Nhưng trái tim thì sao cô có thể khống chế được.
—
Lê Sơ trốn về phòng, khóa trái mình trong cửa, cô ngồi bên giường, tâm vẫn không yên tĩnh được.
Lúc tới quần áo bị mưa thấm ướt, không biết bị ném đi nơi nào, bộ váy ngủ trên người này cũng không biết là ai thay cho cô.
Vừa rồi ở phòng khách ngoại trừ Phó Tự Trì thì không thấy ai khác, căn hộ to như vậy mà ngay cả một bảo mẫu cũng không có.
Chẳng lẽ là Phó Tự Trì giúp cô thay quần áo sao?
Nghĩ vậy, tứ chi Lê Sơ cũng bắt đầu cứng ngắc.
Không có quần áo để thay, cô thậm chí không thể rời khỏi căn hộ này.
Lê Sơ cầm lấy điện thoại di động đặt ở đầu giường, do dự có nên gửi tin nhắn cho Từ Tử Khâm hay không, nhờ cô ấy hỗ trợ cầm một bộ quần áo tới đây.
Rối rắm hồi lâu, vẫn không gửi đi.
Nơi này là nhà của Phó Tự Trì, cô thật sự không biết mở miệng giải thích với Từ Tử Khâm tại sao cô lại ở đây.
Chẳng lẽ lại nói mình làm t̠ìnɦ nhân cho Phó Tự Trì sao?
Cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Lê Sơ tưởng là Phó Tự Trì, tim lập tức đập thình thịch.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Lê tiểu thư, tôi lấy cho cô một bộ quần áo.”
Giọng nói đến từ một người phụ nữ xa lạ.
Lê Sơ nuốt nước bọt, ánh mắt chớp chớp vài cái, rón rén đi tới mở cửa.
Người phụ nữ ngoài cửa khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc một bộ quần áo làm việc trắng đen đan xen, bà nhìn thấy Lê Sơ lập tức khom lưng gật đầu dâng túi giấy trong tay lên, “Lê tiểu thư, đây là quần áo tiên sinh mua cho cô.”
Logo chữ D trên túi giấy cực kỳ nổi bật, Lê Sơ dừng một lát, vẫn nhận lấy.
Quần áo đắt tiền như vậy căn bản không phải là thứ cô có thể tiêu dùng nổi, cô cũng không có nhiều tiền trả lại cho Phó Tự Trì.
Nhưng cô không có lựa chọn.
Hoặc là thay bộ quần áo này, hoặc là phiền toái Từ Tử Khâm đưa một bộ quần áo bình thường.
Căn bản không cần do dự, cô chỉ có thể lựa chọn phương án thứ nhất.
Chuyện giữa cô và Phó Tự Trì tuyệt đối không thể để cho người khác biết.
Lê Sơ rũ mắt nhìn váy ngủ trên người mình, khàn giọng nói: “Quần áo trên người tôi…”
Lời còn chưa dứt.
Người hầu rất nhanh phản ứng lại, trên mặt lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: “Là tôi thay cho tiểu thư. Lúc cô tới toàn thân đều ướt sũng nên tiên sinh bảo tôi thay cho cô.”
Sắc mặt Lê Sơ khôi phục bình thường: “Ừm, cám ơn dì.”
May không phải Phó Tự Trì.
“Đây là việc tôi phải làm, Lê tiểu thư không cần nói lời cảm ơn.” Người hầu không nói thêm gì nữa, để lại không gian cho Lê Sơ, xoay người đi vào phòng khách.
Lê Sơ vào cửa thay quần áo, lúc đi ra mặc váy dài dáng thẳng màu xám khói, bên hông điểm xuyết một sợi dây lưng da nhung màu nâu nhạt làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, dáng người xinh đẹp được phác họa đến mức tận cùng, vừa đơn giản lại phóng khoáng.
Váy ngủ được cô gấp gọn gàng đặt ở góc giường, ngay cả chăn đã ngủ cũng được trải bằng phẳng.
Lúc cô đi tới phòng khách, liếc mắt một cái lập tức thấy người đàn ông hút thuốc trước cửa sổ sát đất.
Sương khói lượn lờ làm mờ khuôn mặt của anh, làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt của anh lúc này.
Nhưng quanh thân anh tản mát ra khí tức lạnh thấu xương lại làm cho người ta không thể bỏ qua.
Lê Sơ đoán tâm trạng hiện tại của Phó Tự Trì không tốt lắm.
Cô tự giác không đi tới quấy rầy.
Lê Sơ đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng người giúp việc, cho đến khi thấy được người bận rộn ở phòng bếp, cô mớᎥ bước chân đi đến gõ cửa phòng bếp, cô mở miệng hỏi: “Xin chào, xin hỏi quần áo tôi thay ra để ở đâu?”