Đổng tài nhân chết bất ngờ làm chúng hậu phi không kịp phản ứng, đến khi phục hồi tinh thần lại cũng là tâm tư dị biệt. Trước tiên, bất luận Đổng tài nhân có quan hệ cùng lời đồn hay không, hơn nửa người ta đã xác định là có.
Người cũng chết rồi, lại không có chứng cớ xác thật, tất nhiên không ai ngu ngốc đi đề cập đến nữa.
+
Tiêu Quân Nhã đang tự bôi thuốc cho mình.
Xuân Phân: “Nương nương, hậu sự Đổng tài nhân. . .”
“Bổn cung biết rồi.” Tiêu Quân Nhã nâng mắt, “Chuyện đã tra đến đâu?”
“Trước đó vài ngày quả thực có tú nương đến gặp Đổng tài nhân. Đổng tài nhân tìm tú nương đòi kéo, nói là trong cung rảnh rỗi buồn chán, muốn làm một ít đồ mới. Tú nương cũng không suy nghĩ nhiều, đưa kéo cho nàng.”
Tiêu Quân Nhã đậy hộp thuốc, thở dài nói: “Một người đang yên đang lành, cứ như vậy mà đi. . .”
“Nương nương đừng quá đau buồn.” Xuân Phân khuyên nhủ, thu hồi hộp thuốc mỡ trên bàn.
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng thông báo. Tiêu Quân Nhã nhìn Xuân Phân, đứng dậy nghênh đón. Sắc mặt nàng tuy bình thường nhưng có chút mỏi mệt vì thiếu ngủ.
Tô Hành sáng nay hạ triều mới nghe được tin Đổng tài nhân. Y phê tấu chương ở điện Tuyên Chính một chút mới tới cung Phượng Tê. Vào điện nhìn thấy Tiêu Quân Nhã sắc mặt không tốt, mi tâm nhíu lại, nâng tay nàng, hỏi:
“Sao vậy? Không khỏe hả?”
“Hồi bệ hạ, thần thiếp không sao, chỉ là ngủ không ngon mà thôi.” Tiêu Quân Nhã cười cười, cùng Tô Hành đi vào trong điện.
Tô Hành thở dài, “Đêm qua, khổ cho nàng.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Ngài nói vậy chẳng phải chiết sát thần thiếp. Thần thiếp nào có khổ cực gì đâu.” Tiêu Quân Nhã nhìn Như Ý tiến đến dâng trà, lại nhìn Tô Hành nói: “Bệ hạ, hậu sự Đổng tài nhân muốn xử trí như thế nào?”
“Hm… Đổng Nhụy ra đi đột ngột quá.”
Tiêu Quân Nhã không nói chuyện.
“Nàng ngoại trừ nhát gan, thì không có cái gì là không tốt. Mặc dù xuất thân cung tỳ, nhưng được cái là thuần khiết. Có đôi khi trẫm nhìn không thấu nàng rốt cuộc là thuần khiết thật hay giả.” Tô Hành cau mày, nhìn Tiêu Quân Nhã, “Mà thôi, nàng xem đó mà làm.” Y muốn cầm tay phải của nàng nhưng khựng lại, rồi lại nắm tay trái của nàng, vỗ vỗ trên lưng bàn tay ấy.
Tiêu Quân Nhã: “Được bệ hạ thương tiếc là phúc phần của nàng.”
Tô Hành cười nhìn nàng. “Mẫu hậu biết chưa?”
Tiêu Quân Nhã lắc đầu, “Chưa ạ.”
“Cũng không giấu được vài ngày, chuyện như vậy… Chiều nay nàng đến cung Cảnh Nhân đi, nói với bà một chút, tốt nhất là có thể mời tăng lữ tụng kinh siêu độ cho nàng, coi như không uổng công nàng hầu hạ trẫm.”
“Dù sao cũng là hậu cung đổ máu, mẫu hậu khó tránh khỏi cảm thấy điềm xấu, mời tăng lữ tụng kinh đại để mẫu hậu sẽ đồng ý.”
