Người như vậy không chỉ không giúp đỡ được cho Thái tử, mà còn có thể mang đến tai họa cho ngài ấy.
Bà quan sát cẩn thận Vệ Chiêu, rồi mở miệng nói: “Vệ Chiêu, ngươi muốn lưu lại làm cơ thiếp của Thái tử sao?”
Vệ Chiêu kinh ngạc ngước mắt lên nhìn, không hiểu vì sao Lý ma ma lại đột nhiên hỏi như vậy.
Lý ma ma nghiêm túc nói: “Nếu ngươi muốn lưu lại bên Thái tử, sau này phải giữ vững bổn phận, không được cậy sủng sinh kiêu, bằng không không chỉ rước tai họa cho bản thân ngươi mà còn cả cho điện hạ.”
Vệ Chiêu e sợ, không biết vì sao đột nhiên Lý ma ma lại qua đây dùng lời lẽ cảnh cáo nàng, nhưng trong lòng nàng lúc này quả thực có quá nhiều điều muốn nói.
Lần đầu tiên nàng có dũng khí muốn biểu đạt ý nghĩ của bản thân.
“Ma ma, nô tỳ không muốn ở lại Đông cung, nô tỳ muốn xuất cung.”
Điều này khiến Lý ma ma vô cùng kinh ngạc.
“Cái gì? Ngươi không muốn ở lại Đông cung? Không phải ngươi thích điện hạ sao?”
Trong khoảng thời gian này, bà nhìn ra tình cảm của Vệ Chiêu đối với Thái tử nên chưa từng nghĩ tới việc Vệ Chiêu không muốn ở lại bên Thái tử.
Rốt cuộc Vệ Chiêu đang nghĩ cái gì? Thái tử sủng ái nàng ta như vậy, thậm chí còn muốn cất nhắc phân vị cho nàng ta.
Đây chẳng phải là niềm mơ ước của toàn bộ nữ tử khắp thiên hạ sao?
Vệ Chiêu lại khẽ lắc đầu, giải thích: “Thái tử điện hạ đối với nô tỳ mà nói, tự như trăng trên trời, muốn mà không thể với tới.
Tất cả đều là do nô tỳ sai, nô tỳ không nên mong cầu sự yêu thích của điện hạ, nếu như đã được định sẵn là không thể ở bên nhau, rời khỏi điện hạ, như cá quay về nước, quên đi mọi chuyện trên bờ, có lẽ là kết cục tốt nhất.”
Lý ma ma tựa hồ chưa bao giờ nhìn rõ Vệ Chiêu.
Bà nhìn nàng hồi lâu, chần chừ mở miệng: “Ngươi đã nghĩ kỹ? Xuất cung rồi sẽ không còn đường có thể quay trở lại nữa.”
Vệ Chiêu kiên định gật đầu, nàng chưa từng thấy bản thân muốn gì rõ ràng như lúc này.
Lý ma ma thở dài: “Vậy sau khi ngươi xuất cung, ngươi định làm gì?”
Vệ Chiêu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nô tỳ định về quê tìm phụ mẫu trước, rồi sau đó mở một cửa hàng bánh.” Nói đến đây, nàng có chút ngượng ngùng nói tiếp: “Như vậy, nô tỳ mỗi ngày đều có thể ăn bánh hoa quế.”
Gương mặt của Lý ma ma cũng trở nên nhu hòa hơn: “Ta không ngờ, ngươi lại là một người có chủ kiến như vậy, trước kia là do ta xem thường ngươi.”
Bà kéo lấy tay của Vệ Chiêu vỗ nhẹ, có chút khó xử nói: “Nhưng bây giờ ngươi đã là cung nữ tư tẩm của Đông cung, nếu không có sự đồng ý của Thái tử điện hạ, nhất định sẽ không được xuất cung.”
Vệ Chiêu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ma ma, nô tỳ có một cách, không biết có dùng được hay không?”
Lý ma ma: “Ngươi cứ nói.”
