Không Thể Nào Quên

C97: Chương 97

Bấm vào đây để nghe audio
C97: Chương 97
“Sao, sao vậy?”

Lâm Sướng cẩn thận đánh giá sắc mặt của Lê Niệm, nghĩ thầm chắc là bản thân không nói sai gì đâu nhỉ.

“Chuyện anh Dữ bị sốt đã qua từ lâu rồi, em gái Tử Duyệt cũng chỉ chăm sóc cậu ấy một chút thôi, ngoại trừ cái này ra thì không làm gì khác hết, cậu đừng hiểu lầm.”

Hắn cho rằng Lê Niệm đang ghen, nên vội vàng giải thích.

Vẻ mặt Lê Niệm kỳ lạ, sau khi im lặng một lúc lâu, cô lại hỏi: “Khi cậu ta phát sốt, trong nhà không có người lớn, mà cậu ta được phát hiện đang ngất xỉu trước nhà vệ sinh à.”

Lâm Sướng kinh ngạc, sao cô còn hiểu rõ hơn cả hắn vậy chứ, chẳng lẽ anh Dữ đã nói với cô từ lâu rồi sao? Nhưng cũng không cần phải nói chi tiết tới vậy chứ, anh Dữ còn ngại Lê Niệm ăn dấm chưa nhiều sao?

“…Chắc là vậy? Cụ thể thì tôi cũng không rõ cho lắm.”

“Được, tôi biết rồi.” Giọng nói Lê Niệm rất bình thản, không nghe ra được cảm xúc gì, gật đầu với hắn rồi rời đi.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Vẻ mặt Lâm Sướng ngây ngốc, cô có ý gì vậy chứ? Rốt cuộc có muốn quay lại với Cố Dữ hay không?

Lê Niệm đi WC xong quay trở lại phòng học, ánh mắt khi cô nhìn Cố Dữ có chút không giống, ngoại trừ lạnh nhạt như lúc đầu, còn pha lẫn thêm một chút phức tạp.

Hiện tại cô có thể xác định được, cậu bé trước kia cô từng chăm sóc ở nhà Chu Tử Duyệt chính là Cố Dữ.

Cô vẫn còn nhớ rất rõ về chuyện đó, đó là lần đầu tiên cha mẹ dẫn cô tới nhà Chu Tử Duyệt ở ba ngày.

Lúc đó trường học cho nghỉ, vừa khéo bác trai đi công tác nên thuận tiện dắt Chu Tử Duyệt ra ngoài du lịch, cho nên ngoại trừ người giúp việc, trong nhà chỉ còn lại một mình cô, bác gái lo lắng cô sẽ phá hư đồ nhà bọn họ, nên không cho cô rời khỏi phòng, một ngày ba bữa sẽ có người giúp việc đưa cơm tới tận phòng cô.

Lúc đó Lê Niệm rất tự ti, cảm thấy bản thân và căn nhà được bày trí sang trọng như vậy không hề hợp với nhau, cô cảm thấy xa lạ sợ hãi mọi thứ xung quanh.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Cho dù bác gái không nói, thì cô cũng không tính rời khỏi phòng, chỉ khi đi WC mới ra ngoài một chút, nhưng lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vào buổi chiều cuối cùng ở nhà họ Chu, cô nhìn thấy một cậu bé ngất xỉu trước phòng vệ sinh, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, khuôn mặt đỏ bừng, môi tái nhợt cực kỳ đáng sợ.

Lê Niệm hoảng sợ, tưởng là con của người giúp việc nào đó, nên vội vàng đi tới dìu cậu lên.

Trán của cậu rất nóng nên Lê Niệm đoán là người này phát sốt.

Vừa đúng lúc người giúp việc ra ngoài đi chợ, trong nhà không có người lớn nào, trên người Lê Niệm lại không có điện thoại, vội tới mức không biết phải làm gì, cô tốn rất nhiều sức mới có thể kéo cậu lên ghế sô pha ngoài phòng khách, thậm chí còn lấy gối của mình lót đầu cho cậu, dùng khăn lông ướt đắp lên trán hắn, bận trước bận sau chăm sóc cho cậu tận hai tiếng đồng hồ.

Trong lúc hắn mơ màng đã tỉnh dậy vài lần, tay cứ duỗi về phía trước, trong miệng yếu ớt gọi mẹ.

Lê Niệm rất nhớ nhà, cho nên cũng rất đồng cảm với cậu, cầm lòng không đậu nắm lấy tay cậu, dỗ dành nói rất nhanh mẹ của cậu sẽ trở về, rồi kêu cậu cố gắng kiên trì một chút.

Dường như cậu nghe thấy được, nên mày đang nhíu chặt dần thả lỏng, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc đó Lê Niệm vẫn luôn ngồi bên cạnh, thường xuyên thay khăn lông cho cậu.

Sau đó, người giúp việc nhà họ Chu cũng quay về, vội vàng đưa cậu tới bệnh viện, lúc đó Lê Niệm mới biết được thì ra cậu bé này không phải là con của người giúp việc, mà là thiếu gia nhà giàu, về sau cậu ra sao, Lê Niệm cũng không biết rõ, cô không đi theo họ tới bệnh viện, sau khi ăn cơm chiều xong thì cha cô tới đón cô về nhà.

Lê Quảng Minh hỏi cô ba ngày qua ở nhà họ Chu như thế nào, nếu cảm thấy ổn thì nói, đợi tới khi khai giảng học kỳ mới, sẽ cho cô tới đó ở.

Thật ra Lê Niệm không thích nơi này, nhưng cô biết cha mẹ vì để cô học trường học tốt hơn, mà đã cố gắng rất nhiều, cho nên cô không thể biểu hiện bất cứ biểu cảm bất mãn nào.

Hơn nữa…

Cô nghĩ tới cậu bé bị bệnh đó, cô cho rằng bản thân sẽ không cô đơn nữa.

Chỉ là về sau, khi Lê Niệm quay trở lại nhà họ Chu, cậu bé kia không còn ở đó nữa, cô cũng không hỏi về cậu, thời gian dần trôi qua, cô cũng dần dần quên mất chuyện này, cho đến khi Lâm Sướng nhắc tới.

Nói cách khác, Chu Tử Duyệt lừa Cố Dữ nói cô ta đã chăm sóc hắn, để Cố Dữ có hảo cảm tốt về cô ta.

Với hành động này của Chu Tử Duyệt, Lê Niệm cũng không quá ngạc nhiên, vốn dĩ cô ta chính là người như vậy.

Sau một thời gian dài, đây lại là nguyên nhân Cố Dữ thích Chu Tử Duyệt, cũng là lý do hắn nhiều lần dẫm đạp lên tình cảm của cô.

Lê Niệm cảm thấy thật buồn cười, nếu để cho Cố Dữ biết lúc trước cô là người đã chăm sóc hắn, không biết hắn sẽ có suy nghĩ gì đây.

Cô chậm rãi quay về phòng học.

Cố Dữ ngẩng đầu lên, ánh mắt di chuyển về phía cô, dán chặt lên người cô.

