Trong lòng Phùng Ngọc Dung lại sợ hãi, cũng nhớ thương con gái, cô lau nước mắt, trịnh trọng dặn dò: “Sơ Sơ, con phải an phận ở Lạc Thành, đừng trở về, chuyện nơi này có mẹ và cha con giải quyết!”
Lời Phùng Ngọc Dung nói khiến Lê Sơ càng không yên lòng.
Trên đùi Lê Diệu Tường có bệnh cũ, đi đường cũng không lưu loát, ông làm sao có thể là đối thủ của bọn côn đồ trẻ tuổi khỏe mạnh.
Cô là đứa nhỏ duy nhất của cha mẹ, cha mẹ cũng chỉ có thể dựa vào cô, trong thời điểm này, cô làm sao có thể không ở bên cạnh họ.
Mẹ đã cúp điện thoại, hiện tại cho dù cô gọi lại, mẹ cũng khẳng định sẽ không tiếp.
Lê Sơ nghiêng người về phía trước, giọng nói vội vàng: “Bác tài, phiền đưa cháu đến nhà ga.”
Lạc Thành có xe buýt đi thẳng tới Văn Đức, đi xe ước chừng ba giờ, thời gian khởi hành trễ nhất của chuyến xe buổi tối là mười giờ, hiện tại đuổi tới hẳn còn kịp.
Lê Sơ đã quen ngồi xe buýt, lộ trình ba giờ cũng không có gì khó có thể chịu đựng, chỉ là trong lòng cô nhớ thương cha mẹ, làm sao cũng không thể an tâm.
Hơn một giờ sáng, xe buýt cuối cùng cũng tới nơi.
Nhà ga cách nhà cô còn bốn năm km, lộ trình không tính là xa, nhưng trong trấn nhỏ ngay cả xe taxi cũng không có, chỉ có thể liều mạng ngồi một chiếc xe tư nhân với người khác.
Đã trễ thế này, Lê Sơ lại ở một mình, thật sự không an toàn, nhưng trong lòng cô sốt ruột, không suy nghĩ quá nhiều, lập tức hỏi tài xế có tiện đường hay không, đối phương một lời đáp ứng.
Trên xe ngoại trừ cô còn có một người phụ nữ mang theo đứa nhỏ, Lê Sơ cũng an tâm không ít.
Xe chạy được một nửa, Lê Sơ đột nhiên phát hiện tài xế đã đổi đường: “Bác tài, có phải bác lái nhầm đường rồi không?”
“Không có không có, đây là đường gần.” Tài xế khoát tay nói.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Hai bên đường càng ngày càng hoang vu, Lê Sơ luôn cảm thấy không thích hợp.
Đứa nhỏ trên xe khóc rống lên, người phụ nữ nói giọng địa phương, vừa dỗ đứa nhỏ vừa nói: “Bác tài, đường này hình như là đi núi Vân Liên.”
Bác tài từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn hai người phụ nữ ngồi phía sau, trong mắt tỏa sáng, một câu cũng không nói.
Lê Sơ nhạy bén ý thức được, tài xế có vấn đề.
Lê Sơ lo lắng, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, bịa ra một lời nói dối, “Bác tài, bác mau dừng xe, đứa nhỏ này hình như muốn đi toilet, phiền bác dừng ở ven đường một chút đi.”
Chiếc xe này thoạt nhìn rất mớᎥ, hẳn là mớᎥ vừa lên đường không bao lâu, tài xế khẳng định là cực kỳ bảo vệ, tuyệt đối sẽ không chịu đựng được đứa nhỏ ở trên xe tiểu tiện.
Người phụ nữ bế theo đứa bé nhìn về phía Lê Sơ, trong mắt tràn đầy mờ mịt, Lê Sơ nháy mắt với cô, người phụ nữ thông minh phụ họa: “Đúng, bác tài phiền anh dừng ven đường một chút, con nhà tôi sẽ không nhịn được.”
Tài xế vội vàng dừng lại ven đường, miệng mắng chửi: “Mau xuống đi, đừng làm bẩn xe mớᎥ của tôi.”
Lê Sơ mở cửa xe, xuống xe, cô giúp người phụ nữ ôm đứa bé xuống xe, “Chị, bên này tối quá, em bật đèn giúp chị.”
Người phụ nữ nhanh chóng nhìn thoáng qua tài xế, vội vàng gật đầu “Cảm ơn anh.”
Tài xế tức giận, thúc giục: “Mọi người nhanh lên, tôi còn có việc gấp.”
Lê Sơ dắt theo người phụ nữ chạy hướng trong rừng cây, ngay từ đầu bước chân chậm chạp, chờ khoảng cách xa về sau, các cô càng chạy càng nhanh.