“Nô tỳ nghĩ, cũng sắp đến sinh thần của Quý phi nương nương, bệ hạ nhất định sẽ vì nương nương mà tổ chức cung yến, đến lúc đó, thừa dịp Quý phi có tâm tình tốt, nếu có một người đứng ra cầu xin giúp nô tỳ, nương nương nhớ tới công lao của nô tỳ, hơn phân nửa sẽ đáp ứng.”
Chỉ cần Quý phi nương nương mở ra kim khẩu, trước mặt mọi người, dù Thái tử không vui, cũng sẽ không làm Quý phi mất thể diện trước mặt quần thần.
Đôi mắt của Lý ma ma sáng lên, “Đây là một cách hay.”, nhưng sau đó bà lại cau mày: “Nhưng người nào sẽ đứng ra giúp ngươi?”
Cũng không thể nói việc này cho Thái tử biết được.
Chờ đã, Đông cung ngoại trừ Thái tử, còn có một vị chủ tử.
Lý ma ma nhìn Vệ Chiêu, thấy một nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt của người tiểu cung nữ.
“Ma ma cũng nghĩ tới.” Vệ Chiêu mở miệng nói: “Nô tỳ muốn nhờ Thái tử phi hỗ trợ, thỉnh cầu lệnh xuất cung cho nô tỳ trong buổi cung yến kia.”
Chỉ là, Thái tử sớm đã hạ lệnh cấm, không cho phép Thái tử phi và Vệ Chiêu được tiếp xúc.
Phải có người ở giữa làm cầu nối giúp các nàng.
Trong chớp nhoáng, Lý ma ma đã kịp phản ứng.
Bà nhìn Vệ Chiêu, nghĩ thầm, bản thân bà đã quá xem thường Vệ Chiêu, nàng đâu chỉ là một dây leo, rõ ràng cực kỳ nhạy bén, ngay cả bà cũng vô thức rơi vào tính toán của nàng.
“Mà thôi.” Lý ma ma thở dài, “Thái tử điện hạ không có phép ngươi tới cung của Thái tử phi, hai người chỉ có thể lén trao đổi tin tức, lão bà ta dù sao cũng đã tới đây, thôi thì ta sẽ giúp ngươi tìm người đáng tin truyền tin cho Thái tử phi.
Vệ Chiêu nở một nụ cười chân thành, hành lễ với Lý ma ma: “Cảm tạ ma ma, đại ân đại đức của ma ma, Vệ Chiêu cả đời cũng không quên.”
Sau khi Tạ Ánh Chân nhận được lời nhắn của Vệ Chiêu, đã đúng giờ xuất hiện ở địa điểm được hẹn trước.
Đã mấy tháng hai người mới được gặp nhau, khi gặp mặt cả hai đều có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đầu.
Tạ Ánh Chân cười khổ kéo Vệ Chiêu nhìn hồi lâu rồi nói: “Muội muội, muội gầy đi nhiều quá.”
Vệ Chiêu cũng cười khổ: “Tỷ tỷ cũng gầy không ít.”
Tạ Ánh Chân nghe vậy thở dài một tiếng.
Trong chốc lát, hai người đều không nói gì, trong lòng đều có phiền muộn.
Qua một hồi, Tạ Ánh Chân vực dậy tinh thần, mở miệng trước: “Ta nghe Lý ma ma nói, muội muốn xuất cung?”
Vệ Chiêu khẽ gật đầu, giọng nói vô cùng kiên định: “Quả thực như vậy.”
Tạ Ánh Chân nhìn nàng chăm chú một hồi, thấy nàng quả thực không có một chút miễn cưỡng, biết là nàng đã hạ quyết tâm, vì vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Vệ Chiêu đã biết bản thân thực sự muốn gì.
“Thật tốt, ta mừng cho muội, rốt cuộc có thể rời khỏi cái chốn hoàng cung này.” Trong mắt của Tạ Ánh Chân hiện lên một chút do dự, rồi rất nhanh đã tiêu tán không rõ.
