Lâm Thiên Du chặt đủ cây, xếp chồng lại khiêng về, trước tiên tháo tấm vải chống thấm, lấp đầy bức tường gỗ cuối cùng, căn lều nhỏ mới coi là hoàn thành.
Cô ngậm viên kẹo, ngồi trên bãi cỏ và dùng những khúc gỗ nhỏ thừa từ việc xây nhà, khúc này tròn, khá nguyên vẹn, đem đi đốt lửa thì phí.
Vừa không có bát đũa, Lâm Thiên Du dùng dao mài từ từ, đục dần lõm vào gỗ, từng chút một gọt bỏ phần bùn gỗ bên trong, không lâu sau chiếc bát gỗ đã thành hình.
Vì làm bằng gỗ nên phải cẩn thận với những mảnh gỗ nhỏ ở rìa, mặc dù mịn nhưng chọc vào ngón tay vẫn rất đau, nếu xui xẻo mảnh gỗ chui vào da thịt thì rất rắc rối khó xử lý.
Vì vậy, khi làm bát, Lâm Thiên Du vô cùng cẩn thận.
“Bát của chị làm cũng quá đẹp rồi.”
Hàng Tư Tư nhảy tới, cầm lấy chiếc bát gỗ nhỏ:
“Có thể mang ra bán tiền đấy.”
Lâm Thiên Du hỏi: “Sao lâu thế em mới về?”
Xem thời gian, đã 5 giờ chiều, họ ăn trưa bên sông, mà bây giờ Hàng Tư Tư mới về.
“Bắt cá.”
Hàng Tư Tư lắc lắc xâu cá buộc bằng cành liễu trên tay:
“Trưa ăn không no, em nghĩ tìm thức ăn nên ra bờ biển, những con cá này mắc cạn trên bãi cát, có lẽ bị sóng đánh lên bờ rồi bị choáng. Em thấy bèn nhặt về.”
“Em ra biển à?”
Khu vực quay chương trình thực tế nằm trong rừng mưa nhiệt đới trên hòn đảo hoang, chắc chắn có nơi gần biển, nhưng họ không có dụng cụ, xuống biển ướt sũng cả người lại không có quần áo thay, nước biển khô trên da rất khó chịu, không có nước ngọt tắm cũng phiền phức.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Trong những điều kiện đó, Lâm Thiên Du cũng không nghĩ tới chuyện ra biển.
Dù ở vùng nước cạn cũng có thể tìm được nhím biển non khó di chuyển để lót dạ.
“Ừ, trong rừng tất cả đều chạy nhảy quá nhanh, em ra bờ biển dạo một vòng, còn thấy sao biển nữa. Khi nào thủy triều rút, chúng ta ra bãi biển đi, em thấy trên mạng họ đi bắt hải sản, có thể nhặt được rất nhiều thứ tốt.”
Hàng Tư Tư cười nói.
Lâm Thiên Du gật đầu: “Được.”
…
Bóng tối dần buông xuống.
Đoàn làm phim vội vã tính toán số lượng quả rừng của mỗi nhóm trước khi trời tối.
Dĩ nhiên người đứng đầu là Lâm Thiên Du.
Một là cô nhặt nhiều nhất, hai là những quả cô nhặt đều to đều, không bị trừ điểm vì nhặt quả nhỏ.
Các khách mời khác ít nhiều đều nhặt phải quả nhỏ, nhặt quả rừng quá lâu, về sau đầu óc choáng váng, thấy quả là nhặt, đâu còn rảnh mà xem kích thước.
Cộng trừ một lần, Lâm Thiên Du được cơ hội chọn vật phẩm.
Đạo diễn vỗ vỗ lều, kéo tấm rèm cửa lên, bên trong là đủ loại đồ dùng cắm trại tiện nghi đóng gói cẩn thận, đa dạng phong phú.
Bình luận: 【Nhớ lấy máy lọc nước! Thứ đó thiết yếu lắm đấy.】
【Hay là lấy túi ngủ? Dùng chung với lều sẽ ngủ rất thoải mái.】
【Trái dưa kia trông tươi quá… Trời nóng thế này, một miếng dưa lạnh, chỉ nghĩ thôi đã chảy nước miếng rồi.】
Không ít người trong phòng live gợi ý cho Lâm Thiên Du, nhưng xem ra, lấy hết tất cả đồ là lựa chọn tối ưu nhất.
