệp đã bị phó thác trách nhiệm nặng nề là cô?
Trình Kiến sửng sốt hơn chục giây mới dời mắt, phản ứng đầu tiên của cô là cúi đầu, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Hứa Úy vì sức mạnh của đôi mắt này như có khả năng nhìn thẳng tới đáy lòng cô vậy.
“So với lo lắng nghiên cứu liệu có thất bại hay không, cô nên lo lắng cho an nguy của chính mình mới phải. Nếu cô có thể ý thức được tính cấp bách của nghiên cứu thì cô hẳn nên nghĩ đến ngoài bảo vệ cô lấy vật mẫu không gặp trở ngại ra, chúng tôi còn phải giết nghiên cứu của đối phương bằng mọi giá.”
Trình Kiến:!!!
Cô hiểu!
A a a a a a a!!!
Đây không phải chuyện cổ tích nghiên cứu viên tay mơ đi đến đường cùng trở mình hóa thành chủ quản dự án nghiên cứu đâu! Đây thật sự là một cuộc đào thoát bán sống bán chết anh dũng chạy khỏi miệng hổ đó!!!
Cả người cô rơi tõm vào vũng lầy hãi hùng, không chỉ trợn tròn mắt mà miệng cũng há hốc hết cả ra, Hứa Úy vỗ vai cô, mặt vẫn chẳng có chút biểu cảm dư thừa nào.
“Tạm không nói cô là nghiên cứu viên duy nhất sống sót trong ê-kip độc lập nghiên cứu tia F, chỉ bằng vào việc cô có thể sống đến giờ đã đủ chứng minh khả năng sinh tồn của cô vượt trội hơn hẳn đám nghiên cứu viên kia rồi, chuyến này cô là đối tượng bảo vệ trọng điểm của chúng tôi, tôi cho là cô có thể thành công sống sót.”
Đây thật sự là lần đầu tiên Trình Kiến được Hứa Úy đối xử đặc biệt như vậy, nghe anh an ủi lại càng chưa từng xảy ra! Nhưng thế này có được coi là an ủi thật không?
Trời ạ, Hứa Úy liếc mắt lựa trúng cô hóa ra chỉ là vì khả năng sinh tồn đập mãi không chết như gián của cô trội hơn đám nghiên cứu viên mảnh mai đó? Vậy mà cô còn tưởng là bởi mình đầu óc ưu tú nên được thượng tá tán thưởng!
Trình Kiến hất bàn tay Hứa Úy đặt trên vai cô ra, nhanh chóng hít thở sâu, sau đó vận hết sức lực trừng anh rồi xoay người rời đi.
Cô cần bình tĩnh lại! Tâm thái cô nứt toác hết cả rồi!
Trình Kiến đứng trước cửa trượt đẩy mấy cái vẫn không tách được cánh cửa ra, đang ngột ngạt không biết trút vào đâu thì Hứa Úy bên kia ho khẽ một tiếng, hấp dẫn tầm mắt cô. Trông theo hướng nhìn của thượng tá Hứa Úy, cô phát hiện ra trên tường có một nút ấn mở cửa màu đỏ sáng loáng.
Trình Kiến:!!!
Thế này là coi cô thành đứa ngốc rồi đó hả?!!
Cô cảm thấy mình không thể tiếp tục bộp chộp được nữa, kích động như vậy trên chiến trường tuyệt đối là nhược điểm chí mạng, hiện giờ không phải lúc phát sinh mâu thuẫn với bất kì ai, cô đánh không lại họ nhưng họ chỉ cần thoáng lơ là về cô là cô chết cái chắc.
Trình Kiến một lần nữa trở lại khoang chính, cố gắng xây dựng tâm lí cho mình, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy quả thực mình còn quá non nớt.
Sao cô có thể đặt địa vị chính mình xuống thấp như vậy! Đến nỗi Hứa Úy chỉ hơi cất nhắc là đến mạng sống cô cũng chẳng cho vào mắt? Rõ ràng đây là một hang hổ ổ sói thập tử nhất sinh, không phải là chỉ mình cô làm đứa ngốc cam tâm tình nguyện giẫm vào cái bẫy này đâu đấy chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy mình ngu đến đắng cả lòng mề, Trình Kiến tê rần da đầu ngồi xuống bên cạnh tiến sĩ Khang Cổ nãy giờ vẫn còn đang mất hồn mất vía, đưa tay đẩy gã.