Nàng tự giễu nói: “Không giống ta, ước chừng chỉ có thể bị giam cầm cả đời trong cung.”
Vệ Chiêu an ủi nàng: “Tỷ tỷ, sau khi xuất cung, ta sẽ thường viết thư cho tỷ.
Dù tỷ không ra khỏi cung được, nhưng ta có thể làm đôi mắt của tỷ, thay tỷ nhìn ngắm đất trời bên ngoài.”
Thấy Vệ Chiêu nghiêm túc nói, trên gương mặt của Tạ Ánh Chân rốt cuộc cũng hiện lên một chút nhẹ nhõm: “Vệ Chiêu muội muội, cảm ơn muội, đợi đến sinh thần của Quý phi, ta nhất định sẽ đứng ra thỉnh cầu giúp muội, để cho muội thuận lợi xuất cung.”
Vệ Chiêu cảm tạ, nhưng thấy Tạ Ánh Chân vẫn còn ủ dột, cho là Tạ Ánh Chân đang lo lắng vì nàng mà đắc tội với Thái tử, vội vàng an ủi: “Tỷ đừng lo lắng, nếu Thái tử trách tội, tỷ cứ nói là do ta đưa ra chủ ý là được.”
Tạ Ánh Chân kinh ngạc, bật cười: “Muội cho ta vì việc này mà lo lắng?”
“Chẳng lẽ không phải?” Vệ Chiêu nghi hoặc hỏi.
Tạ Ánh Chân lắc đầu, rốt cuộc thấp giọng mở miệng: “Muội muội, ta gặp được Lương đại ca.”
Lương đại ca?
Lương Trọng Dực!
Vệ Chiêu kinh hô một tiếng, lại bị Tạ Ánh Chân che miệng lại, ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng, “Việc này không một ai biết, muội vạn lần đừng để người khác biết.”
Vệ Chiêu gật đầu, lúc này Tạ Ánh Chân mới buông tay nàng ra.
Vệ Chiêu vội vàng dò hỏi: “Tỷ gặp huynh ấy ở nơi nào? Vào lúc nào?”
Nàng đột nhiên nghĩ tới một khả năng, nhưng không dám hỏi tiếp.
Chẳng lẽ đến tận bây giờ Tạ Ánh Chân vẫn còn cùng Lương Trọng Dực dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, lén lút tư thông?
Việc nếu bị phát hiện sẽ bị xử tử đấy.
Tạ Ánh Chân đau khổ nói: “Đêm Nguyên tiêu, sau khi ta và mọi người bị tách ra, tình cờ gặp được Lương đại ca… Lương đại ca đã vào cung, hiện giờ chàng ấy là một thái giám.”
Những lời này như sét đánh ngang tai, khiến cho Vệ Chiêu ngẩn ngơ không nói lên lời.
Lương Trọng Dực dù chỉ là con cháu hàn môn, nhưng vẫn có cơ hội trở thành sĩ tộc, việc gì phải nghĩ quẩn trong lòng, vào cung làm một thái giám?
Nàng nhìn thoáng qua gương mặt ủ dột của Tạ Ánh Chân, trong lòng dâng lên một ý nghĩ hoang đường.
Chẳng lẽ Lương Trọng Dực vì Tạ Ánh Chân cho nên mới nhập cung?
Sự hy sinh này cũng quá lớn rồi.
Nàng có chút xấu hổ mở miệng, ấp a ấp úng: “Huynh ấy đã thành thái giám, vậy hai người, hai người…”
Tạ Ánh Chân biết nàng nghĩ đến cái gì, lắc đầu nói: “Từ khi ta được gả vào Đông cung, ta đã biết ta và Lương đại ca đời này đã không còn có cơ hội ở bên nhau, ta chỉ hy vọng chàng về sau có thể bình an sống cả một đời là tốt rồi, còn lại không còn tâm tư dư thừa nào khác.”
Vệ Chiêu nghe nàng nói như vậy, thở dài trong lòng.