Sau khi Lê Niệm ngồi xuống, cô có thể cảm giác được hắn luôn nhìn cô, ánh mắt sáng rực đó muốn làm lơ cũng không được.

Tiếng chuông vang lên, cách thời gian vào học còn rất dài, cô thật sự không chịu nổi nữa, quay đầu lại trừng mắt nhìn Cố Dữ, nhỏ giọng nói: “Cậu không thể ngừng nhìn tôi sao?”

Cố Dữ lại cười, cà lơ phất phơ xoay bút nói: “Cậu không nhìn tôi, sao biết được tôi đang nhìn cậu thế?”

Vẻ mặt kia, chắc chắn hắn đang nghĩ cô vẫn còn để ý hắn.

Tuyệt.

“…”

Lê Niệm đen mặt quay lên, không biết nên nói gì, chuyện đã qua lâu như vậy, cô đã quên trước kia ở chung với Cố Dữ như thế nào, cũng không có quá nhiều câu chuyện để nói với hắn.

Phải, nếu cẩn thẩn nhớ lại, trước kia đều là cô vắt óc tìm đề tài nói chuyện với hắn, hắn cũng chỉ ngẫu nhiên ừ một tiếng, thời gian còn lại hai người đều trong trạng thái không nói chuyện với nhau, yêu đương như vậy thì đúng là bi ai, cô tuyệt đối sẽ không dẫm lên vết xe đổ.

Lê Niệm quyết định không nói cho hắn biết việc Chu Tử Duyệt đã lừa hắn, không quan trọng nói ra hắn có tin hay không, chỉ là hiện tại hắn phiền như vậy, thì sau này sẽ đến mức nào nữa chứ?

Cô cũng không muốn kiếm thêm phiền toái cho bản thân đâu.

Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng tâm trạng của cô vẫn có chút sa sút.

Nhớ lại cậu bé trong ký ức xa xôi, vừa yếu ớt vừa đáng yêu, sau khi lớn lên lại biến thành Cố Dữ, cô không biết hắn đã gặp phải khúc mắc gì, mà lớn lên lại thê thảm như vậy, không thể không nói đúng là tạo hóa trêu người.

Sau khi tan học, trên đường về nhà, khi Lê Niệm đang thất thần đi trên đường, đột nhiên nhận được tin nhắn của Yến Tây Minh.

[Thiếu nữ xinh đẹp bất khả chiến bại: Hôm nay tôi đổi ca, cậu có muốn tôi làm cơm tối cho không?]

Lê Niệm vừa thấy tinh thần lập tức tỉnh táo, trả lời ngay: [Cần chứ cần chứ, tớ ở nhà chờ cậu!]

Yến Tây Minh trả lời vẫn ngắn gọn như cũ: [Ừ.]

Nhưng Lê Niệm cảm thấy mặt này anh tốt hơn Cố Dữ nhiều, trước kia mỗi khi nhắn tin với Cố Dữ, cứ hở chút là hắn lại mất tích, cũng không biết hắn đã đọc tin nhắn hay chưa, mà Yến Tây Minh thì cho dù cô có nói gì đi nữa, anh đều sẽ trả lời, cho biết là bản thân đang lắng nghe.

Cô có thể cảm nhận được dưới vỏ bọc xa cách, là một trái tim dịu dàng tinh tế, rất tôn trọng người khác.

Khi ăn cơm tối, Lê Niệm ăn trứng hấp, thịt bò kho, canh mực viên do Yến Tây Minh nấu, tuy rằng chỉ là cơm nhà đơn giản, nhưng lại giúp cho tâm trạng sa sút của cô được an ủi, sau khi ăn xong bữa cơm lại càng cảm thấy sảng khoái.

Ăn xong cả hai theo thói quen đi tới phòng khách làm bài tập, Lê Niệm nghiêm túc nói với Yến Tây Minh: “Tớ cảm thấy về sau cậu có thể mở tiệm cơm, tớ bảo đảm tớ sẽ là cổ đông lớn nhất.”

Yến Tây Minh cầm lấy đề của cô, theo thói quen bắt đầu kiểm tra: “Cậu tính mỗi ngày đều ăn cơm ké sao?”

Bị anh đoán trúng tâm tư, Lê Niệm ngượng ngùng nói: “Tớ sẽ trả tiền mà.”

Yến Tây Minh không nói gì nữa, đột nhiên hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?”

“Hả?”

“Tâm trạng của cậu không tốt cho lắm.”

“…” Rõ ràng vậy sao?

Lê Niệm đảo mắt nói: “Không có gì hết.”

Cô không muốn nói, Yến Tây Minh cũng không hỏi nữa.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Lê Niệm không nhịn được nói: “Tại sao cậu lại không hỏi tiếp nữa, có ai lại quan tâm nửa vời như cậu vậy chứ?”

“…” Yến Tây Minh im lặng: “Cho nên rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì?”

Lê Niệm ngẫm lại số mệnh của cả hai cũng rất giống nhau: “Tớ hỏi cậu, cậu thật sự không có cảm giác với Triệu Nhân sao? Cậu ta lớn lên xinh đẹp lại có gia thế tốt, nếu quen cậu ta thì sau này cậu chẳng cần phải lo lắng gì nữa.”

Yến Tây Minh im lặng nhìn cô.

Bất giác Lê Niệm lại cảm thấy có chút nguy hiểm, cứng ngắc nói lảng sang chuyện khác: “Tớ nói trước, đây là chuyện của bạn tớ.”

“Ừ.”

“Khi còn nhỏ bạn tớ từng cứu một cậu bé, hơn nữa còn rất có hảo cảm với cậu bé này, sau khi lớn lại thích cậu bé này, nhưng cậu bé này lại không nhớ rõ cậu ấy, còn nhận lầm người cứu mạng là người khác, làm rất nhiều việc tổn thương bạn của tớ, sau đó cậu bé này phát hiện sự thật, hiểu rõ mọi chuyện, nhận sai, cầu xin bạn tớ tha lỗi cho mình, cậu cảm thấy bạn của tớ có nên tha thứ không?”

Giọng nói của Lê Niệm rất nhẹ nhàng, giống như thật sự đang nói chuyện về người khác, giọng điệu rất thoải mái.

Sau khi Yến Tây Minh nghe xong, im lặng vài giây, chần chờ hỏi: “Người bạn mà cậu nói là nàng tiên cá sao?”

Lê Niệm nghẹn lời.

Ừ nhỉ, cốt truyện đúng là có hơi giống thật.

Yến Tây Minh bình tĩnh nói: “Cho nên, bạn của cậu muốn biến thành bọt biển?”

“Éc, tớ nghĩ cậu ấy sẽ không muốn đâu.”

“Vậy thì hỏi có ích gì.”

“…”

Lê Niệm đồng ý gật đầu: “Đúng vậy, cậu nói rất đúng.”

Chút khó chịu trong lòng chỉ cần vài câu nói của anh là được hóa giải, đúng là không thể tưởng tượng được.

Cuối cùng, đột nhiên Lê Niệm nói: “Mà nè, cậu và Triệu Nhân thật sự không có gì à?”

