Đầu tháng hai, Tiết Độ sứ Hà Sóc Tiêu Linh đích thân dẫn ba vạn tinh binh xuất phát đến U Châu trước, hợp binh cùng Diệp Long Tê tướng quân đóng giữ U Châu, cuối tháng hai giao phong trực tiếp với kỵ binh Đột Quyết ở bờ Nam sông Tang Kiền.
Lúc rời Ngụy Bác, Hoàn Huyên vẫn là “trai lơ” Tiểu Lộc Lang của Tiêu tướng quân, thống lĩnh lưu dân không ai biết danh, ngoại trừ mấy thân vệ của Tiêu Linh biết thân phận thật sự, các tướng sĩ đều cho rằng hắn mang một đạo quân ô hợp theo Tiêu tướng quân xuất chinh, chẳng qua nhặt nhạnh chút quân công trên kẽ tay của Tiêu tướng quân, để có chút thể diện tốt —— Tiêu tướng quân như thế tuy có tị hiềm là không phân biệt công tư, nhưng uy danh của nàng xuất sắc, tiểu bạch kiểm lại này lãnh lưu dân quân mà hắn mang đến, dẫu sao thì cũng không cản trở việc của người khác, vẫn không tính là ảnh hưởng đến toàn cục.
Nhưng trước khi đại quân giao phong, tiểu bạch kiểm không biết sống ch.ết này thế mà lại chủ động xin ra trận làm tiên phong, nghênh đánh chính diện với kỵ binh Đột Quyết—— mọi người đều biết thiết kỵ Đột Quyết dũng mãnh, rất nhiều người bị cản trở về mặt tình cảm của Tiêu tướng quân nên không nói rõ, chỉ uyển chuyển khuyên bảo, nhưng trong lòng đều nói hắn không biết trời cao đất dày, tham công liều lĩnh tự tìm đường ch.ết.
Không ngờ Tiêu Linh gật đầu không chút do dự, để mặc nam sủng đi tìm ch.ết.
Hầu như tất cả mọi người cho rằng anh hùng khó qua ải mỹ nhân, thanh danh hơn hai mươi năm của Tiêu tướng quân sắp hủy trong chốc lát, ai ngờ tiểu bạch kiểm kia bất ngờ nổi danh, chém ch.ết chủ tướng địch trong trận, mà 5000 lưu dân quân dưới trướng hắn được huấn luyện chỉ đâu nghe đó trong vòng mấy tháng ngắn ngủn, kỷ luật nghiêm minh. Tiêu Linh đích thân dẫn tả quân phối hợp đánh cùng hắn, hai người ăn ý như thể có tâm linh tương thông, đánh kỵ binh Đột Quyết kiêu hãnh đến chạy trối ch.ết.
Sau khi trận chiến kết thúc, tướng sĩ tam quân đều nhớ kỹ cái tên “Lộc Tử Hành” này.
Tiêu tướng quân luận công ban thưởng, lập tức lệnh hắn thống lĩnh Thành Đức quân —— chi này trong quân đội có rất nhiều kẻ vốn là cấp dưới cũ của Tiết Chất, tuy hiện giờ thần phục Tiêu Linh, nhưng không trung thành như quân Ngụy Bác và quân U Châu. Sau khi Tiết Chất ch.ết đã đổi ba chủ tướng, đều không đàn áp được mấy lão thất phu có tâm tư riêng kia.
Tệ nạn của Thành Đức quân kéo dài đã lâu, dù là Tiêu Linh có thủ đoạn cường ngạnh cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, bất đắc dĩ đành phải bổ nhiệm cấp dưới cũ của Tiết Chất làm phó tướng, tự kiêm lãnh chủ tướng, nhưng tinh lực chủ yếu của nàng đặt ở Ngụy Bác, Thành Đức quân chỉ là lãnh đạo từ xa, bỏ mặc như vậy trước sau cũng là một tai hoạ ngầm.
Hiện giờ giao Thành Đức quân cho một thanh niên non nớt tựa hồ có chút qua loa, cấp dưới thân tín bao gồm cả Diệp tướng quân của nàng đều có phê bình kín đáo. Dù cho Lộc Tử Hành vừa mới đẩy lùi nhuệ khí của kỵ binh Đột Quyết, nhưng trên chiến trường kiêu dũng thiện chiến là một chuyện, nội bộ lục đục trong doanh trướng lại là một chuyện khác, mấy lão tướng kinh nghiệm thâm niên đều bị tổn thất trong Thành Đức quân, thanh niên này chỉ sợ sẽ bị đám lão già kia gặm đến xương cốt cũng không còn.