“Này, này! Đừng ngẩn ngơ nữa, tôi có lời muốn nói với anh.”
Trước mắt Trình Kiến chỉ có duy nhất một chiến hữu đồng bệnh tương liên, thật khó mà tưởng tượng được mấy phút trước cô còn là fan não tàn của Hứa Úy mà bây giờ đã dựng anh thành kẻ địch cấp bậc cao nhất của mình.
Cái bị đập vỡ không chỉ là trái tim thiếu nữ chộn rộn rục rịch của cô mà xem chừng còn là chút cảm giác anh hùng không thể nói rõ… Nói cho đơn giản thì hẳn đó chính là “Vừa tốt nghiệp mà, đều thế cả” mà vị tiến sĩ tên Leighton kia nói?
Ha, hay lắm.
Khang Cổ bị Hứa Úy nhẹ nhàng ngược cho không thể tự lo liệu được cuộc sống, cứ nghĩ đến lát nữa lên chiến trường, mình không nơi nương tựa chắc chắn là chịu chết, gã lập tức mất sạch khát vọng với cuộc đời.
Sống không còn gì luyến tiếc đại khái chính là trạng thái lúc này của gã.
“Tiến sĩ? Khả năng chịu đựng của anh không kém đến vậy đâu chứ? Không phải alpha các anh đều trâu chó lắm à? Anh nhìn anh bây giờ xem, trạng thái của anh còn chẳng tốt bằng tôi ấy chứ!”
“Bây giờ cô có đến hai lính đặc chủng bảo vệ mà tôi thì chỉ có một mình chẳng có gì bảo hộ hết!” Khang Cổ tuyệt vọng nhìn Trình Kiến, Trình Kiến có thể nhìn ra hiện giờ người đàn ông này quả thật đang sợ chết.
Gã không dám phản kháng Hứa Úy vì giữa alpha một khi đã đối lập mà địa vị còn chênh lệch xa, kết quả của bên thua cuộc xưa nay đều thảm khốc như vậy. Nếu đủ mạnh thì dẫu là omega đã bị alpha khác đánh dấu, kẻ mạnh cũng có thể trực tiếp cứng rắn đoạt về.
Pheromone của alpha mạnh hơn hoàn toàn có thể che phủ kí hiệu của một alpha, ở cái thời tận thế mà tỉ lệ AO cực kì không cân đối này, để kéo dài gien di truyền, hệ thống sinh sản đã biến đổi đến độ còn tàn khốc vô tình hơn cả thế giới động vật.
“Thế nên anh chỉ cần luôn theo sát tôi là được bảo vệ rồi, không phải sao?” Trình Kiến nhìn Khang Cổ nghiêm túc nói: “Tuy tôi rất không thích trò quấy rối tình dục của anh nhưng hiện giờ không phải lúc so đo những chuyện vặt vãnh đó, anh phải cùng tôi nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ thu thập nghiên cứu này!”
Làm xong nhiệm vụ sớm được khắc nào, cô có thể trở lại khu an toàn thoải mái sống cuộc sống an ổn sớm được khắc ấy!
Thế nên khi đối mặt với lựa chọn trọng đại, giữ được một cái đầu lạnh là rất quan trọng, chỉ hơi không cẩn thận thôi sẽ sa ngay xuống ổ voi của đường đời, thảm nhất là sau cùng có thể sẽ phát hiện hóa ra là chính mình đào hố chôn mình.
Ánh mắt vốn đang sa sút như vũng nước tù của Khang Cổ một lần nữa được rót vào một tia sức sống, gã kinh ngạc nhìn Trình Kiến, sau đó liếc sang hai lính đặc chủng ngồi bên cạnh cô. Đối phương chỉ chừa cho gã một cái cằm và hai lỗ mũi, hiển nhiên khinh thường chẳng buồn đếm xỉa đến gã, nhưng họ sẽ nghe theo sắp xếp của Trình Kiến.
“Bất kể trước đây chúng ta từng bất đồng quan điểm thế nào, tóm lại anh nên biết nhiệm vụ lần này thực chất tồn tại nguy hiểm chí mạng đối với nhân viên kĩ thuật chúng ta, sơ sẩy một cái là mất mạng, hai người cùng hành động vẫn tốt hơn là tách ra ai làm của người nấy chứ, đúng không?”
