Đừng Sợ, Ta Không Phải Là Ma Đầu

Chương 24 Đừng Sợ, Ta Không Phải Là Ma Đầu

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 24 Đừng Sợ, Ta Không Phải Là Ma Đầu

Bạch lão thái quân trợn mắt há hốc mồm.

Trong đại điện vang lên thanh âm hít vào khí lạnh.

“Quý Trường Sinh… quá mãnh liệt”.

“Mạnh mẽ làm cho tất cả mọi người bất ngờ không kịp đề phòng”.

“Bạch lão thái quân là một đại nhân vật, hắn làm sao dám nói những lời thật như vậy đây?”

Quý Trường Sinh mặc kệ đám người khiếp sợ, tiếp tục nói:

“Quan chủ, nếu lão thái bà này không có thể diện, vậy chúng ta liền giúp cho bà lão này có chút thể diện. Nể mặt Linh Lung tiên tử, lão thái bà tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, đem bà ta đuổi xuống núi đi. Chúng ta nhân tâm thiện lương, nguyên tắc là kính già yêu trẻ nên sẽ không đánh gãy chân của bà ta”.

Quan chủ thiếu chút nữa quỳ trước Quý Trường Sinh.

Hắn cảm thấy mình không xứng đáng làm Quan chủ.

“Tiểu tử tốt, lần sau ta nhất định chọn ngươi làm người nói chuyện”.

Quan chủ mới lên ngôi sợ nhất một chuyện đó chính là đột nhiên nhảy ra một tiểu hài tử nói ra lời thật lòng, làm cho tất cả mọi người xấu hổ.

Mà Quý Trường Sinh chính là tiểu hài tử kia.

Bạch lão thái quân bây giờ cũng rất xấu hổ.

“Bỏ qua sự thật không nói, bà ta có thể mặt dày tiếp tục lưu lại cũng không thành vấn đề. Vấn đề là Quý Trường Sinh không ngừng nói ra sự thật”.

“Sau khi sự thật bày ra, chỉ cần bà ta còn muốn mặt mũi và thể diện thì bà ta phải rời đi”.

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

“Bạch lão thái quân cần thể diện và mặt mũi vẫn là rất cao!”

“Không có biện pháp, Bạch gia còn phải hành tẩu đi lại trên giang hồ”.

“Trong lúc riêng tư là ai cũng không sao cả, nếu bề ngoài đều không biết xấu hổ, vậy thì cùng ma đạo có gì khác nhau?”

Bạch lão thái quân chỉ có thể nhịn xuống cơn tức này, lạnh lùng nói:

“Lão thân đợi lát nữa liền chủ động xuống núi, như ý của các ngươi, khụ khụ, khụ khụ…”

Nói xong, Bạch lão thái quân đột nhiên bắt đầu ho ra máu.

Quý Trường Sinh kinh ngạc, nói ngay lập tức:

“Mọi người đều nhìn thấy ta cũng không làm cái gì. Người nhà Bạch gia sẽ vu oan giá họa chỉ một chiêu này sao? Bạch Quan Lâm làm như vậy, lão thái bà này cũng làm như vậy, cũng không có sáng tạo quá đi?”

Quý Trường Sinh trong lúc vô tình, lại nói ra đúng suy nghĩ trong lòng của rất nhiều người.

“Bởi vì ngụm máu Bạch lão thái quân này phun ra thật sự là quá trùng hợp”.

“Hơn nữa trước mắt bao người, Quý Trường Sinh người ta thật sự không động thủ, Quan Chủ cũng không động đậy.

“Ngươi nói ngươi bị tức hộc máu?”

“Ai tin chứ?”.

“Tất cả mọi người đều là hồ ly ngàn năm, Bạch lão thái quân cũng là thường xuyên cùng trò chuyện với Linh Lung tiên tử, người đứng đầu thiên hạ, có thể dễ dàng như vậy liền bị tức hộc máu?”.

“Năm đó Bạch lão thái quân trải qua đau đớn thấu tim, người tóc trắng tiễn người tóc đen, cũng không lưu một giọt nước mắt, không phun một ngụm máu, yên lặng đem thống khổ giấu ở trong lòng. Cắn răng, chịu đựng nhục nhã, dùng tộc nhân chết vì Bạch gia đổi lấy lợi ích lớn hơn nữa, lúc này cũng mới có Bạch gia hiện tại thịnh vượng cùng cường đại”.

“Lão thái quân như vậy, sẽ bị tức hộc máu?”

“Không ai tin”.

Bạch Quan Lâm nổi giận:

“Lão tổ tông đương nhiên không phải vu oan giá họa, ta cũng không vu oan giá họa, lão tổ tông là bị người ám toán”.

Lần này không đến phiên Quý Trường Sinh nói chuyện, sắc mặt Quan chủ trực tiếp âm trầm xuống, cảnh cáo:

“Ý của ngươi là lão thái quân ở Huyền Đô quan bị ám toán?”

