Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 44: Ai bảo cô là gánh nặng

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 44: Ai bảo cô là gánh nặng

Mấy người đó cũng đều đang nhìn Tề Tiểu Tô.

Trong đó, ánh mắt của người đàn ông có đôi mắt nhỏ mang theo một tia sáng khiến người khác cảm thấy đặc biệt không thoải mái.

Rõ ràng hai người đàn ông này là người mà Lưu Cẩm Doanh quen biết, người cô ta hỏi chính là người đàn ông trẻ tuổi vừa đến liền chọn vị trí ngồi cạnh Tề Tiểu Tô.

Người đàn ông trẻ tuổi này tầm hai tư hai lăm tuổi, gầy gò, trên người mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái, ngoại hình thuộc mức trung bình nhưng khí chất lại rất xuất sắc. Nổi bật nhất chính là đôi mắt đó, tuy rằng dài hẹp nhưng ánh mắt rất sáng, khi nhìn vào khiến người đối diện cảm thấy ánh mắt đó như đang lay động, giống như nếu không cẩn thận sẽ khiến người ta chìm đắm vào trong.

Tề Tiểu Tô thoáng thất thần, lập tức tỉnh táo lại, trong lòng thầm chửi rủa một câu yêu quái.

Có một đôi mắt như vậy ngược lại khiến người khác không chú ý đến ngoại hình không được coi là anh tuấn lắm của anh ta.

Ông chủ Quảng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lưu Cẩm Doanh mà hỏi lại: “Cô gái trẻ tuổi này chắc vẫn còn là học sinh chứ?”

“Vâng vâng vâng, ông chủ Quảng, đây là cháu gái tôi tên là Tề Tiểu Tô, trẻ nhỏ bướng bỉnh, cứ nằng nặc đòi đi cùng chúng ta để mở mang kiến thức. Tiểu Tô, mau chào ông chủ Quảng đi.” Trước mặt mấy người này, dáng vẻ của Tô Vận Đạt hơi giống một tên tay sai, giọng điệu thái độ đều tỏ ra rất nhún nhường.

Tề Tiểu Tô chào một tiếng ông chủ Quảng sau đó cúi đầu tiếp tục ăn mì gà măng.

Ông chủ Quảng im lặng một lúc cũng không nói thêm lời nào, sau đó nói với Lưu Cẩm Doanh: “Đây là Hồ Tu Trạch, em họ của Nghi Giai, sau khi tốt nghiệp đại học được phân tới thành phố chúng ta thực tập, bây giờ vẫn chưa có việc gì nên đi theo cho vui.”

Lưu Cẩm Doanh nhìn Hồ Tu Trạch vừa vười vừa nói: “Nhìn chắc là ít hơn tôi mấy tuổi, vậy tôi gọi cậu là Tiểu Hồ có được không?”

Hồ Tu Trạch nhún nhún vai coi như ngầm thừa nhận.

“Tiểu Hồ được phân đến đây à? Chẳng phải các trường đại học bây giờ đều không chịu trách nhiệm phân công nữa sao? Làm việc ở công ty nào thế?”

Hồ Tu Trạch không nói gì, người đàn ông có ánh mắt khiến Tề Tiểu Tô không thoải mái liền cười nói: “Cẩm Doanh, cô đừng xem thường em họ tôi, người ta vào làm việc cho tòa thị chính đấy.”

Cả Lưu Cẩm Doanh và Tô Vận Đạt đều ngớ người, sau đó nụ cười của Lưu Cẩm Doanh lại càng thêm dịu dàng, thái độ của Tô Vận Đạt càng thêm nhún nhường. Trong mắt anh ta, người có thể làm việc cho tòa thị chính là loại người không cùng đẳng cấp với anh ta, người đó nhất định là tầng lớp rất cao.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

“Cũng chỉ là công việc thôi, không có gì to tát cả.” Lúc này Hồ Tu Trạch mới mở miệng.

Lưu Cẩm Doanh vội vàng gọi người phụ nữ vừa nãy qua đây để bọn họ gọi món. Sau đó, không khí trên bàn ăn rất tốt, Lưu Cẩm Doanh khéo ăn khéo nói, đặc biệt là rất biết gây trò làm đàn ông vui vẻ. Tô Vận Đạt cũng coi như biết vuốt đuôi, thỉnh thoảng nói thêm vài câu cũng khiến mọi người vui vẻ. Ngược lại, Hồ Tu Trạch không nói câu nào, ăn khá khỏe, một mình ăn hết hai bát mì, ăn hết vẫn còn đi tìm ông chủ mua thêm ba bình dưa muối mang về.