“…”

Nói xong, Lê Niệm mới nhận ra hỏi thăm chuyện riêng của người ta thì không tốt cho lắm, vừa định nói “Thôi, xem như tớ chưa hỏi”, thì nghe thấy giọng nói trầm thấp mát lạnh của Yến Tây Minh, nhấn mạnh từng câu từng chữ vừa mạnh mẽ vừa chắc chắn.

“Tôi và cậu ta, cái gì cũng không có.”

Lê Niệm dừng lại, “À” một tiếng, không nói chuyện.

Nghĩ thầm, thật ra anh cũng không cần giải thích với cô đâu.

Nhưng nghĩ lại, hình như, cô là người kêu anh giải thích mới đúng.

Cuối tháng ba, trường học bọn họ tổ chức lễ kỷ niệm 80 năm thành lập trường, theo thông lệ của mấy năm trước, các lớp đều phải trình diễn văn nghệ trên sân khấu, không cần tất cả các lớp 12 phải tham gia, chỉ cần chọn ra 2 hoặc 3 bạn để trình diễn văn nghệ là được.

Mỗi năm cứ tới thời điểm này trường học đều làm như vậy, hai năm trước Lê Niệm đã biết nên cũng không kinh ngạc, ngồi ở khán đài đã xem tới chán rồi, hiện tại đã lên lớp 12, chắc là Mã Quốc Phú cũng sẽ không để bọn họ đi xem.

Lê Niệm vẫn giữ vững thái độ không liên quan gì đến mình, nên cũng không quan tâm đến tiết mục văn nghệ, cho đến một ngày đang nghỉ giải lao, khi Lý Như đang chơi điện thoại đột nhiên hét to nói: “Mẹ nó, cục cưng, có khả năng cậu phải trình diễn tiết mục văn nghệ đó!”

“Gì chứ?” Lê Niệm không kịp phản ứng: “Tớ không báo danh mà.”

“Năm nay không phải trường học tổ chức lễ kỷ niệm 80 năm thành lập sao, trường học đã tổ chức một sự kiện đặc biệt, trên diễn đàn sẽ tạo một cuộc bầu chọn, chọn ra người được mọi người mong muốn trình diễn văn nghệ nhất, sẽ chọn ra hai người một nam một nữ có số phiếu cao nhất.”

Lý Như nói xong, đưa điện thoại cho cô xem: “Cậu cũng được người ta đề cử, hơn nữa số phiếu cũng rất cao.”

Lê Niệm nhìn qua, ôi mẹ nó, là thật, có hai bảng bình chọn cho nam nữ, còn do tài khoản trường tự mình thống kê số liệu, bên cạnh còn đăng cả ảnh chụp để tham khảo.

Cuộc bình chọn này hiển nhiên là đang xem ai sẽ là người đẹp nhất trong trường, trong đám nam sinh, hạng nhất đương nhiên là Yến Tây Minh, có 1.255 phiếu bầu, gấp đôi hạng hai, có thể nói là bỏ xa nhau cả khúc.

Phía dưới có rất nhiều lời cổ vũ cho Yến Tây Minh:

[Một phiếu cho cậu, cơ bụng của cục cưng Yến không thể vắng mặt được! ]

[Các chị em, năm sau Yến mỹ nhân không còn đi học nữa, chẳng lẽ các cậu không muốn lưu lại bức ảnh đẹp trai nhất của cậu ấy sao? Mau múa mười ngón tay của các người, dâng hiến cho cậu ấy tờ phiếu quý giá đó đi! ]

Còn về nữ sinh, hạng nhất là Triệu Nhân, hạng hai là Chu Tử Duyệt, hạng ba là cô.

Ảnh chụp của Triệu Nhân và Chu Tử Duyệt đều được chỉnh sửa rất kỹ càng.

Lê Niệm nghi ngờ không biết có phải đó là hình do các cô tự đăng lên không, từ hạng ba trở xuống…Cũng chính là bắt đầu từ cô, tất cả đều là ảnh thẻ bình thường.

Đương nhiên số phiếu bầu cũng không thể tranh lại hai người kia, Chu Tử Duyệt so với cô còn lớn hơn 300 phiếu.

Nhờ vậy Lê Niệm cảm thấy yên tâm hơn, cô không hề muốn lên sân khấu biểu diễn gì cả, ngày thường giáo viên kêu cô lên sân khấu phát biểu đã khiến cho cô mệt mỏi lắm rồi, mỗi khi lo lắng thì mặt sẽ đỏ, đỏ lên thì sẽ nói lắp, lần phát biểu ở bữa tiệc lúc trước cô đã phải chuẩn bị bản thảo rất lâu, mồ hôi đổ ra có thể trôi đi hết mấy lớp phấn, hơn nữa có cha cô đứng bên cạnh chống lưng nên cô mới dám lên sân khấu.

Bên ngoài xã hội thì run bần bật.

“Tớ đứng hạng ba, không sao cả.” Lê Niệm trả điện thoại cho Lý Như, nhẹ nhàng nói: “Không liên quan tới tớ, để hai cậu ta cùng nhau vươn lên đi.”

Lý Như nhìn biểu cảm của cô: “Cậu thật sự không cảm thấy gì sao, bên dưới có rất nhiều người đang mắng cậu so với đám Triệu Nhân còn xấu hơn đó.”

Đương nhiên Lê Niệm cũng nhìn thấy, đơn giản là muốn công kích khuôn mặt của cô, so với hình trong căn cước của bọn họ còn xấu hơn.

Cô thật sự không ăn ảnh, khi máy ảnh chiếu tới, cô thường nở một nụ cười cứng đờ, ngay cả cô cũng cảm thấy bản thân mình rất xấu.

“Mặc kệ bọn họ đi, có bản lĩnh thì kêu bọn họ lấy được hạng ba đi.” Lê Niệm cảm thấy không sao cả.

Lý Như: “Số phiếu Yến Tây Minh cao như vậy, chắc chắn không chạy thoát khỏi văn nghệ rồi, không biết cậu ấy sẽ diễn gì nhỉ.”

Lê Niệm nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Với hiểu biết của tớ về cậu ấy, rất có khả năng cậu ấy sẽ biểu diễn một màn giải đề toán cho các cậu xem đó.”

Cố Dữ ngồi phía sau nghe thấy các cô nói trái một Yến Tây Minh phải một Yến Tây Minh, có chút ghen tị: “Các cậu mù sao? Cậu ta sao đẹp bằng tôi chứ.”

Lê Niệm liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lại có chút thương hại, hiếm khi nói chuyện với hắn: “Cậu tự mình lên diễn đàn xem số phiếu là biết ngay.”

Cố Dữ không phục mở lên xem.

Trong số các phiếu bầu cho Yến Tây Minh, hắn thật sự cũng nằm trên bảng, đứng hạng năm, nhưng cũng chỉ là số lẻ của Yến Tây Minh.

“…”

Cố Dữ cắn răng chuyển tiếp sang cho đám bạn bè của mình, tag tên mọi người ra lệnh nói: “Các cậu mau bình chọn cho tôi!”

