Yến mạch còn thừa lại khá nhiều, cô thu hoạch được 16 bột yến mạch tổng cộng.
Cách đó không xa có một mảnh ớt cựa gà đỏ rực rỡ trông rất mê người.
Ớt cựa gà có thể làm tương ớt trộn với cơm rất hợp.
Đã trông thấy rồi thì Vân Lăng cũng không khách khí nữa trực tiếp đi hái xuống.
Tình cờ gặp được một số người chơi đang cúi đầu thu thập, đối phương còn chưa kịp kinh hoảng Vân Lăng đã lập tức nhắc “Đi ngang qua”, mắt nhìn thẳng về trước bước nhanh tránh đi.
Một đường vừa đi vừa nghỉ, đảo mắt một cái đã đến buổi chiều.
Góc trên bên phải đang hiển thị, “Ngày thứ 11, mùa xuân, ngày thảm họa , 16:45:45.”
Vân Lăng nói: “Trở về thôi.”
NPC cùng đồng ý đi theo cô quay về.
Trên đường về nhà Vân Lăng thầm nghĩ, kể từ khi lịch xuất hiện, không có ngày nào không phải là ngày thảm họa.
Cũng không biết còn có loại ngày nào khác ngày thảm họa hay không.
Còn về “mùa xuân” thì có lẽ chỉ đơn giản là mùa xuân thôi.
Cũng không biết trò chơi có tạo ra cái gì đa dạng khác.
Trong lúc đang suy nghĩ , thôn xóm đã ở gần ngay trước mắt.
**
Mặt trời ngã về tây, cư dân lục tục về thôn, lãnh địa dần dần náo nhiệt lên.
“Thẻ kỹ năng sinh hoạt ‘Nghề mộc sơ cấp’, mỗi cái 100 đồng, tới trước thì có trước!”
“Thẻ kỹ năng chiến đấu cấp C ‘Va chạm’, mỗi cái 150 đồng.”
“‘Giày vải’ độ bền 20/20, một đôi 80 đồng, mau đến mua.”
…
Đoàn đội có thu hoạch thì luôn sử dụng cho nội bộ ttrước để tăng thực lực tổng thể lên.
Sau khi đảm bảo võ trang đúng chỗ cho đội viên rồi mới đem những trang bị, thẻ kỹ năng dư thừa đi bán ra ngoài.
Nghe nói có thẻ kỹ năng sinh hoạt lẫn thẻ kỹ năng chiến đấu, còn có cả trang bị, cư dân sôi nổi tụ tập qua đó ― vật phẩm nhiều như vậy biết đâu sẽ có cái phù hợp?
Vân Lăng nhìn lướt qua thấy không có gì vừa ý nên đã đứng dậy rời khỏi vị trí.
“Vân Lăng.”
Phía sau có người kêu tên cô.
Vân Lăng xoay người, phát hiện là Lục Xuyên: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Xuyên bắt đầu sửa sang lại ba lô: “Bó củi, vải bố, vải bông, sợi tơ, gỗ liễu, gạo…”
“Công thức nấu ăn ‘tương ớt’, ‘ớt cay xào trứng’, ‘canh cá hầm ớt cay’.”
“Bản vẽ may vá ‘áo giáp da’, ‘giày da’.”
Vân Lăng: “!!!”
Cô vừa mừng vừa sợ: “Những thứ này từ đâu ra thế?!”
“Đánh quái rơi ra.” Lục Xuyên nói.
“Thật tốt quá.” Vân – người chơi sinh hoạt – Lăng mới vừa cầm được tấm thẻ đã gấp không chờ nổi muốn học nó.
Thật dễ thỏa mãn.
Lục Xuyên bật cười: “Lần sau sẽ tìm cái mới cho cô.”
Vân Lăng liên tục gật đầu, nhìn Lục Xuyên như đang nhìn máy quẹt thẻ không có chút tình cảm nào.
