Hồi cấp hai.
Khi mọi người bước vào tuổi dậy thì, có người bắt đầu điên cuồng mập lên, cũng có người bắt đầu liên tục mọc mụn.
Mà Tần Từ, lại điên cuồng cao thêm, điên cuồng đẹp trai thêm.
Giọng nói cũng trở nên khàn khàn dễ nghe, ở trong một đám nam sinh giọng nói như vịt đực, hắn thực sự là nổi bật.
Khi đó, tôi chính là tiểu tùy tùng của Tần Từ.
Vì thế, trong hộc bàn của tôi điên cuồng mọc ra rất nhiều thư tình màu hồng nhạt mà các cô gái gửi cho Tần Từ.
Nhưng Tần Từ chưa từng xem cái nào.
Sau đó, không biết là kẻ nào bổ một đao, tin đồn lan truyền quan hệ của tôi và Tần Từ không bình thường.
Chúng tôi không học cùng lớp, nhưng ngẫu nhiên sẽ học chung tiết thể dục.
Nam sinh lớp Tần Từ mỗi khi nhìn thấy tôi và hắn cùng đi với nhau là sẽ lập tức trở nên ồn ào.
Huýt sáo nhốn nháo tới mức lỗ tai tôi cũng đau.
Người viết thư tình cho Tần Từ, đương nhiên còn đau hơn so với tôi.
Vì thế, một ngày chạng vạng nào đó, khi đang làm trực nhật, tôi bị người chặn trong nhà vệ sinh.
Cầm đầu là một nữ sinh có style ăn mặc hip hop từng viết thư cho Tần Từ.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Lớp trang điểm và tuổi tác của cô ta không hợp nhau, hai con mắt tô đậm như hai quả pháo hoa sặc sỡ vậy.
Cô ta nắm cổ áo tôi, biểu tình hung tợn, “Cách xa Tần Từ ra.”
Tôi lập tức đáp: “OK.”
Bụng nhỏ đột nhiên nóng lên.
Lòng tôi có dự cảm không tốt lắm, đang định nói gì đó…
Tần Từ đã xuất hiện ở WC nữ.
“Các người đang làm gì!”
Nữ sinh hip hop không nghĩ tới Tần Từ sẽ xông vào nhà vệ sinh nữ, sợ tới mức mặt hết trắng lại xanh.
Tôi đang định nói chuyện, một nữ sinh trong đám liền hít một hơi, chỉ vào vết đỏ dính trên váy đồng phục của tôi, hét lên:
“Cậu ta… cậu ta! Có phải cậu ta sinh non không?!”
Sinh non… con mẹ cậu!
Tuổi thì nhỏ mà não to thế không biết!
Giọng nói vừa thốt lên, sắc mặt Tần Từ cũng trắng bệch.
Hắn không kịp tính sổ với bọn họ, trực tiếp lao tới ôm tôi lên chạy đến phòng y tế…
Vừa chạy còn vừa nói: “Giang Sanh, không sao đâu, cậu cố lên…”
Tôi treo trên vai hắn, bị xóc tới mức nói không nên lời.
Thế là vừa đấm hắn, vừa bị nghẹn tới mức mặt đỏ bừng, tới lúc đến phòng y tế, tôi đã nôn thốc nôn tháo vào thùng rác của bác sĩ.
Bác sĩ thấy thế cười ha ha, Tần Từ lúc này mới biết hắn ngớ ngẩn tới mức nào.
Tuy rằng đã sớm hiểu biết sơ qua về kiến thức sinh lý bình thường, nhưng dù sao cũng là lần đầu.
Bác sĩ là con gái, cô ấy giúp tôi lấy băng vệ sinh tới.
Tối hôm đó, Tần Từ cột áo khoác lên eo tôi, tôi ngồi sau xe đạp của hắn, được hắn chở về nhà.
Tần Từ còn cảm khái: “May mà cậu lùn.”
Tôi: “Cậu im đi.”
Tần Từ bật cười thành tiếng, như là mở ra cái chốt mở gì đó, chúng tôi cùng nhau bật cười ha ha.
