Kiến Long

Chương 41: 41: Nam Chúc Làm Thuốc Trị Bệnh Trầm Kha

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 41: 41: Nam Chúc Làm Thuốc Trị Bệnh Trầm Kha

Chung Mị Sơ nói: “Là ta…!lắm miệng.”
Một câu nói đã cản lại những gì mà Cố Phù Du muốn nói ra, áy náy hối hận vì lỡ lời cùng bị chạm đến tâm bệnh không vui hoàn toàn nhét vào trong bụng, đã lên men, thành một khối hờn dỗi.
Hai người trở về trong phủ, một trước một sau, lại chưa nói chuyện.
Buổi chiều, Cố Song Khang chủ trì một bàn tiệc rượu, mở tiệc chiêu đãi Chung Mị Sơ, tuy là người Tích Cốc, nhưng cái này cũng là không tránh được náo nhiệt.
Cố Phù Du còn là một người ăn ngũ hoa màu, nhưng trên tiệc rượu bởi vì trong lòng có việc, không có ăn uống, hầu như không động đũa.
Chung Mị Sơ là một người ít nói, gần đây ở cùng với Cố Phù Du, tư duy bị cảm hóa lung lay, lời nói cũng nhiều lên, hiện nay đã khôi phục thành cái hũ nút.
Liền ngay cả hai huynh đệ Cố Song Khanh và Cố Hoài Ưu đều phát hiện hai người các nàng bất đồng, liên tục nháy mắt với Cố Phù Du.
Cố Phù Du: “…”
Trở về phòng muộn, nàng nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại không thể đi vào giấc ngủ.
Đêm khuya thanh vắng, giỏi nhất làm bình tĩnh lại tâm tình suy ngẫm về bản thân.
Cố Phù Du vò đầu bứt tóc, thu mình vào trong chăn: “A a a a a!
Chăn củng lên bọc lớn yên tĩnh trong chốc lát, lại đột nhiên có một cái đầu rối bời nhô ra.
Cố Phù Du đặt cằm ở trên gối, giật mình.
Tại sao lại nói với nàng như vậy dị trời.
Rõ ràng cũng biết tình cảnh của nàng, ngăn cách giữa nàng với nương nàng không phải giống như ngăn cách giữa cha ngươi và ngươi sao, sao ngươi có thể dựa vào điều đó mà châm biếm lại, huống chi nàng vốn là một tấm lòng tốt…
Cố Phù Du nhớ lại sắc mặt của Chung Mị Sơ lúc đó, chính là mắt thường cũng có thể thấy được trở nên trắng bệch.

Cố Phù Du thầm nghĩ: “Đây là chỗ đau của nàng, ngươi còn chọc dao vào chỗ đau của nàng, Cố Phù Du, ngươi có phải ngốc rồi không a a a a!”
Nàng ở trên giường bay nhảy, rất giống cá lên bờ, thật lâu sau mới sa sút tinh thần thở dài một tiếng, nghiêng đầu qua một bên, từ cửa sổ nhìn thấy ánh trăng thê lương.
Bóng đêm là cô tịch như vậy, giống như hơn hai mươi năm nhân sinh của nàng vậy.
Cố Phù Du cuộn người lại, quan hệ giữa nàng và cha nàng là một tâm bệnh, là bệnh trầm kha [1], đều nói giấu bệnh sợ thầy, đại khái chính là dáng vẻ này của nàng, người khác muốn tới trị liệu lòng sẽ sinh ra chống cự.

[1] Bệnh trầm trọng lâu dài.
Bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, kỳ thật Chung Mị Sơ nói cũng không sai.
Coi như mở rộng cửa lòng một chút không có tác dụng, nhưng muốn thay đổi, mặc kệ có ích hay không, chung quy cũng phải bước một bước này.
Sa vào hiện trạng này, cái gì cũng sẽ không thay đổi.
Cố Phù Du trở mình, kéo chăn, lẩm bẩm: “Không nên nói với nàng như vậy.

Ngày mai phải đi xin lỗi nàng.”
Hôm sau, Cố Phù Du vẫn như cũ ngủ đến đến khi mặt trời lên cao, chỉ vì buổi tối có tâm sự muốn ngủ không được, đã đến ban ngày liền ngủ không tỉnh.
Nàng cuống quít bận bịu rửa mặt, sửa sang cho tốt rồi đến gõ cửa phòng Chung Mị Sơ, Chung Mị Sơ như cũ không ở trong phòng.
Nàng đi tìm, gặp được Lục Thạch Thanh, nghe tẩu ấy nói Chung Mị Sơ ở thư phòng, nàng liền chạy đi thư phòng.
Cửa thư phòng đóng lại, Cố Phù Du gõ gõ cửa, không có người ra mở cửa, nàng kêu lên: “Chung sư tỷ.

