‘Mặc dù thời điểm ở Lam Tinh, Quý Trường Sinh làm việc ở cuối vũ trụ nửa năm, đã quen với hiệu suất làm việc như ốc sên, nhưng đó chỉ là công việc.”
“Phàm là liên quan đến việc riêng của hắn, Quý Trường Sinh vẫn luôn là một người thuộc trường phái hành động.”
“Thế giới rất là điên đảo.”
“Nghĩ đến liền muốn đi làm.”
“Nhất là về mặt phòng vệ chính đáng.”
“Nếu như ngươi không chủ động phòng vệ chính đáng, đối phương cũng rất có thể sẽ ra tay trước đem dao mổ kề lên cổ ngươi.”
“Bạch gia chính là kẻ thù mà Quý Trường Sinh sợ hãi, có thể là cái loại này “Ra tay trước”.
“Khi hắn còn chưa biết Bạch gia, Bạch gia đã coi hắn là địch nhân.
“Khi hắn còn chưa biết Bạch Quan Lâm, Bạch gia cũng đã chuẩn bị lật đổ hắn cho Bạch Quan Lâm.”
“Khi hắn căn bản không biết Bạch Tông Tuệ thời điểm, nữ nhân này dĩ nhiên liền muốn đi tìm thích khách liên minh ám sát hắn.”
“Nếu hắn không hành động nhanh một chút, hiện tại có phải đã là một cỗ thi thể hay không?”
“Rất có thể.”
“Cho nên, phòng vệ chính đáng nhất định phải có hiệu quả, nhất định phải chiếm trước tiên cơ.”
“Bạch Tông Tuệ thoạt nhìn rất đáng thương.”
“Nhưng Quý Trường Sinh suy nghĩ một chút bộ dáng mình bị ám sát, rất hiển nhiên hắn càng thêm đáng thương.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
“Cho nên, quyết định, trước hết giết chết Bạch Tông Tuệ.”
“Dùng bộ dáng của Tưởng Bá Khanh.”
“Thuận tiện cho Tưởng Bá Khanh có cảm giác nhập tâm.”
Quý Trường Sinh vừa mới chuẩn bị hành động, liền phát hiện Truyền Âm phù của hắn truyền đến nhắc nhở.
Là giọng Doanh Hồng Diệp nói:
“Trường Sinh, ngươi bên kia có phải lại xảy ra chuyện hay không? Ta xem người Bạch gia như thế nào đều đang hướng Dao Quang chạy?”
Quý Trường Sinh tán thưởng Doanh Hồng Diệp nhạy bén, ăn ngay nói thật: “Hình như là Bạch Quan Lâm và Bạch Tông Tuệ tư thông, bị Tưởng Bá Khanh phát hiện. Bạch Quan Lâm vô liêm sỉ, lại vu oan hãm hại ta, nói xấu ta trộm truyền âm phù của hắn”.
Nghe Quý Trường Sinh nói như vậy, Doanh Hồng Diệp trong nháy mắt nghĩ tới tin tức Quý Trường Sinh hỏi nàng về Bạch Tông Tuệ lúc trước.
Sau đó……
Một ý nghĩ táo bạo nảy sinh trong đầu nàng.
“Chính là ngươi trộm truyền âm phù của hắn phải không?”
Quý Trường Sinh chính nghĩa giận dữ nói: “Hồng Diệp ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Ta cũng không biết Bạch Tông Tuệ kia, làm sao có thể bày ra loại chuyện này”.
Doanh Hồng Diệp:
“… Được, ta hiểu rồi, chính là ngươi làm”.
Quý Trường Sinh: “……”
Đột nhiên phát hiện Doanh Hồng Diệp một chút cũng không đáng yêu.
Vẫn là Lý Kỳ Hi tốt hơn.
Có thể cùng hắn thật lòng đổi thật lòng.
Lý Đạo Ngạn cũng được.
Hắn nói cái gì Lý Đạo Ngạn đều tin.
Ghét nhất Doanh Hồng Diệp là loại người có thành kiến với nhân phẩm của cậu.
