Khi Nhậm Nhiễm thức dậy, Do đã không còn bên cạnh.
Nhậm Nhiễm trở mình, cảm thấy cánh tay đau muốn chết, không khỏi cười thầm. Do cái tên này, bị hành cả buổi sáng mà vẫn còn sức để đi làm, đúng là phụ nữ mạnh mẽ.
1
Nhậm Nhiễm xuống giường ngân nga một bài hát, tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị bữa tối.
Nấu một ít canh cho Do thân yêu của mình, gần đây cậu ấy rất cần bồi bổ sức khỏe.
Đột nhiên, điện thoại di động vang lên, Nhậm Nhiễm tưởng là Do gọi, kẹp điện thoại vào vai, cất tiếng “alo” ngọt ngào, nhưng bên kia chỉ im lặng.
“Sao vậy thân ái? Nhớ chị à? Về sớm chút, chị có nấu canh cho em.”
Đầu bên kia hừ một tiếng: “Bình thường cậu luôn thế này à?”
Trong lòng Nhậm Nhiễm trùng xuống, giọng nói ngọt ngào chuyển sang lạnh lùng: “Lâm Lăng, không phải tôi đã nói cậu đừng có gọi rồi sao, cậu nghe không hiểu à?”
Lâm Lăng cười: “Thỉnh thoảng nghe thấy giọng nói của cậu, cũng là một loại tình thú mà. Thật khác với dáng vẻ thích sờ mó xác chết của cậu……”
“Bíp”, Nhậm Nhiễm tắt máy, “phá hoại tâm trạng tốt của bà”.
Do trở về nhà lúc 7h sáng, bị Nhậm Nhiễm đè xuống giường lăn qua lộn lại tới 9h mới được ngủ, đến 1h trưa lại vội vã đi ra ngoài. Lái xe tới đơn vị, đi vào văn phòng, đúng lúc đồng nghiệp Tiểu Trần đã ở đó. Do lấy trong túi ra một cây bút ghi âm, bật lên cho Tiểu Trần nghe.
Đó là ghi âm cuộc nói chuyện của nàng với Bộ Tiểu Ngạn, tối hôm đó.
“Có ý kiến gì không?” – Nghe xong, Do hỏi Tiểu Trần.
Tiểu Trần một mặt say sưa: “Giọng nói cô ấy thật hay…..”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Do cầm tập tài liệu đập vào đầu Tiểu Trần: “Sai trọng điểm rồi.”
Tiểu Trần vô tội xoa đầu: “Thật là….. Này chị Do, chị thấy sao?”
Do dựa lưng vào ghế, cầm viết, chống cằm nói: “Theo phân tích của chị, chị cảm thấy cô ấy không giống hung thủ. Đầu tiên chị đã nói “hiện tại tỷ lệ phạm tội cao như vậy, cô không sợ sao?”, nếu người có tính muốn gây sự, sẽ chế nhạo trả lời rằng “tỷ lệ phạm tội cao như vậy, cũng do cảnh sát mấy người”, kiểu thế. Khi chị dò hỏi chuyện cùng Tô Á đi ăn, chị thấy ánh mắt của cô ấy vô thức nhìn về bên trái…. Khi một người đang suy nghĩ, ánh mắt sẽ tự nhiên nhìn sang phải. Nhưng khi nhớ lại, thì ánh mắt sẽ nhìn về bên trái. Cho nên nói, lúc đó cô ấy đang nhớ lại, chứ không phải suy nghĩ để đối phó.”
Tiểu Trần nghe vô cùng chăm chú.
“Hơn nữa…..” – Do nói tiếp: “Cô ấy có một cảm giác rất dịu dàng, trước khi chị đi còn chuẩn bị bữa sáng, không phải giả vờ. Nếu như cô ấy không phải người thâm sâu khó lường, thì chỉ là một cô gái bình thường.”
“Còn là một người rất dịu dàng…..” – Tiểu Trần vẫn tiếp tục mê gái. Do nhìn anh lắc đầu, độc thân thật sự có thể hại chết một thanh niên ưu tú. [Ed: Chị à, cẩu FA như e nghe hơi nhột nha.]
9 giờ tối, sở cảnh sát vắng ngắt.
Do ngồi trong phòng làm việc vừa đeo phone, vừa đọc sách của Bộ Tiểu Ngạn. Bên trong phone chẳng có tiếng gì cả, chỉ là âm thanh đang đánh chữ, thậm chí không có một bản nhạc nào.
“Thật sự là một thanh niên nhàm chán, mấy nhà văn đều như vậy sao?” – Do thở dài.
Vì muốn âm thầm điều tra Bộ Tiểu Ngạn, nên tối hôm đó thừa dịp Bộ Tiểu Ngạn hâm nóng sữa, thì nàng đã âm thầm đặt máy nghe lén ở một góc kín trên tủ sách. Dù lần đầu tiếp xúc cảm giác rất thoải mái, nhưng Do vẫn chưa loại bỏ hoài nghi đối với Bộ Tiểu Ngạn. Với cảnh sát như nàng, thu thập nhiều thông tin là việc cần thiết phải làm. Nhưng Bộ Tiểu Ngạn sao cứ người người trên mặt trăng vậy, ngoài âm thanh gõ chữ ra, thì chẳng có bất cứ động tĩnh gì.
Do đang thấy chán, thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa nhà Bộ Tiểu Ngạn truyền đến.
