– ha ha, Kính Hoa thủy nguyệt, công dã tràng. Con à, con cũng đừng ghi hận nàng. Bụi trở về bụi, đất trở về đất. Nàng đã tiếp nhận phán quyết của thiên đjao.
Thái Uyên Thiên Đế thở dài.
– Hài nhi đã quên nàng. Phụ thân, người…. Mười vạn năm qua, làm khổ người rồi.
Giang Trần cũng thở dài không thôi.
– Ha ha, kỳ thực con cũng khổ, chỉ là con không biết a. Con ngẫm lại hơn mười vạn năm qua, con đều bồi hồi trên đường luân hồi, mãi tới khi con chuyển sinh tới Thần Uyên đại lục. Quá trình trong đó, đường luân hồi phải trải qua bao nhiêu gian khó chứ?
– Nhưng mà trên đường luân hồi, con cũng không biết, cho nên không tính là khổ cực.
Giang Trần cười ha hả.
Phụ tử gặp lại, ấm áp dị thường.
Lúc này tứ đại chân linh, Phệ Kim vương thử nhất tộc cũng đều tiến tới.
Giang Trần giới thiệu từng người, đối mặt với Thiên Đế, những người này vẫn tương đối kính cẩn nghe theo, huống chi Thiên Đế lại là phụ thân Giang Trần.
– Rất tốt, Trần nhi, con đã làm được chuyện vi phụ không làm được. Con làm cho huyết mạch tứ đại thần thú ở chung hòa thuận, làm cho Phệ Kim vương thử nhất mạch hiệu lực vì con. Đây chính là chuyện mà trong vô số vũ trụ, chư thiên không làm được a. Chỉ bằng vào điểm này, con đã có thể khinh thường vô số Thiên Đế rồi.
Đám người chư hầu Thần Vương của Thái Uyên đại thế giới cũng xếp hàng nghênh đón.
Khi phụ tử Giang Trần trở về được hoan nghênh vô cùng long trọng, nhận được tiếng vỗ tay không ngừng.
– Hoan nghênh nhị vị Thiên Đế bệ hạ trở về Thái Uyên đại thế giới.
Hiện tại những chư hầu Thần Vương này lấy Xích Thủy Thần Vương và Lăng Hàn Thần Vương cầm đầu, bọn họ đều là người Giang Trần tìm kiếm, là một nửa công thần cứu ra Thái Uyên Thiên Đế.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Trong đám người, Giang Trần lại nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc, đứng sau lưng Lăng Hàn Thần Vương.
Giang Trần nhẹ nhàng cười nói:
– Hàn tông chủ, ta đã từng nói qua chúng ta sẽ gặp mặt.
Hàn Sảng lúc này không còn ăn mặc giống như thiếu phụ nữa, mà tựa như một thiếu nữ nhà bên, nhẹ nhàng hoạt bát, nhìn thấy Giang Trần tiến tới, nàng lại có chút ngại ngùng trốn sau lưng Lăng Hàn Thần Vương, không dám đi ra.
– ha ha, tiểu cô nương này bổn đế cũng có chút ấn tượng. Trần nhi, nàng chính là một đại công thần cứu vi phụ ra a.
Thái Uyên Thiên Đế cũng cười nói.
Giang Trần gật đầu, lại đi tới trước mặt Xích Thủy Thần Vương:
– Xích Thủy Thần Vương, trên đại hội chư hầu Thần Vương, đa tạ ngươi là người đầu tiên đi ra, thôi động đại thế. Ta nói rồi, chiều hướng phát hiển lúc này chỉ cần có người đứng ra, vận mệnh Thái Uyên đại thế giới cuối cùng cũng có cơ hội chuyển mình. Cám ơn các ngươi.
Đối tượng Giang Trần nói lời cảm tạ, kể cả Xích Thủy Thần Vương, còn có Hạo Nhiên Thần Vương.
Năm người này giờ phút này đều mặt đỏ tía tai. Đối mặt với lời cảm ơn của Giang Trần, bọn họ có chút kiêu ngạo, cũng có chút sợ hãi.
Dù soa lúc trước bọn họ còn có ý nghĩ để Giang Trần trở thành người nối nghiệp của Xích Thủy Thần Vương. Hiện tại nghĩ lại, bọn họ cũng có chút xấu hổ.
Người ta chính là Thiên Đế chí tôn, làm người nối nghiệp cho một chư hầu Thần Vương như ngươi, như vậy không phải là rất khó coi hay sao?
Cũng may người không biết thì vô tội.
Thái Uyên đại thế giới trải qua hơn mười vạn năm rung chuyển rốt cuộc cũng đi đúng quỹ đạo vốn có, khí tượng vốn có cũng trở về. Tuy rằng thời gian trùng kiến có khả năng rất lâu, nhưng mà ít nhất thế cục đã thay đổi, ít nhất, thế cục Thái Uyên đại thế giới đã bắt đầu tốt lên.
Mà Kính Hoa Thần Vương, độc thủ đứng phía sau đã đền tội.
Mấy người có dã tâm, bụng dạ khó lường cũng bị đuổi đi. Rất lâu nữa thậm chí là vĩnh viễn không thể trở lại Thái Uyên đại thế giới.
Mấu chốt nhất chính là, Thái Uyên Thiên Đế đã từng sáng tạo thái bình thịnh thế, khiến cho mọi người có cảm giác an toàn đã trở về.