Gió đêm mùa hạ thổi vào cổ áo đồng phục của hắn, hương vị bồ kết sạch sẽ ngập tràn khoang mũi tôi.
Về tới nhà, trong nhà vẫn như dự đoán, một mảnh đen nhánh.
Bố mẹ tôi gây dựng sự nghiệp, mở một nhà hàng nhỏ.
Làm ăn rất phất, luôn đi sớm về khuya.
Buổi tối, tôi đang giặt quần áo.
Tần Từ gõ cửa nhà tôi, trong tay là một cái bình giữ ấm màu hồng nhạt, còn xách theo một cái túi màu đen.
Hắn đứng ở dưới ánh đèn hành lang mờ mờ, mặt hơi đỏ lên:
“Cái đó, gần đây chú Giang và dì Trương bận… cậu lại ngốc không biết chăm sóc bản thân, tôi vừa mới tra mạng một chút, thuận tay mua.”
Tôi cầm lấy: “Hẳn là thuận tay?”
Tần Từ hừ một tiếng, vừa phủ nhận vừa cãi cố:
“Cậu nhiều chuyện quá!”
7.
Sau đó, chúng tôi cùng thi vào một trường cấp ba.
Trưởng thành hơn một chút, chúng tôi cũng không chơi cùng một hội giống như hồi cấp hai nữa.
Mà còn có một chút gì đó… ừm, tôi gọi nó là bệnh xấu hổ của thiếu nam thiếu nữ tuổi dậy thì.
Tôi hát khá tốt, ngày lễ ngày tết mà có tiệc tối thì đều sẽ bị chủ nhiệm lớp xách lên sân khấu biểu diễn.
Những ngày tập luyện văn nghệ mà không cần học tiết tự học buổi tối đó là những ngày tháng tôi mong chờ nhất trong quãng thời gian cấp ba tẻ nhạt của tôi.
Trong phòng tổng duyệt, Tần Từ cũng đang tập luyện.
Lớp bọn họ diễn kịch, nghe nói là bởi vì diện mạo xuất sắc của Tần Từ.
Rốt cuộc thì có rất nhiều bạn nữ cho rằng, chỉ cần Tần Từ đứng ở đó thì lớp bọn họ đã nắm chắc phần thắng rồi.
Tôi chọn bài [Quật cường] của Ngũ Nguyệt Thiên.
Tiệc tối tết Nguyên Đán năm lớp 11, là tiệc tối Nguyên Đán lần thứ hai của thời cấp ba, cũng là buổi tối cuối cùng chúng tôi tham dự bữa tiệc thời học sinh.
Thế cho nên bữa tiệc tối lần này vô cùng quan trọng với chúng tôi.
Nhưng tới lúc quan trọng thì máy tính và hệ thống loa mic lại hỏng.
Tôi đứng ở chỗ cánh gà há mồm trợn mắt, hội học sinh đang phụ trách điều khiển máy tính cũng suýt chút nữa là bật khóc.
Khi đó mọi người vẫn còn là những cô cậu học sinh, không có ai có ý thức làm việc là phải chuẩn bị nhiều phương án, cho nên lúc này cũng không có thiết bị dự phòng.
Phó hội trưởng đứng trong cánh gà lôi kéo tôi nói muốn tôi đi kéo dài thời gian.
Sau đó bọn họ liền đẩy tôi lên sân khấu.
Họ gọi tôi là kế hoạch B.
Bạn học phụ trách ánh đèn lập tức đem tất cả đèn trên sân khấu chiếu thẳng về chỗ tôi…
… Ha ha, cảm ơn nhé.
Tôi đang chuẩn bị tinh thần có nên kể câu chuyện cười mình đọc được trên mạng hôm nọ cho mọi người nghe hay không thì bên người lại đột nhiên xuất hiện một người.
Là Tần Từ, hắn ôm một cái đàn ghi-ta điện, gảy một đoạn freestyle.
Bầu không khí lập tức bị hành động của hắn kéo lên cao trào, hội trường đều ngập trong tiếng ồn ào huýt sáo.
Các thầy cô muốn duy trì trật tự cũng không được nữa rồi.
Tôi bị hắn gảy đàn rung đến mức da đầu tê dại, nhỏ giọng thì thầm: “Làm gì thế?”