Ai ngờ Lộc Tử Hành lại nằm ngoài dự đoán của mọi người một lần nữa, hắn vừa tiếp nhận Thành Đức quân, lập tức làm một chuyện khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm —— tự thỉnh dẫn Thành Đức quân thừa thắng xông lên, thâm nhập thảo nguyên, tiến công thẳng vào nha trướng của Khả Hãn Đột Quyết.
Đề nghị này quá to gan, thông thường giao phong với bộ lạc Đột Quyết này lấy thủ làm chủ, chuyển thủ thành công thâm nhập vào vùng địch thật sự có chút liều lĩnh, nhưng ngoài dự liệu, Tiêu tướng quân vẫn bỏ ngoài tai mà gật đầu.
Mới đầu trong quân hầu như không ai xem trọng, nhưng đến mùa thu cỏ vàng, không có người nào nói được một câu, bởi vì Lộc Tử Hành dẫn chủ lực Thành Đức quân đã đẩy mạnh tới bờ Đông sông Hồn Nghĩa. Trên đường hành quân vài lần gặp phải kỵ binh Đột Quyết, hai bên đều có thương vong, nhưng tổn thất đều là cấp dưới cũ của Tiết Chất, những người này đã thề thốt phải ra oai phủ đầu với tiểu bạch kiểm kia, cuối cùng rơi vào kết cục thảm bại.
Đến tháng chín khi gần tới nha trướng của Khả Hãn Đột Quyết, Thành Đức quân đã bị hoàn toàn thanh lọc từ trong ra ngoài một lần, thủ đoạn này không khác gì Tiêu Linh năm đó lúc mới vừa tiếp quản Hà Sóc. Lúc này mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, tiểu bạch kiểm này căn bản không phải hươu tinh hồ ly tinh gì, mà là vua sói cực kỳ hung ác, Tiêu tướng quân cũng từ sắc lệnh trí hôn biến thành có mắt nhìn người.
“Tiểu Lộc Lang” dần dần không ai dám gọi, biệt danh “Ngọc Diện Tu La” lại truyền khắp thảo nguyên và Tam trấn.
Kỵ binh Đột Quyết qua mấy lần giao phong bị tổn hại thảm trọng, trong nước lại có hai bộ Hồi Hột, Cát La Lộc như hổ rình mồi, Khả Hãn nỗ lực chống đỡ nửa tháng, cuối cùng phái sứ giả ra xin hòa.
Tháng Mười, hai bên gặp nhau ở bờ Nam sông Độc Nhạc.
Tiêu Linh đích thân lĩnh thân binh đến sông Độc Nhạc trước. Lộc Tử Hành thân là chủ tướng quân xuất chinh Đột Quyết, hội minh đương nhiên cũng không thể thiếu hắn.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Ban ngày tính toán chi li cò kè mặc cả, tới ban đêm vẫn tiệc tùng tẫn hoan, trong đại trướng lộng lẫy ca múa tưng bừng, hai bên ngồi tham gia.
Không biết vì sao, Khả Hãn Đột Quyết để quan lại ở ngoài, còn mang theo con gái út của ông Đường Tô Hợp Tư quận chúa tới, vị quận chúa này tuổi tầm 15-16, xưng là minh châu thảo nguyên, nghe nói là đệ nhất mỹ nhân của Đột Quyết.
Hoàn Huyên không kiên nhẫn nhất là loại yến tiệc linh đình này, đặc biệt là hôm nay —— Tùy Tùy trên đường trì hoãn hai ngày bởi vì thời tiết, vừa chạy tới sông Độc Nhạc liền lập tức vào đại trướng. Ban ngày lải nhải với người Đột Quyết, ban đêm lại có yến hội, bọn họ cách biệt mấy tháng ngay cả nửa khắc ở riêng một chỗ cũng không có.
Lúc này hắn chỉ muốn dắt nương tử nhà mình về doanh trướng, làm gì kiên nhẫn ứng phó với mấy kẻ Đột Quyết này.
Nhưng yến hội như vậy liên quan đến quốc sự, không thể tùy tiện rời tiệc trước, hắn chỉ có thể như đứng đống lửa, như ngồi đống than mà nhẫn nại.
Nhưng muốn hắn có sắc mặt tốt thì không thể, trừ bỏ đáp lễ cũng chỉ mải lo tự uống rượu.
Nhưng hắn vốn mang khí chất cao quý kiêu ngạo bẩm sinh, mặc dù trầm mặc ít lời, vẫn hấp dẫn tất cả ánh mắt. Đôi mắt đẹp của Đường Tô Hợp Tư quận chúa từ lúc mở tiệc đã dính trên người hắn.