Nàng cảm giác được bên trong thư phòng có người, lúc nàng nói chuyện thì nhẹ chân đi tới cạnh cửa.
“Chung sư tỷ, ta có chuyện muốn nói với tỷ, tỷ có thể mở cửa ra không?”
Mặc dù nơi này là nhà nàng, nàng có thể hung hăng mở cửa bước vào, thế nhưng mở đầu lời xin lỗi bằng phương thức như vậy cũng quá không chân thành.
Người bên trong không nhúc nhích.

Cố Phù Du nói: “Chung sư tỷ, ta là tới nói xin lỗi tỷ.”
Người ở trong phòng không trả lời.

Cố Phù Du chắp tay ở sau lưng, không được tự nhiên lắc lắc thân mình, có lẽ tình tình nàng quá mức ngả ngớn, xin lỗi trịnh trọng khiến cho nàng không biết làm thế nào: “Thật xin lỗi, ta, hôm qua ta nói quá vô lễ, ta vốn cũng không phải muốn tổn thương tỷ.

Những câu nói kia liền thuận miệng mà ra…”
“Ta lúc đó tức giận, nên cái gì cũng không để ý.” Nàng mím môi: “Con người của ta tính tình chính là như vậy, rất tồi tệ có phải không.

Lúc nào cũng nghĩ đến chính mình trước tiên, miệng lại nợ, làm việc lại ngả ngớn kích động, ta biết, ta có rất nhiều khuyết điểm, ta không tốt…”
Nàng dùng ngón tay câu lấy tóc buông xuống bên trán, chỉ lo cúi đầu thấp xuống, giống như Chung Mị Sơ đang ở trước mặt nàng: “Nhưng mà ta sẽ sửa, ta sẽ sửa từng chút một.”
Nàng nắm tay phải bằng tay trái, lúc sau lại dùng tay trái túm tay phải, ngẩng đầu nhìn cửa phòng, nói: “Chung sư tỷ, ta…”
Nàng nghe được trong phòng phụt một tiếng, không biết là ai cười.
Cố Phù Du thất thần, lời nói liền cứng lại ở đó không hề nói tiếp.
Cửa phòng chậm rãi mở ra, Cố Song Khanh đi ra, nói: “Nhị đệ, ta không nghe lầm chứ, tam cô nương nhà chúng ta muốn cái gì?”
Cố Hoài Ưu giơ một quyển sách lên, che nửa gương mặt không nhịn được cười: “Muốn cải tà quy chính.”
Từ cổ đến mặt Cố Phù Du đỏ lên một mảnh, nàng kêu lên: “Tại sao, tại sao là hai người.”
Cố Song Khanh cười nói: “Chúng ta ở thư phòng đọc sách mà, tại sao không thể là chúng ta?”
“Huynh, các huynh, tại sao không lên tiếng!”
Cố Hoài Ưu cười nói: “Lên tiếng thì làm sao nghe được lời tâm huyết này của ngươi.”
“Cố Hoài Ưu!”
Cố Song Khanh và Cố Hoài Ưu nhìn nhau, đều là cười ra tiếng.

Cố Song Khanh nói: “Tam cô nương à, đại ca chưa từng thấy muội ở trước mặt ai chủ động mềm mỏng.

Nhớ trước đây đại ca khuyên muội, đều phải tận tình khuyên bảo, khuyên đến khô cả miệng lưỡi mới có thể để muội không tình nguyện, miễn miễn cưỡng cưỡng cúi thấp đầu.”
“Ca ca!”
Cố Song Khanh nhìn nhìn trời: “Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao? Tam cô nương không chỉ chịu thua, tự mình nhận sai, còn ý thức được bản thân không tốt, nguyện ý chủ động sửa.”
Mặt Cố Phù Du càng đỏ: “Ca ca, huynh lại nói ta liền không để ý đến huynh!”
Cố Hoài Ưu cười nói: “Không biết Chung sư tỷ dùng diệu pháp gì.”