Cuộc bình chọn cho buổi văn nghệ vẫn đang được bàn tán sôi nổi, ngoại trừ các học sinh đang kéo phiếu bầu, đột nhiên có một người xuất hiện, từ đầu tới đuôi đều nhắm thẳng vào Lê Niệm.

[Mọi người đừng có bình chọn cho Lê Niệm, nghe nói trước kia cậu ta là liếm cẩu của Cố Dữ, về sau không biết tại sao lại quấn lấy Yến Tây Minh, muốn ghê tởm bao nhiêu thì có ghê tởm bấy nhiêu. ]

[À, tôi cũng biết cậu ấy, lúc trước tôi còn nhìn thấy cậu ấy đi chung với Yến Tây Minh, còn tưởng rằng là bạn gái của cậu ta chứ. ]

[Bạn gái gì chứ, mỹ nhân nhà chúng tôi sao có thể thích loại người này được, khoảng thời gian trước không phải gia thế của cậu ta bị lộ ra sao? Nhất định cậu ta đã uy hiếp mỹ nhân của chúng ta rồi. ]

[Trời ạ, mỹ nhân thật đáng thương…]

Trong khoảng thời gian ngắn, có vô số người chỉ trích Lê Niệm, mắng chửi thậm tệ.

Bên kia, Triệu Nhân đang lướt đọc bình luận, cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn Yến Tây Minh quơ điện thoại: “Không nghĩ cô chủ nhà họ Lê lại là người như vậy đó.”

Từ lúc Yến Tây Minh ngồi cùng bàn với cô ta tới giờ, chưa từng quan tâm đến cô ta, đến khi nghe thấy tên Lê Niệm, rốt cuộc cũng có phản ứng, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của cô ta, cau mày lại.

Sau khi Lê Niệm tan học trở về nhà, mới biết được diễn đàn đã mắng cô nhiều tới mức như vậy, Lý Như đã gọi điện cho cô tận ba cuộc, bằng không cô vẫn còn đang đắm chìm vào biển tri thức.

Cô lên diễn đàn nhìn lướt qua, bọn họ nói rất nhiều điều về cô, còn có người nói cô chính là cao thủ tình trường, vừa ái muội với Cố Dữ, vừa yêu đương với Yến Tây Minh, đã ăn trong chén lại còn nhìn trong nồi, còn nói thành tích của cô được như vậy đều là do chép bài của Yến Tây Minh.

Dần dần trở nên quá đáng.

Nhưng Lê Niệm cũng không quá để tâm, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười.

Nếu cô yêu đương lợi hại như vậy thì tốt rồi, ít nhất sẽ không bị tra nam tổn thương.

Khi cô tính tố cáo mấy bình luận đó, để cho bọn họ xóa đi, thì đã xảy ra một chuyện không thể tưởng tượng được.

Có người đột nhiên đăng lên nói: [ Yến Tây Minh đã bình chọn cho Lê Niệm! ]

Một viên đá chấn động cả ngàn con sông.

Phiếu bình chọn trên diễn đàn cũng giống như thả like cho hình bạn bè trong WeChat vậy, đương nhiên có thể nhìn thấy avatar và tên của người đã bình chọn.

Tài khoản của Yến Tây Minh đã sớm được trường học công nhận, khi anh đạt hạng nhất trong học kỳ đầu, trường học đã yêu cầu anh đăng một bài về phương pháp học tập trên diễn đàn để cổ vũ mọi người học tập, đến nay vẫn còn được ghim trên trang chính chủ.

Cho nên avatar và tên của Yến Tây Minh mọi người đều biết, khi anh xuất hiện dưới bài bình chọn của Lê Niệm, cả diễn đàn đều bùng nổ.

Mà Lê Niệm chỉ có thể trơ mắt nhìn số phiếu tăng cao, sắp vượt qua hạng hai là Chu Tử Duyệt, cả người cô hóa đá.

Vào lúc đó, cô quên tất cả mọi ân oán của mình và Chu Tử Duyệt, quên mất tình yêu hận thù với Triệu Nhân, chỉ muốn gọi điện cho Yến Tây Minh——

Cầu xin anh cũng bỏ phiếu cho hai người kia nữa hu hu hu.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Dư Sinh Vi Kỳ

C97: Chương 97

Bấm vào đây để nghe audio
C97: Chương 97
Trong phòng cấp cứu hôm đó, bác sĩ kê đơn cho cô ba ngày. Lâm Tiễn cảm thấy cô không có phát sốt nữa, gần như đã khá hơn nên không muốn đi nữa. Nhưng Tiêu Uyển Thanh lo lắng yêu cầu cô ít nhất phải đến đó lần nữa.

Bởi vì Tiêu Uyển Thanh nói buổi chiều nàng sẽ đến trường đón cô đến bệnh viện để truyền dịch, cho nên Lâm Tiễn không cưỡi cừu.

Khi cô đến phòng, buổi học trước đó vừa kết thúc, các bạn cùng lớp đã đổi lớp nên chưa tan học, đồng học chen chúc mà xuống. Lâm Tiễn đi ngược chiều, không thể đi lên được. Cô bất đắc dĩ chờ đợi vài phút bên cầu thang, đợi cho đến khi người giảm đi qua rồi mới tiếp tục đi lên.

Cô cứ nghĩ mình đã đến đủ sớm, nhưng không ngờ, khi vừa bước vào lớp đã nhìn thấy nhiều người đã có mặt trong lớp, Thời Mãn đã giúp chiếm chỗ mà họ vẫn thường ngồi.

Lâm Tiễn có tâm trạng tốt, cô cảm thấy thoải mái. Cô nhẹ nhàng đi về phía Thời Mãn, lặng lẽ đứng sau lưng, đưa tay phải ra vỗ nhẹ vào vai phải của Thời Mãn, chờ nàng mắc mưu nhìn lại bạn học phía sau.

Bất ngờ là Thời Mãn không do dự chút nào, đột ngột quay đầu về phía sau, phóng tầm nhìn chính xác. Nàng nhìn Lâm Tiễn bằng đôi mắt đen linh động đào hoa, trên mặt mang theo vẻ đạm nhiên mà phun ra một câu: “Ấu trĩ, nhàm chán.”

Lâm Tiễn nhất thời nghẹn lời, cô cười nhẹ một tiếng, cũng không có để ý. Cô ngồi xuống bên cạnh Thời Mãn, quan tâm nói, “Chị Chi Cẩn nói hai ngày trước cậu mới phát sốt. Có khá hơn không?”

Khi Thời Mãn nghe thấy tên của Hạ Chi Cẩn, sắc mặt nàng lại trầm hơn vài phần, bất giác thở dài, quay lại hồi Lâm Tiễn: “Đúng vậy a. Giờ ổn rồi.”

Lâm Tiễn cuối cùng cũng nhận ra nàng không bình thường, cô lấy sách giáo khoa từ trong cặp ra, một tay chống cằm rồi bình tĩnh quay mặt lại nhìn Thời Mãn, đưa tay ra chọc vào cái má phồng lên của nàng, ôn thanh nói: “Vậy hôm nay cậu làm sao vậy? Như thế nào lại thấy không thích hợp?”