“Có ý gì?”

Bạch Quan Lâm phẫn nộ nói:

“Chính là ý này”.

Thần Tú mạch chủ Chung Hoa nhắc nhở:

“Chuyện vừa xảy ra, tất cả chúng ta đều nhìn thấy”.

“Muốn vu oan giá họa, cũng không thể dùng thủ đoạn thô bỉ như vậy”.

“Hãy tôn trọng đôi mắt và trí thông minh của những người đứng ở đây, trong phòng này”.

Bạch Quan Lâm càng phẫn nộ:

“Không phải ở đây, là bị ám toán trong phòng ta, trong phòng ta bị Quý Trường Sinh bố trí quỷ lôi và độc dược. Lão tổ tông đến phòng ta, nhất thời không để ý lại trúng chiêu”.

Quý Trường Sinh: “……”

“Bạch Quan Lâm quả thực không phải con người”.

“Hắn lưu lại những hậu thủ kia là vì ám toán Bạch Quan Lâm”.

“Tên này lại để cho lão tổ tông của hắn đi thay hắn một chuyến chấp nhận nguy cơ thương vong rình rập.

“Thoạt nhìn Bạch lão thái quân này không có tu vi gì, cũng chỉ là cơ duyên xảo hợp cứu được Linh Lung tiên tử một mạng, trách không được muốn ở lại Huyền Đô quan, đợi ở chỗ này linh khí dư thừa, có thể kéo dài tuổi thọ a”.

“Bạch Quan Lâm dĩ nhiên để cho lão tổ tông không có tu vi gì thay hắn chịu đựng nguy hiểm, thật là không phải con người”.

“Bất trung bất hiếu, đáng chết”.

Quý Trường Sinh bị loại đồ bất trung bất hiếu này làm cho tức cười:

“Cái gì cũng là ta làm, ngươi không bằng nói ngươi cũng là do ta sinh ra là được rồi”.

“Xì!”

Quý Trường Sinh nói một câu, đem phẫn nộ Bạch Quan Lâm cùng Bạch lão thái quân đều không theo được.

“Chẳng lẽ đầu óc người này thật sự có vấn đề?”

Bạch Quan Lâm thậm chí cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

“Quý Trường Sinh, ngươi có biết mình đang nói cái gì không?”

Bạch Quan Lâm hỏi.

Quý Trường Sinh trợn trắng mắt, không chút sợ hãi, nói thẳng:

“Ta nói ta là phụ thân ngươi!”

“Xì!”

Tất cả mọi người đều hít vào khí lạnh.

“Phụ thân của Bạch Quan Lâm… Đây chính là phu quân của Linh Lung tiên tử”.  

“Quý Trường Sinh cũng dám chiếm tiện nghi này?”.

“Tuyệt đối chỉ có một chữ: Phục”.

Tất cả mọi người đều bội phục sát đất.

Bạch Quan Lâm thậm chí còn cười ra tiếng.

“Lợi hại, ngươi cũng thật lợi hại”.

Quý Trường Sinh cảm thấy đầu óc Bạch Quan Lâm tựa hồ có chút vấn đề.

Bạch lão thái quân đối với hắn cũng nghĩ như vậy.

Bà ta nhìn Quý Trường Sinh, bỗng nhiên nhíu mày nói:

“Chẳng lẽ hắn đã bị Lý Kỳ Hi lây bệnh?”

‘Nếu thật sự là như vậy, vậy thì không dễ làm”.

“So đo với một bệnh nhân tâm thần, cho dù bọn họ chiếm lý cũng không dễ ra tay”.

Quý Trường Sinh khinh bỉ nói:

“Các ngươi mới tinh thần không bình thường, sư tỷ ta thông minh tuyệt đỉnh, tài tình kinh thế, thiên hạ không có nữ tử nào băng tuyết thông minh hơn nàng.”

Lý Kỳ Hi hài lòng gật đầu:

“Sư đệ ngươi nói đúng, nhưng lần sau nói không cần phải nói quá lên như vậy”.

Quý Trường Sinh rất biết nghe lời phải:

“Sư tỷ nói đúng, thiên hạ không có người nào băng tuyết thông minh hơn sư tỷ”.

Lý Kỳ Hi cười rất ngọt ngào, nhận lấy toàn bộ.

“Ta thích nghe sự thật”.

Bạch lão thái quân không còn gì để nói đối phó.

“Đầu óc nó bị bệnh và dường như đã lây nhiễm sang đệ tử”.

“Đối phó với một bệnh nhân tâm thần, cho dù thắng cũng không được”.

“Bất quá cho dù không có lực, cũng phải thắng trước”.

“Hôm nay Bạch gia đã chịu thiệt thòi lớn, bị mất mặt”.

“Nếu ngay cả Quý Trường Sinh cũng không làm được gì thì hướng gió liền thật sự thay đổi. Linh Lung tiên tử một mực bế quan tu luyện, một lòng muốn phi thăng thành tiên, mà tân quan chủ đối với Bạch gia lại rất khó đối phó”.