Tần Từ nhướng mày với tôi: “Hát đi!”
Nói xong liền bắt đầu dạo một khúc nhạc.
Tôi liền lấy lại tinh thần, nhanh chóng bắt kịp tiết tấu của hắn.
“Khi tôi và thế giới không hợp nhau
Vậy thì cứ để chúng tôi khác biệt khác biệt…
Đối với tôi mà nói, kiên trì chính là lấy nhu khắc cương…”
Chúng tôi đứng trên sân khấu, mặt đối mặt nhau.
Chỉ với bản nhạc ghi-ta đệm đơn giản.
Hát được một nưa, hội trưởng hội học sinh đã ôm một cái máy tính khác tới.
Vì thế, ngay khi tôi hát tới đoạn cuối cùng, trừ tiếng đàn ghi-ta điện ra thì tiếng nhạc đệm cũng theo đó mà vang lên.
Bầu không khí nháy mắt đã lên cao trào.
Những học sinh dưới sân khấu trộm mang theo điện thoại đều nhịn không được mà cùng bật đèn flash lên.
Đó là quật cường thuộc về riêng thời thanh xuân, cũng là một nét bút in đậm trong thời kỳ thiếu nữ tuổi dậy thì của tôi.
Buổi biểu diễn kết thúc, tiệc tối vẫn chưa xong.
Tôi và Tần Từ cũng không ở lại xem nữa, chúng tôi ngồi xổm dưới cột đèn ven đường, không ai lên tiếng, yên lặng hút trà sữa.
Trà sữa rất ấm áp.
Tôi thở một hơi thôi cũng có thể nhìn thấy sương trắng trong đêm đông.
“Cậu học đánh đàn ghi-ta lúc nào thế?”
“À,” Tần Từ nói, “Lần trước không phải đi diễn vai quần chúng… bị bố tôi đánh lúc nửa đêm sao, nhân vật tôi diễn là một tay ghi-ta đang trong tuổi phản nghịch, đẹp trai không?”
Diễn viên chuyên nghiệp cũng hiếm có ai chăm chỉ như hắn.
Huống chi Tần Từ chỉ là một nhân vật phụ không thể phụ hơn, lên hình còn chưa được mười phút, thế mà hắn đã học xong cách chơi đàn ghi-ta chuyên nghiệp như vậy.
Tâm tôi khẽ rung động.
Lại hỏi: “Vậy sao cậu lại đàn bài [Quật cường]?”
Tần Từ đứng ngược sáng nhìn tôi một lúc lâu, không có đáp lại.
8.
Tôi đã từng ảo tưởng rất nhiều chuyện sau kỳ thi đại học.
Ví dụ như tỏ tình với tên chó Tần Từ này.
Nhưng sự thật chính là, có rất nhiều thời điểm giống với cuộc trò chuyện dưới ánh đèn đường hôm tiệc tối Nguyên Đán đó.
Không hiểu sao một người lại đột nhiên im lặng không lên tiếng như thế.
Ngày kết thúc kỳ thi đại học, một cô gái học Nhất Trung đứng trước mặt Tần Từ tỏ tình với hắn.
Tôi đeo balo lạnh mặt đi qua, lại bị Tần Từ kéo tới: “Tôi có bạn gái rồi, là cô ấy.”
Trong nháy mắt, tim tôi đập loạn nhịp, thậm chí còn quên cả phản bác.
Cho tới khi cô gái kia đỏ mắt rời đi, tôi mới hoàn hồn, trong niềm vui sướng cùng khẩn trương, tôi nghẹn ra một câu: “Nói bậy cái gì đấy!”
Kết quả, tên nhóc Tần Từ này lại vỗ vỗ bả vai tôi: “Anh em tốt, giúp đỡ bạn bè không tiếc mạng sống ha!”
… Ai là anh em của cậu!
Ngay cả bạn thân cấp ba của tôi cũng nói: “Cậu với Tần Từ còn chưa ở bên nhau à?”
“Hai người các cậu thế này, hôm tiệc tối Nguyên Đán ấy, ôi dồi, giang hồ đâu đâu cũng đều là truyền thuyết về hai người luôn ấy.”