Thời Mãn tránh khỏi tay Lâm Tiễn, cúi đầu vùi mặt vào cánh tay cô. Một lúc sau mới rầu rĩ đáp lại, “Mình cãi nhau với chị ấy. Buổi sáng mình đến trường một mình a.”

Không cần phải nói, Lâm Tiễn cũng biết Thời Mãn đang ám chỉ ai. Cô khép tay lại, sững người một lúc, thu ý cười, nghiêm túc nói: “Có chuyện gì vậy?”

Thời Mãn nằm sấp, quay mặt lại nhìn Lâm Tiễn, cắn môi: “Mình không biết, có phải là do mình phiền toái không a.”

Đêm hôm trước, nàng bị sốt cao, Hạ Chi Cẩn gọi cho bác sĩ gia đình, yêu cầu hắn đến khám tại nhà cho nàng. Sau đó, bồi nàng từng tí thì nhận được cuộc gọi của Tiêu Uyển Thanh liền phải ra cửa, cơ thể nàng rõ ràng là khó chịu muốn chết, nhưng Hạ Chi Cẩn không do dự chút nào mà đi ra ngoài.

Nhưng đêm qua, nàng đã hết sốt, chỉ còn hơi ngạt mũi với đau đầu. Sau đó nàng vẫn tiếp nằm trên giường, Hạ Chi Cẩn bồi nàng xem phim điện ảnh. Mới xem được nửa đoạn phim, Hạ Chi Cẩn nói với nàng đã đến giờ cô bắt đầu dạy bù cho học sinh.

Nàng vốn dĩ không thích Hạ Chi Cẩn luôn bận rộn với công việc. Cô khó có thời gian rảnh sau giờ dạy học, nên không có nhiều thời gian dành cho nàng. Nàng đã thương lượng với Hạ Chi Cẩn việc giảm bớt khối lượng công việc, nhưng Hạ Chi Cẩn luôn im lặng không chịu nhượng bộ, mỗi lần như vậy cô đều tạo ra một chút áp lực. Thời gian trôi qua, Thời Mãn không nói nữa.

Nhưng đêm qua, có lẽ vì bệnh tình của nàng, nghĩ Hạ Chi Cẩn có thể bồi bản thân mình hơn một chút, không khỏi hạ thấp tư thế, làm nũng giả bộ đáng thương, mong Hạ Chi Cẩn có thể ở bên nàng, xin nghỉ không cần đi dạy thêm.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Nàng nhìn ra được Hạ Chi Cẩn có chút dao động, nhưng cuối cùng lại cự tuyệt nàng.

Khi đó, không biết từ đâu mà ra, nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất. Nàng thu liễm sắc mặt ấm áp, lạnh mặt, không nén được bất mãn cùng ủy khuất đè nén bấy lâu trong lồng ngực, vô cớ nói với Hạ Chi Cẩn: “Được rồi, em hiểu rồi, chị đi đi. Dù sao em biết, trong lòng chị tiền vĩnh viễn quan trọng hơn em.”

Đầu nàng ong ong, ở trong lòng rít gào, nàng thật sự chịu đủ rồi, quá đủ rồi!

Khi còn nhỏ, Thời Kinh Lan luôn vì tiền mà không về nhà. Khi nàng cần, khi nàng khổ sở, khi nàng bị khi dễ, Thời Kinh Lan chưa từng ở bên nàng. Khi nàng còn nhỏ, cũng đã cầu xin Thời Kinh Lan có thể dành nhiều thời gian cho nàng hay không. Thời Kinh Lan trước nay luôn lãnh đạm mà làm theo cách của riêng mình. Sau đó, nàng đối với tình yêu của mẹ hết hy vọng.

Là bị nguyền rủa sao? Giờ người yêu nàng cũng như mẹ nàng vì tiền mà bôn ba khắp nơi, bỏ rơi nàng.

Tiền quan trọng như vậy sao? Vậy thì nàng cũng có rất nhiều tiền, không thể cho cô sao?

Vừa dứt lời, nàng nhìn thấy Hạ Chi Cẩn ngồi bên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Cô buông lỏng tay đang trấn an Thời Mãn, lưng cứng đờ, quay đầu không để ý đến nàng. Khuôn mặt thanh tú gắt gao lạnh lùng. Một lúc lâu, cô mới khắc chế ủy khuất cùng phiền muộn ẩn nhẫn nói: “Mãn Mãn, em một chút cũng không hiểu.”

Thời Mãn nhìn thấy sắc mặt của cô, trong lòng có chút hối hận. Nhưng nàng cũng cảm thấy mình ủy khuất a, vì xúc động mà bốc đồng buột miệng thốt ra: “Em không hiểu. Em không hiểu tại sao chị một hai phải rõ ràng với em như vậy. Em cũng không hiểu tại sao chị một phân một li tính toán rõ ràng với em như vậy. Tiền của em có độc sao? Sẽ làm bẩn tay chị sao?”

Nói đến cũng thật buồn cười, sau khi yêu nhau, ra cửa đi ăn, Thời Mãn đã thanh toán mọi hóa đơn cùng mỗi món quà mà nàng tặng, Hạ Chi Cẩn đều nhớ kỹ. Khi Thời Mãn trong lúc đó vô tình nhìn thấy, quả thật bị chọc giận. Cặp đôi nào lại như vậy? Cô ghi chép từng cái một, băn khoăn khi nào thì trả lại cho nàng?

Hạ Chi Cẩn cúi thấp cái cổ trắng như tuyết, cổ họng nghẹn lại, chua xót nghĩ: Mãn Mãn thật sự không hiểu tiền thật sự rất quan trọng.

Thời Mãn không biết, mỗi khi nàng không cô ở bên cạnh, những bằng hữu giàu có của cô đã chế nhạo cô như thế nào. Thời Mãn không biết, những người trong vòng tròn của họ, sau lưng đã bí mật bố trí cô như thế nào, thậm chí làm bẽ mặt cô.

Hạ Chi Cẩn đôi khi không hiểu, rõ ràng là không dùng tiền bạc hay gia thế cũng phải thật ưu tú, cô tự nghĩ bản thân mình không phải là một người tầm thường thì không xứng đáng với Thời Mãn. Bởi vì tiền cũng bởi vì nghèo, cô không cùng đẳng cấp với Thời Mãn, không xứng đáng là đối tượng yêu đương với nàng, chỉ đáng làm sủng vật của nàng.

Nhưng cô không thể kiểm soát những gì người khác nghĩ. Cô tự nhủ chỉ cần nỗ lực để không thẹn với lương tâm.

Thời Mãn còn không biết tiền quan trọng như thế nào, nhưng tiền sẽ không bao giờ quan trọng hơn nàng.

Điều quan trọng là cô tình nguyện cúi lưng, cũng vì muốn được ôm nàng.

Nhưng cô từ nhỏ đã nội liễm, để mẹ được thanh thản, để muội muội an tâm, trước đây đều chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện rủi. Tuổi tác càng cao, cô càng quen với việc im lặng. Cô không thể nói nhiều, cũng hoài nghi nói ra Thời Mãn sẽ không hiểu, sẽ chỉ làm cho bản thân thêm xấu hổ.

