Đại Đường Song Long Truyện

Chương 44: Dạ Viếng Thanh Lâu

Bấm vào đây để nghe audio
Chương 44: Dạ Viếng Thanh Lâu

Trách Nhượng đứng giữa cửa, lạnh lùng nhìn ba người.

Tố Tố cũng cảm thấy Trác Nhượng có gì đó không bình thường, run giọng thốt: “Lão gia!”

Hai gã buông Tố Tố ra, đứng ngăn trước mặt nàng, chuẩn bị liều mạng.

Trác Nhượng sắc mặt đã khôi phục vẻ bình thường, nhưng dường như đã già đi đến cả chục tuổi, tay chắp sau lưng, chậm rãi bước đến môt chiếc ghế ngồi xuống dịu giọng nói: “Tố Tố hãy vào bên trong, ta có vài lời muốn nói với hai vị tiểu huynh đệ.”

Khấu Trọng kéo Tố Tố lại, trầm giọng nói: “Làm sao ta biết ngươi không phái người ở phía sau chặn đường Tố tỷ?”

Tố Tố thấy Khấu Trọng không hề khách khí với Trác Nhượng như vậy, sợ đến mặt mũi tái mét.

Trác Nhượng mỉm cười nói: “Ngươi nghĩ nếu ta hạ lệnh một tiếng thì liệu các ngươi có còn mạng không chứ? đâu cần phải tính toán như các ngươi?”

Tố Tố thấp giọng cầu xin hai gã: “Hãy nghe lời lão gia đi!”

Nói đoạn giật mạnh cánh tay Khấu Trọng, quay người bỏ chạy vào bên trong.

Trác Nhượng nhìn hai gã một hồi, chợt lên tiếng nói: “Mẹ của các ngươi là ai?”

Từ Tử Lăng hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Đây là bí mật của chúng ta.”

Trác Nhượng thoáng lộ sắc nộ, song lập tức trở lại bình tĩnh như thường: “Bỏ đi! vừa rồi các ngươi có cơ hội mà không hạ sát ta, Trác Nhượng này có mặt dày vô sĩ đến đâu cũng không thể hạ thủ lần thứ hai với các ngươi nữa! Ta sớm đã muốn sát nhân diệt khẩu thực ra cũng có chỗ khổ tâm! Thôi được rồi! Tất cả đã kết thúc! Ta vì muốn giết các ngươi mà làm cho vết thương bộc phát, âu cũng là ông trời trừng phạt ta lấy oán báo đức, giờ chỉ biết tự trách mình mà thôi.”

Nhìn tình cảnh cùng đường mạt lộ của một nhân vật đã từng phong vân nhất thế, hai gã đều cảm thấy khó hiểu.

Từ Tử Lăng nói: “Đại long đâu đại thắng trở về, dù Tổ Quân Ngạn có cấu kết với ngoại nhân, nhưng đại long đầu chỉ cần hạ lệnh xuống là vẫn có thể khiến tên tặc nhân bại họa đó đầu lìa khỏi cổ cơ mà?”

Trác Nhượng lắc đầu thở dài, chậm rãi nói: “Tình hình bên trong người ngoài như hai ngươi đâu thể hiểu hết được. Hiện giờ Trác mỗ chỉ có một thỉnh cầu, hy vọng hai ngươi có thể ở lại đây thêm mười ngày. Mười ngày sau, ta sẽ phái người đưa Tố Tố và hai ngươi rời khỏi đây.”

Bạn đang đọc truyện full miễn phí tại Truyện Hay Ho chấm Com

Thanh âm Trác Kiều vang lên ngoài cửa: “Cha! Cha lại đùa cợt với nữ nhi nữa rồi? Tại sao lại trốn đến đây chứ?”

Trác Nhượng đưa mắt nhìn Vương Nho Tín đang đi sau lưng Trác Kiều ra lệnh: “Lập tức thông báo với Mật công nói ta có chuyện khẩn yếu muốn thương nghị.”

Chúng nhân đều thấy ngạc nhiên.

0O0

Từ Tử Lăng nằm duỗi dài trên giường, Khấu Trọng thì đi đi lại lại trong phòng hai gã đều đang nhíu mày suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không ra tại sao Trác Nhượng lại muốn giết hai gã diệt khẩu?