Nếu Tạ Ánh Chân vẫn còn có ý niệm muốn cùng Lương Trọng Dực song túc song phi, lúc đó sẽ thật sự khó xử.
May mà, Tạ Ánh Chân vẫn còn tỉnh táo.
Vệ Chiêu tận mắt chứng kiến tình ý giữa hai người, hơn nữa còn giúp cả hai truyền tin, nhưng bây giờ chỉ trong thoáng chốc, Tạ Ánh Chân đã được gả tới Đông cung làm Thái tử phi, còn Lương Trọng Dực lại vào cung làm Thái giám.
Thế sự trên đời này, quả thực không thể đoán được.
Trong lòng nàng có muôn vàn cảm xúc, còn chưa biết nên an ủi Tạ Ánh Chân như thế nào, Tạ Ánh Chân đã ôm mặt khóc.
“Vệ Chiêu muội muội, từ sau khi ta biết Lương đại ca vào cung, lòng ta như bị thiêu đốt.
Đoạn thời gian này ta chưa từng có một ngày tâm an, chỉ cần nghĩ tới một vị công tử nhẹ nhàng, ngọc thụ phong lâm như Lương đại ca từ nay về sau lại là một hoạn quan, làm một tên nô tài bị người khác không ngừng bảo, là ta, ta …”
Tạ Ánh Chân đã nghẹn ngào không nói thành lời.
Vệ Chiêu cũng không đành lòng, không tự chủ lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, một người tốt như Lương đại ca sao có thể biến thành như vậy?”
Tạ Ánh Chân thầm rơi lệ rồi nhận lấy khăn tay Vệ Chiêu đưa tới, lau sạch nước mắt rồi nắm lấy tay nàng khẩn cầu nói: “Muội muội tốt, ta thực sự không đành lòng nhìn chàng ấy chịu khổ, ta biết muội có giao tình rất tốt với Đại đốc công của Thượng Loan đài, muội có thể giúp ta nhờ cậy hắn phái Lương đại ca tới làm việc trong cung của ta được không, như vậy ta lúc nào cũng có thể chăm sóc cho chàng.”
Vệ Chiêu bị ý nghĩ của nàng làm cho kinh động, nửa ngày mới vội vã la lên: “Dù sao tỷ và huynh ấy cũng từng … có tình bằng hữu tri kỷ, nếu Thái tử thấy huynh ấy làm người hầu trong cung của tỷ, như vậy sẽ thành chuyện lớn?”
Tạ Ánh Chân là Thái tử phi, phải tránh tị hiềm với người xưa, sao có thể để hắn tới làm việc trong cung của mình?
Nếu sau này sự tình bị bại lộ, tình ngay lý gian, tin tức lan truyền, người người bàn tán, Tạ Ánh Chân có trăm nghìn cái miệng cũng không thể giải thích được.
Nàng vẫn cố gắng khuyên can: “Tỷ tỷ, ta cảm thấy điều Lương đại ca tới trong cung của tỷ không được ổn thỏa.
Ta sẽ đến nhờ cậy Đặng Trung, để hắn chiếu cố Lương đại ca, tỷ xem như vậy được không?”
Tạ Ánh Chân lại vô cùng kiên định: “Không được, Đặng đốc công trăm công nghìn việc, nếu Lương đại ca có việc khẩn cấp, cũng khó mà tìm được người của ngài ấy, tốt nhất vấn nên để chàng tới cung của ta.
Còn về phía Thái tử, điện hạ hiếm khi tới cung của ta, mặc dù có qua cũng chỉ thông báo một chút sự tình rồi vội vã rời đi, ta sẽ bảo Lương đại ca cẩn thận, không chạm mặt Thái tử.”
Vệ Chiêu rốt cuộc vẫn còn do dự, nhưng Tạ Ánh Chân không ngừng cầu xin nên chỉ đành đè ép nỗi bất an trong lòng, cuối cùng cắn răng gật đầu..