“Đi đây.” Sau khi quét sạch ba lô, Lục Xuyên vẫy vẫy tay tiêu sái rời đi.
Vân Lăng nhận được tài nguyên trò chơi *n, trong lòng cô vô cùng vui vẻ.
Đúng lúc vào lúc này, giao diện thình lình nhảy ra, [ NPC “Hawke” đặc biệt ghé thăm, bạn có muốn thuê hay không? ]
Nhấn vào đây để xem.
[ Họ và tên: Hawke ]
Cấp bậc: 0
Thuộc tính: Sức mạnh 6, nhanh nhẹn 5, thể lực 5, trí lực 5, tinh thần 5.
Kỹ năng chiến đấu: 0
Kỹ năng sinh hoạt: Nghề mộc cao cấp
Các vật phẩm có thể chế tạo: Gậy gỗ, khiên gỗ, gậy gỗ, cung gỗ, đuốc, gậy gỗ liễu, khiên gỗ liễu, gậy gỗ liễu, cung gỗ liễu, giường gỗ, tủ gỗ, bàn gỗ, ghế gỗ, chén gỗ, muỗng gỗ, đũa gỗ, hộp gỗ.
Giá thuê: 5000 đồng.
Vân Lăng: “!!!”
Đây là loại NPC thần tiên gì vậy!
Chiêu mộ anh ta xong thì các loại hàng hóa có thể bán được trong xưởng gỗ lập tức tăng lên gấp mấy lần.
Vân Lăng hưng phấn nhấn vào “Có”, ai ngờ ――
[ Số dư không đủ, không thể chiêu mộ.
]
Vân Lăng, “…”
Nhìn tài khoản hơn 2000 đồng, cô sâu sắc ngẫm lại vì sao mình lại nghèo như vậy.
Lúc dạo chợ đêm đã mua sắm nguyên vật liệu hào sảng quá mức, lúc nào cũng nhiệt tình mua mua mua.
Có 50 nhiệm vụ thu thập trong Đại Sảnh Nhiệm Vụ, số lần hoàn thành cơ bản đã đạt tới hạn mức cao nhất.
Do ảnh hưởng của trang bị tự chế nên của hàng gần nhất buôn bán không được tốt lắm.
Nhà dân khó bán, lâu lắm mới bán được một gian.
Gặp được NPC thích hợp cũng chiêu mộ không nương tay.
…
Nhiều phương diện nhân tố hội hợp trực tiếp dẫn đến cục diện hiện nay.
Vân Lăng cuối cùng cũng hiểu được vì sao NPC lại ở lãnh địa trong 24 giờ, đó là thời gian cho lĩnh chủ góp tiền.
“5000 đồng đúng không?” Cô trầm ngâm một lát, rất nhanh đã có chủ ý.
**
“Một đôi giày vải có giá 80? Quá đắt, rẻ hơn chút đi.” Một người người chơi cò kè mặc cả.
Bên bán trừng mắt thật to: “80 còn chê đắt? Cửa hàng của hệ thống bán giá 100 đồng!”
Người chơi mặc kệ: “Rẻ hơn đi, rẻ hơn thì tôi sẽ mua ngay.”
Người muốn hỏi thăm rất nhiều, căn bản không cần lo không bán được trang bị.
Người bán liền sốt ruột xua tay nói như đuổi ruồi: “Không có tiền thì đi mua giày rơm, đừng ở chỗ này làm phiền người khác.”
“Ha, nói chuyện kiểu gì đấy?”
Người chơi khó chịu, vừa định tranh cãi với bên kia thì một người khác đã lao ra, mau tay nhanh mắt đoạt lấy giày vải: “80 đồng, tôi mua!”
“Ai bảo cậu dây dưa làm gì, người ta giành trước đây này.” Người bán bĩu môi tiếp đón khách hàng mới.
Người chơi thẹn quá thành giận tức tối rời đi.
ông lão Trương ở bên cạnh nhìn mà hâm mộ cảm khái một câu: “Buôn bán tốt thật đó.”