Chiếu lý thì y phải cảm kích hai gã đã nói cho y nhiều tin tức quan trọng mới đúng.

Từ Tử Lăng vỗ giường nói: “Nhất định là như vậy. Kẻ chủ sử sau lưng Tổ Quân Ngạn chính là Lý Mật, vì thế nên Trác Nhượng mới đau đầu như vậy.”

Khấu Trọng ngồi xuống cạnh giường, trầm ngâm nói: “Nhưng y cũng đâu cần giết chết chúng ta. Tên bí mật ám toán lão Trác đó đã đeo diện cụ, lại nấp trong rương tất nhiên là do y sợ lão Trác nhận ra mình. Với thân thủ như lão Trác, những kẻ đủ tư cách để ám toán lão cũng không nhiều đâu, là kẻ nào đây nhỉ?”

Hai gã cùng lúc giật mình, tròn mắt nhìn nhau.

Khấu Trọng khẽ nhún vai hỏi: “Có phải ngươi đang nghĩ đến người mà ta đang nghĩ không?”

Từ Tử Lăng ngồi dậy, ánh mắt lộ thần sắc kinh hãi, thấp giọng nói: “Nhất định là Lý Mật.”

Khấu Trọng hít sâu vào một hơi, lo lắng nói: “Lần này thì hỏng rồi. Lão Trác triệu Lý Mật đến nhất định là muốn chơi bài ngửa, như vậy thế nào cũng liên lụy tới chúng ta và Tố tỷ. Luận âm mưu bản lãnh lão Trác đều không phải đối thủ của Lý Mật, huống hồ hiện giờ y đã bị thương đến nỗi giết chúng ta còn không nổi nữa.”

Từ Tử Lăng nói: “Tốt nhất là thừa cơ chạy trước, nhưng ta biết Tố tỷ nhất định sẽ khăng khăng đòi đợi mười ngày nữa mới chịu đi.”

Khấu Trọng nói: “Chi bằng chúng ta đến Đại Thanh Viện gì đó thăm dò trước, đến lúc muốn chạy trốn cũng thuận tiện hơn nhiều, ở đây đợi mười ngày không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.”

Từ Tử Lăng chau mày nói: “Hiện giờ có thêm đám cao thủ mới theo lão Trác trở về, muốn ra vào cũng rất khó khăn.”

Khấu Trọng nói: “Lão Trác đâu có nói chúng ta không được ra ngoài dạo phố đâu, chúng ta cứ đường đường chính chính theo cửa lớn mà đi, tiện thể thử phản ứng của y xem thế nào.”

Từ Tử Lăng nhảy xuống giường, đang định đi ra thì cửa phòng Khấu Trọng chợt vang lên tiếng gõ.

Khấu Trọng thấp giọng nói: “Ai đến tìm ta nhỉ? Đã muộn như vậy rồi!”

Giây lát sau thì đến lượt phòng Từ Tử Lăng được gõ cửa, tiếp đó có tiếng nữ nhi gọi: “Khấu Trọng! Khấu Trọng!”

Khấu Trọng ngây người nói: “Là Sở Sở! Thật hỏng bét!”

Sở Sở vừa tháy Khấu Trọng lập tức cười tươi như hoa, đưa mắt nhìn trộm Từ Tử Lăng một cái, sau đó nắm lấy tay áo họ Khấu, kéo gã ra ngoài.

Một hồi lâu sau Khấu Trọng mới đỏ mặt quay vào, le lưỡi nói: “Thật là nhiệt tình quá đi, muốn kéo ta vào phòng nữa chứ! nhất định đây không phải lần đầu tiên của nàng ta, bằng không làm sao mà thành thực như vậy được.”

Từ Tử Lăng kinh hãi hỏi: “Ngươi đã làm chuyện đó thật sao?”

Khấu Trọng bực tức nói: “Làm cái đầu ngươi ấy! chúng ta đi thôi!”

Hai gã sánh vai bước ra khỏi khu tiểu viện đi về phía đại môn.

