Sasuke nắm chặt tay Sakura từ văn phòng Hokage về tới nhà mặc cho anh chàng tóc trắng răng khểnh cá mập đang la ó dữ dội..
– Sasuke! Cậu đánh dấu chủ quyền vừa phải thôi! Ai ngoài đường cũng đỏ mặt hết rồi này!
Đúng vậy, suốt đường đi có cũng khoảng vài trăm cặp mắt lớn nhỏ ti hí phóng đại dòm hai con người này…
Nhưng anh nào có để ý, lạnh lùng ung dung bế cô vào dinh thự nhà mình…
– Sakura…em sẽ ở đây…cùng với anh và…Suigetsu…
– Suigetsu á? Là cái anh tóc trắng đầu đinh xấu trai đó có phải không anh?! – cô chỉ về phía cánh cửa, nơi có người con trai ‘tóc trắng đầu đinh’ như cô miêu tả…
Suigetsu ngày một tức giận hơn khi lần đầu tiên có đứa con gái dám “khen” mình như thế…
”Quái, ta đẹp trai thế này mà cô ta dám nói mình là đầu đinh xấu trai ư? Thật quá đáng!”
– thôi đi Sakura….chúng ta vào nhà thôi..
Anh đẩy cửa cho hai con người đi sau bước vào, Suigetsu từ giận tím mặt chuyển sang ngạc nhiên tột độ…
Gia tộc của Uchiha….rộng lớn thế này ư?
Phải, nếu ngày xưa không bị phân cách ra khỏi làng, phải sống tạm ngoại ô Konoha…
Thì gia tộc anh còn mênh mông hơn thế nữa…
Hãy tưởng tượng, có một cái hồ cá lớn nhất Konoha, nó đủ sức chứa cho hơn 10 người xuống tắm, và nó nằm ở khuôn viên Uchiha của anh!
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Sakura đến đây hai lần rồi nên không ngạc nhiên mấy, nhanh nhẹn ra sau bếp ‘trổ tài’ nấu nướng của mình…
Suigetsu bị Sasuke “lôi” vào phòng chơi cờ, đánh với nhau đến tận tối…
————-
Trong bếp…
Cô giờ đây trông rất giống ‘nữ thần vạn tay’ khi vừa luộc rau, vừa chiên trứng, vừa trộn gỏi,… Nhưng vẻ mặt của cô rất tươi tỉnh, chả có vẻ gì là mệt nhọc cả…
Cũng phải thôi…vì cô đang nấu cho người yêu của cô mà! Cứ nghĩ đến cảnh tượng Sasuke-kun ăn thử đồ cô nấu rồi khen… Ôi thôi sướng chết đi được chứ!
”Anh ấy nhất định sẽ khên mình! Nhất định, nhất định! Sannaroooo!”
<<inner Sakura>>
Bắt chảo lên bếp, cô bắt đầu chiên trứng…
Cũng khá đơn giản, ngoại trừ….việc bị dầu bắn…
Cô sợ sệt đứng cách xa bếp ga những một mét, không dám ló đầu lên, trên người trang bị đủ thứ, áo khoác, mũ trùm đầu, găng tay,…để khỏi sợ bắn. Nhưng vô tình đã bị Sasuke và Suigetsu thấy được…
– cô ấy trẻ con quá! – cảm thán của Suigetsu khi nhìn thấy cô – bạn gái cậu hả Sasuke?
– hmn…đúng thật….hơi trẻ con… – anh đỏ mặt đi đến chỗ Sakura…
Rút cái tạp dề sau ngăn tủ đưa cho cô..
– cầm lấy đi…nếu sợ bắn dầu thì mặc vào….Lúc này đây, Sasuke mặt đỏ như cà chua chín, còn Suigetsu thì cười khúc khích cho cặp đôi đáng yêu đứng trước mặt…
”Người lạnh lùng như Sasuke mà còn phải đổ trước cô ấy….xem ra việc tranh giành tình nhân của Karin bại chắc rồi!” Anh chàng răng cá mập nghĩ thầm, tặc lưỡi tội nghiệp cho Karin…
————-
Ván cờ của Sasuke và Suigetsu bị dang dở do có tiếng gọi vào ăn cơm từ Sakura…
Ngay lập tức, cả hai phi nhanh tới bàn ăn, bụng thì kêu lên từng hồi…
– Sakura, đây là gì đây? – anh chàng tóc trắng chỉ vào miếng đồ ăn trong dĩa trong khi miệng đang nhai nhồm nhoàm..
