Cái tật lải nhải của Thiết Trụ lại tái phát, Giang Nam rất tò mò rằng sao một kẻ to con, khỏe mạnh như vậy lại có cái chứng bệnh như thế.
“Nhưng mà để ngươi đi ra ngoài như vậy ta cũng không an tâm, bên ngoài vốn chẳng an toàn gì, ta nghe nói bên kia dãy Đại Mang sơn có một con sói xanh tu luyện thành yêu, nó đại chiến ba ngày ba đêm với một con giao long khiến cho không biết bao nhiêu thôn trang, đồng ruộng bị hủy, không biết bao nhiêu người vì thế mà bị chết oan. Bên huyện Liễu gần đây cũng xảy ra đại sự, nghe nói có âm hồn đi qua đi lại trên đường, gào khóc rất thảm thiết….”
Giang Nam dở khóc dở cười, theo như lời Thiết Trụ nói thì ngoại trù việc âm hồn đi qua đi lại trên đường thì những thứ khác dường như đều có liên quan tới hắn.
“Nếu như Trụ Tử biết ta mới là nguyên nhân chính gây ra mấy thứ kia, không biết hắn sẽ cảm thấy như thế nào?”
Trong lòng hắn cảm thấy rất thú vị, thầm nghĩ: “Đúng rồi, con thuồng luồng màu tro kia rõ ràng bị mình trộm mất thần hỏa Đâu Suất, tại sao nó lại chạy tới Đại Mang sơn cách đó hơn ngàn dặm tìm con sói xanh kia? Chẳng lẽ hai con này có ân oán với nhau sao?”
Trong lòng Giang Nam tơ vò trăm mối, không có cách nào lý giải được, vậy nên hắn dứt khoát không nghĩ thêm nữa, đem Long Hổ Tượng Lực quyết do hắn sáng tạo ra truyền cho Thiết Trụ, sau đó cất bước rời khỏi thành Tề vương, đi đến thành Dược vương.
Vừa đi hắn vừa điều khiển Ma Ngục Huyền Thai kinh hấp thụ chân khí thái dương bên trong ánh mặt trời để bổ sung lại dương khí đã bị tổn thất cho Giang Tuyết.
Hôm nay cảnh giới luyện màng của hắn đã sắp đạt tới đại thành, chỉ còn màng xương nơi đầu lâu là chưa có đả thông hoàn toàn, thân thể được thần hỏa trui rèn đã đạt tới mức độ cực kỳ mạnh mẽ, có thể so sánh với yêu thú.
Cho dù giữa trưa nắng chói chang, hắn cũng có thể chống lại dương khí đang hừng hực, không còn sợ hãi dương khí quá thịnh mà ảnh hưởng tới thân thể.
Đến khi mặt trời quá giữa trưa, Giang Nam mới dừng việc tu luyện lại.
Bên trong Ma Ngục Huyền Thai kinh có nói, nếu quá giữa trưa, trong ánh sáng của mặt trời sẽ dần lẫn thêm một tí mộ khí, nôm na là ánh sáng hoàng hôn, càng về chiều thì khí này càng chiếm đa số, hấp thụ nó càng nhiều càng nguy hiểm, tuổi thọ sẽ tụt dốc nhanh chóng, chưa già đã yếu ớt. Bởi thế chỉ có thể tu luyện từ lúc sáng cho tới giữa trưa mà thôi.
Trong lòng Giang Nam thầm nghĩ: “Thành Dược vương nằm tại hạ du sông Dương Xuyên, khoảng cách chưa tới ngàn dặm. Dùng cước bộ của ta hiện nay, chạy liên tục trong ba canh giờ có thể tới được.”
Lúc này khí huyết hắn đã tràn đầy trở lại, tinh thần cực kì sảng khoái, bước đi cực kỳ vững chãi, mỗi bước đạt tới mấy trượng.
“Trách trách…”
Một tiếng cười quái dị đột nhiên vang lên bên tai, trong lòng Giang Nam giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con vượn toàn thân là máu xuất hiện ở bờ bên kia sông Dương Xuyên, ánh mắt hung ác của nó dường như nhìn chằm chằm vào chính mình, hiển nhiên con vượn này chính là con Thông Linh Di Vượn trong mỏ quặng lúc trước.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Giang Nam dừng bước, hắn hít vào một hơi thật dài, ánh sáng trong mắt tỏa ra ngời ngợi: “Giang Tuyết tỷ tỷ nói không sai, con vượn này quả nhiên là thù dai.”