Người như vậy không chỉ không giúp đỡ được cho Thái tử, mà còn có thể mang đến tai họa cho ngài ấy.
Bà quan sát cẩn thận Vệ Chiêu, rồi mở miệng nói: “Vệ Chiêu, ngươi muốn lưu lại làm cơ thiếp của Thái tử sao?”
Vệ Chiêu kinh ngạc ngước mắt lên nhìn, không hiểu vì sao Lý ma ma lại đột nhiên hỏi như vậy.
Lý ma ma nghiêm túc nói: “Nếu ngươi muốn lưu lại bên Thái tử, sau này phải giữ vững bổn phận, không được cậy sủng sinh kiêu, bằng không không chỉ rước tai họa cho bản thân ngươi mà còn cả cho điện hạ.”
Vệ Chiêu e sợ, không biết vì sao đột nhiên Lý ma ma lại qua đây dùng lời lẽ cảnh cáo nàng, nhưng trong lòng nàng lúc này quả thực có quá nhiều điều muốn nói.
Lần đầu tiên nàng có dũng khí muốn biểu đạt ý nghĩ của bản thân.
“Ma ma, nô tỳ không muốn ở lại Đông cung, nô tỳ muốn xuất cung.”
Điều này khiến Lý ma ma vô cùng kinh ngạc.
“Cái gì? Ngươi không muốn ở lại Đông cung? Không phải ngươi thích điện hạ sao?”
Trong khoảng thời gian này, bà nhìn ra tình cảm của Vệ Chiêu đối với Thái tử nên chưa từng nghĩ tới việc Vệ Chiêu không muốn ở lại bên Thái tử.
Rốt cuộc Vệ Chiêu đang nghĩ cái gì? Thái tử sủng ái nàng ta như vậy, thậm chí còn muốn cất nhắc phân vị cho nàng ta.
Đây chẳng phải là niềm mơ ước của toàn bộ nữ tử khắp thiên hạ sao?
Vệ Chiêu lại khẽ lắc đầu, giải thích: “Thái tử điện hạ đối với nô tỳ mà nói, tự như trăng trên trời, muốn mà không thể với tới.
Tất cả đều là do nô tỳ sai, nô tỳ không nên mong cầu sự yêu thích của điện hạ, nếu như đã được định sẵn là không thể ở bên nhau, rời khỏi điện hạ, như cá quay về nước, quên đi mọi chuyện trên bờ, có lẽ là kết cục tốt nhất.”
Lý ma ma tựa hồ chưa bao giờ nhìn rõ Vệ Chiêu.
Bà nhìn nàng hồi lâu, chần chừ mở miệng: “Ngươi đã nghĩ kỹ? Xuất cung rồi sẽ không còn đường có thể quay trở lại nữa.”
Vệ Chiêu kiên định gật đầu, nàng chưa từng thấy bản thân muốn gì rõ ràng như lúc này.
Lý ma ma thở dài: “Vậy sau khi ngươi xuất cung, ngươi định làm gì?”
Vệ Chiêu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nô tỳ định về quê tìm phụ mẫu trước, rồi sau đó mở một cửa hàng bánh.” Nói đến đây, nàng có chút ngượng ngùng nói tiếp: “Như vậy, nô tỳ mỗi ngày đều có thể ăn bánh hoa quế.”
Gương mặt của Lý ma ma cũng trở nên nhu hòa hơn: “Ta không ngờ, ngươi lại là một người có chủ kiến như vậy, trước kia là do ta xem thường ngươi.”
Bà kéo lấy tay của Vệ Chiêu vỗ nhẹ, có chút khó xử nói: “Nhưng bây giờ ngươi đã là cung nữ tư tẩm của Đông cung, nếu không có sự đồng ý của Thái tử điện hạ, nhất định sẽ không được xuất cung.”
Vệ Chiêu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ma ma, nô tỳ có một cách, không biết có dùng được hay không?”
Lý ma ma: “Ngươi cứ nói.”