…
Sau khi kết thúc kỳ thi đại học, trong một ngày đẹp trời của kỳ nghỉ hè nhàm chán, tôi nhận được cuộc điện thoại từ Tiếu Hằng – một người anh em tốt của Tần Từ.
“Anh Tần uống nhiều quá, chị dâu, chị tới đón anh ấy đi?”
“Đừng có gọi linh tinh.”
“Anh Tần uống nhiều lắm, em gái nhà đối diện với anh Tần ơi, mau tới đón anh ấy đi nào?”
“…”
Tôi cầm áo khoác lên định đi, bạn tốt lại kéo tôi lại: “Uống say thì có thể gọi taxi đưa về, cho nên, không phải thích cậu thì cũng coi cậu là lốp xe dự phòng.”
Cô ấy chớp mắt với tôi: “Cố lên.”
… Ha ha.
Giờ vẫn chưa muộn, mới có hơn 8 giờ.
Tôi gọi xe đi thẳng tới địa chỉ KTV Tiếu Hằng nói.
KTV rất đông, ở gần Nhất Trung, ở đây hầu hết đều là học sinh vừa thi đại học xong.
Còn chưa có nhìn thấy bóng dáng Tần Từ, tôi đã nghe thấy giọng nói của hắn vang lên:
“Sao lại gọi cho cô ấy?”
Tôi ngẩn ra, theo bản năng trốn ra sau chậu cây xanh.
Cách đó không xa, Tần Từ mặc một cái áo thun màu đen.
Tóc cũng không nhuộm sặc sỡ như những người xung quanh, chỉ cắt ngắn gọn gàng sạch sẽ.
“Đã tốt nghiệp rồi, sao còn không theo đuổi nữa?”
“Đừng nói vớ vẩn, tôi không thích cậu ấy.”
“Thật hay đùa vậy?”
“Thật.” Trong hoàn cảnh ồn ào như vậy, thanh âm của Tần Từ lại vô cùng rõ ràng, “Đừng có làm bậy, nháo lên rồi tôi với cô ấy còn không thể làm bạn nữa đâu.”
Tôi đã quên bản thân đi ra khỏi KTV thế nào.
Chỉ là có cảm giác… đột nhiên thật thất bại, lại đột nhiên… có chút nhẹ nhõm.
Tôi vào một quán trà sữa ngồi cho tới khi quán đóng cửa, lúc về tới nhà, vừa lúc gặp được Tần Từ ở dưới lầu.
Cách thật xa, nhưng tôi cũng có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người hắn.
Vốn định tránh đi, lại bị hắn chặn đường.
“Tiếu Hằng gọi điện cho cậu?”
“… Ừ.”
“Cậu không tới sao?”
Không biết là do tủi thân hay tức giận, thanh âm tôi cũng cất cao lên: “Các cậu gọi là tớ phải đi sao?”
Tần Tư ngây ra: “Không, không phải ý đó…”
Ngực tôi chua xót, qua nhiên không có nhẹ nhõm như bản thân mình nghĩ… đặc biệt là sau khi nhìn thấy tên này.
Tôi dường như ngay giây tiếp theo có thể khóc òa lên vậy.
Hắn nhìn tôi, một lúc sau mới nghẹn ra ba chữ: “Tôi xin lỗi.”
Câu chuyện tuổi thanh xuân tới đây coi như kết thúc.
Kỳ nghỉ năm đó, nhà chúng tôi chuyển đi.
Từ tiểu khu cũ kỹ dọn tới một căn hộ xinh đẹp đón nắng rất tốt.
Nhà hàng nhà tôi mở cũng mở rộng thêm chi nhánh ở khắp các nơi.
Ăn mặc ở, mắt thường cũng có thể thấy được chất lượng cuộc sống của tôi tốt lên rất nhiều.
Mà quan hệ của tôi với Tần Từ, nói ái muội mập mờ thì có vẻ như là làm quá, bốn chữ “thanh mai trúc mã” treo ở bên miệng cũng giống như làm màu.
Cuối cùng cũng chỉ còn là những người bạn bình thường không có gì đặc biệt.