“Tìm, tìm cho ra cho ta.”
Tại sâu bên trong núi Lạc Hà, sắc mặt tổng quản vương phủ Tề Dong rất âm trầm, lạnh lẽo, lần vây công con Thông Linh Di Vượn này hắn dẫn theo rất nhiều cao thủ vương phủ, tưởng rằng mọi việc sẽ dễ như trở bàn tay, không ngờ thực lực con vượn kia lại mạnh hơn tưởng tượng của hắn, thủ hạ dưới tay hắn đã bị chết mất sáu, bảy người, cuối cùng hắn phải tự mình ra tay đánh trọng thương con vượn kia.
Con vượn kia thấy tình thế không ổn liền lập tức bỏ chạy, tốc độ cực nhanh khiến cho hắn không thể nào đuổi kịp.
“Con súc sinh kia đã bị thương, thực lực giảm xuống, tuyệt đối không được để cho nó chạy thoát.”
Hàng loạt cao thủ vương phủ nhận lệnh tỏa ra bốn phương tám hướng tìm kiếm.
Trên bờ sông Dương Xuyên, Giang Nam đứa mắt nhìn sang bờ bên kia, trong lòng cảm thấy tò mò. Con Thông Linh Di Vượn kia bị thương rất nhiều chỗ trên người, không chỉ có máu người mà còn có máu chính bản thân nó, hiển nhiên là nó vừa bị bọn cao thủ phủ Tề vương đuổi giết, trải qua một trận chiến thảm liệt mới trốn ra được tới đây.
So với trước đây, một con thú bị thương chống cự ngoan cố càng nguy hiểm hơn nhiều.
“Nếu mình lui về thành Tề vương, con vượn này nhất định không dám đuổi theo. Tuy nhiên ngươi tới đúng lúc, ngươi muốn tìm ta báo thù, còn ta…muốn tìm ngươi đọ sức, xem thử sự tiến bộ của ta tới mức nào.”
Hào khí Giang Nam đột nhiên dâng lên mãnh liệt, mấy ngày trước hắn mạnh miệng trướng mặt Giang Tuyết rằng nếu gặp con vượn kia thì hắn sẽ không cần nàng rat ay nữa, chính bản thân hắn có thể đối phó được. Hôm nay con Thông Linh Di Vượn này đã tìm tới ngõ, hắn là msao có thể lùi bước được chứ?
“Nghiệt súc, hôm nay chúng ta hãy chấm dứt ân oán với nhau đi! Giao Long Xuất Uyên!”
Giang Nam tung người nhảy lên rồi rơi xuống dòng sông, thân hình hắn như một con giao long dán chặt lên trên mặt nước, một bước vừa ra liền vọt hơn mười trượng, chạy thẳng về hướng con vượn kia, sát khí đằng đằng. Hắn lúc này vậy mà đã giành quyền xuất thủ trước, tấn công con yêu thú kia.
Một chiêu Giao Long Xuất Uyên được hắn sử dung vô cùng tinh tế, chỉ sợ chỉ có giao long chính thức mới có thể phát huy được thân pháo cao cấp hơn hắn mà thôi.
Bên kia bò sông, hai mắt con Thông Linh Di Vượn đỏ thẫm như máu, nó phẫn hận gào rống một tiếng, sau đó cũng tung người nhảy lên, phóng về phía Giang Nam, mong vuốt sắc bén thò ra, đánh ra một trảo thẳng vào cổ người thiếu niên trẻ tuổi kia.
Móng vuốt nó sắc bén như dao, lấy đầu đối thủ dễ như lấy đồ trong túi vậy.
“Đại Giang Bạn Triều Sinh!”
Giang Nam gầm lên, hai chân như đạp nước mà tiến, hai tay biến đổi, hóa thành bí quyết Giang Nguyệt Phá Lãng, chỉ nghe tiếng nước “ào ào” thật lớn, sau đó nước sông bất ngờ bị chân khí của hắn kéo thành một cột nước phóng thẳng lên trời hệt như một con sông di chuyển trên bầu trời, bên trong nó ẩn chứa chân khí của Giang Nam phóng thẳng về phía của con vượn dữ tợn kia.
Con Thông Linh Dị Vượn bị đánh bất ngờ không kịp phản ứng liền dính ngay cột nước này, thân hình sững lại trong phút chốc rồi văng thẳng vào lòng sông.