Chỉ là…
Đạo diễn giơ loa hô: “Tất cả vật phẩm ở đây, ăn mặc ở đi, đủ cả, nhưng cô chỉ được chọn một thứ mang ra.”
“Một thứ à?” Lâm Thiên Du nhướn mày, vậy thì phải chọn kỹ.
Đạo diễn cười toe toét, mặt đầy mưu mô:
“Đúng rồi, số lượng giới hạn nhưng thời gian không giới hạn, cô có thể chọn thong thả.”
Mọi người rất tò mò, sau hai ngày đêm sinh tồn gian khổ, đối mặt với lều giống như cung vàng, Lâm Thiên Du sẽ chọn gì.
Các khách mời bên ngoài nhìn đến mắt đỏ hoe.
Khán giả trực tiếp cũng háo hức chờ đợi.
Trong sự chú ý của đám đông, Lâm Thiên Du đứng ở trung tâm lều, giơ tay, nhẹ nhàng cầm lấy túi nấm hải sản gần đó, có nấm mỡ, nấm hương, nấm cua… đủ loại.
【…】
【Nhìn ra đấy, con bé này thực sự muốn ăn gà hầm nấm.】
【Này, cơ hội tốt thế này mà cô chỉ chọn nấm à?!】
Lựa chọn của Lâm Thiên Du như thể có người để cả phòng vàng cả phòng tiền cho cô chọn, cô vào lấy một đồng xu rồi đi.
Ngồi xem live cảm thấy tức giận muốn ói máu.
“Khoan đã! Nấm này của bộ phận hậu cần, có lẽ bị rớt xuống khi di chuyển đồ, không phải vật phẩm, cô chọn cái khác đi.”
Đạo diễn chú ý thấy nhãn mác, vội vàng chạy tới lấy túi nấm đi.
Lâm Thiên Du nhúc nhích ngón tay, Đạo diễn không lấy được.
Hai người đối mặt, cùng nắm chặt mỗi bên túi nấm.
“Thứ này không có tác dụng gì trong sinh tồn hoang dã.”
Đạo diễn nói, giật túi nấm về phía mình.
“Nhưng nó trông rất ngon.” Lâm Thiên Du lặng lẽ kéo trở lại.
“Nhưng cô có thể chọn thứ hữu ích hơn cho cuộc sống sắp tới.”
Một lần nữa giằng co, túi nấm lơ lửng giữa hai người.
“Nhưng nó trông rất ngon.”
…
Tuy nhiên, dù túi nấm có trông ngon đến đâu, cuối cùng vẫn bị Đạo diễn tịch thu.
Đạo diễn thở dài, cảm giác nếu không phải Lâm Thiên Du sợ dùng sức quá mạnh làm rách túi lãng phí nấm, có lẽ ông thực sự không giật lại được.
Một lần nữa bỏ lỡ cơ hội ăn gà hầm nấm, Lâm Thiên Du thở dài, chỉ túi ngủ:
“Vậy tôi lấy cái này.”
Túi ngủ còn có gối hơi, loại này bơm sẵn khí rồi cuộn lại, mở ra không cần bơm lại, trải ra là dùng được.
Không thể cải thiện bữa ăn nhưng có thể cải thiện môi trường ngủ.
Đạo diễn và mọi người ra ngoài, ra hiệu cho công nhân hạ rèm che lều xuống:
“Được rồi, với tư cách người chiến thắng nhiệm vụ đầu tiên của chương trình, Lâm Thiên Du, cô có điều gì muốn nói không?”
Chiếc loa đưa tới trước mặt Lâm Thiên Du.
Lâm Thiên Du hơi cúi đầu, suy nghĩ một lúc rồi ngước lên, ánh mắt kiên định:
“Bất kể ngày mai có chuyện gì xảy ra, bao nhiêu chuyện… “
Đạo diễn nhíu mắt lên, tự động giơ loa cao hơn, chờ nghe Lâm Thiên Du nói những lời động viên mọi người cố gắng sinh tồn.
Khoảnh khắc sau, Lâm Thiên Du nắm tay:
“Tôi nhất định phải lên núi tìm nấm!”
Đạo diễn không nghe rõ nên gật gù theo:
“Ừ! Hở…???!!!”