Bầu trời vẫn còn những hạt tuyết nhỏ nhè nhẹ rơi như những sợi lông vũ phất phơ trong gió, tinh nguyệt vô quang gây cho người ta một cảm giác tịch mịch đến độ buồn thảm. Dọc đường tuy có gặp mấy gã gia tướng, nhưng không ai chặn đường hai gã.

Đi ra tới gần cửa lớn thì Đồ Thúc Phương chạy từ phía sau lên hỏi: “Hai người muốn đi đâu vậy?”

Khấu Trọng mỉm cười đáp: “Ở trong này buồn chán quá, muốn ra bên ngoài dạo chơi một lát.”

Đồ Thúc Phương thân thiết khoác vai hai gã đi theo ra tận cửa lớn, khi ra đến phố y mới thấp giọng hỏi: “Hôm nay lúc gặp đại long đầu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hai gã đều không biết nên trả lời y thế nào, nhất thời đều không mở miệng.

Trên đường người đi lại còn rất ít, chủ yếu là những người qua đường đang vội vội vàng vàng chạy tới lui trong gió rét, khiến bước đi nặng nề của ba người càng thêm lộ rõ. Cảm giác ấy như khiến lòng người phải trầm xuống.

Đồ Thúc Phương thở dài nói: “Đại long đầu đã bị thương đúng không?”

Hai gã khẽ gật đầu.

Đồ Thúc Phương lại nói: “Đại long đầu có nói người tập kích mình là ai không?”

Khấu Trọng lắc đầu nói: “Y không nói, nhưng chúng tôi đoán là Lý Mật.”

Thân hình Đồ Thúc Phương khẽ rung lên, trầm ngâm không nói.

Từ Tử Lăng đang đảo mắt nhìn quanh quất thì Đồ Thúc Phương vỗ vai gã nói: “Không cần nhìn nữa, đảm bảo không có ai theo dõi chúng ta đâu. Trầm Lạc Nhạn còn chưa có cái gan đó.”

Khấu Trọng cả kinh hỏi: “Trầm bà nương quay về từ lúc nào?”

Đồ Thúc Phương nói: “Mới về hôm qua.”

Sau đó lại nói: “Ta sớm đã nghi ngờ là do Lý Mật làm rồi. Hắn ta úy kỵ nhất chính là võ công của đại long đầu mà. Nửa năm nay nhất định đại long đầu không dễ chịu gì, vừa phải giả như không hề bị thương, vừa phải nam chính bắc thảo, nhưng nếu không làm vậy, Lý Mật làm phản thì đại long đầu cũng khó mà bảo toàn tính mạng.”

Khấu Trọng thừa cơ hỏi: “Giờ đại long đầu đã khẳng định người đả thương y chính là Lý Mật, lại gọi hắn đến bàn chuyện có phải là muốn giết chết họ Lý không?”

Đồ Thúc Phương lắc đầu: “Từ khi đánh bại Trương Tu Đà, hai người bọn họ đều có phòng bị lẫn nhau, Lý Mật nhất định sẽ không cho đại long đầu cơ hội lật ngược thế cờ đâu. Ôi! Mỗi lần hắn ta đánh thắng một trận là mỗi lần địa vị của đại long đầu bị hạ thấp, khiến cho chúng ta hoàn toàn rơi vào thế bị động. Giờ đây, đại bộ phận tướng lĩnh đều đã ngấm ngầm biểu thị lòng trung thành với Lý Mật, đại long đầu lại đã bị thương, e rằng chúng ta đã chẳng còn gì để đối kháng với hắn nữa rồi.”

Từ Tử Lăng nói: “Vậy tại sao không khuyên đại long đầu bỏ đi, tìm nơi khác trùng kiến cơ nghiệp, như vậy không hơn ở đây chờ người ta tới giết hay sao?”

Đồ Thúc Phương dừng lại cười khổ nói: “Chuyện này phải do đại long đầu quyết định, chúng ta chỉ biết y mệnh hành sự mà thôi. Ta phải quay về đây, hai người đừng đi quá khuya đó!”

Nói đoạn vẫy ta quay đi.

Hai gã cảm thấy tâm trạng nặng nề, hoang mang đi về phía Đại Thanh Viện.

