Luke choàng tỉnh giữa đêm đen.
Tiếng trực thăng xạch-xạch-xạch vang vọng từ xa xăm lùi dần vào đêm đen cùng với những mảnh vụn của cơn mơ vừa rồi.
Anh từ từ ngồi dậy bên mép giường. Mồ hôi vã ra bết áo thun vào ngực và lưng anh. Anh thấy bị kích thích; thấy tỉnh táo khác thường. Tất cả các giác quan cơ hồ đã được lên dây cót sẵn sàng lâm trận.
Anh quá rõ cảm giác này. Anh cũng biết phương thuốc hóa giải duy nhất là phải đi loanh quanh đâu đó, làm tiêu tan bớt lượng adrenaline và buộc bản thân phải tập trung vào một điều gì đó ngoài giấc mơ kia.
Lần này giấc mơ thật kinh khủng. Anh trở lại những đường mòn nhỏ hẹp và ngõ ngách tối đen của một bối cảnh đô thị đã trở thành phế tích từ trước khi Hoa Kỳ tồn tại. Trong bóng tối nơi đó anh và đồng đội của mình tham gia một trận đánh sinh tử theo chiến thuật ba chiều không gian, tức là kẻ thù có thể hiện diện bất cứ nơi đâu – trên đầu, sau lưng, trước mặt hoặc thậm chí bên trong một mê cung các đường hầm ngay bên dưới chân. Chẳng có nơi nào an toàn, không một chỗ nào để nghỉ ngơi dù chỉ trong một hai giờ ngắn ngủi đủ cho các giác quan đã làm việc quá sức của ta được hồi phục. Cách duy nhất để sống còn là phải luôn luôn đề cao cảnh giác và tỉnh thức. Đừng dây vào đó. Hãy tập trung vào một thứ khác. Mày biết cách mà. Hãy để đầu óc mình bận rộn với những suy nghĩ khác.
Anh ấn cái nút nhỏ xíu ở cạnh bên mặt đồng hồ của mình để xem giờ. Trong vầng sáng xanh lục le lói đủ soi rọi mấy con số điện tử, anh nhìn thấy đã một giờ kém mười.
Luke đứng dậy nhưng không bật đèn ngủ cạnh giường. Anh không muốn đánh thức Jason đang say ngủ trên chiếc ghế sofa ở phòng trước. Anh bước đến cửa sổ vén màn nhìn ra ngoài.
Ánh trăng đêm bàng bạc lấp lánh trên mặt hồ. Đèn đã tắt ở cabin Maxine cho bọn nhóc mê rock thuê. Nhưng mọi cửa sổ ở cabin của Irene vẫn còn sáng trưng.
Anh biết rõ mình cần làm gì để giải phóng bớt mớ năng lượng dư thừa đang sôi sục bên trong người.
Nhưng anh cũng biết khá rõ việc chủ nhà nghỉ tán tỉnh khách nữ là đi ngược lại với các điều lệ.
Quỷ tha ma bắt cái ngành nghề ngu si với mớ luật lệ như thế.
Anh bước qua khoảng không gian nhỏ tới cái bàn gỗ cũ kỹ đặt sát tường và bật laptop lên. Có lẽ tập trung vào Dự án sẽ giúp giải phóng bộ não của anh khỏi dư âm của giấc mơ. Rốt cuộc đó chẳng phải là lý do anh tạo ra Dự án hay sao. Nói một cách đơn giản nhất, chiến lược là thay thế nỗi ám ảnh này bằng một ám ảnh khác, về mặt lý thuyết nghe có vẻ hay, và trong nhiều đêm cách này cũng thực sự hữu hiệu.
Màn hình máy tính nhấp nháy tỏa sáng chờ đợi. Anh mở tập tin và lướt con trỏ xuống đến chương đang viết dở dang tuần rồi.
Thình lình tiếng máy êm êm của một chiếc xe nhỏ đang chạy chầm chậm ngắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Luke dừng tay gõ phím lắng nghe chăm chú. Nếu bọn nhóc ở cabin số Sáu lái xe vào thị trấn tìm trò tiêu khiển thì chúng sẽ thất vọng não nề cho xem. Harry’s Hang-Out giờ này đã đóng cửa còn đâu. Anh chờ đợi, nhưng không có ánh đèn nào xuyên qua màn đêm. Là ai đang lái xe ra phía đường lớn thì người này cũng không bật đèn.
“Mẹ kiếp.” Anh bật dậy vơ lấy cái quần jean vắt ở lưng ghế. “Lại là cô ta nữa rồi.”
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Anh vội vã tròng quần jean vào, giật chiếc áo sơ mi tối màu khỏi móc, xỏ chân vào đôi giày chạy bộ rồi chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Jason ngẩng đầu dậy khi anh đi ngang qua ghế sofa.
“Anh đi đâu giờ này vậy?” cậu ta lúng búng với giọng ngái ngủ.
“Ra ngoài.”
“Ừ hén.” Jason thả người xuống gối. “Khi nhìn thấy món bánh mì bắp thì em biết ngay anh đi đời rồi mà.”