Bộ Tiểu Ngạn đang viết bản thảo, lập tức dừng lại, cứng ngắc nhìn về cửa.
“Tiểu Ngạn, mình biết cậu có nhà…..”
Là Trần Quả. Bộ Tiểu Ngạn không biết phải làm sao.
Mặc dù biết Trần Quả nhất định sẽ tới, từ sớm Bộ Tiểu Ngạn đã quyết tâm dù Trần Quả nói gì, cũng không được mở cửa. Nhưng chỉ câu đầu tiên, đã làm lòng Bộ Tiểu Ngạn chua xót.
“Tiểu Ngạn, mình rất lo cho cậu, cũng không thể gọi được cho cậu. Cậu để mình vào được không?”
Bộ Tiểu Ngạn đến cạnh cửa, áp trán vào cửa.
“Tiểu Ngạn…. Tô Á mất rồi, mình chỉ còn có cậu, cậu đừng bỏ rơi mình, Tiểu Ngạn……”
Giọng nói cầu xin của Trần Quả khàn khàn, dường như đang khóc. Bộ Tiểu Ngạn không chịu nổi nữa, nhịn rất lâu mới run run lên tiếng:
“Trần Quả, sau này đừng gặp nhau nữa.”
“Tại sao?”
“Mình chưa từng đem tới hạnh phúc cho bất kì ai, dù là lý do gì, Tô Á đã mất, bây giờ mình chỉ mong cậu có thể bình an mà sống thật tốt. Trần Quả, cha mẹ cậu chỉ có một người con là cậu, cậu đừng để họ phải đau lòng.”
Thật ra, mấy ngày Bộ Tiểu Ngạn mất tích, Trần Quả cũng hiểu ra. Nàng không ngốc, cũng hiểu rõ tính tình của cha mẹ. Sau đám tang của Tô Á, thì Bộ Tiểu Ngạn liền biến mất. Trần Quả biết, việc cậu ấy mất tích có liên quan đến cha mẹ của mình.
“Tiểu Ngạn.” – Trần Quả cũng dựa đầu lên cửa: “Chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi?”
“……….Chúng ta cùng bàn vào năm đầu tiên ở tiểu học.”
“Đến bây giờ đã được 17 hay 18 năm rồi.”
Bộ Tiểu Ngạn không lên tiếng.
“Mình nhớ, lần chúng ta xa nhau lâu nhất chính là vào kỳ nghỉ hè sau đợt thi tuyển sinh cấp ba. Ba đưa mình sang HongKong chơi, đến nửa tháng mới về, khi về đã nhìn thấy cậu ngồi trước căn nhà nhỏ đợi mình. Nhìn thấy mình tới, cậu định cười, nhưng rồi lại khóc…… Mình nhớ lúc đó cậu nói, không chịu được những ngày xa cách nhau, không chịu được những ngày không có mình bên cạnh………”
Bộ Tiểu Ngạn đương nhiên không quên, từng hình ảnh rõ ràng trước mắt. Nàng quen Trần Quả trước khi quen Tô Á, lần đó là lần hai người xa nhau lâu nhất. Ký ức của Bộ Tiểu Ngạn về mùa hè năm đó dường như đánh dấu bằng sự chờ đợi, dù chỉ có nửa tháng, nhưng khi nhớ lại, mỗi ngày nàng đều mong ngóng Trần Quả trở về.
“Vậy bây giờ, cậu sẽ bắt đầu làm quen với những ngày không có mình sao…..”
Sau câu nói của Trần Quả, nước mắt Bộ Tiểu Ngạn âm thầm rơi xuống. Đau đến mức thở không nổi, nhưng nàng vẫn giữ giọng nói ổn định, chậm rãi nói: “Cậu về đi.”
Trần Quả nói tiếp: “Tiểu Ngạn, mình chỉ muốn nói cậu biết, cái gọi là tri kỷ không phải muốn bỏ là bỏ, khi không vui thì nói chia tay. Tình bạn nhiều năm giữa mình và cậu không phải giả, nên mình rất tự hào ở trong cuộc sống đầy vật chất này, có người cùng quan tâm chia sẽ. Mình sẽ chờ cậu suy nghĩ thông suốt………”
Bộ Tiểu Ngạn cất cao giọng: “Cái gì mình cũng không muốn nghĩ! Mình đã quyết rồi! Từ nay cậu đừng xuất hiện trước mặt mình nữa! Cậu sẽ chết đó, biết chưa? Mình không muốn thấy cậu phải chết! Đi!! Cậu đi đi!”
Trần Quả dường như không quan tâm tiếng la hét mất kiểm soát của Bộ Tiển Ngạn, nói tiếp: “Mình sẽ chờ cậu, sẽ chờ cậu…..” – Không biết nói bao nhiêu lần, nàng chỉ có thể nói mỗi câu này thôi.
Bộ Tiểu Ngạn dựa lưng vào cửa từ từ trượt xuống, ngồi dưới đất. Nàng cong đầu gối, chôn khuôn mặt đầy nước mắt vào đó, nàng rất muốn khóc lớn, nhưng sợ Trần Quả nghe thấy, chỉ đành kiềm nén rồi kiềm nén. Đến khi nghe thấy tiếng bước chân Trần Quả rời đi, nàng mới dám khóc thành tiếng.
+
Do có chút đỏ mặt tháo phone.
Chà….có vẻ như mình vừa nghe thấy một cuộc nói chuyện khó xử.