Đổng Nhụy thân phận đê tiện, lại chỉ là một thất phẩm Tài nhân, tụng kinh siêu độ tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên người nàng. Tô Hành rốt cuộc là có vài phần thương tiếc nàng. Một cung phi tự sát nào có đãi ngộ này đâu.
“Được rồi, còn có tộc nhân của nàng ấy, làm phiền nàng phí tâm.” Tô Hành lại dặn dò.
Tiêu Quân Nhã gật đầu, “Bệ hạ nhân tâm.” Cung phi tự sát là đại sự, đa số sẽ liên lụy đến tộc nhân. Nhưng Tô Hành lại tụng kinh siêu độ và còn muốn nàng coi sóc tộc nhân Đổng Nhụy…
Tô Hành thở dài, kéo nàng qua ôm nàng, “Hậu cung thế nào, trẫm đều biết; người nào thật lòng người nào vì quyền vì thế, trẫm đều nhìn ra.”
“Ngài nhìn ra thần thiếp vì cái gì.”
Tô Hành kéo nàng ra, nâng đầu nàng đối diện mình, chăm chú nhìn nàng. Tiêu Quân Nhã không chớp mắt nhìn lại, mâu sắc sáng tỏ chân thành, không tạp chất.
“Quân Nhã, nàng yêu trẫm sao?”
“Yêu. Ngài là phu quân của thần thiếp, là trời của thần thiếp, thần thiếp đương nhiên yêu ngài.”
“Vậy vì sao, trẫm không có ở trong mắt nàng? Trẫm không nhìn ra nửa điểm yêu trẫm như nàng nói.”
“Bệ hạ, ngài là phu quân thần thiếp, nhưng cũng là phu quân của nhiều người khác trong hậu cung. Thần thiếp yêu ngài. Nhưng tình yêu này không giống như các tỷ muội đem lên mặt. Bởi vì thần thiếp là Hoàng hậu, và cũng là một thần tử, một người muốn kề vai cùng ngài đứng chung một chỗ.”
Lời này nếu là người cổ hủ nghe thì là đại nghịch bất đạo. Dù có tôn quý như Tiêu Quân Nhã thì cũng không có khả năng sóng vai cùng Đế Vương. Nhưng đối với Tô Hành thì lại cho y rất nhiều rung động.
Đúng thế, chỉ có cô gái như vậy mới xứng làm Hoàng hậu của y, mới xứng kề vai cùng y!
Tô Hành áp chế xúc động, bình tĩnh nói: “Quân Nhã, nàng có biết nàng vừa nói cái gì không?”
Tiêu Quân Nhã cười nhạt, “Tất nhiên. Đó là lời thật lòng của thần thiếp mà.”
“Ahahah… Quân Nhã, nàng lại làm cho trẫm nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Tiêu Quân Nhã cười đáp, “Đó là ngài để mắt thần thiếp.”
Bởi vì Đổng Nhụy chết, Tô Hành hơi có phiền muộn, nhưng cũng đã được thông suốt. Tâm tình y xem như là ổn, Tiêu Quân Nhã tất nhiên phụng bồi.
Chiều, nàng đi cung Cảnh Nhân gặp Thái hậu, nói chuyện Đổng tài nhân. Sắc mặt Thái hậu đúng là không tốt, sau một hồi suy nghĩ mới đồng ý mời tăng lữ, mặc dù phần lớn nguyên do trừ tà. Và vì chuyện đã thành, Tiêu Quân Nhã vốn định đi, Thái hậu lại nhắc đến Triệu phi. Bà ra Phật Đường, tất nhiên cũng nghe được lời đồn về Triệu phi, giờ gặp Tiêu Quân Nhã nên tiện thể hỏi tới.
Bây giờ Triệu phi quy thuận Tiêu Quân Nhã, nàng tất nhiên nói dối giúp Triệu phi, là ăn nhầm thứ không nên ăn nên viêm thanh quản, không nói chuyện được, giờ đang điều dưỡng, không biết khi nào có thể khỏi hẳn.
