Cố Bắc Từ vừa muốn nói cái gì đó, thì Hứa Vận Nhi lại mở miệng đánh gãy lời nói của cô.
“A Từ khẳng định là chuẩn bị cho ông nội Hoắc một kinh hỉ! Như vậy, trước thì con thả con tép, bắt con tôm.”
Hứa Vận Nhi làm ảo thuật biến ra một cái hộp tinh xảo, đi đến trước mặt Hoắc lão gia tử, mở ra.
“Ông nội Hoắc, nghe nói ông thích thu thập tẩu thuốc, đây là mã não mà con đã mất rất nhiều thời gian mới tìm được, rồi đích thân con mài giũa nó thành cái tẩu thuốc. Ông xem, có vừa ý không?”
Hoắc lão gia tử đam mê với việc thu thập tẩu thuốc, điều này ai ai cũng biết, nhìn thấy cái tẩu thuốc này ông cụ Hoắc không nhịn được mà duỗi tay ra cầm lấy thưởng thức.
“Cô thật có tâm.”
Ảnh mắt Hoắc lão gia tử sáng ngời, vừa lòng gật gật đầu. Đứng ở bên cạnh là mẹ Hoắc cũng thập phần vừa lòng nhìn Hứa Vận Nhi.
“Tôi thấy nha đầu này đúng là rất hiểu chuyện.”
“Cảm ơn dì Hoắc.”
Hứa Vận Nhi khiêm tốn lên tiếng, liền thối lui sang một bên.
Chính là vào lúc này đây, Cố Bắc Từ cũng nhìn thấy trong mắt cô ta tràn ngập vẻ đắc ý.
Hứa Vận Nhi làm bộ giải vây cho cô, sau đó lại lấy lễ vật mình đã tỉ mỉ chuẩn bị ra, thành công giành được lời khen của trưởng bối Hoắc gia.
Mà kế tiếp, thân là nữ chính trong tiệc đính hôn, bởi vì không lấy ra được lễ vật, mà hình tượng của cô ở trong lòng trưởng bối Hoắc gia xuống dốc không phanh!
Thật là một mũi tên trúng hai con nhạn, kế sách không tồi!
Nhưng mà phải xin lỗi, kiếp này tôi sẽ không để cho cô được như ý nguyện đâu!
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Ông nội Hoắc, hiện tại là đến lượt con dâng lễ vật của mình lên cho ông!”
Cố Bắc Từ cười tủm tỉm mở miệng, không chút ngoài ý muốn mà nhìn đến ánh mắt giật mình của Hứa Vận Nhi và biểu tình sửng sốt của Tô Phù Dung.
“Lễ vật mà A Từ chuẩn bị ông nội chắc chắn sẽ rất thích, mau lấy ra để ông xem!”
Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!
Ông cụ Hoắc lập tức rất có hứng thú nói, trưởng bối hai nhà cũng đặt lực chú ý từ trên người Hứa Vận Nhi chuyển sang cô.
“Phần lễ vật này là con cùng với Triệt ca ca cùng nhau vì ông mà tỉ mỉ chuẩn bị!”
Cô chậm rãi mở miệng, chủ động đi tới bên cạnh Hoắc Tư Triệt, khoác lấy tay anh.
Trong nháy mắt, cô cảm nhận được thân thể của người đàn ông chợt trở nên căng cứng, còn có ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
“Hai đứa cùng nhau chuẩn bị sao?”
Không riêng gì ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hoắc Tư Triệt, mà trưởng bối hai nhà Hoắc Cố cũng đều khiếp sợ, thậm chí mẹ Hoắc còn trực tiếp buột miệng thốt ra hỏi.
Cố Bắc Từ có thể hiểu được, kiếp trước sau khi biết mình có hôn ước với Hoắc Tư Triệt, cô liền biểu hiện chán ghét với anh, mỗi ngày trốn tránh anh như tránh tà, sao có thể cùng Hoắc Tư Triệt mà chuẩn bị lễ vật.
“Đúng vậy!”
Cố Bắc Từ nghiêm trang nói hươu nói vượn, sau đó liền nắm lấy cánh tay của Hoắc Tư Triệt, nhưng anh lại không có động đậy gì.
“Triệt ca ca!”
Cố Bắc Từ bất đắc dĩ hô một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông mới sững lại, nhẹ động đậy.
Trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, phía sau lưng một mảnh mồ hôi lạnh, lúc này đây cô thật sự rất mạo hiểm! Nhưng mà cuối cùng cũng khiến anh phản ứng lại.
Cô lôi kéo anh, xuyên qua khách khứa, hướng tới đại sảnh nơi có ban nhạc đi đến, hành động này khiến cho khách khứa trong hội trường đều cảm thấy khiếp sợ.
“Cô ấy muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn đánh đàn?”
“Cố Bắc Từ không phải là người ăn chơi trác táng phế vật sao? Sao có thể chơi được nhạc cụ?”