“Ông nội…” Trương Hoành Bác giật giật môi, không biết nói gì.
“Cả ngày nay cháu đã bận rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong, ông lão Trương cúi đầu nghiêm túc bện giày rơm.
Trương Hoành Bác không tiếng động mà thở dài.
Từ khi phát hiện ra thiết bị tự chế, nhiều người đã gom rơm rạ, lúa mạch tự mình học làm trang bị.
Những người có đầu óc linh hoạt lập tức học được ngay.
Những người tay chân thô kệch thì học kiểu gì cũng không học được.
Cậu thuộc về nhóm người sau.
Sau khi xác nhận mình không có khả năng bện giày, ngày ngày cậu đều đi ra ngoài săn thú và thu thập.
Còn ông nội thì ở lại trong thôn bện giày không kể ngày đêm.
Những người khác làm giày không chỉ để trang bị mà còn để bán với giá rẻ hơn, mối buôn bán trong nhà cũng bị chèn ép.
Có khi một đôi giày rơm cực khổ bện xong chỉ có thể bán với giá 25 đồng.
Gần đây số người bện giày càng ngày càng nhiều, giá của giày rơm thậm chí bị ép đến 21, 20 đồng.
Trương Hoành Bác vừa tức vừa gấp, nhưng lại… bất lực.
Mặt khác tâm trạng của ông lão Trương thực ra rất tốt: “Con muỗi dù nhỏ đến đâu vẫn là thịt.
Dù không kiếm được nhiều tiền như trước nhưng vẫn tốt hơn ngươi con phải ra bên ngoài mạo hiểm.
Đừng nóng vội, qua hai ngày nữa chúng ta có thể tích cóp đủ tiền mua phòng ở!”
Trong khi nói chuyện, một đôi giày rơm khác đã hoàn thành.
[ Chúc mừng bạn đã chế tạo trang bị “Giày rơm”.
]
[ Chúc mừng bạn đạt được 5 điểm kinh nghiệm.
]
[ Chúc mừng người chơi thăng cấp.
]
[ Bạn nhận được 3 thuộc tính miễn phí, có thể được phân phối theo ý muốn.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
]
Thăng cấp? ông lão Trương sửng sốt, sau đó thử cộng thêm 1 điểm vào lực lượng, nhanh nhẹn, thể lực.
Chỉ trong một thoáng, ông lão Trương phát hiện bản thân tai thính mắt tinh, sức mạnh tăng lên, ngón tay càng thêm linh hoạt, người cũng tinh thần cũng hơn hẳn.
Bện giày còn có chuyện tốt này nữa sao?
Ông lão Trương vui vẻ, trong lời nói tràn đầy hạnh phúc: “Cũng may là ông còn có cái nghề này.”
Trương Hoành Bác nghĩ thầm, đúng vậy, cuộc sống bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, cậu nên thấy bằng lòng mới phải.
Đang lúc tán gẫu, một người hấp tấp lao ra từ tiệm may.
Nhìn thấy đồng đội thì tiếng nói người nọ run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng: “Tiệm may có bán ba lô vải bố và ba lô vải bông! Có loại ô 4 và 6, mỗi ô đựng được được 99 món vật phẩm cùng loại, mang trên lưng không có trọng lượng, nhanh chóng lấy tiền mua đi!!”
Các thành viên trong nhóm vô cảm: “Tôi biết anh rất kích động, nhưng anh có nghĩ hét to như vậy tất cả mọi người đều nghe thấy được không?”
Người nọ: “…”
Gần như ngay lập tức, hàng chục người lao vào tiệm may để tranh mua.
Đồng đội đỡ trán, bất đắc dĩ thở dài: “Sao không bình tĩnh mà nói nhỏ?”
Người nọ á khẩu không trả lời được, qua một lát mới nhỏ giọng nói: “Không thành vấn đề, ba lô rất đắt, người bình thường không mua được.”