Cố Song Khanh cười nói: “Nhị đệ, trước đó đệ nói tính tình nàng thu đi rất nhiều, ta còn không tin, bây giờ vừa thấy, quả thật nói không giả! Chung cô nương như là thần nhân vậy!”
Hai huynh đệ kẻ xướng người họa.

Cố Phù Du giận đùng đùng xoay người, đi thẳng ra bên ngoài: “Ta không để ý đến các ngươi, đời này đều không để ý các ngươi!”
Cố Song Khanh ở dưới mái hiên kêu lên: “Chung cô nương đi luyện võ đài, đang dạy con linh thú kia của muội.”
Cố Phù Du ở rất xa còn có thể nghe được tiếng cười của hai người bọn họ, nàng nghiến răng nghiến lợi, giậm chân đi, hận không thể đạp xuống một cái lỗ thủng, mặc cho gió lạnh thổi vào mặt, trên mặt nàng nàng vẫn là khô nóng khó giảm như cũ, đỏ tươi khó tiêu.
Nàng từ cửa hông đi vào luyện võ đài, vừa bước vào quảng trường, một bóng trắng mang theo gió mạnh bay tới trước mặt, nàng vội vàng nghiêng người tránh đi, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng gầm, một bóng đen đuổi theo theo bóng trắng kia.
Cố Phù Du kêu lên: “A Phúc?”
Bóng đen xoay người lại, trong miệng ngậm một chiếc đĩa sứ thanh hoa, thấy nàng lại đây, đuôi vẫy thẳng.
Nghi Nhi đi tới.

A Phúc lập tức nhả ra, để Nghi Nhi lấy đi chiếc đĩa sứ thanh hoa, nó cọ cọ Nghi Nhi, chân trước căng chặt, bộ dáng chuẩn bị một lần nữa.
Cố Phù Du cau mày: “Nghi Nhi, tại sao con lại chơi trò này, đây không phải là trò nó nên chơi!”
Nghi Nhi mờ mịt nói: “Nhưng ta thấy người khác đều là chơi với chó như thế mà, A Phúc nó cũng rất thích tiếp đĩa, A Phúc, có phải không?”
Cố Phù Du nói: “A Phúc không phải chó, nó là Chấn Mão!”
A Phúc ngậm đĩa sứ, đưa tới trước mặt Cố Phù Du, muốn chơi cùng với nàng.
Trong lòng Cố Phù Du có một loại bi ai khôn kể, nàng nhớ tới cảm giác bất lực khi đối mặt với Tả Thiên Y ở trong hầm ngầm.

Nếu không có Yểm Nhĩ Linh nàng cũng chỉ thể mặc người xâu xé, cho dù có Yểm Nhĩ Linh vẫn không thể bảo vệ được ai.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Nàng nhìn A Phúc nói: “Ngươi không phải chó, ngươi là Chấn Mão! Ngươi là Chấn Mão hống lôi đình, chấn động thương khung!”
A Phúc nhét đĩa sứ vào trong lòng ngực nàng.
“Ngươi!” Cố Phù Du tức đến bật cười, gõ mạnh một cái lên đầu của nó.
Một giọng nói vang lên phía sau: “Nó còn nhỏ, mới có mấy tháng thôi, ham chơi chút cũng là bình thường, ngạo khí của Chấn Mão cũng sẽ không vì vậy mà mất đi, để nó nghịch đi, có thể làm chuyện mà nó thích, thật tốt.”
Cố Phù Du quay đầu lại.

Chung Mị Sơ đã đi đến, lúc nãy không có nhìn thấy nàng, có lẽ là đang đứng ở trong góc.

Nàng vẫn luôn ở đây, liền có nghĩa A Phúc tiếp đĩa là nàng ngầm đồng ý.
Chỉ là hiện tại nàng không rảnh đi suy nghĩ những thứ này, nàng lại đây vốn cũng không phải vì chuyện này, nàng là muốn nói xin lỗi nàng.
Nhưng vừa nhìn thấy Chung Mị Sơ, Cố Phù Du lại nhớ đến tai nạn trước đó ở trước thư phòng, trên mặt nhanh chóng nóng lên, đỏ ửng vất vả tan đi lại nhanh chóng tụ lại, vành tai đều đỏ.
Có thể nói là một tiếng trống thêm dũng khí, hai tiếng trống sa sút tinh thần, ba tiếng trống dũng khí khô kiệt.

