Quái vật nhỏ vẻ mặt ngây ngốc ngã ở trên tảng đá, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết cùng với đôi mắt to có con ngươi màu vàng xanh lục, lúc nó làm ra biểu tình này, nhìn qua vừa quái dị vừa khôi hài. Có một loại cảm giác vừa hung dữ vừa đáng yêu.
Rừng cây này cũng không rậm rạp lắm, đều là những cây cối thấp bé, những loại cây có tán cao lớn đều sinh trưởng ở địa phương cao hơn, cho nên ánh mặt trời có thể xuyên thấu xuống qua những khe hở lớn lớn bé bé. Trước mặt quái vật nhỏ vừa vặn có một quầng sáng, lực chú ý của nó bị hấp dẫn, hết sức chuyên chú dùng móng vuốt vuốt quầng sáng ở trên tảng đá.
Tôi vốc nước rửa mặt xong, ngồi ở trên tảng đá xem quái vật nhỏ ngây ngốc sờ soạng quầng sáng ước chừng ba phút. Thời điểm tôi một lần nữa cõng nó xuất phát, nó còn lưu luyến nhìn quầng sáng lóe lóe chiếu vào trên tảng đá.
Tôi đi rất nhanh, ước chừng thời gian buổi chiều đã đi vào sâu trong núi, ở quanh những hồ nước trong núi phát hiện không ít dấu vết, còn phát hiện hai cái hang thỏ, đáng tiếc bên trong đều trống không.
Thời điểm trời tối, tôi tìm một địa phương tương đối trống trải để nghỉ ngơi. Xung quanh tất cả đều là lá rụng, tùy tiện gom lại một chỗ có thể nổi lên một đống lửa. Kê một cục đá đặt ở bên cạnh đống lửa, đem lon sắt đựng nước đặt ở trên đống lửa nấu nước ấm, bánh bột ngô nướng ở buổi sáng đã lạnh, dính vào dây thép đặt ở trên đống lửa nướng lại cho nóng.
Lon sắt không lớn, nước bên trong không nhiều lắm, chỉ trong chốc lát đã sôi ùng ùng ục, hái một ít lá xanh thật dày làm giẻ lau, đem lon sắt nóng hổi đặt ở một bên cho nguội, tiếp tục nướng bánh.
Hương vị thơm ngon làm bụng tôi vang lên ùng ục, động tác gặm cải trắng của quái vật nhỏ đang dựa trong lòng ngực tôi dừng lại một chút, sau đó nó ghé vào trên bụng của tôi nghiêm túc nghe trong chốc lát.
Tôi đều có thể đoán được nó muốn làm gì, quả nhiên, nó ghé vào trên bụng của tôi nghe xong, đem lá cải trắng trong tay đưa cho tôi. Tôi cúi đầu cắn một ngụm lá cải trắng, sau đó đem móng vuốt của nó ấn trở về, nó liền vui vui vẻ vẻ mà tiếp tục gặm cải trắng.
Bánh bột ngô đã nướng qua còn cứng hơn so với phía trước, nhưng uống thêm nước cũng không khó nuốt như vậy, bất luận một người nào đã trải qua mạt thế đều sẽ không ghét bỏ đồ ăn khó ăn.
Bên ngoài bánh bột ngô có một tầng da giòn giòn, tôi cắn lên vang rộp rộp, trong lúc vô ý quay đầu vừa thấy, quái vật nhỏ lại bắt đầu nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt kia của nó quá lớn, ở trong bóng tối còn sẽ ánh lên ánh sáng sâu kín, những buổi tối trước kia tôi đã rất nhiều lần bị đôi mắt này của nó làm cho hoảng sợ, nhưng mà hiện tại đã tập thành thói quen không sai biệt lắm.
Không chỉ có thói quen, tôi ngẫu nhiên còn có thể đọc được một ít ý tưởng của nó ở trong đó, ví dụ như hiện tại, tôi đoán được nó đang tò mò cái bánh trong tay tôi. Vật nhỏ này còn có rất nhiều lòng hiếu kỳ, đối với những đồ vật nó chưa từng thấy qua đều sẽ rất tò mò, có thể phát ra thanh âm, tản mát ra các loại khí vị, đều đặc biệt làm nó cảm thấy hứng thú.
Tôi xé xuống một miếng vỏ ngoài của bánh nướng đưa cho nó, tay còn chưa có đưa qua, nó đã tự giác há to miệng. Cái miệng của nó lúc mở to thật sự rất lớn, mỗi lần tôi đút đồ vật cho nó, đều có cảm giác một khi không cẩn thận nó sẽ cắn đứt tay của tôi.