Gả Cho Nhiếp Chính Vương

Chương 10: Kinh Động Toàn Trường

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 10: Kinh Động Toàn Trường
Tư Mã Hạo vừa tức vừa sốt ruột, chết tiệt, coi như là mình có thua thảm hơn nữa cũng không nên quỳ trước mặt Lục Nguyên. Gã không cam lòng nhưng thật sự không còn sức lực. Cuối cùng *bùm* một tiếng, từ quỳ hoàn toàn ngã xuống đất, như vậy đỡ chút, dù khuất nhục nhưng không hơn vừa rồi.

Sảng khoái! Lúc này Lục Nguyên chỉ thấy thật đã, Tư Mã Hạo này không biết đã hãm hại mình biết bao lần.

Nay rốt cuộc cũng quỳ trước mặt mình.

…………

Lúc này toàn trường kinh ngạc.

Tuy mới rồi nhiều người đứng xem đều kêu “một chiêu!”, “một chiêu!”, “một chiêu!” nhưng nói thật, không ai thật sự cho rằng Lục Nguyên có khả năng một chiêu thắng Tư Mã Hạo. Dù sao Tư Mã Hạo có pháp lực tứ tầng, thực lực khá mạnh mẽ, sẽ không dưới Tư Đồ Tả. Dù Lục Nguyên mạnh nhưng trên mười chiêu mới thắng được Tư Đồ Tả, kêu một chiêu chỉ là chơi thôi, ai ngờ Lục Nguyên thật sự một chiêu thắng Tư Mã Hạo. Các đệ tử bình thường đều gầm lên, kinh ngạc vì nhát kiếm vừa rồi.

Lục Nguyên cũng thầm kinh ngạc, vừa rồi một kiếm kia mình phát huy siêu bình thường. Có khi con người có thể phát huy siêu bình thường, mới rồi thật bất hạnh mình đã dùng một lần, nếu không thì muốn thắng Tư Mã Hạo ít nhất cần mười đến hai mươi chiêu. Tuy kiếm thuật của mình mạnh hơn gã, pháp lực cũng vượt trên, nhưng chiến đấu giữa tu tiên giả rất hiếm có mấy chiêu đã chai thắng bại, đa số là mấy chục chiêu, mấy trăm chiêu, mấy ngàn chiêu, trừ phi thực lực cách biệt quá xa. Ngẫu nhiên phát huy vượt bậc cũng là có khả năng.

Mới rồi một kiếm đã thật, nhưng muốn mình dùng lại uy lực một kiếm kia là không thể nào, ít nhất bây giờ đích thực là vậy.

Lục Nguyên hiểu một kiếm mới rồi là mình phát huy siêu bình thường.

Bắc phong lục kiếm tiên ánh mắt cao hơn hắn nhiều, ai nấy đều hiểu, vừa rồi nhát kiếm của Lục Nguyên hoàn toàn là phát huy siêu bình thường. Nhưng có thể phát huy siêu bình thường đã biểu thị đệ tử này có tiềm lực, tiềm lực mạnh hơn xa hiện nay. Hơn nữa không bàn đến tiềm lực, chỉ riêng hiện tại đã đủ khiến đa số người trong Bắc phong lục kiếm tiên kinh hỉ, trừ Tư Mã Trường Bạch.

Kiếm ý!

Kiếm ý!

Đây chính là kiếm ý!

Coi như trong đệ thập đại đệ tử đại đệ tử Vân Dật, nhị đệ tử Vân Bình xem không biết cái gì là kiếm ý, chỉ cảm thấy kiếm pháp của lục sư đệ đột nhiên biến cường rất nhiều, có thể gọi là kiếm pháp tinh diệu. Nhưng mấy đệ cửu đại trưởng lão cầm quyền ánh mắt rất độc, liếc qua liền thấy ra là kiếm ý.

Bây giờ trong kiếm quang chưa tới mười người lĩnh ngộ kiếm ý, phong kiếm ý, vân kiếm ý.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Nguyên Nguyên Thượng Nhân bộ dạng tiên phong đạo cốt, giống ông thọ trong bức tranh.

Lão nhìn Lý Nguyên Bạch, nói:

– Lý sư đệ bồi dưỡng một vị đệ tử tốt, khó được, khó được.

