Bạc Cảnh Xuyên nâng một cái tay khác lên, đặt lên tủ quần áo, bàn tay ôm cô eo cô cũng hơi dùng sức.
Tránh chỗ cô bị thương, lại dùng tư thế có dục vọng chiếm hữu nhất, giam cô trong lãnh địa của mình.
“Phần lớn phụ nữ của thổ phỉ là bị đoạt tới, các cô ấy đều có danh hiệu, thống nhất gọi là…… Áp trại phu nhân.”
Thẩm Phồn Tinh căng chặt thân thể.
Cô vẫn luôn cho rằng người đàn ông này ôn nhuận, không có gợn sóng, thông tuệ cơ trí.
Mà loại người này, am hiểu nhất đó là làm sao để nước ấm nấu ếch xanh.
Bạc Cảnh Xuyên đúng là người như vậy!
Nhưng từ lúc bắt đầu, cô liền rõ ràng nhận ra, người đàn ông này, ngay cả tiến quân thần tốc, hay là thủ đoạn đều bức người đều làm dễ như trở bàn tay.
Mà người đàn ông như vậy, một khi bá đạo cường thế lên, căn bản không ai có thể thừa nhận.
Đối cô mà nói, anh, quá có lực công kích.
Không thể chống đỡ được.
Lúc này Thẩm Phồn Tinh chỉ cảm thấy mình xứng đáng.
Tự rơi vào hố do mình đào!
Vác đá nện vào chân mình!
Tất cả đều là tại cô!
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Cô không nghĩ xa như vậy.
“Anh…… Nhất định phải lấy hai chữ ‘thổ phỉ’ ra nói tôi à?” Cô bất đắc dĩ.
Bạc Cảnh Xuyên nhướng mày: “Không phải em cũng luôn lấy hai chữ ‘quân tử’ ra trói buộc tôi sao?”
“……”
Nhìn Thẩm Phồn Tinh á khẩu không trả lời được, vẻ mặt ảo não, Bạc Cảnh Xuyên âm thầm cong môi.
Anh hơi ngẩng đầu, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm trên tóc cô, im lặng ngửi.
“Đừng lấy hai chữ ‘quân tử’ hai ra nói với tôi. Mặc dù tôi có kiên nhẫn, nhưng chỉ hữu hạn mà thôi, hơn nữa lực hấp dẫn của em với tôi cũng không đơn giản.”
Sau đó anh lại đến bên tai cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn tiếp tục ác ý trêu chọc cô.
“Tôi không làm quân tử cả đời được.”
Anh vừa nói, bàn tay bên hông cô còn cố ý vuốt ve hai cái.
Cho dù Thẩm Phồn Tinh chưa từng trải qua, nhưng cũng biết anh ám chỉ cái gì.
Cô cảm thấy máu trên người đều nóng lên, lông tơ dựng đứng, da đầu tê dại, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Cũng may là Bạc Cảnh Xuyên dùng sức ôm cô, dùng sức nhấc cô lên, mới không đến nỗi ngồi dưới đất.
“Làm sao vậy?”
Giọng nói trầm thấp của Bạc Cảnh Xuyên mang theo chút sung sướng, càng khiến sắc mặt Thẩm Phồn Tinh ửng hồng, ngượng ngùng.
Bản chất của người đàn ông này ác liệt như vậy sao?
“Ngứa!”
Trên gương mặt xinh đẹp mang theo vài phần phẫn nộ, sắc mặt đỏ lên, duỗi tay vỗ vào bàn tay Bạc Cảnh Xuyên đặt trên eo cô.
Cô tức giận bản thân không biết cố gắng, biết rõ anh cố ý làm vậy, mà vẫn uất ức như thế.
Bạc Cảnh Xuyên thuận thế buông cô ra, không chút để ý thu bàn tay bị cô đánh lên lại, khẽ cười nói:
“Như mèo cào ấy.”
Thẩm Phồn Tinh tức giận, trừng lớn đôi mắt, ngơ ngẩn nhìn anh, dáng vẻ như nhìn thấy kỳ quan của thế giới.
Bạc Cảnh Xuyên chậm rãi đứng dậy, đút tay vào túi quần.
Bộ tây trang được may thủ công tinh tế, không chút cẩu thả, bao bọc thân hình cao lớn thon dài của anh, tỉ lệ hoàn mỹ, khí thế tự phụ.
Vẻ mặt Thẩm Phồn Tinh có chút hoảng hốt, nhìn anh như vậy, giống như sự trêu chọc vừa rồi chỉ là cảnh trong mơ mà thôi.
“Sắp ăn cơm rồi, tôi trước đi xuống.”
Mạnh mẽ kéo thần trí về, Thẩm Phồn Tinh ném lại một câu, xoay người nhanh chóng rời phòng của Bạc Cảnh Xuyên.
Người người đàn ông này, có độc!
Chỉ nên kính cần nhìn từ xa thôi!