– là thịt nướng Shibu đó, nó ngon lắm đấy! – cô cũng gắp ăn một miếng…
Sasuke quan sát từng cử động của hai người, anh mắt hơi loé lên khi thấy hai con người đang trò chuyện vui vẻ cùng nhau…
Rồi anh giật mình bởi hành động của Sakura dành cho người con trai trước mặt…
”Cái gì? Cô ấy dám trêu chọc Suigetsu trước mặt mình ư?”
Sự chịu đựng của anh bộc lộ ra ngoài, nhất Kusannai lên chắn giữa cô và Suigetsu…
Con mắt Rinnegan lạnh lùng nhìn chàng trai tóc trắng…
– cậu lên lầu ăn đi…đừng ở đây nữa….và….cũng đừng đụng vào…Sakura…
Anh chàng tóc trắng ngẩn người, tinh ý bảo..
– ghen nữa hả Sasuke? Thôi được rồi…tôi sẽ không đụng vào người-con-gái-của-cậu đâu! – nói rồi anh mang cơm nước lên lầu tự xử, trước khi đi còn tặng cho Sasuke ánh mắt gian tà nữa…
Cô thì như chết đứng tại chỗ (lộn chết ngồi, chị ý đang ngồi ăn cơm mà!), sao lúc nào….Sasuke-kun cũng đẹp trai và menly thế nhỉ? Cho dù anh ấy đang ghen đi chăng nữa thì cũng đẹp vừa vừa thôi chứ!
Phen này….Sakura oanh liệt của ngày nào….nay bị mất máu chết…
Chỉ vì…trai đẹp….
—————
Buổi tối, sao băng ngập trời, cứ phóng vun vút xuống như mưa rơi vậy…
Từ lâu lắm rồi, Konoha mới được chứng kiến cảnh tượng tuyệt vời này…
Sau khi trận chiến giữa Madara và Háhirama tranh giành chức Hokage, kể ra cũng được….mấy trăm năm…
Và giờ đây, toàn thể người dân Konoha lại được ước rất nhiều điều từ sao băng…
Anh và cô cùng ngắm mưa sao bên đồi Hoa Đào, quả thật…sao băng cùng hoa đào…kết hợp với nhau rất đẹp…
– anh nè…anh ước đi! – cô vẫn như con nít đòi nghe điều mà người khác mong muốn trong ngày đại sự..
– ước…gì bây giờ?
Cô cười tinh nghịch, chỉ tay lên ngôi sao sáng nhất trên vùng trời rộng lớn..
– gì cũng được, chẳng hạn như…điều anh thích nhất, anh mong muốn từ lâu… Cái gì cũng được, sẽ thành hiện thực đó!
Nhìn lên trời, đúng là hồi nhỏ anh rất thích chơi trò này cùng Itachi, thật vui và yên bình…
– nhanh lên đi anh! Nó sắp tắt rồi kìa! – cô thúc thục..
Anh bịt chặt tai cô lại, như muốn đề phòng cho cô khỏi nghe điều anh định nói…
– anh….ước….được ở bên em suốt đời…
Vừa nói xong anh vội thả tay mình ra, cô phụng phịu vì không được nghe điều ước của Sasuke…
Giận dữ, thế là bí mật của anh….mãi mãi cô cũng không được biết!
”Đồ ngốc như em không cần phải nghe anh nói gì đâu…hãy để anh nói cho em nghe mỗi ngày nhé!”
———–
Trong phòng có một anh chàng tóc trắng ôm con gấu bông ngủ chảy ke trên giường, ngoài ban công thì có một đôi trai gái ôm nhau ngủ, vẻ mặt hạnh phúc đến nhường nào…
Hai người truyền cho nhau từng hơi thở ấm áp để chống trọi với ban đêm lạnh giá, chàng trai tóc đen đắp chăn cho cô nàng tóc hồng thật kín đáo, còn mình thì nằm đất đau buốt xương, nhưng anh lại chẳng phiền hà gì…
Bởi vì bảo vệ người con gái anh yêu say đắm…vô luận có chết anh cũng cam lòng….một tình yêu…thật mãnh liệt!
End chap 16.