Hạ Chi Cẩn cắn môi, cố nén ủy khuất cùng khổ sở xuống. Cô quay lại, nhìn chằm chằm người con gái cô nên yêu mà lẽ ra không nên tránh xa này, rồi đột nhiên cúi đầu xuống, ôm lấy khuôn mặt nhỏ của nàng, say đắm mà hôn nàng, ngăn chặn đứng phẫn uất cùng chất vấn.

Thời Mãn lúc đầu vẫn đẩy cô, sau đó nàng bị hôn đến mặt đỏ tim đập, đầu óc choáng váng.

Chưa kịp lấy lại tinh thần, Hạ Chi Cẩn đã rời đi.

Sau khi phản ứng lại, Hạ Chi Cẩn không trả lời nàng bất cứ cái gì. Vấn đề gì cũng không giải quyết, cho nên nàng cư nhiên bị một nụ hôn mua chuộc. Thời Mãn tức giận đến ngực phát đau.

Nhưng mà, đến tối Hạ Chi Cẩn trở lại, nàng vẫn nhớ tới chuyện cãi nhau khi rời đi, nghĩ muốn tìm một chỗ cùng Hạ Chi Cẩn náo loạn một chút. Khi Hạ Chi Cẩn bật đèn tiến vào, kéo nàng xoay người lại, nàng trước sau luôn quay lưng lại với cô, không muốn nhìn cô. Hạ Chi Cẩn không còn cách nào khác là sử dụng nhiệt kế điện tử để đo nhiệt độ cho nàng, sau đó cô nói chúc ngủ ngon, liền rời khỏi phòng ngủ, cư nhiên cùng nàng phân phòng ngủ riêng!

Thời Mãn liền phát nổ. Nàng không ngủ suốt đêm, đến rạng sáng ngày hôm sau cũng không ăn bất kỳ cái gì liền tức giận đến trường.

Không cần chị chuẩn bị bữa sáng! Không cần chị đưa tiễn! Em không muốn ngủ với chị nữa!!

Thời Mãn sắp xếp mọi thứ cùng những suy nghĩ mà nàng muốn bày tỏ. Có sai sót ở đâu nàng thừa nhận mình đã gây khó dễ khi không cho Hạ Chi Cẩn đi dạy thêm. Nhưng nàng cảm thấy Hạ Chi Cẩn cứ như vậy cùng nàng phân phòng ngủ, một chút đều không hề nhượng bộ, dỗ cô một chút cũng không, cũng thật quá đáng!

Nàng định mở miệng nói chuyện với Lâm Tiễn một chút. Trần Chỉ cùng Đường Mạt một trước một sau đi tới, Thời Mãn nhất thời không nói được.

Nàng thở dài, bỏ qua vấn đề của mình, thay vào đó quan tâm đến Lâm Tiễn: “Tối nay mình sẽ nói cho cậu. Còn cậu thế nào?” Nói xong, nàng xem biểu hiện hiện tại của Lâm Tiễn vừa thẹn vừa vui mừng, trong lòng đã đại khái đoán được, có chút nhảy nhót mà trêu ghẹo nói: “Yo yo yo, nhìn làn gió xuân trên mặt của cậu kìa, phải không… hử?”

Khi Lâm Tiễn nghĩ đến Tiêu Uyển Thanh, vòng cung khóe môi không thể kìm nén được. Trần Chỉ và Đường Mạt cũng ở đó, cô không thể nói quá rõ ràng, ý tứ cũng không rõ, mơ hồ không rõ mà nhẹ giọng “Ân” một tiếng.

Thời Mãn nghe tin bằng hữu mình đã đạt được thành tựu, tức khắc liền vui vẻ. Nàng tạm thời quên đi lo lắng phiền muộn, trong mắt hiện lên một nụ cười rạng rỡ, vỗ vỗ vai Lâm Tiễn cười nói: “Oa, Tiễn Tiễn, cậu lợi hại thật a.” Nàng nóng lòng hỏi cô: “Vậy chúng ta có thể đi cắm trại cùng nhau không?”

Lâm Tiễn mỉm cười, như đang nghĩ đến gì đó, trong mắt mang theo ý cười, cô thương lượng với Thời Mãn: “Đi a, nhưng mình có thể phải đổi thời gian. Đợi lát nữa nói tỉ mỉ với cậu sau. Cậu xem có tiện hay không giúp mình một chút.”

Đường Mạt cùng Trần Chỉ bên tai dựng đứng nghe cuộc trò chuyện, không biết vì sao: “Hai cậu đang chơi trò bí hiểm gì vậy?”

Lâm Tiễn mím môi cười, có chút ngượng ngùng. Nghĩ đến việc Tiêu Uyển Thanh đáp ứng mình, cô do dự một hồi, cuối cùng cũng hào phóng chia sẻ một nửa với bọn họ: “Mình không còn độc thân nữa.”

Đường Mạt cùng Trần Chỉ sửng sốt trong giây lát, trong nháy mắt không rõ chuyện gì xảy ra. Trong giây tiếp theo, hai người phản ứng reo hò một tiếng “A a a a a”.

Bọn họ túm lấy Lâm Tiễn, còn muốn hỏi gì đó thì tiếng chuông đúng lúc vang lên cứu Lâm Tiễn một mạng.

Một lúc lâu sau, Lâm Tiễn nhận được một cuốn sổ do Trần Chỉ đưa cho, trên đó viết mấy chữ, ngữ khí yếu ớt: “Mình hỏi một chút được không? Là nam nhân hay nữ nhân?”

Lâm Tiễn nghiêng đầu, cách xa Thời Mãn, cùng Trần Chỉ liếc nhìn nhau một cái. Cô thấy bạn tốt cười với cô, trong mắt chỉ có tình bạn chân thành.

Cô cúi đầu xuống, viết ba chữ “Là nữ nhân” mà không hề che giấu, chuyển lại cho Trần Chỉ.

Trong biệt thự Thời gia, Hạ Chi Cẩn mặt đỏ bừng tiếp nhận nước nóng trước ấm nước, nhíu mày. Khi lái xe về nhà vào đêm qua, cô nhận ra mình có thể bị sốt. Lo sợ bị lây bệnh lần hai, cho nên cô không ngủ cùng với Thời Mãn.

Không nghĩ tới uống thuốc hạ sốt rồi đặt đồng hồ báo thức, khi tỉnh dậy thế nhưng cơn sốt còn nặng hơn.

Cô đau đầu dậy để chuẩn bị bữa sáng cho Thời Mãn, nhưng nàng đã đi mất. Cô khẩn trương, lo lắng nhắn tin cho nàng, hồi lâu sau nàng mới lạnh lùng trả lại cho cô hai chữ: “Đi học!”.

Hạ Chi Cẩn biết quá rõ, cuối câu là dấu chấm than, biểu đạt rõ ràng với cô: Hiện tại em rất tức giận, không muốn nói nhiều với chị.