Trải qua hai lần bị gián đoạn, nàng hiện đang muốn xin lỗi, một câu: “Chung sư tỷ…” Phía sau bỗng nhiên tan xác.
Nghẹn hồi lâu, cũng chỉ có thể nói một câu: “Tỷ nói đúng.”
Cố Phù Du: “…”
Trong lòng nàng tuy đang gầm thét: “Ta đang nói cái gì vậy!”
Nhưng mà, cho đến cuối cùng, chung quy cũng là không thể xin lỗi nàng đàng hoàng.
Ban đêm lại lần nữa nằm ngã ở trên giường, Cố Phù Du nhìn nóc nhà, thở dài một hơi nghĩ thầm: “Hôm nay thấy sắc mặt Chung sư tỷ thật giống như hòa hoãn rất nhiều, cơn giận của nàng có phải cũng giảm đi một chút không…”
Trằn trọc trở mình, lăn đến nửa đêm không ngủ, cái bụng bắt đầu kêu to.

Ngày hôm trước nàng liền không có ăn cơm, trong bụng nghiễm nhiên đã rỗng tuếch.
Nàng chỉ phải bò dậy, chạy đi ra bếp, tìm kiếm đồ ăn.
Nhưng là nồi nguội bếp lạnh, cơm thừa canh cặn.
Tìm một vòng, trong thùng nước còn có điêu tử mà ngư dân kia đưa cho, nghĩ thầm, vẫn là tự mình động thủ, cơm no áo ấm.
Rửa cá bào cá, nhóm lửa đun dầu, nấu cá, lại chạy đến nhà kho tìm mấy vò rượu ngon, bưng mâm, ôm rượu, chạy về viện của mình, thuận thế leo lên nóc nhà.

Uống rượu với trăng, có thích thú khác.
Dưới trăng có chuyện vô hạn trong lòng, uống rượu cũng không còn kiêng kỵ nhiều như vậy.
Rượu đã uống một nửa, nàng ngậm cá, chợt thấy có một người đang đứng ở trong đình viện, khoác một thân sương bạc, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Người nọ mỉm cười nói: “Ngươi là mèo sao?”
Nàng định đứng dậy, nhưng do vội vàng, dưới chân lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã.

Thấy hoa mắt, Chung Mị Sơ đã ở bên cạnh nàng, tà áo tung bay theo gió, u hương tựa như sương đêm, nàng ở dưới màn đêm giống như hoa quỳnh Tinh Nguyệt nở rộ trên sườn núi Tinh Nguyệt.
Chung Mị Sơ đỡ lấy khuỷu tay nàng: “Ngươi vẫn là ngồi đàng hoàng đi.”
Cố Phù Du nhìn nàng, người khác đều nói nàng lạnh như băng, kỳ thật không biết tính tình của nàng là cao cấp nhất.
Áy náy trong lòng Cố Phù Du xoắn thành một đoàn, gấp không thể chờ liền nói: “Chung sư tỷ, hôm qua ta không nên nói như vậy với tỷ, tỷ rõ ràng là muốn tốt cho ta, ta sai rồi, xin lỗi, tỷ tha thứ cho ta có được không.”
Chung Mị Sơ nói: “Ngươi cũng không có nói sai, chỉ là nói sự thật ra mà thôi.

Tha thứ cái gì.”
Mi mắt Chung Mị Sơ hơi rũ xuống, nhẹ giọng nói: “Liền chuyện của chính bản thân ta đều không thể giải quyết được, ta lại có lập trường gì mà đến khuyên ngươi chứ?”
Cố Phù Du thấy vẻ mặt nàng cô đơn, nàng định khuyên, nhưng cũng không dễ khuyên, sự thật như vậy.

Chỉ có thể nói chút không đau không ngứa nói: “Mọi nhà đều có nỗi khó xử riêng mà, Vân Nhiễm Huyền Tôn có lẽ là gặp khó xử thôi, tuy ta chưa từng gặp nương thân của mình, nhưng ca ca nói nương thân là người dịu dàng nhất, nương thân trên đời này đều dịu dàng, thế gian này sẽ không có nương không yêu thương con cái của mình.

Vân Nhiễm Huyền Tôn có nỗi khổ riêng thôi.”
“Thật không?”
Hai người một đứng một ngồi, nhìn về ánh trăng.

Bầu trời không có mây đen che đậy, trăng non như lưỡi liềm, ánh sáng giảm đi nhiều, nhưng lại có muôn vàn vì sao lấp lánh.

Bóng đêm càng thêm yên tĩnh.