Khang Cổ hơi kinh ngạc, gã vào Viện Nghiên cứu Trung ương lúc tầm bằng tuổi Trình Kiến bây giờ, đến nay đã phục vụ được mười một năm, từng lãnh đạo vài dự án nghiên cứu, tự cho là kinh nghiệm phong phú nên mới mắt cao hơn đầu. Nhưng thật không ngờ, hôm nay lại có cảm giác bị lên lớp bởi một sinh viên vừa tốt nghiệp.
Không thể không nói, tâm thái của beta này tốt hơn gã rất nhiều, trên chiến trường, nhân tài như cô cũng đích xác có thể sống lâu hơn.
Tiến sĩ Khang Cổ thất bại cúi đầu, thở dài, nhắm mắt gật đầu.
“Chuyện mới rồi là tôi có lỗi với cô, thái độ của tôi không đàng hoàng, kế tiếp chúng ta hãy cùng nhau đặt nhiệm vụ lên trên hết đi.”
Có thể xuống nước nói được như vậy đã là sự tôn trọng lớn nhất mà một A ngạo mạn xưa nay có thể giao ra với B và O, Trình Kiến nhếch miệng, tặc lưỡi.
“Tuy nói vậy không hay lắm nhưng tôi vẫn cảm thấy e là chúng ta có hợp tác, tỉ lệ sống sót cũng không cao. Ban nãy thượng tá Hứa Úy có nói phe mình sẽ dốc toàn lực gặt mạng nghiên cứu viên của đối phương, vậy chắc chắn chứng tỏ bên kia cũng sẽ như vậy với chúng ta.”
“Chứ nếu không cô cho là vì sao mà mấy nhóm đi trước đều không chết cũng bị thương? Chính là vì nghiên cứu viên mới là then chốt của nhiệm vụ lần này! Mấy người kia tinh thần bất thường là vì bị đối phương dùng thủ đoạn tra tấn sau khi bị bắt làm tù bình, tuy có thể cứu được về nhưng họ đã không còn hữu dụng nữa rồi.”
Sau khi tỉnh táo lại, lời nói của Khang Cổ vẫn rất có giá trị tham khảo, Trình Kiến cảm thấy sau lưng lạnh toát, toàn thân nổi da gà.
“Không phải là họ bị bên ngoài dọa sợ à?”
“Bất kì ai sinh ra và lớn lên trong Ngày Tàn cũng chẳng thể bị mấy con zombie dọa cho thành vậy đâu! Nhất là những nghiên cứu viên chuyên nghiên cứu về virus zombie như chúng ta! Nếu là cô, cô cảm thấy cô phải trải qua ít nhất bao nhiêu lần hành hạ thì mới có thể tuyệt vọng đến vậy?”
“…”
“Nhất định là cấp trên của tôi đã lăm le diệt trừ tôi từ lâu rồi nên mới phái tôi ra.” Tiến sĩ Khang Cổ phẫn hận hừ lạnh, dáng vẻ như bị ma xui ám thân.
Trình Kiến kinh hãi.
Cô biết cái giá bí quá hóa liều vì tình của mình là gì rồi.
Thượng tá Hứa Úy đẹp trai à? Bây giờ còn muốn ngắm tiếp không?
Cảm giác chênh lệch to lớn cô cảm nhận được từ đó đến giờ không phải là giả, trong khi anh vung tay lên chém zombie, cô chỉ có thể cầm súng run cầm cập bắn vào zombie với tỉ lệ mười phát trượt chín; trong khi anh thành thạo điêu luyện tiến thoái linh hoạt giữa phần tử khủng bố, nói không chừng cô sẽ bị đối phương bắt lại dùng thủ đoạn tra tấn khủng khiếp hành hạ tàn nhẫn đến độ biến thành bệnh nhân tâm thần!
Những khoảng cách nhìn như xa xôi hư ảo đó thực chất đều có trường hợp từng trải có thể đo đạc được, đến cùng Trình Kiến vẫn phải thừa nhận, cô bây giờ quả thật là vì bản thân nghé con không sợ cọp nên mới cưỡi hổ khó xuống.
Tán đổ thượng tá coi như cô kiếm lời, tán không đổ thì cái chờ cô cũng chỉ có chữ chết.
Hình phạt phải chịu vì vô lễ với anh lần đó còn xa mới kết thúc, bởi bản thân việc đến gần Hứa Úy cũng đã chứng tỏ cô bắt đầu phải đối mặt với hình phạt rồi.