Lý Nguyên Bạch mỉm cười, tuy chỉ là cười nhưng ông cũng thấy rất kiêu ngạo vì đệ tử của mình.

– Thường thôi, thường thôi, hắn luôn rất cố gắng.

Vừa dứt lời Lý Nguyên Bạch phát hiện mặt mình hơi đỏ, đệ tử lười của mình trừ gần đây ra có bao giờ cố gắng đâu.

Chỉ cố gắng một hơi sáu tháng gần đây thôi.

Đương nhiên nếu nói ra việc này nhất định sẽ khiến Tư Mã Trường Bạch đã tức đến mặt xanh mét phải hộc máu. Mới cố gắng sáu tháng đã có thành tựu như vậy, thế thuộc hạ của Tư Mã Trường Bạch gã luôn chăm chỉ là thứ hạng hai ngu dốt ư?

Lúc này Tư Mã Trường Bạch xanh mặt hừ một tiếng, đến đây chấm hết, kế hoạch của gã hoàn toàn tan vỡ. Kế hoạch vốn hoàn mỹ không kẽ hợ lại bị một tiểu bối phá hỏng sạch sẽ. Đương nhiên gã không cho rằng đúng là Lục Nguyên phá hỏng, gã nghi ngờ là Lý Nguyên Bạch giở trò. Nhưng Lục Nguyên biết kiếm ý, thứ này chỉ có thể tự lĩnh ngộ chứ không thể truyền dạy. Rốt cuộc Lý Nguyên Bạch dùng thủ đoạn gì có thể khiến Lục Nguyên lĩnh ngộ kiếm ý Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm?

Đương nhiên đừng tưởng rằng Tư Mã Trường Bạch đã từ bỏ mưu đồ cướp tài sản Lý Nguyên Bạch. Đây mới chỉ thất bại một lần mà thôi. Qua lần thất bại này, Tư Mã Trường Bạch sẽ trong thời gian ngắn rút tay về, nhưng sớm muộn gì gã lại lần nữa hành động. Dù sao một trưởng lão có sản nghiệp khổng lồ, sống không bao lâu thật khiến người đỏ mắt.

Một vòng núi non đỏ thẫm.

Bắc phong Vân Cốc chìm trong sắc đỏ này.

Lúc này cảm xúc các đệ tử bình thường có chút mất khống chế. Lục Nguyên luôn điệu thấp, xếp chót trong thập đại đệ tử chân truyền lại biểu hiện tốt như vậy.

Hai mươi chiêu thắng Tư Đồ Tả.

Mười chiêu thắng Tư Đồ Hữu.

Năm chiêu thắng Tư Mã Ôn.

Hai chiêu thắng Tư Mã Viêm.

Một chiêu thắng Tư Mã Hạo.

Hai mươi chiêu, mười chiêu, năm chiêu, hai chiêu, một chiêu, thật là có quy luật.

Lúc này, không biết là ai kêu lên:

– Còn chưa đến một nén nhang!

Các đệ tử bình thường bất giác nhớ đến lúc mới bắt đầu Lục Nguyên đã nói:

– Tốt lắm Tư Đồ Tả, Tư Đồ Hữu, Tư Mã Ôn, Tư Mã Viêm, Tư Mã Hạo, năm người các ngươi xin ta chỉ điểm không phải không được. Ai, muốn thắng năm người không thể quá dễ dàng, phải tốt chút sức. Ai, cố gắng giải quyết trong vòng một nén nhang đi, xử lý xong ngủ tiếp, tối hôm qua không ngủ ngon.

Lúc này một nén nhang còn đốt một khúc, xem ra hắn nói đúng.

Ồn ào, lúc này đích thật là ầm ĩ.

Lục Nguyên biểu hiện xuất sắc như vậy khiến đệ tử bình thường đứng xem đều ồ lên. Rất nhiều đệ cửu đại trưởng lão tự hỏi lòng mình, phát hiện kiếm thuật bản thân sợ rằng không bằng đệ thập đại đệ tử này.

Đây thật là Lục Nguyên bình thường biểu hiện chẳng ra gì?

Đây thật là Lục Nguyên xếp chót trong thập đại đệ tử chân truyền?

Thật quá khó tin!