Chung Mị Sơ thấp giọng nói: “Trước kia người không phải như thế.”
“Vân Nhiễm Huyền Tôn sao?”
“Trong trí nhớ của ta có một lần…” Chung Mị Sơ dừng lại thật lâu, lúc một trận gió đêm ập đến, nàng nói: “Bên trong Hòa Trần Hiên có một gốc cây Nam Chúc Tử, được linh khí hun đúc, rắn chắc đỏ tươi ướt át.

Ta tưởng là quả mọng, hái xuống cho vào trong miệng, lần đầu tiên ta thấy người cười, đó cũng là lần duy nhất người ôm ta, nàng lấy Nam Chúc Tử ra, nói với ta cái đó không thể ăn.”
Cố Phù Du uống rượu một nửa, có chút khó có thể nuốt xuống: “Chung sư tỷ…”
Im lặng một lúc lâu, Cố Phù Du nói: “Chung sư tỷ, ta nghĩ kỹ lại, cảm thấy hôm qua tỷ nói đúng, chúng ta hẳn là nên tâm sự với họ, tuy rằng không thể tiêu trừ ngăn cách, nhưng có lẽ có thể có chút hiệu quả.

Như vậy dù sao vẫn hơn đông cứng tại chỗ.”
Chung Mị Sơ quay đầu, mang theo ánh sáng, vẻ mặt nàng u ám không rõ.
Cố Phù Du lấy mu bàn tay nhích lại gần gò má, cảm thấy trên mặt nóng lên, nàng nghĩ có lẽ là uống rượu hơi nhiều, nhưng cũng may miệng lưỡi vẫn rõ ràng: “Tính tình ta không tốt, mỗi lần nói chuyện với cha ta đều phải ầm ĩ lên, có lẽ nếu ta sửa tính tình một chút, có thể sẽ tốt hơn rất nhiều.

Mà Chung sư tỷ tỷ đó, tỷ bình thường đều không thích chủ động nói chuyện.”
“Ừm…”
Cố Phù Du cười cười: “Tỷ khẳng định không có chủ động đi tìm Vân Nhiễm Huyền Tôn, nói chuyện với nàng có phải không.

Tỷ cũng có thể nói chuyện với nàng, nói tỷ nhớ nàng, tỷ yêu nàng, cũng muốn nàng yêu thương tỷ, ôm tỷ một cái.”
Chung Mị Sơ làm sao ngờ đến Cố Phù Du sẽ nói như vậy, kinh ngạc nói: “Cố Phù Du!” Giọng nói cất lên, khó nén hoảng loạn.
Cố Phù Du cười thành tiếng.

Nàng liền biết, Chung Mị Sơ làm người, khẳng định xấu hổ khi treo những lời này ở bên miệng, nên mới nói trắng ra như vậy.
“Chung sư tỷ, tỷ chính là như thế, Vân Nhiễm Huyền Tôn mới lạnh lùng như vậy mà.”
“Ngươi, làm gì có người như ngươi vậy.”
“Nương và nữ nhi không phải đều là như vậy sao? Nếu như nương của ta vẫn còn, ta muốn mỗi ngày đều phải ăn vạ trong lòng nàng, làm nũng với nàng.”
Chung Mị Sơ ngồi xuống bên cạnh nàng, dưới ánh trăng nhìn thấy không rõ, nhưng Cố Phù Du cảm thấy nàng có hơi đỏ mặt.
Cố Phù Du chống mặt, quay đầu, nghiêng nghiêng nhìn nàng.

Hai người hồi lâu không nói gì, Cố Phù Du hoàn toàn say rồi, ánh mắt dần dần mê ly, nàng cười, nhẹ nhàng gọi: “Chung sư tỷ?”
Chung Mị Sơ không có đáp lời.

Cố Phù Du nói: “Chung sư tỷ, giận rồi?”
“Không có.”
Cố Phù Du cười nói: “Ta không tin, tỷ gọi ta một tiếng A Man xem.”
Chung Mị Sơ quay đầu sang nhìn nàng: “A Man?”
Cố Phù Du cười đáp: “Ừ.”
Cố Phù Du kéo lấy tay áo giai nhân, lắc lắc, nói: “Ca ca Tư Miểu bọn họ đều gọi ta A Man, ta chỉ cho phép người thân cận gọi ta như vậy, sư tỷ, sau này tỷ cũng gọi ta như vậy đi.”
“…Được.”.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!