“Thần Tượng Đạp Sơn!”
Giang Nam đá thêm một cước, hai chân bộc phát ra lực lượng mãnh mẽ, một tiếng nổ mạnh dưỡi chân khiến nước sông văng lên tung tóe, thân hình hắn bay lên không trung, một cước dẫm nát cột sống do chiêu Đại Giang Bạn Triều Sinh tạo ra, cả người từ trên trời lao thẳng xuống sau đó đưa chân dẫm thẳng lên đầu con Thông Linh Di Vượn, một cước ẩn chứa lực lượng cuồng bạo tông thẳng vào đầu khiến con vượn chìm hẳn vào trong nước.
Thân hình thiếu niên lắc lư rồi nhảy lên bờ trong chốc lát, đột nhiên nước sông ào ào bắn thẳng lên không trung, con vượn nhảy ra từ trong nước, hai tay cầm theo một cục đá lớn nặng tới mấy ngàn cân đập thẳng tới hắn, đây là khối đá ngầm màu đen ở dưới sông mà nó mò được, định sử dụng là vũ khí tấn công Giang Nam.
“Hỗn Nguyên Khai Bi Thủ.”
Giang Nam dửng dưng không sợ, hai tay như hai thanh búa lớn, lúc nện, lúc bổ, chớp mắt liền đánh ra mấy chục kích lên cục đá ngầm kia. Chỉ nghe “răng rắc” một tiếng, cự thạch trong tay con vượn vỡ thành năm bảy mảnh, rơi rớt đầy đất.
Xuy!
Thông Linh Di Vượn thừa cơ hội này chộp vào cổ họng Giang Nam, móng vuốt chưa tới gần nhưng kình phong đã để lại bốn đường máu trên cổ tựa như muốn đem cổ hắn cắt cho đứt lìa ra.
Giang Nam ngửa người ra sau né tránh, đột nhiên nghe một tiếng “răng rắc”, chỉ thấy khớp xương cánh tay con vượn kia như dài ra, cả cánh tay giống như dài thêm cả một tước, tưởng như đâm thủng cả cổ họng hắn.
Giang Nam toát mồ hôi lạnh, hắn vội vàng bổ nhào về phía trước, tựa như một con linh miêu tránh thoát một chiêu này.
Con Thông Linh Di Viên càng ép mạnh, bàn tay nắm thành nắm đấm, từng quyền không ngừng trút xuống người hắn. Mỗi quyền này có kết cấu cực kì rõ ràng, giống như một bộ võ học cực kì tinh diệu, trong nó lúc này hệt như một kẻ tu luyện võ đạo chứ nào phải một con yêu thú.
Kỳ lạ nhất là cánh tay nó, một quyền đánh xuống tưởng như đã tới đích thì cánh tay bỗng lại dài thêm khoảng một xích (0.33m) khiến cho người khác rất khó đề phòng.
Giang Nam đón đỡ một quyền lập tức cảm thấy khí huyết sôi trào, xương cơ tay dường như vỡ vụn, hắn nhịn không được lùi về phía sau mấy bước, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Lần trước hắn chỉ lo chạy trốn, cũng chưa từng động thủ với con vượn thô bạo này, chưa từng thấy qua võ học của nó. Trận chiến hôm nay khiến hắn vỡ lẽ ra rằng không ngờ nó còn tinh thông một bộ võ học rất cao thâm, hệt như một tên cao thủ võ đạo.
Hắn không biết rằng bộ võ học mà con vượn kia thi triển có tên là Minh Vương Thần Ấn, Thông Linh Di Viên nhờ ăn những cánh hoa của Phật Thủ Kim Liên trong thời gian dài nên đã mở ra được linh trí, trong lúc vô tình lại tìm thấy một căn thạch thất bên trong quặng mỏ, tại đó phát hiện ra bộ công pháp này được khắc trên tường.
Tuy linh trí đã mở nhưng hiển nhiên nó không thể thông minh như con người, tinh hoa của Minh Vương Thần Ấn nó không thể lý giải, cũng không thấu hiểu những đạo lý ẩn giấu trong đó.
“Thảo nào đại tổng quản Tề Dong mang theo nhiều cao thủ vây đánh mà vẫn để cho nó chạy thoạt, nguyên lai con này đã có được linh trí, học được võ học.”