Tôi cho rằng đây là kết cục cho thời đại thiếu nữ của tôi.
Cho tới ngày tới nhập học ở đại học A, tôi kéo vali thở hổn hà hổn hển đi về phía KTX.
Trong tay đột nhiên trống rỗng.
Tôi ngửi thấy mùi hương quên thuộc.
Trái tim bỗng dưng nảy lên, thanh âm Tần Từ vang ở bên tai: “Cũng đâu có nặng đâu, Giang Sanh.”
Hắn xách vali của tôi đặt trước cửa KTX, thuận tay xoa xoa đầu tôi.
“Xem ra là lại chạm mặt 4 năm kế tiếp rồi.”
Hừ, trên đời này đúng là luôn có người có thể tùy thời kích hoạt năng lượng hồng hoang của bạn.
Khóe miệng tôi thiếu chút nữa không đè xuống được, “Ồ, bất hạnh thật.”
Tháng 9, thời tiết nóng bức còn chưa lui, bầu trời mùa thu xanh thăm thẳm, không thấy có đám mây nào.
4 năm này, có thể trôi chậm một chút không?
Chậm tới khi nào… Tần Từ có thể rung động với tôi ấy.
9.
Bữa cơm đền bù cho Tần Từ sau lần tạo nghiệt ở phòng phát thanh vẫn chưa có dịp thực hiện.
Hình như hắn luôn rất bận rộn.
Đi học, làm bài tập, làm thêm, đóng phim.
Nếu tôi là hắn, chắc là đã bắt đầu trốn học rồi.
Nhưng Tần Từ có thể không trốn sẽ không trốn, cho nên nhìn qua hắn càng ngày càng có vẻ mệt mỏi áp lực.
Như thể không muốn bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào, cái gì cũng muốn nắm ở trong tay.
Đoạn thời gian đó, tôi cũng rất bận.
Bận rộn đấu trí đấu dũng với thằng học sinh cấp ba mà tôi dạy thêm.
Ví dụ như lần này.
Lúc tôi tới nhà của Thẩm Tụng, tôi không đi cửa chính như mọi khi nữa, mà là dứt khoát đứng chờ cậu ở chỗ cửa sổ sau nhà, chặn đứt con đường trốn học của cậu…
Thẩm Tụng nhìn thấy tôi thì như bị dẫm phải đuôi: “Sao chị biết tôi ở đây?”
Tôi híp mắt: “Lần trước dạy học, cậu cứ một phút lại nhìn ra cửa sổ mười lần, giống như đang nói cho tôi biết [Ha, lần sau tôi nhất định sẽ chạy ra từ chỗ này nhá]…”
“Tôi phục chị đấy.” Thẩm Tụng héo rũ, ngoan ngoãn trèo về phòng.
Dì Cố – mẹ của cậu còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra, bà còn vô cùng phấn chấn chia sẻ với tôi rằng môn Toán của Thẩm Tụng đã tăng lên 20 điểm, cuối cùng cũng qua điểm liệt, chỉ cần cố gắng chút nữa là sẽ được max 150 điểm rồi…
Thẩm Tụng đang chán muốn chết gặm trái cây.
Mẹ cậu thấy cậu ăn mặc nghiêm túc như vậy, vô cùng vui mừng: “Biết ăn mặc chỉnh tề rồi cơ đấy, cuối cùng cũng học được cách tôn trọng cô giáo rồi ha?”
Tôi và Thẩm Tụng liếc nhau, thấy biểu tình bị ăn thiệt của cậu, tôi thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Thẩm Tụng rất đẹp trai, là kiểu đẹp mà có chút hư hỏng.
Duyên bạn gái rất tốt, thư tình trong cặp còn nhiều hơn so với sách vở.
Có điều lại không thích học.
Vô cùng không thích học,
Dì Cố vừa đi, Thẩm Tụng lại bắt đầu lộ nguyên hình: “Làm sao phải đi dạy thêm như vậy, thiếu tiền lắm sao? Tôi cho chị tiền, chúng ta hôm nay nghỉ nhé?”