“Đi thôi,” đồng đội dẫn đầu bước đi: “Đến xem tình huống thế nào.”
**
[ Tên: Ba lô vải bố ]
Phẩm chất: Bình thường
Độ bền: 20/20
Hiệu quả trang bị: 4 ô đựng đồ, mỗi ô đựng được 99 món vật phẩm giống nhau, mang trên lưng không có trọng lượng, không chiếm ngăn đựng thiết bị.
Giá bán: 200 đồng.
[ Tên: Ba lô vải bông ]
Phẩm chất: Bình thường
Độ bền: 40/40
Hiệu quả trang bị: 6 ô đựng đồ, mỗi ô đựng được 99 món vật phẩm giống nhau, mang trên lưng không có trọng lượng, không chiếm ngăn đựng thiết bị.
Giá bán: 300 đồng.
“Cmn!” Người chơi xông vào tiệm may đầu tiên tức giận mắng một tiếng, kinh ngạc mà cảm thán.
“Mua đi!!” Một người chơi nữ thấy chiếc ba lô thì vui mừng khôn xiết, không ngần ngại bỏ tiền ra mua.
Các thành viên trong nhóm tụ lại với nhau thương lượng và quyết định mua một ba lô vải bông cùng hai ba lô vải bố.
Chờ đến truyền lời người cùng đồng đội vào cửa, phát hiện mười chỉ cây đay ba lô còn sót lại ba con, năm con vải bông ba lô còn sót lại hai chỉ.
“Một lũ súc sinh!” Người đàn ông phẫn nộ nói.
Đồng đội: “Đừng nói nhảm.
Nếu không mua thì đồ sẽ bị cướp sạch.”
Nói xong lập tức nhanh chóng trả tiền.
Trong một khắc ba lô đã bán hết sạch sẽ.
Đồng đội nhìn đoàn đội lớn kia, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Chức nghiệp của đội viên phối hợp cân đối, đầy đủ hết sáu món trang bị có trắng có xanh.
Mấy người này ngày ngày đi farm quái, e là số tiền rơi xuống cũng không dưới một hai trăm.”
Vừa rồi chính mắt anh ta thấy người ta vừa ra tay là một ba lô vải bông, hai ba lô vải bố.
Xem bộ dáng nhẹ nhàng tự đắc kia giống như vẫn còn thừa rất nhiều tiền.
Đồng đội không khỏi thầm than, giữa người với người quả thật không thể so sánh.
**
[ Tiệm may đã bán ba lô vải bố *1, chúc mừng bạn đã nhận được 200 đồng.
]
[ Tiệm may đã bán ba lô vải bông *1, chúc mừng bạn đã nhận được 300 đồng.
]
Tin tức thay phiên nhau spam, chỉ trong chốc lát Vân Lăng lại biến thành người có tiền.
Thấy của cải sung túc, cô xác định thuê NPC, đặt tên “Thợ Mộc Ất”.
Tiền đồng -5000.
Thợ Mộc Ất hiện thân, cung kính nói: “Nguyện vì ngài cống hiến sức lực.”
“Sau này ngươi sẽ làm việc ở xưởng gỗ.” Vân Lăng giao nhiệm vụ quan trọng: “Gậy gỗ liễu, khiên gỗ liễu liễu mộc thuẫn, cung gỗ liễu, giường gỗ, tủ gỗ, bàn gỗ, ghế gỗ, chén gỗ, muỗng gỗ, đũa gỗ, ống gỗ, mấy thứ này trữ chút hàng ít nhiều gì cũng được.”
“Vâng.” Thợ Mộc Ất lĩnh mệnh mà đi, tức khắc đến xưởng gỗ làm việc.
Trong mắt Vân Lăng hiện lên một ý cười: “Đoán đúng rồi.”
Thân là lĩnh chủ có thể tự do ra vào phòng làm việc cửa hàng của hệ thống, cũng có thể mượn công cụ miễn phí.