– Ai nói Lục Nguyên xếp hàng chót trong thập đại đệ tử chân truyền?

– Đúng rồi đúng rồi, cường như vậy mà.

Phút chốc Bắc phong đại tái có chút mất khống chế.

……….

Bây giờ Lục Nguyên nghe bên tai vang tiếng la, mới đầu nghe thì rất khoái. Dù sao trên thế giới này ai mà không thích lên mặt. Mình thắng được nhiều người hoan hô, có mặt mũi quá chứ. Nhưng thời gian lâu thì khác, hắn lười biếng trở lại vị trí thập đại đệ tử chân truyền.

Diệp Phương chạy lại nói:

– Làm khá lắm, lần này nở mũi nhỉ.

– Lục sư huynh từ khi nào lợi hại vậy? Không chịu cho ta biết một tiếng.

Chỗ có Diệp Phương là có mặt Diệp Viên. Diệp Viên làm lão thập trong thập đại đệ tử chân truyền tất nhiên cũng có ghế ngồi.

Lục Nguyên nhún vai nói:

– Không có cách nào, gần đây ta khổ luyện.

– Xì.

Hai người Diệp Phương, Diệp Viên cùng hừ một tiếng. Họ không tin Lục Nguyên thật sự khổ tu. Trong ấn tượng của họ, Lục Nguyên luôn là lười chảy thây, trước giờ chưa từng thấy hắn cố gắng, đây là lần đầu tiên. Cho nên nói dù có là tay chân thân thiết hơn cũng không hiểu biết hắn bằng sư phụ Lý Nguyên Bạch mang hắn nhập môn. Kỳ thực ta cũng rất cố gắng nha. Dĩ nhiên khi câu này vừa xuất hiện trong đầu thì mặt hắn hơi đỏ.

Xem ra da mặt mình chưa đủ dày.

Cùng lúc đó, Lục Nguyên cảm giác được một số sư huynh đệ ngồi cạnh ánh mắt nhìn mình có chút biến đổi.

Trước kia hắn luôn xếp chót trong thập đại đệ tử chân truyền, đám người này thật tự nhiên khinh thường hắn.

Nay hắn bày ra trình độ có thể xếp trung đẳng trong thập đại đệ tử chân truyền, ánh mắt đám người theo đó biến đổi, phải chú trọng chút rồi.

Lúc này, đại sư huynh Vân Dật lên tiếng:

– Lục Nguyên, làm tốt lắm.

Gã gật đầu, cho rằng Lục Nguyên biểu hiện không sai, có chút ý muốn lôi kéo hắn. Gã và lão nhị Vân Bình tranh giành vị trí mạnh nhất thập đại đệ tử chân truyền, đương nhiên cần lôi kéo một số người có thực lực.

Lục Nguyên trước kia bản thân xếp cuối, tiếp theo sư phụ tuổi thọ không bao lâu, Vân Dật không mấy chú ý Lục Nguyên. Nhưng bây giờ thì gã có ý muốn dụ dỗ.

Lục Nguyên cười cười.

Đùa gì vậy, hắn sẽ không bị đại sư huynh Vân Dật lôi kéo. Một khi bị gã lôi kéo thì sẽ cuốn vào tranh đấu giữa gã và nhị sư huynh Vân Bình. Có thời gian đó không bằng đi tắm rửa, ngủ một giấc, ăn đồ nướng, uống ngụm rượu, ai rảnh đâu cùng họ chơi trò tranh giành thế lực.

Vậy nên hắn chỉ cười nhún vai, không đáp lời.

Nếu đáp lời mới là đồ ngu.

Vừa ngồi xuống một lát hắn chợt nghĩ ra việc quan trọng, quay đầu nhìn Tư Mã Bạch, nói:

– Ngũ sư huynh, bây giờ là lúc hoàn thành đánh cuộc rồi.

Mới nãy Lục Nguyên so tài với năm người Tư Đồ Tả quá đặc sắc, đặc sắc đến mức thập đại đệ tử chân truyền đều tạm thời quên chuyện này.