“Không thiếu.” Tôi lạnh lùng lấy sách Toán ra, “Chỉ là muốn trải nghiệm khó khăn của nhân gian thôi.”
Sắp tới sinh nhật của Tần Từ rồi.
Từ sau khi mẹ Tần đi, bố Tần lúc nào cũng ngâm mình ở nhà xưởng, mấy năm trước còn đổ bệnh một trận, tài chính trong nhà vẫn luôn rất khó khăn.
Sinh hoạt phí của Tần Từ vốn cũng chẳng có bao nhiêu, hơn nữa lại đang cãi nhau với bố Tần, cho nên sau khi làm vỡ điện thoại thì cũng không mua cái mới.
Giờ hắn phải dùng lại chiếc điện thoại bấm đời cũ từ lâu đã không còn sản xuất nữa.
Tôi muốn… mua cho hắn một cái điện thoại làm quà sinh nhật.
Cũng không phải tôi simp hắn.
Nhưng hồi sinh nhật tôi, Tần Từ đúng lúc có thù lao khi đóng phim, hắn cũng dùng một nửa số đó để mua cho tôi bộ đồ trang điểm mà tôi ao ước đã lâu.
Một nửa còn lại là đổi cho bố hắn cái xe điện mới.
Bộ đồ trang điểm kia không hề rẻ, dù cho tiền sinh hoạt của tôi có dư dả tới mấy thì cũng không nỡ vung tay như thế.
Thế mà Tần Từ không thèm chớp mắt đã mua ngay. Tôi hỏi hắn sao lại biết tôi thích cái này, hắn lại không chút để ý nói: “Nhìn thấy trên vòng bạn bè của cậu, cậu like nó..”
Tôi sửng sốt: “Thế nhỡ tớ mua rồi thì thế nào?”
Tần Từ hung tợn uy hiếp: “Dùng cái tôi tặng trước.”
Ồ, bá đạo ghê.
…
Thẩm Tụng nhìn đề Toán, cả người lại bắt đầu khó chịu: “Tôi không muốn học.”
Tôi buông bút xuống: “Vậy cậu muốn gì?”
Thẩm Tụng nhướng mày: “Tôi muốn chơi nhạc, muốn ca hát. Tôi hát hay lắm đó.”
“OK, so?”
“Chị không tin?”
“Không liên quan tới tôi.”
“Vậy cái gì mới liên quan tới chị?”
“Định lý Pytago, chỉnh hợp tổ hợp, vi phân tích phân, đạo hàm…”
“Dừng dừng dừng!” Thẩm Tụng giơ tay đầu hàng, “Nghe xong cũng phình cả não mất, chị thi đại học được bao nhiêu điểm Toán?”
Tôi bình tĩnh nói: “146.”
“Má ơi.”
Thẩm Tụng kinh ngạc, ánh mắt nhìn tôi còn mang tia sùng bái.
Tôi thở dài:
“Thích hát như vậy, sao không thi vào trường nghệ thuật?’
“Tôi muốn thi là thi được sao? Nói giống như việc tôi không vào Thanh Hoa là vì tôi không muốn ý… Tại mẹ tôi không cho.”
Thẩm Tụng có hơi để ý: “Có phải chị cũng cảm thấy suy nghĩ của tôi kỳ lắm đúng không?”
Tôi bỗng nghĩ tới Tần Từ.
Hoàn toàn không hề cảm thấy nhóm người này có ý nghĩ kỳ lạ.
Ngược lại, không biết có phải là do Tần Từ hay không mà tôi luôn có cảm giác người có ước mơ luôn toát ra một khí chất mạnh mẽ, làm cho người ta phải kính sợ.
“Không đâu… cậu làm tốt những chuyện trước mắt đã, chờ cậu thi được vào một trường đại học không tệ rồi thì đâu có ai còn quản cậu làm gì được nữa, đến lúc đó, cậu muốn hát muốn ra mắt đều do cậu quyết định.”
“Ồ,” Thẩm Tụng nói, “Cuối cùng cũng nói được câu tôi thích nghe.”
Tôi gật đầu: “Tiếp tục chứ?”
Thẩm Tụng liếc tôi một cái sâu xa: “OK.”