Ngoài ra, những món đồ cô làm ra có thể thoải mái bày bán trên các kệ hàng.
Bởi vậy việc bán hàng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Không cần bày quán, không cần cò kè mặc cả, giằng co khổ cực với người chơi.
Ngáp một cái, Vân Lăng dạo bước trở về phòng.
Giờ phút này, căn nhà gỗ không còn trống trải mà đã có giường tre, tủ tre, ghế tre mang đầy hơi thở sinh hoạt.
Đây chính là những sản phẩm tre do Dương Vĩnh chế tác.
“Cuối cùng cũng hết một ngày.” Vân Lăng nhắm mắt lại, không bao lâu sau đã tiến vào mộng đẹp.
**
Buổi tối, đêm khuya tĩnh lặng, người chơi đều đã đi vào giấc ngủ, chỉ có lửa trại phát ra âm thanh “tanh tách”.
Bỗng nhiên Xạ Thủ Giáp nhận ra gì đó, cảnh giác nhìn ra phía bên ngoài lãnh địa.
Bên ngoài lãnh địa, ba người gỗ đang nhảy tới tiếp cận, còn ném mạnh gỗ vào lớp phòng hộ.
“Bang――” mảnh gỗ va vào lớp phòng hộ phát ra một tiếng vang nặng nề.
Thế nhưng người chơi đã bận rộn cả ngày, mỗi người đều ngủ say như chết.
Hơn nữa trong lúc ngủ cũng có thói quen mang nút bịt tai, không hề có dấu hiệu bị tỉnh giấc.
Cung Tiễn Thủ tự động tụ lại với nhau cùng bắn tên ra ngoài.
Không bao lâu sau, tiểu quái tử vong.
NPC quét tước chiến trường, nhặt những vật phẩm rơi xuống bỏ vào kho hàng, động tác vô cùng thành thạo.
Bất tri bất giác thôn Lăng Vân đã khôi phục lại dáng vẻ yên bình.
**
Hôm sau, Vân Lăng thức dậy thật sớm.
Cô vừa bước ra khỏi nhà gỗ, đang dự định bắt đầu một ngày sinh hoạt mới thì lại thấy bên ngoài lãnh địa đang có mưa phùn.
Vân Lăng: “???”
Trong trò chơi “Thiên Tai Tận Thế” có trời mưa sao?
Vẻ mặt cô hoang mang.
Mưa bụi bị lớp phòng hộ ngăn cách bên ngoài, bởi vậy bên trong lãnh địa vẫn đang khô ráo.
Có điều một khi đi ra ngoài thám hiểm, người chơi sẽ không tránh khỏi việc bị ướt mưa.
“Có ai dự trữ ô không vậy?”
Các cư dân anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai nói lời nào.
Đương nhiên không có một ai phòng ngừa chu đáo đến mức đó cả.
“Dù trời mưa chúng ta cũng không thể không ra ngoài được.” Một người tỏ vẻ: “Lương thực dự trữ không còn nhiều, ăn một chút là thiếu một chút, chúng ta phải nghĩ cách đi lấy thật nhiều.”
“Trời mưa đi săn thú rất bất tiện.” Một người khác đề nghị: “Nếu không thì đi hái quả mọng, rau dại, khoai lang ở gần đây đi, chờ thời tiết quang đãng chúng ta lại đi ra ngoài săn thú.”
“Tôi đang suy nghĩ một chuyện.” Người thứ ba sắc mặt trắng bệch hỏi: “Nếu mấy tháng kế tiếp trời liên tục có mưa thì phải làm sao?”
Nghe vậy, đồng bạn không hẹn mà cùng rùng mình một cái, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
Cùng lúc đó Vân Lăng nhìn lên góc trên bên phải: “Ngày thứ 12, mùa xuân, ngày thảm họa, 07:13:11”, rốt cuộc cô cũng hiểu được nó có ý nghĩa gì.
Mùa xuân còn có cả mưa dầm liên miên..