Nghe câu hỏi của Cảnh phu nhân, Giang Long hơi nhíu mày.
Kỳ thực, hắn nghĩ ra cách nói dối để lừa Diêu ma ma, nhưng bị sơ hở, không phải Diêu ma ma dễ bị lừa và nhẹ dạ cả tin, bởi cảm tình giữa bà với Cảnh Giang Long rất đặc biệt, bà rất tin tưởng hắn, nên Cảnh Giang Long nói gì bà cũng không hoài nghi. nguồn truyện t u n g h o a n h. c o m
Mà sơ hở lớn nhất trong lời nói dối là mấy ngày trước, mấy hôm trước khi Lâm Nhã gả vào trong phủ, tính cách nguyên thân đột nhiên nóng nảy rất bài xích, chê bai Lâm Nhã. Khi Lâm Nhã vào phủ, nguyên thân càng chẳng muốn gặp, nếu có thể không gặp, thì càng tận lực không gặp mặt Lâm Nhã.
Đây là rõ như ban ngày.
Do có những tiền đề này, nên sau khi thấy nguyên thân nhìn thấy Lâm Nhã thì hộc máu, không nói được câu gì, ai cũng chắc chắn Lâm Nhã làm nguyên thân tức giận.
Lâm Nhã không có cơ hội để giải thích.
Cho nên bây giờ nếu Giang Long đồng ý cùng đi với Lâm Nhã, thì rõ ràng là mâu thuẫn với trước kia.
Khiến cho người khác kinh ngạc.
Lại liên quan đến việc chết đi sống lại của hắn, nói không xong chỉ gây thêm nghi ngờ mà thôi.
Giang Long lại biết trên người Lâm Nhã đang mang trách nhiệm được các trưởng bối Lâm gia giao phó, nên hiện tại, cũng không muốn làm dịu đi mối quan hệ với Lâm Nhã.
Không thì Lâm gia sẽ phái người đến giúp đỡ Lâm Nhã, họ thấy quan hệ của Lâm Nhã với hắn càng thân thiết hơn, nên sẽ ép Lâm Nhã ra tay đoạt quyền sớm hơn, sau đó, bảo Lâm Nhã âm thầm lấy gia tài của Cảnh gia biến thành gia tài danh nghĩa của Lâm gia.
Đệ đệ của Lâm Nhã là Lâm Chí đang bị nắm trong tay Lâm gia, nên Lâm Nhã sẽ không có sức phản kháng.
Cho nên Giang Long quyết định là trước khi chưa cứu Lâm Chí ra khỏi Lâm gia, chỉ có thể âm thầm mở lòng với Lâm Nhã, như thế áp lực của Lâm Nhã mới giảm đi một ít.
– Cháu nghe lời bà nội.
Nếu nói thẳng là không cho Lâm Nhã đi cùng, thì cũng không tốt. Bởi vì như vậy,, về sau Lâm Nhã bị các tôi tớ trong Cảnh phủ làm khó dễ. Vì thế Giang Long ko biểu lộ thái độ gì, khiến mọi người đi đoán tâm tư hắn là được rồi.
Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com
Trong lòng không dám khẳng định, khi những người này đối xử với Lâm Nhã cũng sẽ băn khoăn vài phần.
– Vậy ngày mai để Lâm Nhã cùng đi chung thôi.
Bị Diêu ma ma nhắc nhở, Cảnh lão phu nhân thật lòng cho rằng Phật tổ sẽ phù hộ cho Cảnh Giang Long, mới khiến cho cháu mình đc sống lại lần nữa, do đó, trong lòng lại càng tin tưởng Phật Tổ, giáo lí của nhà Phật là khuyên người làm thiện, độ hết chúng sanh, nên Cảnh lão phu nhân muốn tạo cơ hội gặp mặt giữa Giang Long và Lâm Nhã, để giải quyết khúc mắc của hai người.
Sáu tuổi Lâm Nhã mất mẹ, đã rất thảm rồi, nên Cảnh lão phu nhân rất thương và thông cảm cháu dâu này.
Đương nhiên, bà cũng có dụng ý khác.
Bà thấy Giang Long mê đắm Đại Lệ Ti, nghĩ rằng Giang Long đã động lòng, có tâm tác hợp cho hai người, nhưng cho dù Đại Lệ Ti là người của Giang Long, cũng chỉ có thể làm thiếp, sanh con ra thì cũng là thứ xuất.
Chỉ có con củaLam Nhã là thiếu phu nhân chính thất, mới là cháu ruột của Cảnh lão phu nhân.
Ở niên đại này, rất coi trọng việc phân đích thứ.
Từ hoàng gia vương tộc cho đến thế gia nhà quyền quý, con thứ xuất thua rất xa dòng chính.
Ví như, hoàng tử thứ xuất mặc dù là huynh trưởng cũng phải nhường cho con dòng chính của hoàng hậu kế ngôi. Mà con thứ xuất trong thế gia nhà quyền quý cũng không có tư cách kế thừa gai nghiệp
Đối với Cảnh lão phu nhân mà nói, thật sự không có biện pháp, có một đứa con đứa cháu thứ xuất kế thừa hương hỏa cho Cảnh gia cũng được.