Khấu Trọng ngửa mặt để những bông hoa tuyết khẽ rơi trên má, cảm nhận cái lạnh giá của mùa đông, thở dài nói: “Đại nghiệp tranh bá thiên hạ vừa mới bước đầu mà đã có nội loạn, xem ra quân Ngoã Cương khó thể đoạt được thiên hạ từ tay hôn quân được.”

Từ Tử Lăng cảm khái nói: “Đã nói là tranh bá thiên hạ mà, tự nhiên là phải ngươi tranh ta đoạt, lớn có tranh lớn, nhỏ có đấu nhỏ, Trọng thiếu gia ngươi có hứng thú tranh đoạt cùng họ không?”

Khấu Trọng phấn chấn tinh thần nói: “Nếu để loại người xấu xa như Lý Mật hay lão gia tử đoạt được thiên hạ, e rằng vạn dân bách tính sẽ phải chịu tai ương, chẳng thà để chúng ta làm hoàng đế còn hơn.”

Từ Tử Lăng mìm cười: “Hoàng đế chỉ có một mà thôi, ngươi làm được rồi, ta không có hứng thú.”

Khấu Trọng cười ha hả, ngẩng đầu nhìn tấm biển vàng của Đại Thanh Viện, vui vẻ nói: “Đến rồi!”

Từ Tử Lăng ngăn gã lại nói: “Có phải đi vào là nói tìm Phối Phối luông không?”

Khấu Trọng ngạc nhiên nhìn gã: “Không tìm Phối Phối thì tìm ai?”

Từ Tử Lăng nói: “Đây là hang ổ của Trầm Lạc Nhạn, tuy bà nương đó không dám phái người theo dõi chúng ta, nhưng cũng không để cho chúng ta đi khắp nơi mà không hề hay biết vậy đâu. Sau khi chuyện xảy ra, nếu nàng ta phái người đến tra xét, phát giác chúng ta vừa tới đây lần đầu đã đi tìm Phối Phối, nhất định sẽ sinh lòng ngờ vực.”

Khấu Trọng vỗ trán nói: “Ngươi đúng là chu đáo! Vậy chúng ta phải làm sao? Có phải không vào nữa không?”

Từ Tử Lăng nói: “Vào thì vẫn vào, có điều phải đế mấy tên tú bà, quy nô giới thiệu trước đã, sau đó thì hãy tùy cơ ứng biến.”

Khấu Trọng hưng phấn nói: “Chớ có hồ đồ mà để thất thân đó nghe!”

Nói đoạn bật cười khanh khách, cùng Từ Tử Lăng nghênh ngang bước vào Đại Thanh Viện.

Tên đại hán canh cửa thấy trên áo hai gã có thêu ký hiệu của phủ đại long đầu, nào dám chậm trễ, vội vàng khom người cúi chào, đưa hai gã vào trong khách sảnh, rồi lại lớn tiếng gọi tú bà ra tiếp đãi.

Hai gã tuy chưa từng được hưởng cái thú ôn nhu trong thanh lâu kỷ viện, nhưng mấy bước đầu này thì đã quen thuộc làu làu, liền lấy tiền ra thưởng cho gã đại hán rồi ngồi xuống ghế.

Trong đại sảnh náo nhiệt phi thường, các cô nữ tì xinh đẹp đi lại cười nói râm ran, cợt nhả lả lơi với đám khách nhân nhwung vẫn thị hầu hết sức chu đáo.

Ra tiếp hai gã là một ả tú bà tên gọi Lan Di, tuổi đã quá niên nhưng vẫn còn rất phong vận, chỉ cần nhìn phong tư của ả là biết những kỷ viện Ba Lăng Bang mở ra đều là hàng nhất lưu.

Lan Di thấy hai gã thân hình tuấn vĩ, Từ Tử Lăng thì nho nhã tiêu sái, Khấu Trọng lại khí vũ hiên ngang, ánh mắt liền lộ vẻ khát khao thèm muốn, cười tươi như hoa nói: “Hai vị công tử có phải mới cùng đại long đấu chiến thắng trở về, bằng không thì sao đến tận bây giờ mới tới đây lần đầu thế?”