Mới đầu nàng quấn lấy phụ thân đưa nàng tới dự tiệc, chẳng qua là muốn nhìn một chút người Hán đánh bại vị hôn phu của nàng – đệ nhất dũng sĩ thảo nguyên đến tột cùng có dáng vẻ gì. Nhưng vừa thấy “Ngọc Diện Tu La” thật sự này, chút không cam lòng này của nàng tức khắc tan thành mây khói. Mục dân lớn lên trên lưng ngựa kiêu dũng thiện chiến, dũng sĩ trên thảo nguyên không thiếu, nhưng không có một ai tựa như hắn, ngồi trong đám người lại như trên mây.
Nữ tử thảo nguyên không nội liễm rụt rè giống nữ tử Trung Nguyên, đối với tình cảm ái mộ của bản thân không hề che giấu chút nào.
Khả Hãn Đột Quyết trông thấy, đương nhiên biết tâm tư của hòn ngọc quý trên tay. Thanh niên này mang binh đánh tới cửa nhà ông, thiếu chút nữa xốc nha trướng của ông lên, tất nhiên hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng ông cũng không thể không thừa nhận hắn bất phàm, khó trách ái nữ mắt cao hơn đầu này của ông vừa gặp đã thương người này.
Nhưng tất nhiên ông cũng biết quan hệ của người này và Tiêu Linh, mượn một trăm lá gan ông cũng không dám đoạt nam nhân của sát thần làm con rể —— huống chi người này cũng là một sát thần.
Nhưng Đường Tô Hợp Tư quận chúa bị phụ mẫu sủng đến kiêu căng lại ngây thơ, với cả tuổi còn nhỏ, ngày thường ỷ mình là nữ nhi mà Khả Hãn Đột Quyết sủng ái nhất, muốn có trăng người khác không dám đưa sao, chỉ cần nàng muốn thứ gì, dù là ngựa trắng xinh đẹp nhất hay là minh châu đá quý quý giá nhất, không có gì nàng không chiếm được.
Hơn nữa tuy nói Tiêu Linh không tệ, suy cho cùng tuổi đã lớn, nhi lang như thế làm nam sủng của nàng ta rất ủy khuất.
Nàng chớp đôi mắt to hai cái, đứng lên nâng ly chúc: “Đường Tô Hợp Tư xin lấy ly này chúc Tiêu tướng quân thanh xuân vĩnh trú*.”
(Ji: *Trẻ mãi không già)
Tùy Tùy dường như không nghe được ám chỉ của nàng ta, mỉm cười tiếp nhận, nói với Khả Hãn Đột Quyết: “Nếu ta nhớ không lầm, “Đường Tô Hợp Tư” có nghĩa là trân bảo nhỉ?”
Khả Hãn Đột Quyết nói: “Tiêu tướng quân uyên bác.”
Tùy Tùy gật đầu: “Tiểu quận chúa hồn nhiên ngây thơ, quả thật là bảo vật của thảo nguyên.”
Khả Hãn sao mà nghe không ra ý tứ của nàng, vội đưa mắt ra hiệu với nữ nhi, lệnh nàng ta đừng lỗ m4ng. Hiện tại người đang ở dưới hiên thấp*, nói mỹ miều là “Kết minh”, thật ra là bọn họ đang đầu hàng.
(Ji: *Ý chỉ đứng dưới mái hiên thấp phải cúi đầu tuân theo)
Đường Tô Hợp Tư lại không lĩnh hội được ý tứ của phụ thân, thầm nghĩ Tiêu Linh này cũng không mấy đáng sợ như lời đồn, bèn nâng ly với Hoàn Huyên, dùng tiếng Hán kém cỏi nói: “Ly này chúc Lộc tướng quân phúc trạch vĩnh duyên.”
Tâm tư Hoàn Huyên vẫn luôn ở trên người Tùy Tùy, đến khi vừa rồi nàng ta nâng ly chúc Tùy Tùy, hắn mới chú ý tới trên tiệc có một người như vậy.
Một thiếu nữ hơn 15 tuổi chúc một nữ tử đã hơn 20 tuổi thanh xuân vĩnh trú, chỉ cần không ngốc cũng biết là có ý tứ gì.
Ánh mắt hắn như lưỡi đao lướt qua khuôn mặt kiều mỹ của thiếu nữ, đang nghĩ làm sao không mất thể diện mà âm dương quái khí hai câu, Tùy Tùy lại giành trước cười nói: “Tửu lượng của Lộc tướng quân kém, ly này để ta giúp chàng ấy uống.”
Nói rồi duỗi tay cầm lấy ly rượu trước mặt hắn uống một hơi cạn sạch.
Tiểu quận chúa bất mãn trở về bên người phụ thân ngồi xuống, đến khi yến hội kết thúc cũng không gây rắc rối nữa.