“Nô tỳ nghĩ, cũng sắp đến sinh thần của Quý phi nương nương, bệ hạ nhất định sẽ vì nương nương mà tổ chức cung yến, đến lúc đó, thừa dịp Quý phi có tâm tình tốt, nếu có một người đứng ra cầu xin giúp nô tỳ, nương nương nhớ tới công lao của nô tỳ, hơn phân nửa sẽ đáp ứng.”
Chỉ cần Quý phi nương nương mở ra kim khẩu, trước mặt mọi người, dù Thái tử không vui, cũng sẽ không làm Quý phi mất thể diện trước mặt quần thần.
Đôi mắt của Lý ma ma sáng lên, “Đây là một cách hay.”, nhưng sau đó bà lại cau mày: “Nhưng người nào sẽ đứng ra giúp ngươi?”
Cũng không thể nói việc này cho Thái tử biết được.
Chờ đã, Đông cung ngoại trừ Thái tử, còn có một vị chủ tử.
Lý ma ma nhìn Vệ Chiêu, thấy một nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt của người tiểu cung nữ.
“Ma ma cũng nghĩ tới.” Vệ Chiêu mở miệng nói: “Nô tỳ muốn nhờ Thái tử phi hỗ trợ, thỉnh cầu lệnh xuất cung cho nô tỳ trong buổi cung yến kia.”
Chỉ là, Thái tử sớm đã hạ lệnh cấm, không cho phép Thái tử phi và Vệ Chiêu được tiếp xúc.
Phải có người ở giữa làm cầu nối giúp các nàng.
Trong chớp nhoáng, Lý ma ma đã kịp phản ứng.
Bà nhìn Vệ Chiêu, nghĩ thầm, bản thân bà đã quá xem thường Vệ Chiêu, nàng đâu chỉ là một dây leo, rõ ràng cực kỳ nhạy bén, ngay cả bà cũng vô thức rơi vào tính toán của nàng.
“Mà thôi.” Lý ma ma thở dài, “Thái tử điện hạ không có phép ngươi tới cung của Thái tử phi, hai người chỉ có thể lén trao đổi tin tức, lão bà ta dù sao cũng đã tới đây, thôi thì ta sẽ giúp ngươi tìm người đáng tin truyền tin cho Thái tử phi.
Vệ Chiêu nở một nụ cười chân thành, hành lễ với Lý ma ma: “Cảm tạ ma ma, đại ân đại đức của ma ma, Vệ Chiêu cả đời cũng không quên.”
Sau khi Tạ Ánh Chân nhận được lời nhắn của Vệ Chiêu, đã đúng giờ xuất hiện ở địa điểm được hẹn trước.
Đã mấy tháng hai người mới được gặp nhau, khi gặp mặt cả hai đều có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đầu.
Tạ Ánh Chân cười khổ kéo Vệ Chiêu nhìn hồi lâu rồi nói: “Muội muội, muội gầy đi nhiều quá.”
Vệ Chiêu cũng cười khổ: “Tỷ tỷ cũng gầy không ít.”
Tạ Ánh Chân nghe vậy thở dài một tiếng.
Trong chốc lát, hai người đều không nói gì, trong lòng đều có phiền muộn.
Qua một hồi, Tạ Ánh Chân vực dậy tinh thần, mở miệng trước: “Ta nghe Lý ma ma nói, muội muốn xuất cung?”
Vệ Chiêu khẽ gật đầu, giọng nói vô cùng kiên định: “Quả thực như vậy.”
Tạ Ánh Chân nhìn nàng chăm chú một hồi, thấy nàng quả thực không có một chút miễn cưỡng, biết là nàng đã hạ quyết tâm, vì vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Vệ Chiêu đã biết bản thân thực sự muốn gì.
“Thật tốt, ta mừng cho muội, rốt cuộc có thể rời khỏi cái chốn hoàng cung này.” Trong mắt của Tạ Ánh Chân hiện lên một chút do dự, rồi rất nhanh đã tiêu tán không rõ.