Khấu Trọng đón lấy chén trà thơm từ tay một nữ tì, cười mỉm nói: “Chuyện gì cũng có lần đầu tiên cả, lần này vừa mới tới đã gặp được mỹ nhân như là Lan Di đây, thật là may mắn. Nói không chừng kiếp trước chúng ta còn là phu thê nữa đó.”

Lan Di đưa tay che miệng cười khúc khích nói: “Công tử thật biết trêu đùa người khác, cẩn thận nô gia sẽ mặc kệ nữ nhi trong thiên hạ tức giận mà bám chặt lấy công tử không rời đấy!”

Từ Tử Lăng thấy Khấu Trọng giả bộ như là tay ăn chơi sành sỏi chốn lầu hoa, chỉ cười thầm trong bụng, ngồi yên không nói tiếng nào.

Lan Di nào chịu buông tha cho gã, ánh mắt không ngừng liếc lại, tình ý dạt dào: “Từ công tử văn nhã hơn ngài nhiều, có điều dáng vẻ sao mà cứ khiến nô gia phải ý loạn tình mê!”

Khấu Trọng ngả người trên ghế, mỉm cười ngây ngất nói: “Tình mê cũng phải thôi, nếu tên tiểu tử này lên giường của Lan Di, Lan Di xem hắn có còn giữ được cái vẻ đạo mạo an nhiên này nữa không?”

Lan Di thấy Từ Tử Lăng đỏ mặt thì bật cười khúc khích, đưa tay vuốt vuốt lên đùi Khấu Trọng, dịu dàng nói: “Khấu công tử giờ đã như vậy, lên đến giường lẽ nào làm người ta mệt chết hay sao?”

Khấu Trọng thầm cười khổ, nếu như lên giường thật gã căn bản không biết nên động thủ thế nào nữa, nhưng bên ngoài vẫn phải ra vẻ là cao thủ trong tình trường, đưa tay vuốt ve bàn tay thon dài của Lan Di nói: “Ở đây cô nương nào đẹp nhất vậy?”

Lan Di hân hoan nói: “Thực ra thì đã có người đặt trước rồi, nhưng thấy hai vị công tử đây nhất biểu nhân tài, nô gia phá lện gọi họ tới cho hai vị xem mặt, sau đó hẹn lần sau có được không?”

Từ Tử Lăng mỉm cười nói: “Thử nói tên họ ra nghe trước xem nào?”

Lan Di thuận miệng nói ra năm sáu cái tên, nào là Thúy Nhi, Liễu Nhi,… nhưng không hề có tên Phối Phối.

Khấu Trọng đảo mắt một vòng, cười cười nói: “Vậy ngòai Lan Di ra, ở đây còn có ai có thể chơi với chúng ta đêm nay?”

Lan Di lườm gã một cái, nũng nịu nói: “Khấu công tử đừng có trêu nô gia, xem đêm nay người ta có chịu bỏ qua cho ngài không?” Sau đó lại nói ra một loạt tên nữa, nhưng vẫn không có tên Phối Phối.

Khấu Trọng hoang mang đưa mắt nhìn Từ Tử Lăng, giờ mới cảm thấy hối hận vì đã không hỏi Hương Ngọc Sơn cho kỹ càng. Nhưng lúc này hai gã đã leo lên lưng hổ, đâu thể dễ dàng nhảy xuống.

Ngày trước đúng là hai gã lúc nào cũng muốn đi kỷ viện, nhưng giờ đây là lúc nguy cơ tứ bề, trong lòng lại lo lắng cho Tố Tố, đâu còn tâm tình mà ôi hồng ỷ thúy nữa.

Nhưng nếu cứ vậy quay đầu bỏ đi thì thật không hợp lý chút nào, còn nếu tiếp tục hỏi nữa thì nhất định sẽ gây nghi ngờ. Chiếu theo thường lý, tất cả mọi người trong thanh lâu này đều là người của Ba Lăng Bang, chỉ cần một người không cẩn thận, bí mật sẽ lập tức bị tiết lộ ra ngoài.

Đột nhiên có người đến bên cạnh Lan tỷ, ghé miệng vào sát tai ả nói mấy câu.