Đang ngẫm nghĩ thì cái chuông ma trong cơ thể hắn đột nhiên rung động, trên thân chuông dần hiện lên một bức đồ án và những chữ viết, đương nhiên đó chính là công pháp của Minh Vương Thần Ấn do Ma Ngục Huyền Thai kinh suy diễn ra.
Tuy nhiên so với những môn công pháp khác, tốc độ suy diễn Minh Vương Thần Ấn rất chậm chạp, chỉ sợ lai lịch môn võ học này không tầm thường, sợ rằng chất lượng còn hơn cả Long Hổ Tượng Lực quyết và Giang Nguyệt Phá Lãng quyết.
“Môn võ học này không hề yếu, tiếc cho con vượn này chỉ học được bề ngoài, không thể phát huy uy lực tâm pháp, nếu không ta căn bản không phải đối thủ của nó. Tượng Vương Thần Thung.”
Từ trong lồng ngực Giang Nam đột nhiên vang lên một tiếng voi rống vang vọng đất trời, thân hình hắn bắn lên, cột sống thẳng tắp, cả người giống hệt như một con voi chúa, đôi chân hắn tựa như hai chiếc cọc cắm chặt vào mặt đất, hóa thành một thể với đất mẹ, một loại khí thế giống như một ngọn núi hùng vĩ theo đó tự nhiên sinh ra.
Chiêu này chính là thức thứ sáu của Long Hổ Tượng Lực quyết, Tượng Vương Thần Thung.
Chỉ có tiến vào cảnh giới luyện khí, đả thông hoàn toàn màng xương toàn thân thì mới có thể phát huy toàn bộ uy lực của chiêu Tượng Vương Thần Thung này. Giang Nam hôm nay đã đả thông gần hết màng xương, chỉ còn lại ba chiếc xương sọ cuối cùng, vậy nên cũng chỉ có thể thi triển nửa thức Tượng Vương Thần Thung này mà thôi.
Đây chính là chiêu phòng ngự mạnh nhất mà hắn sáng chế ra của Long Hổ Tượng Lực quyết, chiêu thức đánh ra, cả thân hình sững sừng bất động, hai tay biến hóa liên tục, đem tất cả công kích xung quanh ngăn cản.
Tuy Giang Nam chỉ có thể thi triển nửa thức, không thể đem sự phòng ngự cường đại của Tượng Vương Thần Thung phát huy triệt để, nhưng lại đem thần lực phát huy ra vô cùng tinh tế. nguồn TruyenFull.vn
“Lấy cộng sống làm trụ thần, Long Hổ Tượng Lực.”
Trong lồng ngực truyền ra một tiếng, rồng ngâm, hổ gầm, voi rống, một quyền xuất ra, chân khí và quyền phong phát ra tiếng hổ gầm hùng tráng, trong giây lát, tiêng rồng ngâm hổ gầm cùng vàng lên, cực kì kinh người.
Đông!
Nắm đấm của Giang Nam một lần nữa va chạm với nấm đấm của của Thông Linh Di Viên, thân hình cả hai rung động mạnh, gân cốt vang lên những tiếng “ba ba băng băng…”, cả hai đều lui về sau một bước, hiển nhiên là cân sức cân tài. Ngay sau đó hai thân ảnh lại tiếp tục lao vào nhau một lần nữa.
Giang Nam phát huy nửa thức Tượng Vương Thần Thung lại có thể ngang sức với Thông Linh Di Viên khiến người khác không khỏi không ngạc nhiên, điều đó chứng tỏ thực lưc của hắn trong những ngày qua đã có tiến bộ vượt bật. Hơn nữa con vượn này cũng đã bị thương, sức lực không còn mạnh mẽ như lúc trước.
Nếu không, cho dù tu vị Giang Nam tiến bộ nhanh ra sao, nếu không thể đột phá đến cảnh giới luyện khí thì tuyệt đối không phải đối thủ của con Thông Linh Di Viên, tối đa chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi.
Thông Linh Di Viên rít gào liên hồi, liên tục cùng Giang Nam luân phiên xông tới, một lớn một nhỏ bộc phát ra sức mạnh mà người thường khó có thể tưởng tượng nỗi. Mỗi bước chân đạp xuống là đất đá trên bờ sông bị giẫm cho nát bét, thậm chí mấy tảng đá to cao hơn người bị bọn hắn đụng một cái cũng vỡ nát, không thể chống cự lại thứ thần lực này.