Lúc trước khi tỷ thí Tư Mã Bạch cho rằng vị trí của Lục Nguyên tại thập đại đệ tử chân truyền sẽ bị đệ đệ Tư Mã Hạo cướp. Cũng hết cách, cạm bẫy Đại Nhật Kiếm Tiên Tư Mã Trường Bạch thiết kế thật là quá mạnh. Nhìn đội năm người xem: Tư Đồ Tả, Tư Đồ Hữu, Tư Mã Ôn, Tư Mã Viêm, Tư Mã Hạo, năm người như vậy đúng là không phải dễ giải quyết.

Cơ bản khi ấy mọi người cho rằng Lục Nguyên thua chắc.

Lúc Lục Nguyên và Tư Mã Bạch đặt cược gã còn tưởng mình thắng chắc rồi.

Ai ngờ gió đổi chiều, phát triển tình thế như vậy.

Bây giờ Lục Nguyên nhắc đến, mọi người liền nhớ tới ván cược.

Diệp Phương ở bên cạnh hát đệm nói:

– Đã cá thì phải làm theo cá cược.

Diệp Viên thì hú hét nói:

– Không lẽ đường đường là lão ngũ thập đại đệ tử chân truyền mà là người không giữ chữ tín?

Hai người cao giọng đâm thọc nói, đám sư huynh đệ đưa mắt nhìn qua khiến mặt Tư Mã Bạch xanh mét nhưng chỉ đành bất đắc dĩ. Lần đánh cuộc này không thể không thực hiện.

– Bốn mươi hạ phẩm linh thạch ta không có sẵn trên người, đợi về sau đưa ngươi. Thanh Trường Hồng kiếm ngươi lấy đi.

Tư Mã Bạch lưu luyến nhìn Trường Hồng kiếm chuôi kiếm khảm một viên hồng ngọc. Gã là một trong thập đại đệ tử chân truyền, lại có tổ phụ Tư Mã Trường Bạch mà chỉ có một thanh phi kiếm, đủ thấy phi kiếm quý giá.

Chẳng qua đánh cược rồi không thể không bỏ.

Tất cả thập đại đệ tử chân truyền có mặt tại đây, một khi quỵt nợ thì danh dự của gã sẽ bị hủy.

Cho nên chỉ đành giao ra Trường Hồng kiếm.

Tư Mã Bạch lúc này là câm điếc ăn hoàng liên, đắng không thể tả!

Nhưng dù gã có nhăn nhó cỡ nào cũng vô dụng, Lục Nguyên không có chút lòng đáng thương gã. Tư Mã Bạch còn đang lưu luyến nhìn Trường Hồng kiếm của mình, Lục Nguyên đã giương tay giựt lấy. Trường Hồng kiếm vào tay liền thấy ấm áp, giơ tay rút kiếm ra khỏi vỏ.

Phối kiếm Dưỡng Ngô kiếm của Lục Nguyên sáng như hồ nước, dưỡng thiên địa hạo nhiên chính khí.

Bây giờ thanh Trường Hồng kiếm nằm trong tay, thân kiếm chảy xuôi vệt đỏ thẫm như là cầu vồng trong cõi trời đất, vào tay ấm áp, phối hợp hỏa hệ kiếm pháp như Đại Nhật kiếm pháp là thích hợp nhất.

Lục Nguyên nhẹ búng thanh kiếm.

*Ong!*

Thanh âm như lửa cháy.

Lục Nguyên tán thán:

– Kiếm tốt.

Lục Nguyên khen như vậy khiến mặt Tư Mã Bạch càng xanh hơn. Không sai, Lục Nguyên đang muốn khiêu khích Tư Mã Bạch. Lúc này Trường Hồng kiếm đã vào tay, chỉ còn bốn mươi hạ phẩm linh thạch. Bốn mươi hạ phẩm linh thạch không phải số lượng nhỏ. Coi như là thập đại đệ tử chân truyền, một năm môn phái chỉ phát cho mười hạ phẩm linh thạch, nếu không có nguồn thu nhập khác, muốn gom góp tích lũy đám hạ phẩm linh thạch cần lâu đến bốn năm. Vậy nên trên người Tư Mã Bạch không có ngay bốn mươi hạ phẩm linh thạch là chuyện bình thường, không ai sẽ tùy thân mang theo tài sản lớn vậy.