Ăn xong, Lưu Cẩm Doanh giành phần trả tiền.

Lúc Tề Tiểu Tô đi rửa tay, Tô Vận Đạt ngó nghiêng nhân cơ hội đi cùng, kéo cô qua một bên.

“Tiểu Tô, hay là cháu về nhà đi.”

Tề Tiểu Tô sững sờ, đã đến đây rồi còn bảo cô quay về, cô về thế nào bây giờ? “Cậu út, sao lại vậy ạ?”

“Cậu không ngờ cái tên Hồ Nghi Giai kia cũng đến.” Tô Vận Đạt có chút bực bội, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi nói tiếp: “Hồ Nghi Giai là em vợ của ông chủ Quảng, nhưng người này rất…”

Anh ta nhìn đôi mắt trong veo của Tề Tiểu Tô có chút không nói tiếp được.

“Háo sắc ạ?” Tề Tiểu Tô nói tiếp thay anh ta.

“Đúng.” Tô Vận Đạt hạ thấp giọng nói: “Hơn nữa nhà hắn ta ít ra cũng có chút ô dù, bây giờ lại có thêm một cậu em họ làm trong tòa thị chính, nếu như có xảy ra chuyện gì, người dân nhỏ bé như chúng ta sao có thể đối phó được đây? Cậu út cũng chỉ lo cháu xảy ra chuyện thôi.”

Giờ anh ta rất hối hận vì đã đưa cô đến đây, nếu như Tề Tiểu Tô xảy ra chuyện gì nhất định bố sẽ xé xác anh ta ra. Anh ta đã nhìn rõ, trước đây hai ông bà ngoại vốn đối xử tốt với cô nhóc này, dù sao nó cũng là cháu gái ngoại duy nhất, cộng thêm vừa rồi con bé lại gánh vác nhiều chuyện lớn như vậy cho hai ông bà, đến giờ hai người vẫn còn đang cảm thấy hổ thẹn với nó, đều rất yêu quý thương xót nó, lỡ nó gặp phải chuyện gì thì sau này căn nhà đó anh ta đừng hòng mong được phần nào.

Hơn nữa, anh ta cũng không muốn gây tai họa.

“Cậu à, không sao đâu, có nhiều người ở đây như vậy, lẽ nào hắn có thể làm được việc gì trước mặt mọi người sao?” Bây giờ muốn Tề Tiểu Tô trở về là điều không thể. “Hơn nữa, bây giờ cháu về thế nào đây?”

Ở đây chỉ có mỗi một khu du lịch nông thôn này, bến xe cũng không có, một mình cô quay về bằng cách nào? Đâu thể bắt Lưu Cẩm Doanh lái tiếp hai giờ đồng hồ nữa chở cô về được?

Tô Vận Đạt cũng khó xử.

“Cháu chú ý một chút là được, cùng lắm là cháu sẽ theo sát cậu út.”

“Thôi được, đành vậy thôi, cháu cẩn thận một chút.” Tô Vận Đạt cũng không còn cách nào khác, tuy rằng anh ta có qua lại với Lưu Cẩm Doanh nhưng cũng không đến mức để nhiều người như vậy chờ cô ta, bắt cô ta lái xe chở Tiểu Tô về.

“Tiểu Tô, Vận Đạt, đi thôi.”

Phía bên đó, nhóm Lưu Cẩm Doanh đã chuẩn bị lên xe.

Tề Tiểu Tô và Tô Vận Đạt đi về phía đó liền phát hiện Hồ Tu Trạch đang ngồi ở ghế sau.

“Ồ, đúng rồi,” Lưu Cẩm Doanh nói: “Ông chủ Quảng phải đi đón thêm một người nữa, Tiểu Hồ sẽ đi cùng xe với chúng ta.”

Tề Tiểu Tô lên xe, Hồ Tu Trạch nhếch mép cười với cô: “Này, đồ ham ăn, chắc chắn cô có đem theo đồ ăn vặt đúng không, ngồi cùng cô có được ăn chực cùng không?”