Trong chốc lát, Hạ Chi Cẩn cố nén buồn nôn trong bụng, nhìn căn biệt thự trống rỗng của Thời gia, trong lòng cũng cảm thấy trống rỗng. Thân thể vừa lạnh vừa nóng, chợt buồn bực, cắn môi, mũi chua xót.

Cô khó có được yếu ớt mà nghĩ muốn muốn làm hòa với nàng, muốn nói với nàng rằng: Chị đang sốt, cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng tin nhắn đã bị xóa, cuối cùng, cô không gửi đi.

Cánh cửa gỗ ở dưới lầu nặng nề khép lại, phát ra tiếng động lớn. Hạ Chi Cẩn trong lòng vừa động, suy đoán Thời Mãn trở về.

Cô cầm ly nước bước ra khỏi phòng khách đến cầu thang, vô thức có chút mong đợi.

Không ngờ, điều khiến cô thất vọng là người trở về không phải là Thời Mãn.

Đã lâu rồi Thời Kinh Lan không trở về Thời gia.

Thời Kinh Lan giống như vừa từ hội nghị trở về. Chiếc váy đen duyên dáng cùng bộ vest dài chỉnh tề, mái tóc búi cao gọn gàng, khí thế bức người.

Nghe thấy tiếng bước chân trên lầu, Thời Kinh Lan kinh ngạc ngẩng đầu, yên lặng nhìn về phía phát ra âm thanh. Thấy đó là Hạ Chi Cẩn, nàng lãnh đạm hỏi: “Như thế nào lại ở nhà vào giờ này?”

Vì Hạ Chi Cẩn ở với Thời Mãn, khi ở một mình với Thời Kinh Lan, cô không biết phải đối phó như thế nào. Cô cắn môi, nhẹ nhàng đáp: “Con xin nghỉ.”

Khi Thời Kinh Lan nghe thấy lời này, nàng hơi cau mày. Nàng xách túi, đi lên mấy bước, cẩn thận nhìn Hạ Chi Cẩn, bình tĩnh nói: “Con bị sốt.”

Hạ Chi Cẩn nhìn xuống, trả lời: “Con biết.”

“Đã gọi bác sĩ chưa?”

Ngữ khí của nàng rất bình tĩnh, phảng phất mang theo chút quan tâm, Hạ Chi Cẩn thiếu chút nữa không nhớ nàng đã năm lần bảy lượt dùng tiền để hạ nhục mình. Cô cụp mắt xuống, uống cạn cốc nước nóng đã gần lạnh trong tay, im lặng từ chối: “Không cần phiền toái.” Dứt lời, cô xoay người cự tuyệt: “Con đi nghỉ ngơi trước”.

Thời Kinh Lan nhìn bóng lưng nhỏ yếu cao gầy lại có chút quật cường cùng cô đơn của cô, khẽ nheo mắt lại, không có tức giận hay bực bội, ánh mắt nhàn nhạt, tựa hồ có chút bi thương.

Nàng dựa vào cầu thang, lấy điện thoại trong túi ra nhắn tin cho Thời Mãn, rồi gọi cho bác sĩ gia đình.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!
Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

C97: Chương 97

Bấm vào đây để nghe audio
C97: Chương 97

“Mau xem, Lâm Lăng ở đó.”

“Vậy chúng ta còn chạy cái gì nữa, hỏi hắn trước là biết kết quả rồi.”

Trên nửa đường, những người đó chú ý tới Lâm Lăng đang đi tới trước mặt hắn, lúc này cả đám đến vây quanh hắn.

“Lâm Lăng, ngươi thật sự thăng lên hạng nhất trên Bài Danh Thạch ở đài Huyễn Sát sao?”

“Bọn ta vừa nhận được tin tức, cái này có phải là sự thật không?”

……

Trong lúc nhất thời, đông đảo thanh âm ồn ào oanh tạc màng nhĩ Lâm Lăng.

“Các ngươi tự mình đi xem một chút là biết.” Đối mặt với dòng người đông đúc như vậy, Lâm Lăng chỉ cảm thấy thật nhức đầu.

Cho nên sau khi hắn bỏ lại một câu này, thì lập tức thi triển Du Long Bộ nhanh chóng xuyên qua đám người, rất nhanh đã biến mất không dấu vết.

“Ôi, chuồn nhanh như vậy, chắc tám phần tin tức này là giả rồi.”

“Đâu chỉ tám phần, khẳng định là 100% luôn rồi, ngươi xem hắn ngay cả dũng khí đối mặt với chúng ta cũng không có.”

“Đúng, hiện tại chúng ta đi xem thực hư thế nào.”

Nhìn thấy Lâm Lăng đột nhiên bỏ chạy, đám viện sinh kia đều càng thêm hoài nghi, đại đa số đều lộ ra ý khinh bỉ.

Nhưng mà bọn họ cũng không vì vậy mà tản ra bỏ về, ngược lại tiếp tục chạy về phía đài Huyễn Sát.

Rõ ràng, không thấy rõ đây là sự thật hay giả mạo, thì trong lòng bọn họ sẽ không yên được mà.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Cứ như vậy, trên con đường núi hẹp dài quanh co, xuất hiện dòng người thật dài, nhốn nháo chằng chịt đi về phía đài Huyễn Sát.

Khi đến đích, vô số tầm mắt, gần như là không hẹn mà cùng hướng về phía khối đá màu xanh khổng lồ kia.

“Hạng nhất… Lâm Lăng!”

Ánh mắt bọn họ hiện rõ kinh ngạc, nhìn hai chữ to lóe ra sắc đỏ trên đỉnh Bài Danh Thạch, nhất thời từng tia tiếng hít khí lạnh liên hồi không dứt vang lên bên tai.

Tất cả những người chạy tới đài Huyễn Sát, vào giờ khắc này, đều sợ ngây người!

Hai chữ “Lâm Lăng” xếp hạng nhất trên đá vô cùng chói mắt, kíƈɦ ŧɦíƈɦ ánh mắt của mọi người. Làm cho vẻ mặt bọn họ, từ nghi ngờ ban đầu, đột nhiên biến thành một loại chấn động nồng đậm.

Rất nhanh, một ít đạo sư của học viện nghe được tin tức, cũng ôm tâm tình tò mò chạy tới nơi này. Mà khi nhìn thấy kết quả như vậy, không ai không để lộ vẻ kinh dị.

Hai năm trước, chiến tích của Viêm Thần ở đài Huyễn Sát, đã đủ để gây chấn động từ cổ chí kim. Nhưng mà bây giờ, Lâm Lăng lại trực tiếp vượt qua Viêm Thần, chiếm cứ vị trí đầu bảng!

Phải biết rằng, bảng thành tích của Bài Danh Thạch này, cũng không chỉ gói gọn trong thành tích của viện sinh học viện Thiên Diễn lần này. Mà trên đó là tên của tất cả các viện sinh có từ khi thành lập học viện tới nay.

Nói cách khác, qua hệ thống dò xét của đài Huyễn Sát tổng hợp được, Lâm Lăng hoàn toàn vượt qua tất cả viện sinh trước kia.

Vinh quang cỡ này, rõ ràng hoàn toàn có thể viết nên cả một thời đại mới!