Sớm muộn gì sẽ rơi vào tay mình thôi. Nghĩ đến bốn mươi hạ phẩm linh thạch, món tài sản kếch sù, Lục Nguyên chợt phát hiện mình chảy nước miếng.

Thiện tai! Thiện tai!

Không sai, đối với Tư Mã Trường Bạch muốn cướp sản nghiệp của sư phụ Lý Nguyên Bạch phải mạnh tát vào mặt.

Đối với Tư Mã Hạo muốn cướp vị trí thập đại đệ tử chân truyền của mình phải tát mạnh vào mặt.

Trưởng tôn của Tư Mã Trường Bạch, huynh trưởng Tư Mã Hạo, Tư Mã Bạch cũng phải chịu đánh.

Không chỉ về mặt vật chất mà còn có tinh thần.

Về tinh thần khiến lần hành động này của họ thất bại, ở trước mặt nhiều người mạnh mẽ đánh mặt Tư Mã Trường Bạch, Tư Mã Hạo. Khiến kế hoạch của Tư Mã Trường Bạch thất bại, khiến mơ mộng của Tư Mã Hạo tan vỡ, thậm chí làm gã nửa quỳ trước mặt mình, đây gọi là đả kích tinh thần.

Về vật chất là ván cược cùng Tư Mã Bạch. Lần này đánh thắng thanh Trường Hồng kiếm, bốn mươi hạ phẩm linh thạch, tiền đặt cước tuyệt đối không nhỏ, có thể nói mình kiếm lời to.

Về tinh thần và vật chật hai mặt đả kích.

Lần đả kích này chắc bên Tư Mã Trường Bạch cần thời gian dài mới gượng dậy được.

Không sai, ta rất lười, nhưng nếu cho rằng ta lười là có thể khi dễ thì Tư Mã Trường Bạch, Tư Mã Hạo, Tư Mã Bạch chính là tấm gương. Vị trí thập đại đệ tử chân truyền của mình không dễ bị cướp đâu.

………

Sau chính là đặc sắc chân chính của Bắc phong đại tái…so đấu giữa thập đại đệ tử chân truyền.

Đối với thập đại đệ tử chân truyền so đấu thì Lục Nguyên không đặt trong lòng, tùy tiện ứng phó xong việc. Bởi vì biểu hiện vừa rồi, trong thập đại đệ tử chân truyền so đấu hắn tùy tiện múa may là được. Ánh mắt các trưởng lão rất sáng, biết hắn không yếu thì không có cớ gì, sẽ không cắt bỏ vị trí trong thập đại đệ tử chân truyền của hắn.

Đương nhiên Lục Nguyên biết thập đại đệ tử chân truyền so đấu có rất nhiều trưởng lão, khách ngoài phong muốn xem không phải đám bọn hắn mà là tranh tài giữa đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình. Nếu đã là vai phụ thì hãy diễn tốt bổn phận, tùy tiện ứng phó là được, không cần quá liều mạng.

Đương nhiên Lục Nguyên cũng nhìn ra thực lực đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình. Kiếm thuật hai người kém hơn hắn, nhưng hai sư huynh đích thực pháp lực hết sức mạnh mẽ, cao hơn hắn rất nhiều, gấp mười lần thậm chí là hơn nữa. Kiếm thuật hai sư huynh không sánh bằng hắn, dựa vào pháp lực vượt xa cũng đủ dễ dàng thắng.

Hai sư huynh này e rằng trình độ không chỉ là luyện khí kỳ bát tầng tế kinh vi mạch, có khả năng càng cao!

Lục Nguyên hiểu rõ địa vị của mình, thực lực hiện nay trong thập đại đệ tử chân truyền coi như trung đẳng, kém xa đại sư huynh Vân Dật, nhị sư huynh Vân Bình.

Nhưng hắn không muốn tranh giành cái gì đứng đầu thập đại đệ tử chân truyền, cũng không muốn đoạt vị trí chủ Bắc phong tương lai. Hắn chỉ muốn nhàn nhã sống qua ngày, không cần thực lực mạnh hơn đại sư huynh, nhị sư huynh.

– Oáp- – –

Bất giác buồn ngủ quá.

Ráng chiều đầy trời, mây đỏ ập đến, hết sức huyễn lệ.

– Bắc phong đại tái chính thức kết thúc.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!