4 tháng, tôi kết thúc buổi dạy kèm cuối cùng.
Bây giờ còn cách sinh nhật Tần Từ nửa tháng.
Tôi cầm tiền lương, đi thẳng tới trung tâm thương mại, mua cái điện thoại mà tôi đã ngắm từ lâu.
Mới vừa đi ra khỏi trung tâm thì lại nhìn thấy Tần Từ.
Đi theo bên cạnh hắn, là Hạ Thanh Thanh.
Sắc mặt hắn không quá tốt, Hạ Thanh Thanh đang chạy theo hắn nói gì đó.
Không biết là do ai chỉ dẫn, giây tiếp theo, Tần Từ nhìn về phía tôi…
Tôi giật mình, đột nhiên ngồi xổm xuống.
Trước mặt lại là thùng rác!
Mũi bị rác huân cho sắp ngất.
Má nó, tôi trốn cái gì chứ!
10.
Hôm nay tôi tới văn phòng giao tài liệu.
Lúc ra cửa, vừa vặn đụng phải Hạ Thanh Thanh.
Cô ta thấy tôi, luôn thích đi lên tìm cảm giác tồn tại như cũ.
“Sao ở đây mà cũng gặp được cô là sao? Thật đúng là xui xẻo.”
Tôi cạn lời: “Cô có thể bớt giống con ngỗng được không, gió thổi một cái là giãy phành phạch cả ngày.”
Hạ Thanh Thanh bị tôi làm cho tức điên lên.
Tôi chỉ vào nắm tay đang nắm chặt của cô ta, lên tiếng cảnh cáo: “Tôi khuyên cô không nên động thủ, lần trước là tôi không truy cứu, lần này ở hành lang có camera giám sát. Cô đã đủ 18, đã trở thành người có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình làm ra đấy.”
Hạ Thanh Thanh nhìn theo tầm mắt của tôi, thấy được camera theo dõi, cô ta cắn môi, không cam lòng.
Giây tiếp theo, không biết cô ta nghĩ tới cái gì mà lại đột nhiên trở nên vênh váo tự đắc:
“Giang Sanh, cô cũng đừng quá kiêu ngạo, cô cho rằng cô có thể ở bên Tần Từ bao lâu? Hai người đã được định là không thể cùng một thế giới được rồi.”
“Đồ điên, hắn còn có thể ra ngoài không gian sống à? Cả thế giới chỉ có một thằng đàn ông là Tần Từ, cô xa hắn là không thể sống?”
“Cô…”
Hạ Thanh Thanh không nói lại tôi nhưng lại rất thích nói.
Tôi không muốn lãng phí thời gian, xoay người đi luôn.
Buổi chiều, tôi nhắn tin cho Tần Từ, hỏi hắn ngày sinh nhật hắn có kế hoạch gì.
Tần Từ tới tối mới gọi điện lại cho tôi:
“Muốn ăn sinh nhật với anh trai hả?”
“… Miễn cưỡng đi.”
Tần Từ không nhịn được bật cười: “Có điều hôm đó tôi bận rồi, lần sau anh trai bù đắp cho cậu có được không?”
Nói cứ như là tổ chức sinh nhật cho tôi vậy.
Tôi cho rằng, Tần Từ là bận đi làm thêm.
Cho nên nhìn chằm chằm cái điện thoại, quyết định để khi khác tặng cho hắn cũng được.
Nhưng vào hôm sinh nhật hắn, tôi lại nhận được tin nhắn của Hạ Thanh Thanh.
Là một đoạn video.
Bên trong là không ít nghệ sĩ cùng những người nổi tiếng ở trên mạng, ở giữa có mấy vị giống như đạo diễn, nhà làm phim ngồi, giống như chúng tinh phủng nguyệt.
Xung quanh sương khói lượn lờ, quần ma loạn vũ.
Tần Từ đang kính rượu cho người ta.
Tửu lượng của hắn không tốt lắm, thế nhưng lại không hề do dự mà uống lên.
Theo video cùng gửi tới là những dòng tin nhắn:
[Cô có thể tới những nơi thế này không?]