Nhưng nếu như có cơ hội ôm lấy con cháu ruột thịt, thì vẫn tốt hơn.
Trừ phu nhân chính thất ra, thì con của bình thê sinh hạ cũng thuộc dòng chính, nhưng đa số hào môn thế gia đều không có thói quen cưới bình thê.
Trong nhà quyền quý, vốn thường hay lục đục, lại kéo một bình thê địa vị tương xứng với chính thất phu nhân, đến khi hai người đấu đá lẫn nhau, vậy thì chuyện này thật đáng cười, trong phủ sợ rằng vĩnh viễn không được yên bình.
Có một số người nói không nhất định sẽ đấu đá, cũng có khả năng đối xử hòa bình.
Chuyện này cũng có thể xảy ra nhưng rất ít. Nguyên nhân rất đơn giản, con của chính thất phu nhân và bình thê đều là dòng chính, đều có tư cách bình đẳng kế thừa gia nghiệp, nhưng những người mẹ nào lại không suy xét vì con của mình?
Nói đến đây thì không thể không giải thích một chút, từ xưa, trưởng tử đều nối gia nghiệp, nhưng mà khi cùng các huynh đệ ở riêng, trừ trưởng tử ra thì những người khác được hưởng gia nghiệp rất ít, con cháu thứ xuất thậm chí có thể bị tách hộ.
Nên huynh đệ chia đều tài sản là điều không có.
Vả lại, các bậc trưởng bối cũng không cho phép phân chia như vậy, bởi vì chia đều gia sản, liền ý nghĩa một gia tộc lớn bị phân chia thành mấy gia tộc bậc trung, thậm chí thành gia tộc nhỏ, mà gia tộc có địa vị bậc trung, hay gia tộc nhỏ thì không thể so sánh với các gia tộc lớn được.
Hiện đại cũng vậy, một trăm công xưởng nhỏ, giá trị sản phẩm có thể vượt qua một xí nghiệp lớn, nhưng sức ảnh hưởng không bằng được.
Thấy Cảnh lão phu nhân đồng ý cho Lâm Nhã đi theo, Trương Khương thị có vẻ bất mãn.
Bà ta cảm giác mấy năm gần đây, Cảnh lão phu nhân càng ngày càng không coi trọng mình, cũng chính vì thế mà lúc nào bà ta cũng muốn giành ưu thế trước, để bảo vệ địa vị của mình trong phủ.
Nhưng mà Diêu Trần thị thấy Cảnh lão phu nhân không trách con gái mình thì nhẹ nhàng thở ra.
Kỳ thật, về mặt thông minh, quyền lực và thủ đoạn thì Diêu Trần thị kém xa Trương Khương thị.
Việc vặt trong phủ rất nhiều, cần những người này giải quyết, nên không bao lâu, Trương Khương thị, Diêu Trần thị, và Đại Lệ Ti lần lượt đi ra.
Cảnh lão phu nhân muốn nhanh chóng tác hợp chuyện vui cho Giang Long và Đại lệ Ti, một lát sau, cũng rời khỏi.
Ngọc Sai mang đồ ăn đến, thì Giang Long mới bắt đầu ăn.
Nhưng hôm nay ăn không có ngon bằng hôm qua.
Không phải thức ăn không ngon, cũng không phải nhà bếp nấu dở, mà Từ đại phu có dặn, không được ăn thịt, ăn muối, ăn những thứ dầu nhiều, thức ăn càng đạm bạc càng tốt.
Thức ăn như thế chả có mùi vị, cũng vì nguyên thân bị thổ huyết, cần phải bổ sung nhiều dinh dưỡng, trong bụng lại đói lắm, Giang Long mới há miệêng ăn hết.
Trải qua mấy ngày, thân thể Giang Long hồi phục được một ít, thức ăn đạm bạc như thế sợ là ăn không nổi nữa.
Ăn xong, hắn cảm thấy có một chút sức lực, trong lúc này, trời gần trưa, nhiệt độ ôn hòa, Giang Long muốn thong thả đi tản bộ hít thở không khí.
Ngọc Sai và Bảo Bình gấp gáp chuẩn bị y phục cho Giang Long, nhưng lại cũng không yên tâm lại mang thêm áo choàng.
GiangLong đi ra từ phòng ngủ, ánh dương ấm áp rọi vào thân thể, hắn đưa tay che cặp mắt, híp mắt nhìn lên mặt trời lơ lửng trên cao, trước kia hắn chưa chiếm cứ thân thể của nguyên chủ, hắn vẫn chìm trong bóng tối vô tận, không biết qua bao lâu rồi không được nhìn thấy mặt trời và tắm dưới ánh nắng ấm áp.
Lúc này hắn cảm thấy được tắm dưới ánh dương, thật tốt!.
– Tiểu thiếu gia, chúng ta đi ra hậu hoa viên một chút đi.
Ngọc Sai rủ.