Quý Trường Sinh rất nhanh liền phát hiện, Doanh Hồng Diệp không chỉ có thành kiến với nhân phẩm của hắn, thậm chí còn chủ quan phỏng đoán hành vi kế tiếp của hắn.
“Dựa theo phong cách làm việc của ngươi, một chút ủy khuất cũng chịu không nổi… Trường Sinh, ngươi không phải là muốn đi giết Bạch Tông Tuệ chứ?”
Quý Trường Sinh hoảng sợ.
“Đây là yêu quái gì.”
“Lại ác ý phỏng đoán nhân phẩm của hắn như vậy.”
“Bị ta nói trúng?”
Thanh âm Doanh Hồng Diệp khẩn trương:
“Trường Sinh, ngươi nghe ta nói, hiện tại ngàn vạn lần phải án binh bất động. Tuy rằng Bạch Tông Tuệ không phải cao thủ gì, nhưng nàng là nhân vật quan trọng của Bạch gia, trên người khó tránh khỏi không có pháp khí hộ thân. Quan trọng nhất là, ngươi hiện tại đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, người nhìn chằm chằm ngươi rất nhiều. Một khi ngươi bị người phát hiện nhược điểm, rất dễ dàng sẽ rơi vào miệng người ta”.
Hai câu cuối cùng của Doanh Hồng Diệp là để thuyết phục Quý Trường Sinh.
“Tuy rằng Quý Trường Sinh vẫn cho rằng thời gian không đợi ta, nên ra tay thì ra tay, nhưng hắn hiện tại quả thật đang ở nơi đầu sóng ngọn gió.”
“Nếu như lúc này bị người tại chỗ bắt được, lúc trước hắn giội cho Bạch Quan Lâm những thứ nước bẩn kia đều trở thành vô dụng.”
“Vẫn là tạm nhịn một ngày.”
Doanh Hồng Diệp cũng nói như vậy:
“Thiên phú tu hành của Bạch Tông Tuệ rất bình thường, ngươi muốn động đến nàng có rất nhiều cơ hội, không cần nóng lòng nhất thời. Trường Sinh, ngươi hiện tại nên làm nhất chính là khiêm tốn, ngàn vạn lần không nên gây chuyện thị phi nữa, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng”.
Quý Trường Sinh có chút kỳ quái: “Vì sao nói như vậy?
Doanh Hồng Diệp nhắc nhở: “Tin tức chuẩn xác, Linh Lung tiên tử hiện thân”.
Hai mắt Quý Trường Sinh sáng ngời.
“Nhạc mẫu đại nhân hiện thân?”
“Đây chẳng phải là nói, chỗ dựa lớn nhất của hắn liền muốn lộ diện.”
“Doanh Hồng Diệp nhắc nhở rất đúng, quả thật phải để lại ấn tượng tốt cho nhạc mẫu đại nhân.”
“Không thể để cho nhạc mẫu đại nhân cho rằng hắn chỉ gây phiền toái.”
“Cũng may, hắn từ trước đến nay rất được nhạc mẫu ưa thích, cho nên Quý Trường Sinh cũng không phải rất hoảng hốt.”
“Ta hiểu rồi, Hồng Diệp, cám ơn ngươi đã nhắc nhở.”
Quý Trường Sinh vốn định đi tìm Lý Kỳ Hi hỏi một chút sở thích cùng kiêng kị của nhạc mẫu đại nhân, bất quá hắn lập tức nghĩ đến cứ như vậy rất dễ dàng bại lộ dã tâm lang tử của hắn, vì thế trước kiềm chế suy nghĩ của mình.
“Tuy rằng Lý Kỳ Hi cũng chưa chắc cự tuyệt song tu với Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, nhưng trước ổn định một tay.”
“Dù sao trong thiên hạ, cũng sẽ không có người xứng đôi với Thái Âm Tinh Quân.”
Một đêm này, Quý Trường Sinh ngủ vô cùng an tâm.
Nhưng Bạch Tông Tuệ lại vô cùng sốt ruột.
“Trời giáng tai họa bất ngờ.”