Người kia đi khỏi, thần sắc của Lan Di liền trở nên mất tự nhiên, chỉ thấy ả gượng cười nói: “Vừa hay có một phòng trống, chi bằng nô gia dẫn hai vị vào đó trước, tội gì phải ngồi chen chúc ngoài này.”

Hai gã đều biết bên trong nhất định có sự tình, thầm nhủ có lẽ Phối Phối đã biết mình tới đây liền hân hoan đứng dậy theo Lan Di lên lầu.

Cửa phòng bật mở, Trầm Lạc Nhạn cười tươi như hoa đứng dậy đón hai gã.

Lan Di thấp giọng nói: “Nô gia chỉ là phụng mệnh hành sự, xin hai vị công tử lượng thứ!”

Hai gã như bị dội gáo nước lạnh vào đầu, thầm kêu xui quảy không ngớt.

Khấu Trọng cẩn thận quan sát thấy ngoại trừ một nữ tì thị hầu thì không có phục binh, mới ưỡn ngực hiên ngang bước vào, ngồi xuống phía đối diện với nàng. Từ Tử Lăng thấy vậy cũng đành phải đi vào ngồi xuống cạnh gã.

Đợi cho ả nữ tì đi khỏi, Khấu Trọng mới nheo nheo mắt nhìn nàng, cười khẩy nói: “Đêm nay muốn bồi tiếp ta hay bồi tiếp hắn?”

Trầm Lạc Nhạn nhạt giọng nói: “Cả hai người, nhưng chỉ uống rượu nói chuyện mà thôi.”

Đêm nay nàng vận toàn thân bạch y, cửa sổ phía sau tuyết bay phất phới, khiến cho hai gã có một cảm giác thuần khiết không tả, không thể nào nảy sinh địch ý với nàng, nhưng cũng biết chỉ cần bản thân hơi khinh cử vọng động là đại họa lập tức sẽ lâm đầu. Hai cảm giác này trộn lẫn lại khiến Khấu Trọng và Từ Tử Lăng mâu thuẫn vô cùng.

Từ Tử Lăng nhếch mép cười nói: “Có gì nói mau đi, thiếu gia còn phải về đi ngủ!”

Trầm Lạc Nhạn nâng chén lên, vui vẻ nói: “Đêm dài đằng đẳng có người uống rượu tâm tình không phải là truyện khoái lạc trong đời hay sao? Để Lạc Nhạn kính hai vị một ly trước!”

Khấu Trọng cười hì hì nói: “Làm sao ta biết trong rượu không có độc chứ?”

Trầm Lạc Nhạn đặt chén rượu xuống, cười cười đáp lại: “Nếu như muốn hạ độc, ta đâu cần phải hiện thân chứ? Thật không có chút tiến bộ gì cả! Đám nữ tì xinh đẹp trong phủ đại long đầu đều lấy tử các hành cung của Dương Quảng thì hai người bỏ qua, lại đến đây để vung tiền mua vui, nam nhân các người có phải đều xấu xa như thế không?”

Khấu Trọng liền hỏi ngược lại: “Có người chịu ơn của người ta mà không báo đáp, chỉ nghĩ cách mưu hại ân nhân của mình, những kẻ đó có phải là trời sinh đã lang tâm cẩu phế rồi hay chăng?”

Trầm Lạc Nhạn bật cười nói: “Mắng hay lắm! Có điều giờ ta đang muốn báo ân đây. Không biết Lạc Nhạn sẽ phải gả cho vị thiếu gia nào đây?”

Từ Tử Lăng không vui nói: “Lại vậy nữa! Nếu cô nương còn nói kiểu đó, chúng ta sẽ lập tức đứng dậy bỏ về.”

Trầm Lạc Nhạn nói: “Từ thiếu gia đừng nên tức giận, gần đây giang hồ truyền ngôn nói Vũ Văn Vô Địch cũng bị hai người đánh cho ôm đầu bỏ chạy. Cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng có ngày thanh thế hai ngươi còn vượt quá cả Bạt Phong Hàn và Ảnh Tử thích khách Dương Hư Ngạn nữa đó.”

Hai gã nghe thấy tên Bạt Phong Hàn, lại biết được tên thật của Ảnh Tử thích khách, trong lòng đều cảm thấy rúng động, ngấm ngầm cảm thấy hai người này nhất định sẽ có một ngày trở thành đối thủ của hai gã.