[Anh ấy cần nhất chính là nhân mạch, là cơ hội. Tôi có thể cho anh ấy, còn cô thì không.]
Tôi không nhịn được nữa: [Cô đúng là đồ dở hơi mà.]
[Sao tôi lại không thể tới, KTV là nhà cô mở à?]
Không đợi Hạ Thanh Thanh trả lời, tôi đã trực tiếp block cô ta.
Tôi đi rửa mặt, sau đó bò lên trên giường.
Kéo bức màn giường lại, trong không gian yên tĩnh lại kín đáo, cảnh tượng ban nãy lại hiện lên trong đầu tôi.
Tôi chưa từng có tâm tư so đo với Hạ Thanh Thanh, cũng không nghĩ sẽ dành thời gian nhàn rỗi đi khiêu khích ai hết.
Chỉ là trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
Chàng thiếu niên có thể để tôi ngồi sau xe đạp của hắn, có thể cứu cánh mọi người ôm ghi-ta điện đứng ở bên cạnh tôi cùng nhau hát, thật ra lại là người có tửu lượng không tốt, cũng rất ghét mùi thuốc lá.
Nhưng dường như nếu không có uống rượu xã giao, chỉ dựa vào chính thực lực của mình thì rất khó có thể trộn lẫn vào vòng danh lợi.
Khi đang nửa tỉnh nửa mơ, điện thoại đột nhiên rung lên.
Đã sắp 9 giờ rồi.
Là Tần Từ.
Tôi ấn nghe, thanh âm bên kia của hắn nghe có chút tủi thân: “Ngủ rồi? Cậu còn chưa có chúc mừng sinh nhật tôi đâu.”
… À, quên mất.
“…”
“Giang Sanh, có thể xuống lầu không?”
Tôi sửng sốt, trong nháy mắt đã thanh tỉnh hơn vài phần: “Cậu ở dưới lầu?”
“Ừm.”
Tôi đột nhiên kéo màn giường ra, lấy điện thoại mới, trong tiếng hô của bạn tốt “Điên à, tối rồi cậu còn mặc áo ngủ đi đâu vậy”, tôi lao xuống lầu, giống như dũng sĩ vì yêu mà ra trận.
Tần Từ đang đứng ở đó.
Áo hoodie màu xanh ngọc, quần dài thể thao màu đen, tóc ngắn ngủn sạch sẽ.
Giống hệt như ở trong video.
Tôi thở dốc nhìn hắn.
Dường như hắn hơi say, ánh mắt nhìn tôi có chút mê ly.
Tôi đưa cái hộp cho hắn: “Sinh nhật vui vẻ.”
Tần Từ sửng sốt, cúi đầu, phát hiện là điện thoại mới.
Hắn tỉnh rượu ba phần, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi: “Cậu…”
“… Điện thoại của cậu gọi một cuộc cũng phải đợi nó nửa ngày nó mới rung, nhỡ đâu ngày nào đó bỏ lỡ điện thoại từ đạo diễn lớn thì làm sao bây giờ, tớ chỉ là…”
Tôi im bặt.
Bởi vì hắn đã kéo tôi vào trong lòng, ôm chặt.
Chóp mũi quanh quẩn mùi hương trên người Tần Từ.
Rất kỳ quái, rõ ràng là vừa mới từ nơi khói thuốc mịt mù, mùi rượu nặng nề như thế kia, nhưng hương vị trên người hắn vẫn như cũ, sạch sẽ lại thanh mát.
Tôi chần chờ duỗi tay muốn vỗ vỗ lưng hắn, bởi vì nhìn qua hắn có vẻ như rất cần được an ủi.
“Chờ tôi một chút thôi.”
Tần Từ nói.
Người đi ngang qua đều đang nhìn chúng tôi.
Tần Từ ôm tôi, lặp đi lặp lại câu: “Giang Sanh, chờ tôi một chút thôi.”
Ngày đó, thật ra tôi rất muốn hỏi Tần Từ.
Cậu rốt cuộc có thích tớ hay không.
Cậu bảo tớ chờ cậu cái gì chứ?
Tớ còn phải chờ bao lâu.
Nhưng cuối cùng, vẫn không thể nói ra thành lời