“Người này, quả nhiên là rồng ẩn hình.”

Trong đám người, ánh mắt của đạo sư Ngô Trì thoáng rung động, cảm giác Lâm Lăng có thể làm học trò của hắn, là chuyện vinh quang nhất đời này của hắn.

Dù sao ngày sau, nếu Lâm Lăng phong thần giữa giới võ đạo, hắn là đạo sư, coi như cũng có thể khoe khoang một phen.

Các ngươi xem, cường giả tên Lâm Lăng kia, lúc trước còn là học sinh ta dạy ra đấy. Lời này để hắn chính miệng nói ra, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

“Lão Ngô, lần này ngươi nhặt được bảo vật rồi nha.”

Bên cạnh, một đạo sư đầu trọc có chút hâm mộ cảm thán, nói: “Chỉ bằng thành tích lần này của Lâm Lăng ở đài Huyễn Sát, ngươi là giáo viên chủ nhiệm, tất nhiên sẽ nhận được phần thưởng.”

“Ha ha, đây đều là nhờ Lâm Lăng chăm chỉ hiếu học, ta chỉ là trợ lực mà thôi.” Ngô Trì trưng vẻ mặt khiêm tốn, nhưng khóe miệng nhếch lên ý cười, không hề che giấu được vẻ xán lạn.

“Tháng sau chính là đánh giá giữa các khối của học viện, không biết Lâm Lăng có biểu hiện gì, thật sự đáng chờ mong.”

Đạo sư đầu trọc nhìn Ngô Trì một cái, thâm sâu nói: “Tuy rằng chiến lực tổng quan của Lâm Lăng cực kỳ ưu tú, nhưng tu vi so với những bạn bè cùng khối, vẫn không phải là nổi trội lắm.”

Nghe vậy, Ngô Trì gật gật đầu, chợt cười nói: “Cái này không cần ngươi quan tâm nữa. Ta tin tưởng năng lực của Lâm Lăng, lần nào tên nhóc này cũng có thể mang đến cho ta bất ngờ lớn.”

“Ồ? Vậy sao?”

Đạo sư đầu trọc nửa đùa nửa thật, nói: “Lý Trường Phong trong lớp chúng ta, tuy rằng chỉ có thiên phú cao cấp, nhưng hình như từng gặp được cơ duyên nào đó, tu luyện cũng không hề thua kém thiên phú chung cực.”

“Hơn nữa, thời gian trước hắn đã đột phá tới Chiến sĩ cấp 5, đừng nói là năm nhất, cho dù là viện sinh cũ năm hai, chỉ sợ cũng không có mấy người có thể chống lại hắn.”

Nghe được tên “Lý Trường Phong”, ánh mắt Ngô Trì hơi trầm xuống.

Trong trận đấu giữa các khối tháng sau, nếu Lâm Lăng gặp phải người này, rõ ràng sẽ có chút khó giải quyết.

“Không được, một tháng này, ta nhất định phải tung hết vốn liếng ra, trợ giúp Lâm Lăng một phen!”

Trong lòng Ngô Trì thầm nghĩ, cũng không tiếp lời với đạo sư đầu trọc, trực tiếp xoay người rời khỏi nơi này.

……

Mà lúc này, Lâm Lăng đã trở về ký túc xá.

Tần Vũ và Lôi Mông cũng không biết chạy đi đâu, ký túc xá trống không.

“Thời gian này, Lôi Mông sắp bị tên Tần Vũ kia làm sa đọa luôn rồi.” Lâm Lăng âm thầm lắc đầu cười.

Bởi vì hắn phát hiện, Lôi Mông là thanh niên ngây thơ đi bước ra từ rừng núi, giờ bắt đầu học được mấy chiêu kỹ xảo tán gái, vậy mà còn quyến rũ được một thiếu nữ thanh thuần xinh đẹp nào đó ở lớp cách vách.

Về phần phá thân chưa, Lâm Lăng cũng không như gà mẹ mà đi hỏi lung tung.

Ngược lại Tần Vũ, cả ngày đều đầu độc Lôi Mông, xúi giục hắn mạnh dạn mở lời trước, sau đó nếm thử tư vị sảng khoái của trái cấm.

Vừa suy nghĩ, Lâm Lăng vừa đi vào phòng ngủ.

Xẹt——!

Bất ngờ, vừa bước vào cửa phòng, nhẫn trữ vật trên ngón tay hắn đột nhiên lóe sáng.

Ngay sau đó, một đạo truyền âm phù đột nhiên tự mình lướt ra, cũng nhanh chóng bốc cháy.

Vẻ mặt Lâm Lăng hơi rùng mình, lập tức tĩnh tâm lắng nghe truyền âm truyền đến.

“Nhiệm vụ, ám sát Mã Bộc Lương.”

“Thân phận con mồi: Hộ bộ thị lang, quan viên tam phẩm.”

“Địa điểm hoạt động sắp tới: Ba ngày sau, phủ đệ Vương thái úy ở thành tây, tham gia yến tiệc mùa Đông.”

“Thù lao: năm ngàn vạn.”

……

Thanh âm trong sáng lạnh lùng của Tử Dạ vang lên trong đầu Lâm Lăng.

Gần bốn tháng, cuối cùng cũng có nhiệm vụ.

Nghe xong thông tin nhiệm vụ, Lâm Lăng lập tức lấy lại tinh thần.

Bốn tháng nay, hắn chỉ nhận được tiền lương cơ bản, chỉ có bốn ngàn vạn.

Không ngờ nhiệm vụ lần này lại trả năm ngàn vạn, đối với Lâm Lăng mà nói, quả thực là như gió xuân ùa về.

“Địa điểm hoạt động của con mồi là ba ngày sau, ở phủ đệ Vương thái úy.” Lâm Lăng thấp giọng lẩm bẩm, không khỏi nhớ tới yến tiệc lúc trước Viêm Phong Diễm mời hắn tham gia, vừa hay chính là nơi đó.

Xem ra lần này, cho dù là Hồng Môn Yến, cũng phải đi cho bằng được.

Khóe miệng Lâm Lăng nổi lên một tia lãnh ý, trong lòng hoàn toàn không hề sợ hãi.

Hơn nữa, hắn phát giác mục tiêu gần đây Viêm Vương muốn ám sát, hình như đều là quan viên trong triều.

Tình huống này, ngoại trừ việc thu được bằng chứng phản bội mưu phản. Còn có một khả năng khác, đó chính là thực hiện một lượt đại thanh tẩy đối với các phe phái trong triều, chuẩn bị nền tảng cho tân vương kế tiếp đăng cơ.

Nếu không, một khi cựu vương qua đời, tân vương không cách nào khống chế triều quyền, như vậy kết quả cuối cùng sẽ chỉ giang sơn sụp đổ.

Đây cũng là lúc các đời vương quyền thay đổi, đều sẽ xuất hiện một hồi tanh phong huyết vũ.

Trong suy đoán trong lòng, Lâm Lăng âm thầm lắc đầu, mơ hồ cảm thấy hắn tựa hồ đã bất tri bất giác, xoắn vào trong nước đục của trận vương quyền phân tranh này…

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!