Trầm Lạc Nhạn quan sát thần sắc hai gã, ngạc nhiên nói: “Thì ra truyền ngôn không sai! Xem ra đích thực hai người đã vận công bức độc ra ngoài, chẳng trách mà lúc đó trên trán đều có mồ hôi!”

Khấu Trọng cười cười nói: “Có liên quan gì tới cô nương đâu, có gì thì nói cho nhanh, thiếu gia còn phải đi tầm hoan tác lạc.”

Trầm Lạc Nhạn mỉm cười: “Vậy hai người hãy trả lời một câu hỏi của Lạc Nhạn trước đã. Đương kim quần hùng thiên hạ, ai có thể bì kịp Mật công?”

Từ Tử Lăng thuận miệng hỏi: “Lý phiệt thế nào?”

Trầm Lạc Nhạn mặt không đổi sắc đáp: “Trong tứ đại phiệt chủ, luận võ công Lý Uyên chỉ có thể đứng ở bên lề mà nhìn ba người còn lại thi triển, luận tài lược y cũng là người kém nhất. Con người lại nhát gan sợ chuyện, nhu nhược do dự, hơn nữa còn tham luyến mỹ sắc giống như hai người vậy, rõ ràng biết là đại tội rơi đầu, nhưng y vẫn thu nhận hai tuyệt sắc mỹ nữ của cung giám Tấn Dương Cung Bùi Tịch hiến tặng. Người như vậy sao có thể thành đại sự được chứ, chẳng lẽ nhãn quan của hai người lại hạn hẹp vậy sao?”

Hai gã nào biết Lý Uyên là người thế nào, có điều chỉ xem Lý Thế Dân phải tìm thiên phương bách kế bức phụ thân mình tạo phản là biết những lời Trầm Lạc Nhạn nói là không sai.

Trầm Lạc Nhạn đắc ý nói tiếp: “Còn về lão gia tử Đỗ Phục Uy của hai người, y cũng có thể coi là nhân vật kiệt xuất trong hắc đạo, tranh danh đoạt lợi trên giang hồ thì còn được, chứ muốn tranh bá thiên hạ, e rằng còn lâu lắm mới tới lượt y.”

Ngưng lại giây lát rồi nàng nói tiếp: “Hiện giờ Mật công mở kho tế dân, lại truyền hịch thiên hạ, kể ra mười tội trạng lớn của Dương Quảng, thiên hạ nhân tâm hết thảy đều đã quy phục. Những người thức thời vụ, không ai không biết chỉ có Mật công mới là chân mệnh thiên tử.”

Từ Tử Lăng cười lạnh nói: “Cô nương mở miệng là nói tới Lý Mật, vậy rốt cuộc đặt đại long đầu ở chỗ nào vậy?

Trầm Lạc Nhạn chậm rãi nói: “Vậy chỉ có thể trách bản thân ngươi hồ đồ mà thôi. Hôm nay Trác công đã chính thức báo cho ta biết ông ta sẽ thoái vị nhượng hiền. Khi vào tập trung đầy đủ tướng lĩnh sẽ công cáo chuyện này ra. Vì thế ta mở miệng khép miệng đều nói Mật công, như vậy thì có vấn đề gì chứ?”

Hai gã ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, tới giờ mới biết thì ra Trác Nhượng đã công khai nhận thua, nhường lại chức vị đại long đầu cho Lý Mật.

Một trường can qua đã được ngăn chặn.

Song mục Trầm Lạc Nhạn sáng bùng, ánh lên vẻ bí hiểm.

Khấu Trọng vẫn chưa phục hẳn, lên tiếng hỏi tiếp: “Tam phiệt còn lại thì sao? Họ lẽ nào ngồi yên để thiên hạ lọt vào tay quân Ngõa Cương các người?”