Chẳng những người trở về, lão nhân gia còn có một nhi tử tuổi trẻ tài cao, là người nối nghiệp hoàn mỹ. Tất cả mọi chuyện quả thực quá hoàn mỹ.
Thái Uyên Thiên cung cũng lần nữa được tu sửa, khôi phục lại bảy tám phần phong thái trước kia. Tất cả vẫn quen thuộc như vậy, giống như hạo kiếp mười vạn năm trước căn bản chưa từng xuất hiện qua.
Những Thần Vương chư hầu còn lại lần nữa gặp Thiên Đế bọn họ ở Thái Uyên thiên cung.
Thái Uyên Thiên Đế nhìn đám chư hầu Thần Vương phía dưới, kiểm số lượng, có lẽ đã không bằng một nửa năm đó cũng khiến cho Thái Uyên Thiên Đế đau buồn không thôi.
– Chư vị ái khanh, lúc trước bổn đế luyện chế Nhật Nguyệt thần đan, nghịch thiên, quả thực là vi phạm ý chí thiên đạo, thay đổi quỹ tích vận mệnh. Nhưng mà chư vị tự hỏi lòng mình xem, nếu như là con các ngươi, các ngươi có thể ngồi nhìn nó không gượng dậy nổi, ngồi nó bị tử vong mang đi hay sao?
Mọi người im lặng.
Tuy rằng bọn họ đều là người có địa vị rất cao, nhưng mà cũng đều là người bình thường. Thế gian này rất là kỳ diệu, tu vi cao như chư hầu Thần Vương, năng lực sinh sôi nảy nở của bọn họ còn không bằng nhân loại bình thường.
Nói chung, có thể có được một đứa con thừa kế, xem như tương đối bình thường. Nếu như Thần Vương nào có thể có hai đứa con, thậm chí là có nhiều hơn vậy sẽ được liệt vào đối tượng vô cùng may mắn.
Cho nên loại tu sĩ đỉnh cấp này, bọn họ đối với huyết mạch nối dõi vô cùng coi trọng.
Đổi lại vị trí suy nghĩ, đổi lại là bọn họ, nếu như có năng lực kia, bọn họ mười người thì tối thiểu có chín người đều làm ra lựa chọn như vậy.
– Bệ hạ, lúc trước mọi người bị ma quỷ ám ảnh, lại bị những người có bụng dạ khó lường kích động. Sau khi mất đi mới biết thứ gì trân quý nhất. Không có bệ hạ tọa trấn, Thái Uyên đại thế giới cơ hồ là trượt dốc thẳng tắp a.
Xích Thủy Thần Vương cảm thán liên tục:
– So sánh ra, luyện chế một khỏa Nhật Nguyệt thần đan, vi phạm một lần ý chí thiên đạo quả thực cũng không coi là gì.
– Ài, tất cả đều là số mệnh.
Lăng Hàn Thần Vương thở dài nói:
– Lúc trước mọi người bị ma quỷ ám ảnh, cho nên mọi người cũng bị trừng phạt theo.
– Bổn đế lúc trước vi phạm ý chí thiên đạo, những tội nghiệt này tự nhiên phải do bổn đế gánh chịu, tự nhiên không thể liên lụy tới Thái Uyên đại thế giới. ai mà nghĩ tới mọi chuyện lại phát triển tới một bước này?
Thái Uyên Thiên Đế cũng phiền muộn cực kỳ.
Giang Trần lại thở dài nói:
– Cũng may khổ tận cam lai, tất cả đều còn kịp. Phụ hoàng, đây là Thiên đạo Thái Uyên lệnh, hài nhi chính thức trả lại cho người. Hài nhi cùng đám người chư hầu, hoan nghênh bệ hạ trở về, hoan nghênh bệ hại trọng chưởng Thái Uyên đại thế giới.
Nói xong Giang Trần cũng quỳ một gối xuống, đem Thiên đạo Thái Uyên lệnh dùng hai tay dâng lên.
– Trần nhi, đi tới một bước này, Thái Uyên đại thế giới này nên do con chấp chưởng mới đún.g
Thái Uyên Thiên Đế thở dài.
– Ha ha, có phụ hoàng ở trên, hài nhi khác với Kính Hoa. Hài nhi chí ở bốn phương, nguyện ý khai cương liệt thổ, tự mình khai cương liệt thổ, kiến công lập nghiệp, mở một đại thế giới mới. Đến lúc đó hai đại thế giới hô ứng lẫn nhau, phụ tử chúng ta đều là Thiên Đế, chẳng phải là chuyện được mọi người ca tụng hay sao?
Thái Uyên Thiên Đế nghe vậy cực kỳ dung động, lập tức cười lên ha hả:
– Tốt, không hổ là nhi tử của ta. Chí ở bốn phương, vi phụ ủng hộ con. Có lẽ một ngày kia hai đại thế giới dung hợp vào một chỗ, trở thành vô tận trong vũ trụ, là một đại thế giới hiển hách nhất thì sao?
Tất cả mọi người cười lên ha hả.
Nhìn thấy phụ tử này hào sảng như vậy, trong lòng những chư hầu Thần Vương này cũng cực kỳ yên tâm. Đây mới là lực lượng Thiên Đế cường đại, đây mới là Thiên Đế có thể dẫn mọi người đi tới huy hoàng.
So sánh với hai người này, những Ngụy Thiên Đế lúc trước giống như đèn kéo quân thì coi là thứ gì chứ? Quả thực là tự làm mất mặt xấu hổ a.