Tông Ngôn Thần tùy ý để hai tay lên lan can, thân hình cao lớn hơi khom xuống ngắm nhìn mặt sông nơi xa xa, nhớ lại quá khứ: “Lúc còn nhỏ tình cảm của chúng tôi rất tốt, chỉ là sau này khi lớn lên, tôi đi bộ đội, em ấy cũng bắt đầu yêu đương nên không còn thâm mật như hồi nhỏ.”
“Mấy năm nay tôi không ở nhà, trong nhà đã xảy ra không ít chuyện.”
“Ừ.” Song Eun Mutisha đứng cạnh cậu ấy, hai người đều xuất thân là quân nhân, ngang nhau về dóc dáng, tài năng, đều là anh hùng hào kiệt.
Ngay cả khi không mặc đồng phục thì cũng có khí thế hơn người thường.
“Anh thích gì ở Tiều Nhụy?” Đột nhiên Tông Ngôn Thần ngoảnh lại nhìn Song Eun Mutisha hỏi.
Màu da Song Eun Mutisha không trắng lắm, cũng không ngăm đen, gần giống da người trong nước, lông mày anh ta vô cùng rậm, mắt sâu, ngũ quan hài hòa, là người đàn ông rất cương nghị. Nhưng vào giờ phút này, khuôn mặt anh ta lại dịu dàng hơn nhiều khi nghĩ đến Tông Ngôn Hi.
“Tôi không biết.” Anh ta thật sự không nói ra thích điểm nào ở Tông Ngôn Hi.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Có lẽ chỉ là một loại cảm giác, không thể sờ được, cũng không thể nhìn thấy, nhưng lại khiến cậu thích mà không cần lý do.”
“Là như thế hả?” Tông Ngôn Thần nhíu mày.
“Sao vậy? Cậu chưa từng yêu à? Chưa từng thích cô gái nào?” Rõ ràng là Song Eun Mutisha không thể tưởng tượng nổi.
Tông Ngôn Thần giương đôi mắt sắc bén: “Làm sao? Có phải anh đang xem thường tôi đúng không?”
“Không có, chỉ là tôi cảm thấy ở cái tuổi của anh mà vẫn chưa từng thích người khác giới thì nhất định là không bình thường…”
“Anh mới không bình thường ấy.” Đừng thấy trước đây Tông Ngôn Thần trắng trẻo, non nớt như một chú cún con. Nhưng khi trở thành một người lính, cả người anh nhờ quá trình rèn luyện mà toát lên một hơi thở vô cùng mạnh mẽ.
Mặc dù bây giờ anh không ở trong quân đội, nhưng khí thế và dáng vẻ của một người lính vẫn khắc sâu trong anh.
“Nghe nói quân hàm của anh cũng không thấp, có muốn học hỏi kinh nghiệm với tôi một chút không? Để tôi xem xem anh có khả năng bảo vệ được em gái tôi không.”
Hai người nhìn nhau, đây không chỉ là cuộc thi đấu giữa hai người đàn ông, mà nó còn đại diện cho khí phách và cốt khí của quân nhân khắc sâu trong họ.
Chuyện này còn giúp phát triển năng lực và tố chất cho hai vị quân nhân của quốc gia này.
Hai người ai cũng không muốn thua.
Bọn họ ra tay cùng một lúc.
Hai người đàn ông vóc dáng to lớn đánh nhau trên bãi cỏ cạnh bờ sông.
Cả hai đều ngang tài ngang sức.
Một giờ sau, hai người mồ hôi đầm đìa nằm trên bãi cỏ.
Song Eun Mutisha lộ vẻ khó chịu.
Trên lưng anh ta còn có vết thương.
Mặc dù bây giờ vết thương đang bị ngọn cỏ cọ vào nhưng anh ta vẫn không phát ra tiếng, thậm chí lông mày cũng không nhăn lại dù chỉ một chút.
Đối với một người lính dày dặn kinh nghiệm mà nói, vết thương nhỏ này không là gì cả.
“Sau này đối xử tốt với em gái tôi một chút, nếu không, tôi sẽ không khách sáo với anh đâu.” Tông Ngôn Thần nhìn bầu trời.
Môi Song Eun Mutisha khẽ cử động, khóe miệng anh ta bị Tông Ngôn Thần đánh cho bầm tím.
Anh ta bật cười: “Tôi biết rồi.”
Song Eun Mutisha thật sự ăn tối ở biệt thự, nhưng lại ngủ trong khách sạn.
Suy cho cùng thì anh ta và Tông Ngôn Hi vẫn chưa kết hôn, bọn họ chẳng qua chỉ mới xác nhận mối quan hệ thôi nên chưa thể ở cùng nhau được.
Rời khỏi Tông Ngôn Thần, anh ta trở về khách sạn.
Tông Ngôn Hi ở trong phòng đợi anh ta quay về.
Vừa vào cửa Song Eun Mutisha đã thấy cô, anh ta không ngờ rằng cô ở đây, theo bản năng giơ tay lên che vết thương trên mặt, hỏi cô: “Sao em lại đến đây.”
“Vết thương trên lưng anh còn chưa khỏi hẳn, thuốc để ở chỗ em nên em đến đây đưa thuốc cho anh.” Tông Ngôn Hi đi tới, đẩy tay anh ta ra, thấy vết máu bầm trên khóe miệng anh ta, cô nhíu mày hỏi: “Anh… Sao anh lại bị thế này?”
Cô giơ tay lên muốn chạm vào, nhưng lại sợ làm anh ta đau, cau mày hỏi: “Anh đánh nhau với người ta hả?”