Chuyện Triệu phi chủ động tìm đến, Tiêu Quân Nhã quả thật không ngờ tới thật. Mà dầu gì người ta cũng đã chủ động, mặt mũi nên cho phải cho, huống hồ cô ta đã không có tiếng nói, lại không có Đế sủng, mỗi một ngày đối với cô ta mà nói đều là gian nan khó sống. Mà ở hậu cung, chết mới chính là giải thoát.
Thái hậu nghe xong giải thích, thả Tiêu Quân Nhã trở về.
+
Tâm tình hờ hững, hồi cung rồi thì chợt nghe Xuân Phân nói đã hỏi thăm được Uyển quý phi vì sao chọc bệ hạ không vui. Xuân Phân thấp giọng nói bên tai nàng: “Uyển quý phi không biết nói nương nương cái gì đó mới chọc giận bệ hạ.”
“Hả? Nàng ngu xuẩn như thế?”
Xuân Phân che miệng cười trộm, “Bệ hạ là anh họ ruột của nàng, nếu nàng vô lý gây rối, bệ hạ cũng chỉ phải nhịn. Việc này nương nương cũng không phải không biết.”
Tiêu Quân Nhã mỉm cười gật đầu.
Xuân Phân: “Nương nương, Vũ Đồng khỏe lại rồi, ngày mai sẽ xuất cung.” Nàng dò xét Hoàng hậu, “Nương nương, ngài muốn gặp nàng không?”
Tiêu Quân Nhã trầm xuống, không nói lời nào.
“Quên đi, không gặp. Bổn cung viết một phong thư, ngươi chuyển giao cho nàng.”
Xuân Phân cau mi, nhìn tay Hoàng hậu.
Tiêu Quân Nhã cười nói: “Tốt hơn nhiều rồi, cũng không phải ngón tay không động được.” Nàng đi đến thư án, “Mài mực đi nào.”
“Dạ.” Xuân Phân đi tới thư án và mài mực.
Mặt trời lặn, Tiêu Quân Nhã ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ. Ánh mắt chuyển hướng về phía đèn lưu ly trong điện, bất thần nhớ tới Vũ Đồng đứng ở đó, cười vặn tim đèn, không khỏi cảm khái thở dài.
Xuất cung đi, xuất cung là tự do…
Ban đêm, Tiêu Quân Nhã đang cầm xem Kinh Thi, mắt mặc dù đặt trên trang sách nhưng tâm tư không biết nơi nào, cứ ngây người như thế dựa vào giường, sách trong tay một tờ không lật, một chữ cũng không nhìn. Xuân Phân đi vào liền nhìn thấy Hoàng hậu như thế. Nàng đi lên mấy bước, gọi “Nương nương.”
Tiêu Quân Nhã giật mình, ngẩng đầu nhìn lên thấy Xuân Phân, thở phào nói: “Làm sao đi vào không có tiếng động vậy.”
“Nương nương bay đến đâu rồi, nô tỳ có lớn tiếng ngài cũng nghe không có nghe.”
“Nương nương, Uyển quý phi bệnh rồi ạ.” Xuân Phân thấp giọng, cúi người nói bên tai Hoàng hậu.
Tiêu Quân Nhã nghiêng đầu nhìn Xuân Phân, “Huh? Chuyện gì xảy ra?”
“Nghe nói là phong hàn ạ.”
“Hmm, thật hay giả, còn chưa biết. Bất quá quả thực nên bệnh, nếu không làm sao khiến anh họ thương tiếc.”
“Bệ hạ đâu?”
“Bệ hạ có qua đi xem, nhưng vì còn có chính vụ nên khoảng một khắc sau đã đi, và phân phó Vương viện phán chiếu cố.”
“Vương Thanh?”
“Dạ, chính là Vương Thanh.”
Tiêu Quân Nhã cân nhắc một chút, quyết định ngày mai đi thăm hảo tỷ muội.
Sáng hôm sau, Tiêu Quân Nhã phân phó Xuân Phân chọn Thiên Nhi – một trong mười cung nữ mới vào cung Phượng Tê – đi theo đến cung Trường Hi.