“Để cho hôn nhân vốn vô cùng viên mãn của nàng đột nhiên gặp phải sóng giá to lớn như vậy.”
“Sau khi Bạch Tông Tuệ trở lại động phủ của Tưởng Bá Khanh, trước tiên đã muốn đi giải thích với Tưởng Bá Khanh.
“Tuy rằng cho tới bây giờ Bạch Tông Tuệ cũng không biết tại sao Bạch Quan Lâm rốt cuộc là vì cái gì lại phát điên muốn gây bất lợi cho nàng, nhưng nàng cũng bất chấp làm rõ ràng, trước hết phải để cho Tưởng Bá Khanh tin tưởng sự trong sạch của nàng rồi nói sau”.
Đáng tiếc……
Nàng bị đóng cửa. Tưởng Bá Khanh không mở cửa cho nàng.
“Phu nhân ngủ trước đi, hôm nay ta tu luyện, không về phòng nữa.”
Nội tâm Bạch Tông Tuệ trầm xuống.
“Làm sao nàng có thể ngủ được?”
Nhìn cửa động phủ đóng chặt, Bạch Tông Tuệ trong lòng cũng phát sinh cảm giác không hay.
“Tưởng Bá Khanh hạ quyết tâm không để ý tới nàng.”
“Nhưng nàng không thể bỏ cuộc tuy nhiên Bạch Tông Tuệ cũng không cưỡng ép quấy rầy Tưởng Bá Khanh nữa.”
“Bạch Tông Tuệ lựa chọn đứng ở bên ngoài động phủ Tưởng Bá Khanh, giống như đá vọng phu, lẳng lặng chờ đợi Tưởng Bá Khanh xuất quan.”
“Nàng muốn Tưởng Bá Khanh nhìn thấy thành ý của nàng.”
“Bất quá Tưởng Bá Khanh có nhìn thấy thành ý của nàng hay không nàng còn không xác định, thế nhưng nàng rất nhanh liền phát hiện, có rất nhiều nữ đệ tử Yên Hà nhất mạch, đều đối với tướng công của nàng rất có thành ý.”
“Hơn nữa, các nàng lại có thể tự do ra vào động phủ Tưởng Bá Khanh tu luyện.”
Lệ khí cùng đố kỵ, ở trong lòng Bạch Tông Tuệ dần dần nảy sinh.
……
Ngày hôm sau.
Quý Trường Sinh vừa mới tỉnh ngủ, liền nghe được Lý Đạo Ngạn có chút hả hê truyền âm.
“Đáng nhắc tới chính là, sau khi bước vào Kim Đan cảnh, Quý Trường Sinh tính sơ qua một chút, nếu như tu luyện bình thường, dưới tình huống đảm bảo linh thạch sung túc, hắn đại khái cần khổ tu năm năm, mới có thể tấn thăng đến Kim Đan trung kỳ. Đại khái cần khổ tu ba mươi năm, mới có hi vọng thăng cấp Nguyên Anh kỳ”.
Sau khi tính toán thời gian tu luyện như vậy Quý Trường Sinh quyết đoán buông tha khổ tu.
“Tu luyện là không thể tu luyện, đời này cũng không thể tu luyện.”
“Dùng công đức để đột phá cảnh giới mới là vương đạo.”
Cho nên Quý Trường Sinh hiện tại nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ngủ thù ngủ.
“Đạo pháp tự nhiên, tùy tâm sở dục.”
Quý Trường Sinh cảm giác cảnh giới của mình lại tinh tiến.
Mà Lý Đạo Ngạn truyền âm làm cho hắn tỉnh giấc.
“Trường Sinh, đến Yên Hà Phong xem náo nhiệt.”
Quý Trường Sinh có chút kỳ quái: “Yên Hà phong có cái gì náo nhiệt?”
Giọng Lý Đạo Ngạn càng vui sướng khi người gặp họa: “Nghe nói là Tưởng Bá Khanh ngoại tình, bị Bạch Tông Tuệ bắt ngay tại chỗ, hiện tại đang mắng nữ đệ tử kia”.
Quý Trường Sinh: “……”
Hắn thề với trời, hắn không làm chuyện này.