“Cảm giác nguy cơ của Bạch gia đã rất gần. Bọn họ nhất định phải nắm lấy cơ hội, nếu không Linh Lung tiên tử còn chưa đi đâu, xu thế Bạch gia liền bày ra để mặc người đảm nhiệm xâu xé”.

“Mà chờ Linh Lung tiên tử thật sự phi thăng thành công, Bạch gia chẳng phải là sẽ bị những con sói đói kia đồng loạt xông lên ăn chia thức ăn?”

“Rất nhiều người bây giờ vẫn còn bảo trì trung lập, quan sát hư thực của Bạch gia. Càng là lúc này, Bạch gia càng không thể khiêm tốn, nhất định phải cường thế đến cùng, một chút thiệt thòi cũng không thể chịu được”.

Cho nên Bạch lão thái quân quyết đoán đem đề tài kéo trở về quỹ đạo.

“Xét cho cùng, chuyện hôm nay là bởi vì có người ở Huyền Đô quan mở ra sát giới, ra tay giết hại đồng môn làm cho ma khí tung hoành”.

“Quý Trường Sinh nói là Bạch gia chúng ta vu oan giá họa, chúng ta nói là Quý Trường Sinh giết người diệt khẩu. Nếu chiếu yêu kính đều làm không chuẩn vậy có thể dùng Huyền Hoàng Công Đức Tháp”.

“Huyền Hoàng Công Đức Tháp là đệ nhất thần khí, cũng sẽ không làm oan uổng người tốt. Quý Trường Sinh, ngươi có dám để Huyền Hoàng Công Đức Tháp kiểm nghiệm không?”

Quý Trường Sinh không để ý tới Bạch lão thái quân, mà nói với Quan chủ:

“Quan chủ, lão thái bà lại đang dạy ngươi làm việc”.

Quan chủ: “……”

“Rất vui mừng”.

“Quý Trường Sinh là một viên mãnh tướng tuyệt thế hơn nữa đang vì hắn đấu tranh anh dũng”.

“Tài năng có sẵn nhưng cũng rất đau đầu. Quý Trường Sinh là mãnh tướng không giả nhưng là dũng mãnh có chút quá đáng”.

“Quan trọng nhất là, hắn rất rõ ràng, những người đó thật sự là Quý Trường Sinh giết. Giết người tất có huyết sát chi khí, công đức chi khí cũng tất nhiên sẽ giảm mạnh”.

“Huyền Hoàng Công Đức Tháp cũng không phải là hàng nhái mà là hình chiếu của chí bảo phòng ngự đệ nhất Hồng Hoang Tiên giới Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp, là tuyệt đối sẽ không thể có sai lầm”.

“Vạn nhất Quý Trường Sinh bị bại lộ tại chỗ, hắn phải làm sao bảo đảm?”

Quan chủ trầm ngâm một lát, vẫn quyết định không thể vận dụng Huyền Hoàng Công Đức Tháp.

“Quý Trường Sinh vì hắn đấu tranh anh dũng, loại nhân tài này hắn nhất định phải bảo vệ cho bằng được”.

Nhưng vào lúc này, Quý Trường Sinh chủ động mở miệng:

“Thôi, nếu người Bạch gia tự rước lấy nhục, đệ tử nguyện tiếp nhận Huyền Hoàng Công Đức Tháp kiểm nghiệm. Bất quá nếu có thể chứng thực đệ tử trong sạch, đệ tử thỉnh Quan chủ trị tội Bạch Quan Lâm giết người diệt khẩu vu oan giá họa”.

Bạch Quan Lâm khiếp sợ nói:

“Quý Trường Sinh, ngươi điên rồi sao?”

Quý Trường Sinh thân thể bảy thước, hiên ngang mà đứng, đỉnh thiên lập địa, ngạo nghễ mở miệng:

“Bổn tọa là Nam Cực Trường Sinh Đại Đế chuyển thế, đường đường chính chính, tự nhiên không sợ âm mưu hãm hại của các ngươi”.

Bạch Quan Lâm trầm tĩnh lại:

“Ngươi quả nhiên là điên rồi, thật đúng là tin lời điên cuồng của Lý Kỳ Hi. Tự làm bậy, không thể sống. Quý Trường Sinh, quý trọng thời khắc cuối cùng của sinh mệnh ngươi đi”.

Quý Trường Sinh khinh thường cười, tiếp tục mở miệng với Quan chủ:

“Quan chủ, động thủ đi, đệ tử phải lưu lại sự trong sạch ở nhân gian. Nếu đệ tử chứng thực được sự trong sạch, vậy xin mời Bạch Quan Lâm mang theo sỉ nhục đi vào âm tào địa phủ”.

Bạch Quan Lâm quả quyết nói:

“Một lời đã định!”.

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!