Bảo BìÌnh cũng hòa theo:
– Băng trong hồ ở hậu hoa viên đã sớm tan, chắc bây giờ bầy cá đang tung tăng đùa giỡn, và những cây bên hồ cũng đã mọc chồi non rồi đó.
– Được.
Giang Long hí hửng trả lời.
Một hàng ba người hướng đến hậu hoa viên Cảnh phủ mà đi.
Diện tích khuôn viên trong Cảnh phủ thật lớn, dường như trước kia, dựa vào quy tắc kiến trúc Vương phủ mà xây, hơn nữa nằm ở huyện Ninh Viễn ngoại ô kinh thành, đây là một nhà duy nhất trong vương triều Đại Tề. Nên biết huân quý trong triều đều là tướng quân trong quân đội, rất có uy vọng, nhưng mà từ xưa đến nay, chuyện những võ tướng tạo phản thì nhiều vô kể, cho nên hoàng gia nhất định nắm giữnhững tướng lĩnh này chặt chẽ trong tay thì mới có thể yên tâm, vì thế nhà của những người này đều nằm ở kinh thành.
Như thế, những huân quý mang binh đi đánh giặc thì những người thân trong nhà bị hoàng đế nắm trong tay, nên họ không dám tạo phản.
Nhưng mà những vương công quyền quý ở kinh thành, các phủ dinh của họ đều dựa vào cấp bậc mà xây dựng, đều có ghi rõ trong văn bản quy định của triều đình, làm chức gì, tước vị gì, mới có thể xây dựng dinh phủ lớn hay nhỏ.
Dù cho dinh phủ của họ sai phạm quy chế, nhưng cũng chỉ số ít.
Tất nhiên trong triều có quan Ngự sử, tính nết những quan này vừa xấu vừa khó, cả ngày tìm điểm yếu của các quan khác trong triều, ai cũng không muốn bởi phủ đệ của mình quá lớn mà bị Ngự sử tố cáo.
Vả lại, tước vị quý tộc sẽ giảm dần từ lớn đến nhỏ theo thời đại, nếu đời sau không có chiến công huy hoàng, thậm chí càng về sau này có thể đem dinh phủ bán đi, bản thân phải chuyển đi, vì không còn tư cách để ở.
Không giống như Cảnh phủ, quy mô thì lớn vô cùng.
Phỏng chừng vương phủ của Vương gia hoàng tộc bị phân phong ra bên ngoài, cũng không thể sánh bằng Cảnh phủ.
Đi một lúc, thân thể suy nhược của Giang Long cũng đã có đại khái nhận thức về độ lớn nhỏ của Cảnh phủ, chỉ đi từ tiểu viện của mình đến hậu viên đã khoảng hơn hai trăm mét, tính theo đơn vị đo cổ đại chính là hơn bảy mươi trượng.
Sau khi vào hoa viên, xem trước mắt là một bờ hồ rộng hơn ba mươi mẫu, Giang Long càng sửng sờ hơn.
E rằng, khắp kinh thành chỉ có hoa viên của vua mới có thể có cái hồ lớn như vậy.
Trong hồ nước có xây một cái đình nhỏ hóng mát nằm ở trên nước, có một chiếc cầu nổi dài khoảng bốn thước nối liền với bờ, Giang Long với hai nữ kia ở trên cầu, dưới chân có vài điều không ổn, nên phải cẩn thận một chút, không thì có thể rơi xuống hồ.
Giang Long cùng hai người hầu vừa thưởng ngoạn cá cảnh vừa nói chuyện vui cười.
Cách đó không xa, ở góc tường viện có một cái đầu cẩn thậnnhô ra, nhìn về phía Giang Long vài lần lại rụt nhanh trở về.
Trong chốc lát, có một tiểu nha hoàn dáng nhỏ gầy, cúi đầu từ trong đó đi ra, hướng về phía Giang Long mà đi.
Đi lên cầu nổi, tiểu nha hoàn nhanh chóng đi vào đình hóng mát, thi lễ vạn phúc, chào tiểu thiếu gia một tiếng.
Giang Long mỉm cười gật đầu.
Tiểu nha hoàn nói cũng không có chuyện gì, chỉ là thấy thiếu gia ở đây nên qua chào hỏi thôi.
Ngọc Sai và Bảo Bình phất tay, ý là bảo nha hoàn mau đi đi.
Tiểu nha hoàn liền vén áo mà rời khỏi.
Nhưng đi chưa bao xa thì tiểu nha hoàn bị trượt chân, té lăn quay ở trên cầu.
Ngọc Sai và Bảo Bình thấy vậy liền lập tức chạy đến đỡ dậy.
Nhưng tiểu nha hoàn kia vội vàng tự mình bò dậy, sau đó cúi đầu đỏ mặt chạy đi.
Ngọc Sai cười nói:
– Tiểu nha đầu này thật hấp tấp.
Bảo Bình vỗ tay nói:
– Đúng đấy! không biết là người của viện nào, chân tay thật lóng ngóng.
Chỉ thấy cặp mắt Giang Long híp lại, con ngươi lóe sáng, chăm chú nhìn về bóng dáng tiểu nha hoàn kia thoáng chút suy nghĩ.