Nàng tự giễu nói: “Không giống ta, ước chừng chỉ có thể bị giam cầm cả đời trong cung.”
Vệ Chiêu an ủi nàng: “Tỷ tỷ, sau khi xuất cung, ta sẽ thường viết thư cho tỷ.
Dù tỷ không ra khỏi cung được, nhưng ta có thể làm đôi mắt của tỷ, thay tỷ nhìn ngắm đất trời bên ngoài.”
Thấy Vệ Chiêu nghiêm túc nói, trên gương mặt của Tạ Ánh Chân rốt cuộc cũng hiện lên một chút nhẹ nhõm: “Vệ Chiêu muội muội, cảm ơn muội, đợi đến sinh thần của Quý phi, ta nhất định sẽ đứng ra thỉnh cầu giúp muội, để cho muội thuận lợi xuất cung.”
Vệ Chiêu cảm tạ, nhưng thấy Tạ Ánh Chân vẫn còn ủ dột, cho là Tạ Ánh Chân đang lo lắng vì nàng mà đắc tội với Thái tử, vội vàng an ủi: “Tỷ đừng lo lắng, nếu Thái tử trách tội, tỷ cứ nói là do ta đưa ra chủ ý là được.”
Tạ Ánh Chân kinh ngạc, bật cười: “Muội cho ta vì việc này mà lo lắng?”
“Chẳng lẽ không phải?” Vệ Chiêu nghi hoặc hỏi.
Tạ Ánh Chân lắc đầu, rốt cuộc thấp giọng mở miệng: “Muội muội, ta gặp được Lương đại ca.”
Lương đại ca?
Lương Trọng Dực!
Vệ Chiêu kinh hô một tiếng, lại bị Tạ Ánh Chân che miệng lại, ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng, “Việc này không một ai biết, muội vạn lần đừng để người khác biết.”
Vệ Chiêu gật đầu, lúc này Tạ Ánh Chân mới buông tay nàng ra.
Vệ Chiêu vội vàng dò hỏi: “Tỷ gặp huynh ấy ở nơi nào? Vào lúc nào?”
Nàng đột nhiên nghĩ tới một khả năng, nhưng không dám hỏi tiếp.
Chẳng lẽ đến tận bây giờ Tạ Ánh Chân vẫn còn cùng Lương Trọng Dực dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, lén lút tư thông?
Việc nếu bị phát hiện sẽ bị xử tử đấy.
Tạ Ánh Chân đau khổ nói: “Đêm Nguyên tiêu, sau khi ta và mọi người bị tách ra, tình cờ gặp được Lương đại ca… Lương đại ca đã vào cung, hiện giờ chàng ấy là một thái giám.”
Những lời này như sét đánh ngang tai, khiến cho Vệ Chiêu ngẩn ngơ không nói lên lời.
Lương Trọng Dực dù chỉ là con cháu hàn môn, nhưng vẫn có cơ hội trở thành sĩ tộc, việc gì phải nghĩ quẩn trong lòng, vào cung làm một thái giám?
Nàng nhìn thoáng qua gương mặt ủ dột của Tạ Ánh Chân, trong lòng dâng lên một ý nghĩ hoang đường.
Chẳng lẽ Lương Trọng Dực vì Tạ Ánh Chân cho nên mới nhập cung?
Sự hy sinh này cũng quá lớn rồi.
Nàng có chút xấu hổ mở miệng, ấp a ấp úng: “Huynh ấy đã thành thái giám, vậy hai người, hai người…”
Tạ Ánh Chân biết nàng nghĩ đến cái gì, lắc đầu nói: “Từ khi ta được gả vào Đông cung, ta đã biết ta và Lương đại ca đời này đã không còn có cơ hội ở bên nhau, ta chỉ hy vọng chàng về sau có thể bình an sống cả một đời là tốt rồi, còn lại không còn tâm tư dư thừa nào khác.”
Vệ Chiêu nghe nàng nói như vậy, thở dài trong lòng.