Tề Tiểu Tô rất muốn lấy túi ném vào mặt anh ta, cái gì mà đồ ham ăn? Cô dứt khoát quay đầu nhìn ra cửa sổ không thèm để ý đến anh ta. Cho dù Tô Vận Đạt có không thích nhưng dẫu sao người ta cũng là người của tòa thị chính, nịnh bợ còn không kịp sao có thể không thèm để ý người ta chứ?

“Tiểu Tô, sao lại mất lịch sự không trả lời thế!” Anh ta quay đầu lại mở miệng trách móc.

Tề Tiểu Tô rất muốn trợn mắt lại, cô đã mười tám tuổi rồi, không phải là trẻ con nữa. Thế nhưng suy cho cùng một cái gánh nặng cố tình đòi đi theo như cô, nếu thật sự đắc tội với người ta cũng không tốt.

Cô quay đầu nhìn Hồ Tu Trạch, cười rồi nói: “Anh Hồ cũng thích ăn đồ ăn vặt à? Tôi cứ tưởng chỉ có con gái mới thích ăn đồ ăn vặt thôi.”

“Đồ ham ăn bao nhiêu tuồi rồi?” Làm sao Hồ Tu Trạch có thể không nhận ra cô đang cười giả tạo, anh ta chỉ không nhịn nổi muốn đùa giỡn cô.

“Mười tám.”

“Tôi hai mươi tư, cũng lớn hơn cô vài tuổi, cô cứ gọi tôi một tiếng anh Tu Trạch là được rồi.”

Anh Tu Trạch…

Tề Tiểu Tô cười như không cười, “Như vậy không được hay lắm, chúng ta mới gặp nhau lần đầu.”

“Đó không phải là lễ phép sao?”

Lễ phép cái đầu nhà anh.

“Tiểu Tô.” Tô Vận Đạt lại quay đầu lại một lần nữa, nhìn cô một cái.

“Anh Tu Trạch.” Được thôi, gọi một tiếng cũng chẳng mất miếng thịt nào. Nếu như lần cô đến thị trấn Minh Quang này mà thật sự nhặt được phôi ngọc thì tất cả mọi thứ đều đáng.

Có điều cái tên Hồ Tu Trạch này cả một quãng đường đều không hề dừng lại, luôn miệng gọi đồ ham ăn đồ ham ăn không ngừng, hơn nữa còn thật sự ăn đồ ăn vặt mà cô mang theo. Cũng may là sau khi nói chuyện cô phát hiện ra anh ta khá hài hước nên cô cũng không thèm tính toán gì với anh ta.

Tiếp tục lái xe ba tiếng nữa bọn họ mới đến thị trấn Minh Quang.

Thế nhưng điều khiến bọn họ không thể ngờ tới chính là, thị trấn Minh Quang lại đang có một chiếc xe du lịch dừng lại ở đó. Lúc đến, đúng lúc hơn hai mươi người từ trên xe bước xuống, có nam có nữ, người già thì đầu tóc bạc phơ, còn trẻ thì khoảng chừng ngang tầm tuổi với Tề Tiểu Tô.

“Chúng ta tìm quán ăn trước, ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát rồi vào núi, tốt nhất là mọi người đừng rời khỏi đoàn.”

Bọn họ nghe thấy giọng nói của người đàn ông dẫn đầu đoàn, không nhịn được mà đưa mắt nhìn nhau ngơ ngác.

“Ông chủ Quảng, chẳng phải là tin tức không bị rò rỉ ra ngoài sao? Những người này là thế nào?” Tô Vận Đạt không kiềm chế được hỏi. Trước đó bọn họ có nghe nói thị trấn Minh Quang này rất ít người đến, hơn nữa cũng không phải địa điểm du lịch, trong núi cũng không hề có bất cứ vết tích khai phá nào, rốt cuộc đám người đó đến đây làm gì?

Sắc mặt ông chủ Quảng rất khó coi, “Sao tôi biết được chuyện này là thế nào? Tiểu Lưu, cô đi nghe ngóng xem sao.”

Lưu Cẩm Doanh nghe lời, đi theo đoàn người đó, bắt chuyện với hai người đàn ông đi cuối đoàn.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!