Trầm Lạc Nhạn tự nhiên nói: “Thế lực Tống phiệt thiên về phương nam, chỉ có thể dựa vào tình thế phương bắc mà hành sự, có thể loại ra không luận. Độc Cô phiệt và hoàng thất có quan hệ sâu sắc như môi với răng, cũng không thể tranh bá thiên hạ. Chỉ có Vũ Văn phiệt nhân tài như mây, có thể coi là một đối thủ đáng nể. Đáng tiếc chúng làm chó săn cho Dương Quảng nhiều năm, cừu nhân quá nhiều, nếu Dương Quảng bại vong, Vũ Văn phiệt lập tức sẽ trở thành chúng nhân chi địch, dù cho có ba đầu sáu tay cũng không thể nào ứng phó hết được. Hì! Các ngươi cũng đâu chịu bỏ qua cho Vũ Văn Hóa Cập chứ? Lạc Nhạn nói vậy không biết có đúng hay không?”

Hai gã nghe nàng nói mà á khẩu vô ngôn, không biết trả lời thế nào.

Nữ nhân này dường như nắm rõ tình thế thiên hạ như lòng bàn tay, chẳng trách mà nàng lại được Lý Mật trọng dụng đến vậy.

Từ Tử Lăng nói: “Còn Quách Tử Hòa, Lưu Vũ Châu, Lương Sư Đô ba người thì sao? Bọn họ đều có người Đột Quyết chống lưng, e rằng Mật công của cô nương vẫn chưa phải đối thủ của Tất Huyền đâu.”

Trầm Lạc Nhạn ung dung đáp: “Đó cũng chính là nhược điểm lớn nhất của họ. Nói thực lòng, các ngươi có muốn ma trảo của người Đột Quyết nắm lấy Trung Nguyên hay không? Mật công thường nói, nghịch nhân tâm giả tất bại, Dương Quảng chính là ví dụ tốt nhất đó.”

Khấu Trọng định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng nuốt lại không lên tiếng.

Trầm Lạc Nhạn cười cười hỏi: “Có phải ngươi muốn nói Đậu Kiến Đức, Vương Bạc, hay Trầm Pháp Hưng, Lý Tử Thông, Từ Viên Lãng hay không? Trong quần hùng thì chỉ có mình quân Ngõa Cương ta nắm được yết hầu giao lộ của Hoàng Hà và Đại Vận Hà, phía tây bức tới Đông Đô, phía đông uy hiếp Giang Đô, chỉ cần nhìn địa thế là đã thấy không ai có thể tranh bá thiên hạ với Mật công nữa rồi.”

Khấu Trọng biết không thể cãi lại nàng, thở dài nói: “Nói cho cùng cô nương cũng chỉ muốn chúng ta nói ra bí mật Dương Công Bảo Khố thôi chứ gì. Như vậy được rồi, cô nương cứ gả cho một trong hai chúng ta đi, bảo khố đó sẽ hiến tặng cho Mật công của cô nương.”

Trầm Lạc Nhạn thấy phí lời từ nãy mà vẫn không thuyết phục được hai gã, tức giận nói: “Hai tên tiểu quỷ khốn kiếp, xem ta cắt lưỡi các ngươi bây giờ.”

Hai gã không ngờ một người trước giờ luôn ôn nhu văn nhã như nàng cũng học theo mình nói những lời thô lỗ, lập tức bật cười khanh khách.

Trầm Lạc Nhạn nóng nẩy vẫy tay nói: “Đây gọi là rượu mời không uống, uống rượu phạt. Nếu các ngươi có thể bình yên rời khỏi Huỳnh Dương thành, Trầm Lạc Nhạn ta sẽ…”

Hai gã nháy mắt với nhau, lớn tiếng tiếp lời: “sẽ cùng lúc gả cho hai tên tiểu quỷ các ngươi.”

Trầm Lạc Nhạn thoáng ngây người, song lập tức khôi phục lại vẻ bình thường, cười tươi như hoa nói: “Cứ như vậy đi!”

Nghe tiếng bước chân chậm rãi của nàng xa dần mà hai gã đều cảm thấy ngứa ngáy râm ran.

Tại sao nàng ta không lập tức đối phó với hai gã? Liệu có phải đang có một âm mưu lớn hơn đang được chuẩn bị?

Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D bàn phím để duyệt giữa các chương.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Hãy ủng hộ TruyenHayHo bằng cách đánh giá truyện và chia sẻ link nhé!