Nếu Tạ Ánh Chân vẫn còn có ý niệm muốn cùng Lương Trọng Dực song túc song phi, lúc đó sẽ thật sự khó xử.
May mà, Tạ Ánh Chân vẫn còn tỉnh táo.
Vệ Chiêu tận mắt chứng kiến tình ý giữa hai người, hơn nữa còn giúp cả hai truyền tin, nhưng bây giờ chỉ trong thoáng chốc, Tạ Ánh Chân đã được gả tới Đông cung làm Thái tử phi, còn Lương Trọng Dực lại vào cung làm Thái giám.
Thế sự trên đời này, quả thực không thể đoán được.
Trong lòng nàng có muôn vàn cảm xúc, còn chưa biết nên an ủi Tạ Ánh Chân như thế nào, Tạ Ánh Chân đã ôm mặt khóc.
“Vệ Chiêu muội muội, từ sau khi ta biết Lương đại ca vào cung, lòng ta như bị thiêu đốt.
Đoạn thời gian này ta chưa từng có một ngày tâm an, chỉ cần nghĩ tới một vị công tử nhẹ nhàng, ngọc thụ phong lâm như Lương đại ca từ nay về sau lại là một hoạn quan, làm một tên nô tài bị người khác không ngừng bảo, là ta, ta …”
Tạ Ánh Chân đã nghẹn ngào không nói thành lời.
Vệ Chiêu cũng không đành lòng, không tự chủ lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, một người tốt như Lương đại ca sao có thể biến thành như vậy?”
Tạ Ánh Chân thầm rơi lệ rồi nhận lấy khăn tay Vệ Chiêu đưa tới, lau sạch nước mắt rồi nắm lấy tay nàng khẩn cầu nói: “Muội muội tốt, ta thực sự không đành lòng nhìn chàng ấy chịu khổ, ta biết muội có giao tình rất tốt với Đại đốc công của Thượng Loan đài, muội có thể giúp ta nhờ cậy hắn phái Lương đại ca tới làm việc trong cung của ta được không, như vậy ta lúc nào cũng có thể chăm sóc cho chàng.”
Vệ Chiêu bị ý nghĩ của nàng làm cho kinh động, nửa ngày mới vội vã la lên: “Dù sao tỷ và huynh ấy cũng từng … có tình bằng hữu tri kỷ, nếu Thái tử thấy huynh ấy làm người hầu trong cung của tỷ, như vậy sẽ thành chuyện lớn?”
Tạ Ánh Chân là Thái tử phi, phải tránh tị hiềm với người xưa, sao có thể để hắn tới làm việc trong cung của mình?
Nếu sau này sự tình bị bại lộ, tình ngay lý gian, tin tức lan truyền, người người bàn tán, Tạ Ánh Chân có trăm nghìn cái miệng cũng không thể giải thích được.
Nàng vẫn cố gắng khuyên can: “Tỷ tỷ, ta cảm thấy điều Lương đại ca tới trong cung của tỷ không được ổn thỏa.
Ta sẽ đến nhờ cậy Đặng Trung, để hắn chiếu cố Lương đại ca, tỷ xem như vậy được không?”
Tạ Ánh Chân lại vô cùng kiên định: “Không được, Đặng đốc công trăm công nghìn việc, nếu Lương đại ca có việc khẩn cấp, cũng khó mà tìm được người của ngài ấy, tốt nhất vấn nên để chàng tới cung của ta.
Còn về phía Thái tử, điện hạ hiếm khi tới cung của ta, mặc dù có qua cũng chỉ thông báo một chút sự tình rồi vội vã rời đi, ta sẽ bảo Lương đại ca cẩn thận, không chạm mặt Thái tử.”
Vệ Chiêu rốt cuộc vẫn còn do dự, nhưng Tạ Ánh Chân không ngừng cầu xin nên chỉ đành đè ép nỗi bất an trong lòng, cuối cùng cắn răng gật đầu..